Chương 7. Gặp gỡ Lloyd trong cơn mưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cô ấy xoa đầu mình'"

'Thật là ấm áp.'

Aria nghĩ rằng xoa đầu ai đó chỉ là một hành động đơn giản, nhưng nó lại nhẹ nhàng đến không ngờ.

'Mình đoán đây là lý do tại sao lũ chó săn liên tục quấy rầy Đại công tước để ngài cưng nựng chúng.'

Aria nhìn chằm chằm vào tay Diana, đôi mắt cô ấy sáng lên theo từng nét vẽ.

"Ta xoa đầu tiểu thư thêm nhé?" Diana hỏi.

Aria đưa thẻ [Không] cho cô ấy.

Nhưng cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Diana đầy mong đợi và hy vọng, vì vậy cô hầu gái không thể không bật cười trước sự ngây thơ của cô ấy.

"Haha..tôi biết rồi. Nhưng sao tiểu thư cứ nhìn ta ngoài cửa sổ thế.?"

[Những bông hoa bên ngoài rất đẹp.]

Aria chỉ về phía cửa sổ với cây bút lông trên tay. Khu vườn được tô điểm bởi những vòng hoa của những bông hoa rực rỡ nhất.

[Tôi có thể nhìn thấy những bông hoa. Tôi thích chúng.]

Bá tước Cortez từng nhốt cô trên gác mái của dinh thự. Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm là nhìn ra cửa sổ và chiêm ngưỡng cảnh đẹp.

Nó có vẻ nhàm chán và vô dụng đối với người khác, nhưng đối với Aria, những bông hoa tượng trưng cho hy vọng sống sót của cô.

"Có vẻ như tiểu thư cũng thích hoa giống phu nhân nhỉ," cô ấy cười. "Chà, có rất nhiều loài cây quý hiếm ở đây trong dinh thự..."

'Loài cây quý hiếm sao ...'

Aria đã dành phần lớn cuộc đời mình trong sự giam cầm. Vì vậy, khi nghe thấy cụm từ 'cây quý hiếm', cô không thể kiềm chế cảm giác tò mò.

Aria nhìn Diana với đôi mắt long lanh.

"Hự, tiểu thư...Nếu người cứ nhìn tôi bằng ánh mắt van nài đó thì.... "Diana phóng đại.

'Mình chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy với đôi mắt cún con, nhưng cô ấy trông như thể vừa bị ảnh hưởng bởi chúng thì phải. "

"Mặc dù mưa vẫn chưa ngớt nhưng...để tôi thay đồ cho tiểu thư nhé...?"

Aria gật đầu.

"Được rồi! Chúng tôi sẽ mặc cho người những bộ trang phục người đã mang từ nhà, "Diana nói khi ra lệnh cho những người hầu gái mang hành lý của Aria đến.

Nhà Cortez đã gửi hành lý.

"Người thường mặc chiếc váy nào trong số những chiếc váy dễ thương này?"

Tất cả những chiếc váy thực sự là đều còn mới.

Bộ quần áo Aria thường mặc ... là vải vụn.

'Nhưng mình không thể chỉ nói với cô ấy điều đó ...'

Cô do dự một lúc nhưng quyết định trả lời thành thật.

[Thật ra ta chưa mặc thử bộ nào hết. Tất cả đều được cha mua cho ta trước khi đến đây.]

Vẻ mặt của Diana tối sầm lại.

"... Nhìn kỹ lại mới thấy chúng toàn rác rưởi cả!"

'Huh? Không phải cô ấy vừa nói chúng rất dễ thương sao? '

"Gu thẩm mỹ kiểu gì thế không biết. Từ chất liệu vải đến thiết kế đều tầm thường. Đến giẻ lau ở Valentine cũng không thể dùng loại thế này! "

'Có thật không?'

Diana đã làm ra vẻ như Bá tước là một kẻ hám tiền, người chỉ có thể mua giẻ lau tay cho con gái mình.

"Gọi các thị nữ bên ngoài vào đây.Chúng ta phải đo số đo của tiểu thư, "cô hướng dẫn.

'Không phải chúng ta chỉ đi đến khu vườn sao? Tại sao họ phải lấy số đo của mình? '

Aria tự hỏi liệu cô ấy có còn thời gian để đi ra ngoài...

"Trong một tiếng đồng hồ, hãy phân loại và đem đến đây các món trang sức, ô ren và váy vừa với số đo của tiểu thư! "

'Gì vậy trời!? ... Chuyện này cũng khả thi hả?.'

Aria đứng lơ đãng; mọi thứ trôi qua quá nhanh khiến cô không kịp nắm bắt tình hình.

Sau đó, những người giúp việc tập trung lại với nhau và bắt đầu thảo luận về chiếc váy mà cô ấy sẽ mặc.

Một trong những người hầu gái nói với giọng nghiêm nghị, "Còn chiếc váy này thì sao? Nó kết hợp với một chiếc áo choàng, vì vậy tôi nghĩ rằng thời tiết này rất ổn và cô ấy cũng có thể đi đôi ủng này ".

Các bộ trang phục đã được tuyệt đẹp. Họ thậm chí có thể châm biếm những người mặc bởi Hoàng gia. Hơn nữa, các lớp lót chi tiết và đồ trang trí ở một cấp độ khác.

'Bây giờ mình biết tại sao họ lại chế nhạo những chiếc váy của Bá tước.'

Sự khác biệt giữa trang phục của cô và của Valentine giống như trời và đất.

Aria bị cuốn hút bởi những bộ váy lộng lẫy và lôi cuốn. Nhưng thứ cô ấy thích nhất là chiếc ô màu xanh da trời với viền ren trắng tinh xảo.

'Tuyệt vời. Mình có chiếc ô nhỏ này. '

Cô thường tưởng tượng ra tiếng hạt mưa rơi vào chiếc ô để lấy lại bình tĩnh và thư giãn cho bản thân.

Cô ấy thực sự nóng lòng muốn nghe nó.

"À..con nữa," Diana nhớ ra điều gì đó khi liếc nhìn Aria. "Mặt nạ người đang đeo trông không thoải mái, vì vậy tôi đã nhanh chóng làm một cái mới."

Diana chìa ra một chiếc mặt nạ.

Mặt nạ được làm bằng lụa mềm, bên trong được nhồi bông.

'Dễ thương, nhưng ...'

Sao lại là tai thỏ.

Aria trừng mắt nhìn Diana để phản đối, nhưng Diana chỉ cười khúc khích.

"Đây là bạn thỏ, ở cùng người bạn này tiểu thư sẽ không thấy sợ đêm tối nữa! " Cô ấy cười toe toét, "Người bạn đó sẽ giúp xua đuổi những cơn ác mộng!"

[Đã bảo ta không phải là một đứa trẻ mà.]

Aria bĩu môi.

"Hô-hô! Đúng rồi nhỉ, tiểu thư không còn là trẻ con và đã lớn cả rồi, là tôi nói sai! "

Aria căng thẳng.

Diana là người đầu tiên đối xử tử tế với cô ấy.

'Nó nhột.'

Aria có một con bướm trong bụng. Diana đã thể hiện cho cô ấy rất nhiều tình yêu và sự quan tâm. Mặc dù cô ấy không quen với nó, nhưng Aria vẫn rất biết ơn.

Diana làm việc chăm chỉ vì chiếc mặt nạ, vì vậy Aria không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

"Đại công tước cũng vậy, chưa bao giờ yêu cầu mình tháo mặt nạ."

Anh ấy không hỏi, cũng không cưỡng chế lấy nó đi. Aria có thể đã lừa anh ta về việc là con gái của Bá tước, nhưng anh ta không nghi ngờ cô ấy dù chỉ một chút.

'Có lẽ anh ấy đang cố gắng kiểm tra mình ... Đối xử tử tế với ai đó là một cách để đánh giá bản chất thực sự của họ.'

Aria cần lấy lại cảm giác của mình. Cô phải chứng minh mình là người xứng đáng và phải cảnh giác hết mức có thể.

'Được rồi, chúng ta hãy làm điều này.'

Aria quay lưng lại và thay mặt nạ thỏ mới.

Diana, vẫn vui tươi như thường, bắt đầu bẹo má và nói, "Ho-ho! Sao tiểu thư lại che giấu đôi má hồng đáng yêu này chứ! "

Cô ấy đeo chiếc mặt nạ đó chỉ trong 10 giây.

Xấu hổ, Aria phồng má và lùi lại.

"Aw, dừng lại! Tôi sẽ mắc bệnh tiểu đường vì sự ngọt ngào của người mất! " Diana bật ra một nụ cười kỳ quặc.

Sau đó cô ấy đưa cho Aria một chiếc cốc.

Hôm qua, Aria không thể uống ca cao của mình vì mặt nạ che miệng.

"Hôm nay trời lạnh lắm nên tiểu thư hãy uống cacao để sưởi ấm trước khi ra ngoài nhé."

Cô đưa chiếc cốc lên môi và cảm nhận hơi ấm của cacao bên trong miệng.

"... ..!"

Nó rất ngon, không giống bất cứ thứ gì trước đây cô từng ăn.

Đồ ngọt thường khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Cô ấy thậm chí đã bị nôn một lần sau khi nhấm nháp một miếng sô cô la.

Nhưng thứ này lại khác.

Nó có một hương vị phong phú bao quanh lưỡi cô trước khi chảy xuống cổ họng và làm nóng bên trong cô.

'Mình không cảm thấy buồn nôn.'

Tim cô đập mạnh.

Những đám mây trắng, mềm như dưa lưới, lơ lửng trên cacao có một hương vị khác biệt và ngay lập tức tan chảy trong miệng cô.

Diana cảm thấy thực sự hạnh phúc khi nhìn Aria thưởng thức ca cao.

"Nó có hợp với khẩu vị của người không ạ?

Aria nghĩ rằng cô ấy không có cảm giác thèm ăn vì cô ấy luôn ném thức ăn của mình lên, nhưng không ngờ cô ấy lại thích nó.

Cô dùng mu bàn tay quệt phần kem đã đánh bông lên môi trên.

[Vị dưa lưới rất ngon.]

"... Tiểu thư, người có biết khi người nghiêm túc trông rất đáng yêu không?."

'M-mình sao ? Đáng yêu?'

Đột nhiên, Diana giơ tay.

'Cô ấy có định vuốt ve mình thêm một lần nữa không?'

Aria đóng băng như một con thỏ lo lắng, nhưng đồng thời, cô đoán trước sẽ được vuốt ve lần nữa.

Nhưng trước khi bàn tay của Diana có thể chạm tới cô ấy...

Cốc cốc!

Cánh cửa bật mở, và một người giúp việc khẩn trương bước vào ..

"Trưởng thị nữ! Lớn chuyện rồi!"

* * *

Aria đi tham quan khu vườn một mình.

....

"Trưởng hầu nữ..lớn chuyện rồi... Tình trang của phu nhân đột nhiên trở nên nguy kịch! "

"Gì cơ...Phu nhân sao?"

Do sức khỏe của phu nhân đột ngột giảm sút, tất cả những người hầu, bao gồm cả Diana, ngay lập tức đến viện trợ của Nữ Công tước.

Từng người trong số họ.

"Người có thể đi một mình được không ạ? Người hãy hứa với tôi là quay trở lại đây sau khi ngắn hoa xong được chứ? " Diana lo lắng.

Aria gật đầu và nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra sau, như thể bảo cô ấy chỉ cần nhanh chóng đến phòng Nữ Công tước.

Một lát sau, trời tối sầm lại, mưa càng lúc càng lớn.

Aria nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự, lắng nghe những hạt mưa rơi theo nhịp điệu của những hạt mưa rơi vào chiếc ô của cô.

Cô khá lo lắng.

'Nữ đại công tước chưa nên chết, nhưng ...'

Aria nghĩ rằng việc ngăn chặn cái chết của cô ấy có thể là bước đầu tiên để tránh được Cuộc thảm sát của Valentine.

"Diana đã nói rằng Lloyd đang chăm sóc mẹ anh ấy."

Anh yêu mẹ mình sâu sắc, và anh đấu tranh với sự mất mát của mình hơn bất cứ ai khác.

'Giống như mình...'

Cô vô thức nắm chặt sợi dây chuyền và đi về biệt thự.

'Tầng trên cùng của biệt thự.'

Chỉ có một căn phòng được bật đèn.

Bóng của những người hầu trong hành lang có thể được nhìn thấy khắp tầng.

Đó phải là phòng ngủ của Nữ Công tước.

Aria đã tìm thấy vị trí của mình.

"Sẽ không dễ dàng để xin phép vào phòng ngủ."

Không cần biết Đại công tước thích cô ấy đến mức nào. Aria vẫn là một người ngoài cuộc. Hơn nữa, an ninh rất nghiêm ngặt.

Sột soạt...

"... ?!"

'Tiếng bước chân!'

Bước chân tới gần dẫm lên thảm cỏ ướt, và khi cô quay đầu bỏ chạy, cô đã bị tóm gọn.

"Cô! đang làm gì ở đây?"

"......."

Anh ấy có một giọng nói trầm.

"Làm gì mà lén lút như con chuột nhắt vậy?"

Anh nhìn thấy sự bàng hoàng trên khuôn mặt của Aria trước khi cô có thể che giấu nó.

Anh nhíu mày.

Đột nhiên, anh ta rút kiếm ra và dí vào cổ Aria.

Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào người điều khiển.

"Tiết lộ ý định của cô."

Anh ấy đứng đó, mặc đồng phục trong trang phục tối tân, giúp tôn lên dáng người uy nghiêm của anh ấy, rõ ràng là do những thợ may vĩ đại thiết kế.

Những giọt nước làm ướt mái tóc đen nhánh của anh. Đôi mắt anh đen láy, giống như hai quả cầu obsidian, và ánh mắt chết người của anh như muốn xuyên qua cô.

'Lloyd Cardence Valentine ...'

Anh ấy thật tuyệt, giống như những nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng. Vẻ đẹp của anh ấy thật kinh ngạc và siêu thực, không giống bất kỳ ai khác.

Anh ấy là một người đẹp trai trong số những người đàn ông khác mà mình gặp.

'Mình biết anh ấy rất đẹp ...'

Đôi mắt anh khiến cô nhớ đến những tro bụi bốc lên từ ngọn lửa đam mê.

Chúng thật mãnh liệt, phản chiếu ngọn lửa cháy sâu trong trái tim anh.

'Anh ấy không điên khùng như vậy ngay lúc ban đầu.'

Aria không thích tình huống này. Cô ấy chỉ thực sự hy vọng sẽ gặp được một người không bị nghiện tiếng hát của mình.

Nhưng kỳ lạ...

'Mình khá vui.'

Thứ anh ấy cầm không phải là một thanh kiếm đang rỉ máu.

Đó là một thanh kiếm trắng, sáng bóng, phản chiếu ánh trăng và phù hợp với một quý tộc.

Cổ của Aria bắt đầu đau nhức.

Cậu bé gầm gừ, "Nói đi, trừ khi cô muốn đầu của mình nằm trên đống bùn này! ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro