Chương 5.Đại công tước Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oh..?"

Người đàn ông nhìn lướt qua, khóe môi chiến lên một nụ cười và lông mày hơi nhướng lên. Đột nhiên, anh ta phá lên cười sảng khoái.

Anh cảm thấy thích thú trước cảnh tượng này.

Sau khi nhìn thấy Aria gục xuống, những con thú hạ thấp cơ thể của họ và nằm trên mặt đất.

Họ nhìn cô chằm chằm với đôi mắt như cún con, yêu cầu được vuốt ve.

'Mình đã được cứu....' Aria nghĩ, nắm lấy trái tim đang đập của mình.

Cách đó không xa, Bá tước Cortez đã ngất xỉu vì sùi bọt mép.

"Chúng mày phát điên rồi à? Đang làm cái gì  vậy?" Anh tức giận, cau có trước những hành động ngớ ngẩn của lũ dã thú.

Những con thú ngay lập tức nấp sau lưng Aria.

"Ha, thật thú vị," anh nói.

Người đàn ông đến gần Aria.

Aria nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình, nơi để lại những dấu chân đẫm máu trên con đường đất được sử dụng quá nhiều.

Mỗi giây anh bước lại gần cô hơn, và khi anh dừng lại, Aria ngẩng đầu về phía anh.

Người đàn ông cao.

'Quá cao...'

"Ngươi là ai?" anh ấy hỏi.

Ban đầu, đôi mắt của anh ta giống như một con cá chết; trống rỗng và buồn tẻ. Cơ mặt của anh cũng lỏng lẻo như cũ. Không có tức giận, không có buồn, không có vui mừng cũng không có oán giận. Anh ấy chỉ đơn giản là có vẻ ... chán.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của anh đã có tình cảm.

Ngay lập tức, cảm xúc lóe lên trong đôi mắt tinh xảo như đá cẩm thạch của anh, tràn ngập sự kinh ngạc.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, tự hỏi làm thế nào mà một người yếu đuối như vậy lại có thể thuần hóa những con chó săn của anh một cách dễ dàng như vậy.

Anh ta rõ ràng là để tâm đến cô ấy.

"Ngươi đang đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ."

Anh trầm ngâm nhìn chiếc mặt nạ lớn che hết khuôn cô .

Chiếc mặt nạ là di vật do mẹ của Aria để lại.

"Những con chó săn của ta phản ứng theo bản năng với ma thuật mạnh. Những con chó này vâng lời ta vì không ai khác có thể chống lại sức mạnh của ta ".

"......."

"Ngươi mạnh hơn ta sao?"

Không thể nào.

Người đàn ông có sức mạnh áp đảo.

Anh ấy mạnh hơn cô rất nhiều.

Dù Aria có tài năng đến đâu, cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi chưa từng được đào tạo.

"Ngươi trông yếu ớt."

"......"

"Giống như một con côn trùng."

Người đàn ông quan sát Aria từ trên xuống dưới.

'Sirens là bạn của động vật.'

Có thể tương tác với họ là một trong những điều đặc biệt của họ.

'Mình nghĩ rằng khả năng này có thể cứu mình khỏi những con quái vật của dãy núi này'

Aria nhìn thoáng qua những con thú. Chúng đã  từ những con sói trông hung dữ thành những con cừu hiền lành.

Chúng liếm mặt của cô, tỏ ra dễ bị tổn thương và dễ thương, khiến Aria khó có thể tỉnh táo lại.

Mặt nạ của cô giờ đã chảy nước miếng.

Thành thật mà nói, Aria chưa bao giờ sử dụng khả năng của mình để giao tiếp với động vật.

Đó là bởi vì cô chưa bao giờ gặp được chúng.

Hay chính xác là, cô ấy không được phép...

Cô vẫn nhớ vụ việc kinh hoàng...

Bá tước Cortez luôn giám sát cô và theo dõi mọi hành tung của cô. Nếu một con vật đến gần cô, anh sẽ không ngần ngại giương nỏ bắn chết chúng.

"Ngươi đã gọi con vật đó? Ngươi muốn sự giúp đỡ của nó? " ông ta chế giễu, "Ha, thật nực cười. Ngươi còn dám nghĩ đến việc chạy trốn ta sao! "

Ông ta nhặt nỏ của mình và bắn một phát.

Mũi yên bắn trúng con vật và máu bắn tung tóe trên mặt Aria.

Con vật rên rỉ, cơ thể mất dần hơi ấm. Máu tụ xung quanh nó, nhuộm màu trắng cho cái bụng màu đỏ thẫm.

Nó trống rỗng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dần mất đi vẻ long lanh. Aria tái mặt khi mùi tử khí bốc lên trong không khí như một làn khói vô hình.

Con vật lạnh như mặt sàn mà nó đang nằm. Bây giờ nó đã chết.

Kể từ đó, Aria đã thề sẽ tránh xa động vật để những điều khốn khổ như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp xúc với động vật lần nữa, nhưng những con chó săn trước cô trông rất mạnh mẽ.

Da của chúng dày và cứng cáp. Đối với họ, một chiếc lông có thể sẽ giống như một chiếc kim châm.

'Thật dễ thương.'

Một trong những con chó săn ngước nhìn cô với đôi mắt to tròn. Đôi tai mềm mại đầy lông của nó cụp xuống khi nó nghiêng đầu.

Cô do dự một lúc, nhưng nhanh chóng chịu thua trước sự dễ thương và nhẹ nhàng vỗ về nó.

Sau đó, con chó săn kia lăn qua, trưng ra bụng và yêu cầu xoa bụng.

'Thật đáng yêu...!'

Cô vuốt ve bụng của nó.

Những con thú trông tương tự như sói, nhưng Aria cuối cùng đã nhận ra tại sao chúng được gọi là chó.

Bộ lông của chúng tựa như lụa trên da cô và lấp lánh dưới ánh trăng, phản chiếu nó như một tấm gương đen tuyền. Aria không thể cưỡng lại việc vuốt ve chúng.

"Chậc chậc!" người đàn ông tặc lưỡi, "Ngươi cũng có thể bị chôn vùi trong đống lông ..."

Anh không còn thấy Aria nữa. Cơ thể của những con thú quá lớn đến nỗi bộ lông khổng lồ của chúng bao phủ lấy bản thân nhỏ bé của Aria.

"Tốt hơn hết ngươi nên cho ta biết ngươi là ai khi ngươi vào bên trong."

Người đàn ông tóm lấy gáy cô và nâng cô lên.

* * *

"Dũng khí của bá tước cũng lớn đấy nhỉ," một người đàn ông già với mái tóc hoa râm nhận xét.

Tên ông ấy là William, và ông ấy là quản gia của Valentine.

"Ông ta là một trong những người đầu tiên sinh thời còn đặt chân được tới Biệt thự Valentine."

Ông đặt một cái cốc lên bàn.

"Nhờ tiểu thư nhỏ mà bá tước còn giữ được mạng sống của mình, ngài phải biết ơn cô ấy đó" Ông nói với Bá tước.

Aria nghiêng người về phía cái cốc và nhìn vào bên trong.

Hương thơm ngọt ngào của sô cô la phảng phất khắp phòng, nhưng đó không phải là sô cô la nóng.

Cô vòng tay quanh chiếc cốc sứ, để hơi ấm truyền qua kẽ tay.

'Cái này là cái gì?'

Cô xoay chiếc cốc và chất lỏng màu nâu xoay tròn xung quanh. Nó trông cũng giống như sô cô la nóng, nhưng nó cũng đặc.

Sau đó, cô ấy chọc ngón tay của mình vào bên trong.

Squish—

'Mềm mại!'

"Đây có phải là kẹo dẻo không?"

Sau đó, người quản gia thì thầm điều gì đó với cô bằng một giọng rất nhỏ."Là Marshmallo ạ"

'Marsh ... melon ? Vị dưa lưới hả? Có phải mùi đó đâu nhỉ?'

Khi Aria nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, người đàn ông mặc áo choàng đen cuối cùng cũng mở miệng.

"Gọi lính canh khu săn bắn ra đây," anh nói trong khi dựa vào tường một cách thản nhiên.

"Ngay lập tức?" người quản gia đặt câu hỏi.

"Phải cho chó săn của ta ăn trước khi chúng xé xác toàn bộ thú rừng chứ."

Bá tước Cortez đầu óc rối bời, không thể nắm bắt được tình hình.

Cuối cùng, ông ta ngẩng đầu lên và hỏi, "Đâu-đâu ra cái tình huống này chứ?"

Sau đó, bá tước hét lên.

"Các hiệp sĩ và lính đánh thuê riêng mà chúng tôi đã thuê với giá cắt cổ lại đã trở thành thức ăn cho chó!"

Ông trừng mắt nhìn Aria, chuyển hướng tức giận về phía cô.

Grr—

Những con chó săn nằm bên cạnh Aria nổi giận và đe dọa ông ta.

Sợ hãi, Bá tước quay đi chỗ khác và cúi đầu xuống.

"Tôi sẽ lặp lại lời nói của mình một lần nữa. Ngài chỉ có thể tồn tại nhờ có cô Aria đây, "người quản gia nói thêm.

Một lúc sau, người đàn ông nói.

"Ta sẽ bồi thường cho ngươi."

"......"

"Ngươi có bất kỳ phàn nàn nào khác không?"

Bá tước Cortez không nói nên lời.

"Nhưng, số lượng..."

Người quản gia lo lắng quay về phía người đàn ông ..

"Hãy cho ông ta bao nhiêu tùy ý ông ta muốn." Anh bực bội đáp.

Bá tước Cortez cắn môi. Đó là một thỏa thuận tốt, nhưng thật không may, ông ta đã đến vì một thứ khác.

"Thực ra, tôi đến đây vì... tôi muốn giới thiệu con gái tôi với con trai của ông," ông lắp bắp.

Bá tước sợ anh ta. Sau khi chứng kiến ​​cảnh tàn sát dã man như vậy, ông cho rằng người đàn ông đó không khác gì một con quái vật.

Ông lo lắng liếc nhìn Aria, ra hiệu cho cô ấy tháo mặt nạ ra.

Nhưng Aria không di chuyển.

Bá tước nở một nụ cười ngượng nghịu và nhanh chóng nhìn qua.

"E hèm, sau này con bé sẽ cho anh xem diện mạo của mình. Tôi xin cam đoan rằng con bé là con gái ruột của tôi ".

"Vậy tại sao ông lại giấu con bé đi?"

"... Bởi vì con bé bị câm."

Một câu này đã làm sáng tỏ toàn bộ tình hình.

Lý do tại sao Bá tước kết hôn với mẹ của Aria, một thường dân, là vì bà là một Siren.

Ông ta muốn có được sức mạnh của Siren và truyền nó vào huyết thống của mình.

Nhưng con gái của Siren bị câm, vì vậy cô ấy có rất ít hoặc không có giá trị.

"Ngay cả khi con bé không thể nói chuyện, nó chẳng phải là tốt để giữ kín bí mật sao."

Aria không thể nói, vì vậy cô không bao giờ có thể tiết lộ những bí mật bẩn thỉu của anh ta.

"Nếu bạn trả một số tiền thích hợp và đưa đứa trẻ này đi, Nhà Cortez sẽ không bao giờ bước chân vào trong nơi này nữa" ông ta cười.

Ông ta giống như một thương gia giải thích giá trị của một sản phẩm cao cấp.

Bá tước tiếp tục, "Một nhược điểm là con bé không được dạy cách đọc và viết, nhưng con bé có thể tự nắm bắt được nó. Nếu điều đó làm ngài phiền lòng thì dạy bảo chút là giải quyết được. "

Aria lắng nghe những lời của ông ta.

Bá tước Cortez thực sự đã cố gắng hết sức để chứng minh giá trị của cô.

Aria chỉ bảo ông bán cô cho một ngôi nhà tuyệt vời, nhưng cô không ngờ ông lại làm tốt công việc như vậy.

'Mình chỉ hy vọng Valentine sẽ chấp nhận mình ...'

Thật không may, người quản gia đã khôn quan tâm đến những lời nói đó.

"Bá tước Cortez, ngài đến đây mà không thông báo trước, đã làm ầm ĩ trong dinh thự, và xúc phạm gia đình Đại công tước."

"Xúc phạm gì chứ....Khi nào..... ?!"

"Lý do chúng tôi lên án sự thô lỗ của ông là vì cha của ông, Bá tước Maestro Cortez, đã viết nên kiệt tác của thế kỷ dưới sự bảo trợ của Valentines."

Mặt Bá tước Cortez đỏ bừng.

Ông ta vừa được cho biết rằng lý do ông ta sống sót chỉ là vì cha ông ta.

Người quản gia tiếp tục, "Valentine yêu mến nghệ thuật và tôn trọng giá trị của những thiên tài. Vì vậy, tôi đề nghị ngài nên kiềm chế trước khi làm vấy bẩn thêm cái tên gia đình Cortez ".

Thực ra, ý của ông ấy là 'Nếu ngài vượt qua ranh giới thêm nữa, thì chúng tôi sẽ không ngần ngại đuổi ngài ra ngoài.'

Bá tước đã rất xấu hổ và đau đớn, đây là lần đầu tiên ông bị một người có địa vị thấp hơn làm ô nhục.

Aria, mặt khác, rất ấn tượng.

Người quản gia đã biết Bá tước Cortez là ai.

Bá tước luôn được so sánh với người cha thiên tài của mình. Ông ấy đã sống cuộc đời của mình trong cái bóng của cha mình, do đó dẫn đến việc ông ấy phát triển một mặc cảm tự ti.

'Thật là bất thường khi người quản gia nói lại với khách, nhưng ông ta là quản gia của ác ma, vì vậy ...'

Aria không thể tin được. Để thu thập thông tin chi tiết như vậy về một kẻ xâm nhập mà không cần thông báo trước, người quản gia thật đáng ngạc nhiên.

Aria liếc về phía người quản gia và ánh mắt họ chạm nhau.

"Ồ, ta hiểu rồi. Tiểu thư không uống được vì đang mang mặt nạ à? "

'Huh?'

Aria cảm thấy khó hiểu.

"Ta sẽ mang cho người một chiếc mặt nạ khác để người có thể uống hết ca cao của mình. Vẫn còn ấm đấy ạ ," anh nói một cách tử tế.

Anh ta thay đổi thái độ ngay lập tức.

Aria biết được rằng đồ uống có mùi sô cô la được gọi là 'ca cao'.

Cô cảm thấy xấu hổ. Người quản gia quỷ quyệt, có vẻ là một nhân vật độc ác, nhưng lại tốt bụng một cách đáng kinh ngạc.

Hoặc ít nhất... chỉ với cô ấy.

'Tại sao nhỉ...?' Aria tự hỏi.

Đột nhiên, những con chó săn bắt đầu sủa.

"Gâu! Gâu!"

"...!! "

'Ông ấy đối đãi với mình như thế vì năng lực này của Siren ư? Mình phải tận dụng điều đó..!"

[Hãy dẫn tôi đi theo với!]

Một sự im lặng nặng nề diễn ra sau đó, dày hơn cả bầu không khí căng thẳng khó chịu.

Bá tước có một dự cảm xấu, vì vậy ông đã lấy những tấm thẻ của Aria.

"Đừng làm điều gì ngu ngốc và hãy yên tĩnh chút đi," anh ta nghiến răng đe dọa.

Sau đó, ông nắm lấy cánh tay của cô.

Những con chó săn càng trở nên hung bạo hơn. Chúng gầm gừ, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Bá tước.

"Argh !!!"

Người đàn ông nắm lấy cổ tay Bá tước và vặn nó theo một góc không tự nhiên.

"Được rồi, ta sẽ đưa con bé đi," người đàn ông nói, cởi chiếc mũ trùm đen che nửa khuôn mặt.

Aria nhìn anh ta đầy sợ hãi.

'Đại công tước của Valentine!'

Đúng như dự đoán, người đàn ông là cha của Loyd.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro