Chương 9 . Bài ca của sự sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô ấy nhắm mắt lại, cảm giác như thể cảm xúc của cô ấy đang lan tỏa ra và bao trùm lên mọi thứ xung quanh cô ấy.

Giữa họ đã phát triển một mối liên kết vô hình, một giai điệu vượt ra ngoài tầm tai, nhưng lại sáng suốt cho trái tim.

Những chú chin đã kêu lên ríu rít để đáp lại sức mạnh của Siren.

Buzz—

Những con ong vo ve xung quanh một khán đài với những bông hoa rực rỡ, bản giao hưởng của thiên nhiên hòa vào bầu không khí dễ chịu.

Aria đưa tay lên trời.

Gió lướt qua đầu ngón tay cô.

Những chiếc lá đung đưa trong gió cùng với tiếng hát không lời của Trái đất.

'Thật đáng yêu.'

Cô ấy luôn hát khi kết hợp với một dàn nhạc.

Chưa kể, đây là lần đầu tiên cô hát ở ngoài trời.

Bá tước Cortez luôn theo dõi cô chặt chẽ, lo sợ rằng cô có thể trốn thoát. Đó là lý do tại sao cô ấy không thể đi ra ngoài một cách tự do như cô ấy muốn.

Anh ta sẽ không ngần ngại giết những con vật tiếp cận Aria bằng nỏ của mình.

Dưới sự quản thúc của bá tước, ca hát chỉ được phép ở trong nhà, tầng hầm nơi tổ chức các bữa tiệc riêng tư và bên trong lồng của hoàng đế.

"Những phiến lá mềm mại và xinh đjep của Platanus thân yêu..."

Nhưng bây giờ, Aria đã hát theo ý mình.

Cô có thể nghe thấy tiếng chim thánh ca, tiếng côn trùng leo lên cỏ một cách dễ dàng thanh thản, và làn gió nhẹ mơn trớn cô.

"Định mệnh đang toả sáng chỉ vì người."

Trời gần sáng.

"Sấm sét và bão tố không thể chạm đến sự bình yên của người,"

Mưa phùn tạnh.

"Gió nam lạnh lẽo cũng không thể làm phiền người ."

Aria dựa vào thân cây. Một nụ cười nhẹ nở trên môi khi cô nghe thấy nhịp đập đều đặn của trái tim nó.

"Định mệnh đang toả sáng chỉ vì người.."

Những tia sáng vàng hắt xuống như những sợi dây đan, rơi xuống những tán cây gợi nên những bức tranh ghép rực rỡ nhất, phản chiếu từ từng chiếc lá và cành cây. Khiến khung cảnh trở nên một thứ gì đó đẹp đến mê hồn.

Đột nhiên, mặt trời hùng vĩ cắt ngang đường chân trời, và bầu trời bùng nổ với những màu sắc lộng lẫy.

Ánh sáng xung quanh cây anh đào dần tắt, và những tia nắng vàng thoát ra khỏi nụ khi chúng nở thành hoa.

"Ugh!"

Aria gần như ngã xuống.

Cô cảm thấy choáng váng trong giây lát nên đã bám vào thân cây để chống đỡ cơ thể.

Nhiệt độ cơ thể cô ấy giảm xuống khi cô ấy vẫn đang mặc quần áo ướt. Cô ấy lạnh và lạnh, cô ấy khẽ run lên.

'Mình có bị quá sức không?'

Aria đã cố tình để vết thương của mình không được chăm sóc và ngâm mình suốt đêm.

Sức mạnh của những bài hát của cô ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn khi cô ấy bị ốm và gần như mất ý thức.

Con người phát huy sức mạnh kỳ diệu vượt qua giới hạn của cơ thể khi họ gặp khủng hoảng.

Aria cũng vậy.

'Mặc dù mình không thể giữ nó lâu hơn nữa ...'

Aria dường như đã mất trí bao nhiêu thì cô ấy sẽ luôn để ý trước tình trạng của mình, và lúc này đây, cô ấy sắp ngất đi.

Xào xạc—

Ai đó đang đi trên bãi cỏ.

Cô quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Một người đàn ông đứng thẳng trong tầm mắt cô.

Bị sốc, người đàn ông không nói nên lời.

"C-cô, cô đang nói chuyện. À không...."

"......."

"Bài hát thiên thần đó! Không, cô đang hát, và cái cây... "

'Anh ta là một người hầu?'

Aria quan sát trang phục của người đàn ông.

Sau đó anh ấy mỉm cười như thể đã tỉnh ra.

"Quả nhiên, tôi thật may mắn."

"......"

"Này, nói gì đi, được không? Cô sẽ không thể lừa được bất kỳ ai ngay cả khi cô giữ chặt miệng mình như thế. "

'Anh ấy có nghĩ đó là điểm yếu của mình không? Thật ngu ngốc.'

Người đàn ông, người đã hét lên vài lần, bắt đầu bỏ cuộc sau khi Aria chỉ lơ đãng nhìn anh ta.

Anh ấy bắt đầu nói chuyện với chính mình.

"Tôi biết điều đó thật kỳ lạ. Không có nghĩa lý gì khi nguồn gốc của cô được giữ bí mật, đặc biệt là vì cô sẽ trở thành Nữ Công tước trong tương lai. "

Nguồn gốc của Aria là tối mật.

Chỉ có đại diện của từng bộ phận, bao gồm quản gia và người giúp việc trưởng, biết.

Aria yêu cầu họ giữ bí mật.

'Không có gì sai khi thực hiện các biện pháp phòng tránh từ sớm.'

Nhưng vì thế, người phục vụ có vẻ tin rằng Aria không có nguồn gốc quý tộc.

"Tôi có thể báo cáo điều này với quản gia, nhưng..."

Anh ta liếc nhìn Aria từ đầu đến chân và cười khúc khích. Sau đó, anh ta thì thầm, "Tại sao cô không hát thêm cho tôi nghe?"

"Hát bài hát trước đó. Sau đó tôi sẽ giả vờ rằng tôi không biết gì cả ".

Aria dửng dưng nhìn anh; cô đã quá quen với những cái nhìn vụng về và kiêu ngạo như vậy.

"100 triệu Zahr."

"...Gì?"

"Giá của một bài hát."

Đó là một cái giá vô lý.

Anh nhìn cô, há hốc mồm với vẻ không tin. 'Bài gì mà có giá 100 triệu!'

Nếu Aria hát ba bài hát, anh ấy có thể mua một ngôi nhà trong thủ đô!

"Này, có vẻ như cô không hiểu tình hình...."

Người hầu bắt đầu khoe khoang về những việc làm xấu xa của anh ta, và anh ta đe dọa Aria rằng anh ta đã đuổi một cô hầu gái vô tội bằng cách nói cô ta là một tên trộm.

Tên người hầu là Toby.

Kỹ thuật của anh ta để tồn tại là tìm ra điểm yếu của người khác và báo cáo họ để nhận phần thưởng.

Tuy nhiên, Aria không nghe.

"Liệu anh có thể xử lý sức nặng của bài hát, khi anh thậm chí không đủ khả năng trả giá?" Aria trả lời với một giọng chán nản.

Vào lúc đó, bầu trời vụt sáng sau lưng Aria, và tia chớp ập đến. Một cú sốc màu trắng rực rỡ tỏa sáng khắp bầu trời, lao thẳng tới mặt đất không thể nghi ngờ - tiếng nổ sấm sét xảy ra sau đó, với lời cảnh báo hơi muộn.

Bùm -!

Toby rùng mình, nghiến răng hồi hộp.

"Cái quái gì vậy, đó chỉ là sấm và chớp," anh nghĩ.

Tuy nhiên, tình thế đã nhanh chóng đảo ngược.

Aria tiến về phía anh ta, và anh ta vô tình lùi lại.

Sau đó, anh ta vấp phải một hòn đá và ngã xuống mông.

"Chờ-chờ một chút."

Toby không thể hiểu được rằng mình vừa cảm thấy bị đe dọa bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình nhiều như thế nào.

Aria đưa tay về phía anh.

"Anh phải đền bù cho những sai lầm trong quá khứ của mình," cô ấy nói trước khi hát bài hát mà anh ta muốn.

Toby cảm thấy thất vọng vào lúc này; anh bất giác mất hồn và không nói nên lời trước sự hiện diện của cô.

Anh nín thở.

'Ah...'

Đây hẳn là cảm giác của những người du mục khi họ tìm thấy một ốc đảo.

Hoặc những người cuồng tín tôn giáo cuối cùng đã chứng kiến ​​Chúa trước mắt họ.

Aria thì thầm, đặt môi mình lên tai anh khi cô rời khỏi anh trong giai điệu thanh tao.

"Ngươi sẽ không nói cho ai biết những gì ngươi đã thấy hôm nay. Ngươi phải chuộc tội và phải trả giá ".

Cùng lúc đó, Toby thoát khỏi trạng thái xuất thần.

'Trả giá?'

Ha, thật buồn cười! Thật nực cười khi thấy một cô bé đeo mặt nạ thỏ đáng yêu lại mắng mỏ.

Anh cố cười thành tiếng.

Nhưng lạ thay, anh không thể phát ra âm thanh nào. Nó như thể cổ họng của anh ta bị tắc nghẽn.

'Uh, cái gì ...? Chuyện quái gì đây?'

Anh cố gắng cử động bàn tay của mình, nhưng anh không thể nhấc dù chỉ một ngón tay.

Aria đi ngang qua cơ thể cứng đờ của anh ta. Cô hành động như thể anh chỉ là một người xa lạ ở phía bên kia con đường.

Sau đó, chân anh ta tự di chuyển.

Anh ta không thể dừng lại.

'K-Không! Dừng lại! '

Mặt Toby trắng như phấn.

Cơ thể anh ta chuyển động như một con búp bê bù nhìn.

Anh ta phát điên lên, cố gắng di chuyển một cách tuyệt vọng, la hét để được giúp đỡ, nhưng không có gì xảy ra. Vẻ mặt của anh ta vẫn bình tĩnh bên ngoài, và hành vi của anh ta cũng vậy.

Anh ta đã đi ngược lại ý muốn của mình cho đến khi anh ta dừng lại.

Trước mặt anh là trụ sở của Sư đoàn 3 Hiệp sĩ. Họ chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh của lãnh thổ.

Anh gõ cửa, và một giọng nói bảo anh bước vào.

"Có chuyện gì vậy?"

Trước mặt anh không ai khác chính là chỉ huy của các hiệp sĩ. Anh ta bị đồn là vô cùng tàn nhẫn khi thẩm vấn các nghi phạm.

'Ôi không...!'

Toby còn một bí mật mà anh không thể nói cho ai biết.

Anh ta đã nhiều lần làm rò rỉ thông tin về công việc nội bộ của Valentines.

Valen khét tiếng nên mọi thông tin về họ đều được bán với giá rất cao.

'Mình đã tự tin rằng mình sẽ không bao giờ bị bắt!'

Điều này thật tệ.

Khoảng thời gian mà Grand Duchess đấu tranh giữa sự sống và cái chết là lúc Đại công tước và người thừa kế thường xuyên đi du lịch.

Kẻ phản bội sẽ bị ném vào chuồng thú mà không cần xem xét lại.

'Ôi, Chúa ơi, làm ơn! Đại công tước tương lai, tôi đã sai! Tôi thừa nhận hành vi sai trái của mình! '

Dù anh có cầu nguyện bao nhiêu đi nữa, thì mọi chuyện đã quá muộn.

Toby mở miệng và nói, "Tôi đến để thú nhận tất cả tội lỗi của mình."

* * *

'Mặt mình nóng bừng, và tai mình đau.'

Cô có thể nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹt của ai đó hét lên" Cô gái trẻ!, Này!' từ một khoảng cách...

'Quá ồn ào.'

Từ từ và miễn cưỡng, Aria quay mặt đi.

Cô chớp mắt, nhắm mắt và lại chớp mắt.

Cô dụi mắt và nhìn xung quanh.

'Đây là đâu?'

Đôi mắt cô mờ đi nên cô không thể biết được mình đang ở đâu.

Cô dựa vào tường.

"...... đau quá," cô lẩm bẩm.

Đầu cô như muốn vỡ tung.

—————-

"....Đột nhiên lại biến mất?"

Vào lúc đó, tầm nhìn của Aria trở lại với cô.

Đó là giọng của Lloyd.

"Cô ấy không đột ngột biến mất. Cô ấy đã không ở trong phòng của mình ngay từ đầu.... "

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trả lời câu hỏi của anh ta.

'Đó là ... Cô hầu gái trưởng Betty?'

Aria có thể nghe thấy Betty đang giậm chân.

"Tôi là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy."

"Sao cơ ạ?"

"Tôi đã đe dọa cô ấy. Tôi đã nói rằng tôi sẽ giết cô ấy. "

"Dạ?!"

Với lời thú nhận táo bạo như vậy, Betty dường như không nói nên lời. Cô ấy im lặng và không thể trả lời bất cứ điều gì trong một thời gian.

"V-vậy, sẽ không có gì lạ nếu cô ấy trốn đi vì cô ấy quá sợ...." Betty lắp bắp.

"Một tiểu thư lang thang một mình trong biệt thự này nguy hiểm quá. Và đặc biệt là vì cô ấy đến từ bên ngoài biên giới! "

Sau một lúc suy ngẫm về sự im lặng, anh ta nói, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm ra con thỏ đó."

Bước chân của Lloyd xa dần.

'Tên nhóc ngốc nghêch. Anh đang đi sai đường. ' Aria nghĩ khi lắng nghe tiếng bước chân của chàng trai đang đi về hướng ngược lại.

Aria đã cố gắng nâng đỡ bản thân, nhưng cô ấy thậm chí không có đủ sức để làm như vậy.

Bỗng cô nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy một con chim bồ câu trắng đang ngồi trên bệ cửa sổ.

'Chim bồ câu .'

Một số chim bồ câu đã được huấn luyện để gửi thư.

"Chú chim nhỏ."

"Cúc cu!"

Aria nói với con chim: "Ta có một việc cần nhờ em."

"Căn phòng xa nhất trên tầng cao nhất của cung điện chính."

"Coo!"

"Gửi cho họ lời nhắn này."

Cô hy vọng con chim có thể truyền đạt những lời của cô một cách chính xác. Dù điều đó khó xảy ra nhưng cô đặt niềm tin vào những điều kỳ diệu.

Con chim dang rộng đôi cánh và bay ra khỏi cửa sổ như thể nó đã hiểu lời Aria.

'Con chim có hiểu yêu cầu của mình không?'

Điều đó không thể dám chắc được.

Cô theo dõi vị trí của con chim bằng các giác quan nhạy bén của mình.

Tuy nhiên, đầu gối của cô bắt đầu phát ra cơn đau.

Lùi lại một bước, cô co rúm người lại như một con rối bị đứt dây đột ngột.

"Thưa tiểu thư!"

Cô có thể nghe thấy ai đó hét lên từ xa, "Nhanh lên, gọi bác sĩ!"

Mọi thứ trở nên mờ nhạt, và khi kết thúc lời nói, cô ấy ngã xuống ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro