Chương 6. Diana- Trưởng thị nữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng người cao lớn, phương pháp tàn sát, sức mạnh áp đảo và sát khí của anh ta. Ngay cả khi đội mũ trùm đầu, Aria vẫn có thể dễ dàng nhận ra người đàn ông này là cha của Loyd.

'Cách họ giết người một cách tàn nhẫn ... cảm giác thật giống nhau .'

Cô chăm chú quan sát anh. Anh ấy trông giống như Lloyd.

Tóc của họ đen nhánh và được chải phồng đến mức hoàn hảo. Hơn nữa, chúng có hình dạng đôi mắt giống nhau.

Nhưng họ cũng có những điểm khác biệt riêng. Tóc của Lloyd ngắn và dài ngang gáy. Mặt khác, cha anh có mái tóc dài đến tận ngực. Chúng tựa trên vai anh, thẳng nhưng mềm mại, đung đưa như đồng cỏ trong gió nhẹ.

"Hừm."

Grand Duke nhìn lại Aria, không tránh ánh mắt của cô.

Anh ta có đôi mắt như một vũng máu đỏ thẫm thuần khiết. Khi Aria nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy như thể anh đang tìm kiếm sâu trong tâm hồn cô.

Nhưng đối với Đại công tước, cái nhìn của cô ấy lại khác. Đó là một ánh mắt tò mò mà anh chưa bao giờ nhận được ngoại trừ những đứa con của mình.

"Thật là một nhóc con kỳ lạ. Chưa nghe thấy chuyện ta ném người cho chó ăn à"

"......"

"Có biết ta định giết nhóc không?"

"..."

Aria, tất nhiên, đã chuẩn bị cho cái chết, vì vậy cô ấy gật đầu và nắm lấy tà áo của Đại Công tước.

Đôi mắt anh mở to, và anh không nói nên lời. Anh ấy có vẻ thực sự ngạc nhiên.

'Huh? Tại sao...?'

Aria cũng bối rối. Cô không ngờ anh ấy sẽ phản ứng như vậy.

Đại công tước liếc xuống cô gái nhỏ đang nắm tay áo của mình.

"Ta sẽ trả tiền ngay lập tức. William, hãy xử lý mọi thủ tục ngay tại đây. " Anh ra hiệu cho người quản gia như thường lệ.

"Lần nào cũng khiến tôi bất ngờ..." Người quản gia thở dài, mệt mỏi với những quyết định tự phát của Đại công tước.

"Vậy nên ngươi đang bất mãn ư?"

"Lý nào lại thế, tôi thực sự khá thích tiểu thư ở đây. Không có người xấu nào được động vật bám theo cả ".

"Mình không chắc về điều đó lắm..." Aria nghĩ.

Sau đó, William ra lệnh cho những người hầu còn lại chuẩn bị tiền.

"Như Bá tước Cortez đã khẳng định trước đây, ngươi không được phép đặt chân vào dinh thự này nữa. Quản gia sẽ xóa ký ức của ngươi, và ngươi sẽ quên đi những sự việc ngày hôm nay. " Đại công tước lạnh giọng nói.

"Nếu ngươi thất hứa, ta sẽ không ngần ngại xóa tên Gia tộc Cortez khỏi đất nước này. Hãy suy nghĩ một cách thông minh, vì gia đình của ngươi đang bị đe dọa. "

Bất chấp những lời nhận xét thái quá nhằm xóa sổ nhạc trưởng thiên tài, Cortez, khỏi lịch sử của đế quốc, không ai nghi ngờ lời nói của anh.

Vì anh là Đại Công tước khét tiếng của Valentine.

"Ch-chờ đã, tôi còn một điều kiện nữa!" Bá tước Cortez nói, giữ cánh tay bị vặn vẹo của mình.

"Ngươi còn muốn nói gì nữa?"

Giọng điệu của Grand Duke đầy ác ý và thù hận. Anh ta có vẻ bị bá tước xúc phạm, người dám yêu cầu nhiều hơn thế.

Bá tước vô cùng sợ hãi, nhưng ông vẫn cố gắng lấy hết can đảm và nói: "Khi Aria sinh con gái, anh phải giao đứa trẻ cho tôi."

"... .."

"Đó là tất cả những gì tôi muốn."

Nếu một Siren sinh ra, khả năng cao là đứa trẻ cũng sẽ là một Siren.

'Mình nghĩ rằng ông ta vẫn còn tham lam mặc dù mình đã tẩy não ông ta ...'

"Hay ho thật... ngươi cũng muốn trở thành mồi cho chó à," Đại công tước rít lên với bá tước.

"C-cái gì chứ ?!"

"Nếu ngươi muốn, ta sẽ khiến ngươi biến mất luôn cùng với gia tộc của ngươi," anh ta đe dọa.

Những con thú gầm gừ, nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Hóa đá, Bá tước Cortez đứng sững tại chỗ. Ông không còn đủ can đảm để đưa ra những yêu cầu vô lý nữa.

Đại công tước ra hiệu cho William tiến hành thủ tục thanh toán.

"Vậy hãy đưa bá tước đến chỗ khác nào."

"Gì?! Tại sao?"

"Đó không phải điều đương nhiên sao? Những lời nói của ông có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của tiểu thư Aria đây, và ta từ chối ở cùng phòng với những người như ông. "

"Gì...."

"Ngài không nên nói mấy lời cuối cùng. Vì ít nhất tôi có thể tiễn ngài đi một cách tử tế."

"......"

"Xóa ký ức của ông ta, kể cả việc ông ta có một đứa con gái," Đại công tước ra lệnh cho các hiệp sĩ của mình.

Aria không biết rằng việc xóa ký ức của một người là có thể.

Sau đó, người quản gia nói, "Các Valentine rất giỏi trong việc xóa ký ức. Họ sẽ chỉ cảm thấy cảm giác ngứa ran nhẹ trên da ".

Vừa dứt lời, một vài hiệp sĩ kéo bá tước vào một phòng riêng.

Một lúc sau, một tiếng hét như máu đông lại nổ ra.

'Cảm giác nhẹ thôi sao ...'

"Chúng ta đi thôi, thưa tiểu thư?" William nói, vẫn mỉm cười.

* * *

"Đột ngột đến đón thế này nên khâu chuẩn bị còn nhiều thiếu sót, mong tiểu thư thông cảm. Tiểu thư hãy ở lại căn phòng này cho đến khi phòng của người được chuẩn bị xong. "

Căn phòng thật đẹp và rộng rãi. Nó được trang trí bằng đồ nội thất xa hoa, và đồ trang trí bao gồm các vật dụng và tác phẩm điêu khắc sang trọng. Màu sắc giống như không có gì khác; sống động và tươi sáng. Nhưng trên tất cả, phần nổi bật nhất của căn phòng không thể phủ nhận là nghệ thuật của nó.

Ngôi nhà của Valentine thực sự trân trọng nghệ thuật. Các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền và khét tiếng tô điểm căn phòng, và những bức tranh nói về lịch sử sâu sắc của họ được trưng bày trên tường. Toàn bộ căn phòng giống như một phòng trưng bày nghệ thuật.

'Một thẩm định gia ...'

Aria đã rất kinh ngạc.

Ấn tượng của cô ấy về Grand Duke đã thay đổi ngay lập tức...

Cô mong rằng căn phòng sẽ tối và u ám.

'Đúng hơn, nơi này đẹp hơn Cung điện Hoàng gia.'

Quả thực, nó còn lộng lẫy và rực rỡ hơn cả Hoàng cung.

'Có lẽ tin đồn về việc các Valentines' có quyền lực đối với Hoàng gia là sự thật? ' Aria tự hỏi.

'Mình nghĩ đó chỉ là một tin đồn vô căn cứ.'

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

William bước vào phòng với một phụ nữ trung niên má hồng.

"Chào buổi tối, thưa tiểu thư. Tên tôi là Diana, và tôi là trưởng thị nữ và cũng là nhũ mẫu của con trai Đại Công tước. Tôi sẽ chăm sóc người từ bây giờ, "Diana nói với đôi mắt cười.

Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời, làm chói mắt bất cứ ai nhìn vào mặt cô.

'Ánh mắt ấy...làm mình ngượng quá....'

Aria nghịch ngón tay, cố gắng thả lỏng bản thân.

Nghĩ kĩ thì. Đây là lần đầu tiên ai đó thực sự coi Aria là Aria chứ không phải tên của cô ấy là một Siren.

"Con trai của Đại Công tước.... Ngài ấy chắc hẳn đang chăm sóc cho phu nhân bây giờ."

"Thưa tiểu thư ... bà ấy là mẹ của Lloyd ."

Cô ấy là một trong số ít những người sẽ sớm bị giết bởi 'Lời nguyền của quỷ'.

Cô ấy sẽ chết sớm thôi.

"Tôi hy vọng người không quá sốc trước quyết định đột ngột của Đại công tước," Diana nói với giọng nhẹ nhàng.

'Có vẻ như Lloyd sẽ không chào đón tôi khi tôi đến.'

Chà, ai sẽ chào đón vị hôn phu đã ký hợp đồng với họ?

"Trước hết, hmm..." Diana nói, nhìn Aria.

Aria rất gầy và yếu. Khi gặp cô ấy, cô ấy không thể tin rằng cô ấy đã mười tuổi với thân hình nhỏ bé đó.

"Hãy viết cho tôi những món tiểu thư thích và món người thích ăn nhé."

Bối rối, Aria chớp mắt.

Sau đó, Diana nhúng bút lông vào vết mực và đưa nó cho những ngón tay mảnh mai của Aria.

Món ăn mình thích?Món ăn yêu thích của mình?

'Mình không có bất kỳ sở thích nào....'

Aria chán ăn.

Thức ăn duy nhất cô từng ăn là cháo thịt lợn nguội, và cô sẽ càng chán ăn mỗi khi bị gọi là Siren.

Cô ấy thậm chí còn không bận tâm nữa.

Ăn uống chỉ là một phương tiện để tồn tại.

'Kiến thức của mình về thực phẩm còn hạn chế.'

Những thứ duy nhất cô biết là rượu và ma túy.

Cô không muốn biết, nhưng không thể không biết chúng ở kiếp trước.

Aria thường gặp những nhà quý tộc tổ chức các bữa tiệc bất hợp pháp. Họ đã tham gia vào mại dâm, buôn bán ma túy và tham nhũng chính trị. Các bữa tiệc rất nguy hiểm và tục tĩu.

Thậm chí còn có tin đồn nói rằng Siren sẽ chỉ hát ở những nơi hư hỏng.

'Điều đó thật khó khăn đối với mình ...'

Mực làm nhòe thẻ trắng.

Aria mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ nên những giọt mực nhỏ xuống sàn.

Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc viết ra bất cứ điều gì cô có thể nghĩ ra.

[Súp nóng.]

'Thế này chắc đủ rồi nhỉ?'

Cô nghĩ rằng không sao cả miễn là súp không có mùi và được phục vụ khi còn nóng.

Thật không may, Diana đã không hài lòng. Cô ấy đã hy vọng rằng Aria sẽ viết nhiều hơn, vì vậy cô ấy đã liếc nhìn cô ấy với vẻ mặt chán nản.

'Cô ấy thất vọng ...'

Và vì vậy Aria cân nhắc thêm, và sau một lúc, cô ấy ghi chú lại một thực đơn khác trên thẻ của mình.

[Bánh mì và phô mai.]

'Đủ chưa nhỉ?' Aria nghĩ.

Nhưng trái với mong đợi của cô, vẻ mặt của Diana càng sa sút hơn.

Vì vậy, cô ấy đã viết một cái khác...

[Món có vị dưa lưới trên cao cao.]

"Vị dưa lưới?" Diana hỏi.

Aria quay đầu về phía William, hy vọng anh ấy sẽ giải thích điều đó thay cô.

Anh cắn môi với một biểu cảm tinh tế, không cười cũng không cau mày.

'Chuyện gì vậy nhỉ?'

Aria liếc nhìn người quản gia vài cái nhưng vô ích.

Cô không có lựa chọn nào khác ngoài giải thích nó bằng văn bản.

[Những đám mây trắng, mềm mại lơ lửng .]

"Pfft—! Ahem, tôi xin lỗi. "

William quay lại, nín cười.

Diana cũng phá lên cười, có vẻ như cô và William đã đoán ra được điều gì đó.

"Ồ! Haha! Hương vị giống như dưa lưới, "cô ấy gật đầu háo hức.

"Vâng, tôi sẽ lấy nó cho người ngay lập tức."

[Cảm ơn cô.]

"Người cần thêm gì nữa không?"

Diana tiếp tục hỏi với vẻ mặt chờ đợi, và Aria không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời thẳng thắn.

[Thật ra ta không biết rõ tên các món ăn lắm.]

Diana đẫm nước mắt trên khuôn mặt.

Aria cảm thấy xấu hổ trước sự thay đổi đột ngột trên nét mặt của cô hầu gái.

'Cô ấy đang khóc à?'

Aria nhanh chóng rút ra một thẻ khác.

[Nếu cô nói cho ta biết, ta sẽ học thuộc nó ngay lập tức.]

Quá sốc, Diana ôm chầm lấy cô.

Tấm thẻ tuột khỏi tay Aria.

Cô hoang mang.

Lần đầu tiên trong đời, có người thực sự ôm lấy cô.

'Thật là một người kỳ lạ.'

Tại thời điểm đó, cánh tay siết chặt hơn một chút, và Aria thở chậm hơn, cơ thể cô tan vào Diana khi tất cả các cơ của cô thả lỏng, nhường chỗ cho hơi ấm của cô.

Thật dễ chịu và ấm cúng, giống như lần đó cô vuốt ve những con chó săn.

Lạ lùng thay, cô không hề có ý định đẩy cô ra.

Aria chớp mắt.

"Tiểu thư nhỏ," cô sụt sịt. "Người chắc đã từng rất khó khăn. Nhưng giờ người sẽ ở một nơi tốt hơn. "

'Cô ấy đang cố an ủi mình sao?' Aria bối rối nghĩ.

Chưa từng có ai coi cô ấy như gia đình. Mọi người ngược đãi cô, coi cô như một con rối vô giá trị.

'Nó luôn như vậy kể từ khi mình còn nhỏ ...'

Đã có lúc cô ấy khóc rất nhiều.

Nhưng bây giờ, ngay cả nước mắt của cô cũng đã khô. Cô không cảm thấy gì. Thậm chí không phải là tuyệt vọng. Cô ấy đã bị cô lập.

Aria vòng tay qua vai và vùi đầu vào ngực cô.

"Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Người không làm gì sai cả ". Diana vừa nói vừa vỗ đầu.

Diana tiếp tục an ủi cô ấy.

Cô hầu gái của biệt thự ác ma tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ.

'Mùi chăn ga phơi nắng ...'

Cô ngửi thấy như mùi hương còn sót lại của mùa xuân trên tấm chăn đã được phơi khô dưới ánh mặt trời.

* * *

"Ôi trời!"

Diana ngạc nhiên.

Cô giật mình vì Aria đã đứng cạnh cửa sổ từ lúc bình minh.

"Người đã gặp ác mông sao?"

Aria lắc đầu.

Diana đã nhìn vào mắt cô ấy và kết luận rằng trên thực tế, cô ấy đã làm như vậy.

"Đó là lỗi của tôi!" Cô ấy than vãn. "Tôi lẽ ra nên ở lại với người thêm một lúc nữa..."

[Không phải lỗi của cô.]

"Người vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng ta đã bất cẩn! Người đã rất sợ hãi, phải không? Trời cũng mưa suốt đêm cơ mà... "

[Không.]

Aria thường không ngủ cho đến sáng.

Aria cố gắng lấy lại phẩm giá của mình bằng cách giữ thẻ [Không] của mình nhiều lần, nhưng Diana không nghe. Cô ấy tiếp tục đối xử với cô ấy như một đứa trẻ, và Aria không thể không đỏ mặt vì xấu hổ.

'Đứa trẻ sao...'

Ngay cả khi cô ấy có du hành về quá khứ, lương tâm của cô ấy chắc chắn không phải là của một đứa trẻ mười tuổi.

[Cơ thể ta có thể nhỏ, nhưng ta không còn nhỏ đâu.]

Aria cố gắng giải thích rằng cô không phải là một đứa trẻ.

Môi Diana nở một nụ cười toe toét, và cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.

"Ho-ho, chẳng phải tiểu thư vẫn là một đứa trẻ sao ?"

"......."

Aria bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro