Chương 10.[Lloyd ghét tôi lắm sao?]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng

Rầm-!

Có thứ gì đó đâm vào cửa sổ, khiến người hầu gái đứng bên cạnh ngạc nhiên.

"C-cái gì vậy ?!"

Cô hầu quay đầu lại.

Đó là một con chim.

Con chim đã đâm vào cửa sổ và rơi xuống do va chạm, nhưng nó lại bay lên và ngồi xuống bệ cửa sổ.

Sau đó, con chim bắt đầu mổ vào kính, như thể yêu cầu sự chú ý.

"Chờ đã, đó không phải là một con chim bồ câu đưa thư sao?"

Những con chim bồ câu vận chuyển đã được huấn luyện để bay đến tháp phía tây, vì vậy chúng không bao giờ đến cung điện chính.

Nhưng con chim này rất khác thường.

Thậm chí không có một tờ giấy nào buộc vào chân của nó.

'Vì vậy, đây không phải là của chúng ta.'

Người phụ nữ chờ đợi đã cố gắng đuổi con chim đi, nhưng con chim bồ câu không nhúc nhích.

Nó dùng mỏ cào vào tấm kính, đập cánh vào khung cửa sổ và kêu lớn.

"Con chim điên này...!"

"Có chuyện gì ồn ào vậy?" một giọng nói đột nhiên cất lên, sau đó là một tràng ho khan.

Giọng nói thuộc về Sabina, Nữ công tước của Valentine.

"Yo-Thưa ngài! Tôi xin lỗi vì cái vợt! " cô hầu gái cúi đầu.

"Không cần xin lỗi. Con chim đang làm gì vậy? "

Cổ họng Sabina dường như bị tắc nghẽn, khiến cô ấy trở nên khàn khàn. Hình bóng của cô ấy có thể được nhìn thấy qua những khe hở của tấm màn của chiếc giường có màn che.

Màu da của cô ấy cũng sáng lên, không ma mị như người da trắng, chỉ dịu và nhợt nhạt. Đôi bàn tay đầy đặn một thời của cô giờ chỉ còn da bọc xương. Các ngón tay của cô ấy giờ có vẻ dài hơn, mỏng hơn và yếu ớt hơn.

"Chà, có điều gì đó không ổn với con chim bồ câu bên cạnh cửa. Nó liên tục đập cửa sổ ".

Sabina chế giễu, "Ta muốn nhìn thấy con chim dũng cảm này."

"Ồ, người không được đâu ạ! Bác sĩ bảo phu nhâ hãy nghỉ ngơi... "

"Ta sẽ chỉ yên nghỉ một khi ta chết."

"Sao phi nhân lại nói những điều như vậy chứ ạ?," người hầu gái cau mày.

Đôi mắt của người phụ nữ chờ đợi thoáng qua những giọt nước mắt, nhưng cô ấy nghiến răng chịu đựng cơn đau. Cô ấy không thể chỉ khóc trước mặt Nữ Công tước.

"Ta đã may mắn sống sót ngày hôm qua, nhưng hôm nay có thể là ngày cuối cùng của ta. Vì vậy, ta sẽ làm những gì ta muốn. "

Sabina biết rằng thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa. Cái chết là một con đường đầy chông gai, nhưng cô đã từ bỏ, chấp nhận và sẵn sàng khởi hành.

"Thưa phu nhân..."

Người mà cô ấy đang chờ, Diana, sẽ nghiêm khắc hơn nếu cô ấy ở đây, nhưng thật không may, cô ấy đã đi vắng. Cô thở dài và đỡ Sabina ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

Tuy nhiên, con chim ngay lập tức bay đi.

'Một khi mình tìm thấy con chim bồ câu đó, min hdđ sẽ biến nó thành thức ăn!' cô gái đang đợi thầm nghĩ, nghiến răng nghiến lợi.

Sabina nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, "Đó là ... hoa anh đào?"

Thật ngạc nhiên, những bông hoa anh đào đã nở rộ.

"Đó thật là vô lý. Chúng không thể nở nhanh như thế được "người phụ nữ trong phòng lẩm bẩm.

Nhưng khi cô ấy mở rèm cửa, mắt cô ấy mở to và lông mày của cô ấy nhướng lên.

Những cây anh đào khổng lồ bao quanh cung điện được khoác lên mình những bông hoa màu hồng và trắng, những cành hoa từng bị xơ xác bỗng trở nên trang hoàng lộng lẫy, và hương thơm của chúng được khuếch tán theo làn gió xuân.

Nó giống như một phép lạ.

* * *

Lloyd đi đến nơi lần đầu tiên anh nhìn thấy Aria.

Vài con báo đốm theo sau anh ta.

"Tìm cô ấy."

Báo đốm gầm lên đáp trả.

Đột nhiên, có thứ gì đó rơi xuống đỉnh đầu anh.

Lloyd tháo nó ra bằng tay và quan sát vật thể.

'... Một cánh hoa.'

"Những thứ trơi trên mặt đất này là...."

Anh ta ngẩng đầu lên.

Những cánh hoa rung rinh rơi xuống như những cơn mưa nhẹ nhàng.

Giữa những thân cây trơ trụi, chỉ có những bông hoa anh đào là có sự sống.

"Đây có phải là một trong những trò đùa của Carl?"

'Anh ấy bắt đầu làm những việc này từ khi nào? Không, anh ấy không thể học được phép thuật của hoa nở ngay từ đầu. '

Các pháp sư của cung điện phụ trách việc đốt cháy những cánh hoa, không làm cho chúng nở ra.

'Vậy thì, đây phải là tác phẩm của người khác.'

Lloyd nghĩ ngay đến cô gái nhỏ lơ đãng đứng dưới mưa, tay cầm ô.

Những cánh hoa bay múa tựa mái tóc cô bay trong gió.

'Quả nhiên, thật khó chịu.' Lloyd nghĩ khi nhìn những cây anh đào.

Một lúc sau, những con báo đốm của anh quay lại khi đang ngậm một món đồ trong miệng.

Đó là một chiếc túi da nhỏ, cũ và bị thấm nước mưa.

'Chiếc túi là của đứa trẻ tối qua.'

Aria giữ chặt chiếc túi như thể nó là cứu cánh của cô ấy trước đây. Chắc hẳn cô ấy đã đánh rơi chiếc túi khi anh ta chĩa kiếm về phía cổ cô ấy.

'Chắc cô ấy đang che giấu điều gì đó.'

Thuốc độc? Vũ khí?

Lloyd ngay lập tức mở túi. Tuy nhiên, nội dung của nó không như anh mong đợi.

Trong túi chứa đầy thẻ, lọ mực và bút lông bị hỏng.

Có phải cô ấy đang sử dụng những thứ này để giao tiếp không?

'Đồ ngốc đó.'

Cô ấy đã viết tất cả mọi thứ lên thẻ của mình và thậm chí không cố gắng loại bỏ chúng. Các cuộc trò chuyện của cô ấy có thể dễ dàng bị rò rỉ.

'Cô ấy nên đốt chúng ngay tại chỗ mới phải.'

Tuy nhiên, đây là một lợi thế tốt cho Lloyd. Anh có thể tìm thấy thông tin về cô, và nếu cô nghi ngờ một chút, anh sẽ giết cô.

[Những bông hoa bên ngoài rất đẹp.]

Cô ấy bất ngờ nói về hoa.

'Cô ấy thích hoa sao?'

[Tôi có thể nhìn thấy những bông hoa. Tôi thích chúng.]

Cô ấy cũng thích chúng.

'Vì vậy, đó là lý do tại sao cô ấy đi đến khu vườn? Để xem những bông hoa? '

[Ca cao, vị dưa lưới rất ngon.]

'Vị dưa lưới?'

Anh ấy bỏ qua thẻ tiếp theo.

[Những đám mây trắng, mềm mại lơ lửng trên đỉnh.]

'...Mây trắng?'

[Hãy cho tôi mas-me-loo vị dưa lưới.]

Cô ấy chắc hẳn đã thích nó.

"Mặc dù nó không phải là dưa lưới."

[Tên tôi không phải là chó cái.]

Khi anh quay trở lại xa hơn, những tấm thẻ đã có dấu vết của thời gian. Tất cả đều ố vàng, rách hết cả mép.

[Tôi đã sai.]

[Tất cả là lỗi của tôi.]

[Đừng đánh tôi.]

[Tôi sẽ cố gắng nói.]

[Tôi xin lỗi vì đã trở thành một con chó bị câm.]

Các thẻ bị nhăn. Có dấu vết của việc Aria lấy chúng ra và đọc đi đọc lại chúng.

Mực nhòe nhoẹt nước mắt.

[Xin hãy yêu thương tôi.]

Thẻ đó là thẻ cuối cùng.

Ruột của Lloyd quặn thắt.

Anh đứng im như thể bị liệt.

Đột nhiên, một con báo đốm cắn vào chân anh, khiến anh mất tập trung suy nghĩ.

Họ chỉ về phía cung điện.

Điều đó chỉ có thể có nghĩa là một điều.

Aria đã ở đó.

"......"

Cậu bé im lặng được một lúc thì buông tay cầm chiếc bút lông bị gãy và đánh rơi nó xuống đất.

* * *

Ngay cả từ dưới tấm trải giường, Aria vẫn tỏa nhiệt như một viên gạch vừa ra khỏi lò. Cơn sốt đang thiêu đốt cô, cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ngày càng lớn hơn.

Đó là tiếng của những người quý tộc đến gặp Siren.

"Hãy hát cho tôi, thiên sứ của tôi."

"Là nó sao? Đùa tôi à? "

"Tôi đã dành tất cả may mắn của mình để được gặp cô. Cô không dám giả vờ bị bệnh! Thức dậy ngay!"

"Nếu cô không muốn chết, thì hãy hát. Ngay lập tức! "

Aria không thể phân biệt được giọng nói giữa trí tưởng tượng và thực tế.

Đầu cô như thể bị ai đó chấn động cho đến khi não cô hoàn toàn bầm dập thì đột nhiên... một cú thúc mạnh vào xương sườn khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Mí mắt của Aria mở ra trần phòng, nhịp thở của cô ấy bắt đầu ổn định.

"Tiểu thư! Người tỉnh rồi à? "

Aria liếc nhìn lên trên, miệng cô ấy hơi mở. Cô chớp mắt và cố gắng tập trung lại tầm nhìn của mình.

Bên trái cô ấy là Trưởng thị nữ đang chờ đợi Diana, và bên phải cô ấy là Cô hầu gái trưởng Betty.

Cả hai người hầu đều lo lắng nhìn cô.

Diana vén một lọn tóc ra sau tai và nói, "Tôi rất vui vì người không sao."

'Đúng rồi...'

Cô ấy ở Grand Duchy.

Aria gần như đã quên.

'Họ có phải là người đã chăm sóc mình không?'

Aria đang bị sốt. Cô nằm yên khi làn da ửng đỏ vì máu nóng.

Tuy nhiên, luôn có một người nào đó bên cạnh cô, chạy tới chạy lui vào phòng cô với khăn mát và lau người bằng khăn ướt.

Aria cảm thấy kỳ lạ vì hành động của họ dường như nói với cô ấy rằng cô ấy không cần phải chăm sóc bản thân nữa, ngay cả khi cô ấy bị bệnh.

'Ồ không, mình đang chảy nước mắt.'

Diana xoa đầu Aria.

Lần này cô không chùn bước. Cô đã quen với sự tiếp xúc ấm áp của Diana.

Những cái vuốt ve và những cái ôm của cô ấy mang lại cảm giác bình yên mà cô chưa từng biết đến trước đây, xoa dịu những giông tố trong lòng cô, như thể nói với cô rằng cô được an toàn trong những bức tường này, được che chở.

Thế giới xung quanh cô tan biến khi cô chạm vào khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn.

"Ôi chao," Diana cười rạng rỡ.

"Thật đáng yêu."

Trong khi xoa đầu Aria một cách điên cuồng, Diana nhớ rằng cô ấy vẫn là một bệnh nhân.

Cô gãi sau đầu.

"Nguoief phải ăn súp ấm trước khi uống thuốc hạ sốt," Diana nói khi múc súp và thổi bay cơn nóng.

Aria đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nhưng cô vẫn chăm chỉ múc từng thìa súp.

'Ah!'

Khi chiếc thìa đi đến miệng cô, cô nhận ra điều gì đó.

Aria nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc túi của mình.

Cô ấy không thể tìm thấy nó.

Lo lắng, cô viết trên tay.

[Nữ công tước?]

"May mắn thay, cô ấy đã vượt qua cơn nguy kịch."

"Phù."

Aria thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như Nữ Công tước vẫn chưa qua đời.

"Ồ, và Đại thiếu gia đã đến gặp người. Nhưng lúc đó tiểu thư vẫn đang ngủ ".

'Lloyd?'

"Ngài ấy muốn trả lại cái này cho tiểu thue."

Đó là túi của Aria.

'Mình đã đánh rơi nó khi nào?'

Aria lục trong túi để viết lên thẻ của mình, nhưng cô không thể tìm thấy bút lông của mình.

Thay vào đó, thứ cô tìm thấy là một cây bút máy sang trọng.

'....Huh?'

Cô dụi mắt, tự hỏi liệu mình có thực sự bị ảo giác vì cơn sốt hay không.

Đó là một cây bút máy có viền vàng viền đen. Ngòi được làm bằng vàng và được trang trí bằng kim cương, và nó được trang trí bằng chữ ký của Catalonia, người thợ thủ công nổi tiếng nhất thế giới.

Ngay cả khi nó được trưng bày trong viện bảo tàng, cây bút máy vẫn được coi là vô giá.

Aria nhìn Diana với vẻ lo lắng.

Diana nhún vai và trả lời, "Chắc ngài ấy đã lấy nó từ văn phòng."

Đúng rồi.

Nếu với sự giàu có của Valentine thì một tác phẩn nghệ thuật như vậy có lẽ để thể hiện "ta đã tìm thấy nó rồi đó" thôi.

'Khi nữ hoàng có được một trong những tác phẩm của Catalonia, bà ấy đã khoe khoang cả đêm trong bữa tiệc.'

Đột nhiên, Aria tìm thấy một tấm thẻ trong túi xách của mình.

[Hãy rời đi khi cô khoẻ hơn.]

'Chiếc bút máy này liệu có phải món quà tạm biệt không? Kiểu cầm nó rồi biến đi ấy'.

Dù có thế thật thì việc đuổi đi nghe nặng nề thật đấy

Nếu Aria không biến mất sau khi cô được chữa teij, anh ấy sẽ không ngần ngại giết cô.

Aria quay sang Diana để xin lời khuyên.

[Lloyd ghét tôi lắm sao?]

Aria chạm vào cổ mình, nơi được quấn trong một chiếc băng.

'Mình nghĩ rằng mình có thể sống miễn là mình che giấu khả năng của mình với tư cách là một Siren.'

"Tôi e rằng tôi không biết... Tôi không thể hiểu được những gì trong tâm trí của Đại thiếu gia và cũng không dám bàn luận về nó."

Diana đáp.

"Nhưng mà ngài ấy có lệnh là dọn cho tiểu thư các loại món tráng miệng để người nếm thử," Diana lẩm bẩm, thoáng qua dấu hiệu rắc rối. "Cũng phải nói là việc này hơi khó chứ ạ..."

'Đó...đó...'

"Không phải là bữa tiệc chia tay đấy chứ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro