Chương 11. Bữa tiệc với những món tráng miệng từ Lloyd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Không phải là bữa tiệc chia tay đấy chứ?'

Aria liếc nhìn lại mẩu giấy yêu cầu cô phải rời đi sau khi khỏi bệnh.

Nếu cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà, cô ấy sẽ không thể thưởng thức bất kỳ món tráng miệng nào nữa.

Có lẽ Lloyd đang cố tỏ ra chu đáo bằng cách ra lệnh cho những người hầu gái phục vụ Aria tất cả các món tráng miệng.

"Nếu người muốn ăn tất cả các loại đồ ngọt, trước tiên người phải khoẻ hơn chút đã ạ." Diana vừa nói vừa đưa cho Aria một viên thuốc.

Aria ngay lập tức nuốt nó xuống.

"Người uống thuốc cũng giỏi nữa. Thật đáng khen." Diana nói.

Sau đó, cô ấy đưa một cái lọ nhỏ cho Aria.

'....Cái này là cái gì?'

Bên trong cái lọ, là những hạt nhỏ đầy màu sắc.

Chúng lấp lánh hấp dẫn dưới ánh sáng như những viên đá quý uy nghi, tỏa ra ánh sáng thanh tao.

"Người có thích kẹo ngôi sao không ạ?"

'Kẹo? Cái này gọi là kẹo sao? '

Aria nhìn vào bên trong cái lọ, mở nắp nút chai và nhai một miếng kẹo ngôi sao.

Hậu vị ngọt ngào thoảng qua trên lưỡi cô.

"Mình sẽ ăn một cái nữa."

Viên kẹo như đang mời gọi cô một cách đầy quyến rũ, hứa hẹn những giây phút sung sướng sẽ tan chảy trên lưỡi cô.

Khi nó vào trong miệng, trái tim cô như tan chảy ra.

Nhưng Aria vội vàng đậy nắp lại và trả chúng vào ngăn kéo. Cô muốn thưởng thức chúng trong một thời gian dài.

'Cô ấy trông giống như một con sóc đang che giấu quả hạch của mình ...'

Những người hầu nghiến răng. Không phải vì họ khó chịu mà vì những hành động đáng yêu đến khó đỡ của Aria.

Họ rất muốn xoa đầu cô.

Tuy nhiên, chỉ một trưởng thị nữ mới được phép vuốt tóc tiểu thư.

'Chúng tôi không thể vuốt ve tiểu thư nhỏ.'

Cô ấy có lẽ sẽ lại đưa ra tấm thẻ [Ta không phải là em bé], phụng phịu với đôi má phúng phính đáng yêu của mình.

Những người hầu liếc nhìn đứa trẻ đáng yêu, hy vọng một ngày nào đó, cuối cùng sẽ đến lượt họ vuốt đầu cô.

* * *

Những người hầu sẽ mang theo hoa mỗi khi họ đến thăm Aria.

"Đây được gọi là Dahlia."

"Đây là hoa anh thảo."

"Đây là Muscari, ý nghĩa của nó là..."

Không lâu sau, căn phòng nơi Aria trở nên chất đầy bởi những loài hoa khác nhau.

Không khí cũng được thơm mát bởi mùi hương  của chúng.

'Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy những bông hoa này.'

Aria vươn cổ như Meerkat để nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu thư nhỏ, người đừng đứng bên cửa sổ nữa vì đã có rất nhiều hoa ở đây rồi mà." Diana nói, ôm một bó hoa trên tay.

Aria gật đầu.

"Và kể từ hôm nay trở đi, những hiệp sĩ này sẽ tạm thời trở thành người bảo vệ tiểu thư."

Diana chỉ định người bảo vệ cho Aria vì cô ấy sợ rằng Aria sẽ lại bị ốm khi bị bỏ lại một mình.

Các hiệp sĩ, những người đứng sau Diana, lần lượt chào đón Aria.

Translator & Editor: Nguyệt Băng

Họ rất lịch sự... tất cả đều thế trừ một ai đó.

'Tên anh ta là Sir Anjou.'

Bị buộc rời tiểu đoàn của mình chỉ để hộ tống một đứa trẻ. Anh ta chắc hẳn đã nghĩ về nó như một sự phiền phức.

Người hiệp sĩ tỏ vẻ bất bình.

Khi Aria quan sát kỹ anh, mũi cô bắt đầu nhột nhột.

"... .A-achoo!"

Mọi người nhìn Aria với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ah...!"

"......."

".....Người bị khó chịu ở mũi sao!"

Aria thở hổn hển sau khi ngừng hắt hơi. Cô ấy không bị dị ứng, nhưng những mùi thơm nồng có xu hướng khiến cô ấy hắt hơi.

Cô ấy đỏ mặt.

"Aa... Từ, từ giờ hoa sẽ vào danh sách đen !" Betty ngắt lời khi đang cầm một cuốn sách có tiêu đề 「1001 kiến thức dành cho người yếu ớt 」.

"Hãy nhìn vào đât này. Sách nói rằng hoa tươi bị cấm trong khuôn viên bệnh viện! Nhất là đối với người bên ngoài lãnh thổ ! "

"Gì? Tại sao chứ?"

"Vì nó có nguy cơ bị dị ứng hoặc nhiễm trùng!"

"Nếu vậy thì tiểu thư...!"

'Bên ngoài lãnh thổ sao?'

Aria nghiêng đầu, xoa xoa cái mũi ngứa của mình với tay áo của chiếc váy.

Diana và Betty nhìn nhau.

"Nhưng, không phải phu nhân cũng đến từ bên ngoài sao? Tôi thay những bông hoa trong bình của cô ấy mỗi sáng. "

"Chà, mỗi người đều có cơ địa khác nhau. Một số người yếu hơn những người khác ".

"Nhưng điều đó có nghĩa là ... tiểu thư còn yếu hơn cả phu nhân!"

"Hãy loại bỏ những bông hoa ngay lập tức." Diana ra lệnh.

Những người hầu tiến hành dọn hết hoa trong phòng nhanh chóng.

Aria cau mày vì những bông hoa bị loại bỏ.

'Hoa đẹp vậy mà...tiếc thật đấy'

"Phù.... Xém chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi. Tôi xin lỗi vì đã phạm phải sai sót vì đây là lần đầu tiên tôi chăm sách người ngoài ranh giới. "

[Người ngoài ranh giới sao?]

Cô đã nghe nó một vài lần trước đây. Aria phải hỏi xem đó là gì để thỏa mãn sự tò mò của mình.

"À, Ý tôi là bên ngoài lãnh địa ạ. Ranh giới là Dãy núi Ingo bao quanh Đại công quốc Valentine. "

[Có phải ta quá yếu đuối không?]

Diana mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời câu hỏi.

"Chà, những người xuất thân từ Đại công cuốc đều  rất mạnh mẽ. Mọi người ở đây đều tự tin vào khả năng và điểm mạnh thể chất của mình ".

Cô ấy nói đúng.

Những con thú mà cô nhìn thấy ở đây rất to lớn.

Hơn nữa, con người cũng không bình thường.

'Mọi người ở đây đều tự tin vào khả năng và sức mạnh thể chất của mình.'

Họ hoàn toàn trái ngược với Aria, người yếu ớt nhưng có giác quan tuyệt vời.

Aria nhìn Diana với đôi mắt tò mò, "Chà, dù bạn có luyện tập chăm chỉ đến đâu, thì một người sẽ không bao giờ có thể so sánh được với Valentine."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Diana. Khi cô ấy sởn da gà lên , Diana lo lắng nhìn Aria.

"Nhưng tại sao cơn sốt của người lại không giảm nhỉ?"

"Bởi vì mới có một ngày trôi qua thôi mà." Aria nghĩ.

"Sách nói rằng nếu người bị sốt, người phải đắp chăn cho cơ thể và để mồ hôi ra hết!"

"Cô đang cố giết cô ấy à? Sai! Điều cô nên làm là tắm nước lạnh cho cô ấy! "

"Trời đất, không! Cô sẽ đóng băng cô ấy đến chết! Cách tốt nhất là tăng nhiệt độ phòng lên tối đa và... "

Và vì vậy, cuộc tranh cãi của họ tiếp tục...

'Dù sao thì mình cũng đã uống thuốc rồi. Cơn sốt của mình cuối cùng sẽ hạ xuống thôi. '

"Tiểu thư, tôi đã pha trà gừng cho người an."

"Khoan đã , nếu mùi vị của gừng làm tiểu thư khó chịu thêm thì sao?"

"Tôi xin lỗi ạ! Tôi chưa từng nghĩ tới điều đó!"

"......"

Những người hầu có trí tưởng tượng rất sáng tạo...

"Hô-hô! Đừng lo lắng, vì tôi đã chuẩn bị trước cái này! " Betty nói, để lộ một cái bát trên bàn.

Cô ấy đang cầm một cuốn sách khác có tựa đề 「Thực phẩm nên cung cấp khi bị sốt」.

"Tôi làm món này bằng cách đánh tan mật ong và lòng đỏ trứng gà cho đến khi chúng nổi bọt. Sau đó, tôi trộn chúng với sữa và bơ bằng máy đánh trứng! " Cô nói một cách đắc thắng, nói với những người khác rằng đó là thứ mà người ngoài sử dụng như một phương thuốc.

Một trong những người hầu hỏi, "Nhưng, này. Không phải ăn trứng sống có nguy cơ bị nhiễm bệnh sao? "

"Nhiễm bệnh sao?"

"Cô ấy có thể bị ngộ độc thực phẩm đấy hiểu không hả !..."

Betty vội vàng vứt bỏ chiếc bát.

Những người giúp việc bắt đầu tụ tập.

"Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Một trong số họ thì thầm. "Chỉ cần theo dõi cô ấy cho đến khi cô ấy khỏe hơn là được nhỉ?"

Những người hầu gái thì thầm với nhau bằng những giọng rất nhỏ. May mắn thay, Aria có thể nghe thấy chúng rõ ràng như ban ngày, nhờ vào giác quan nhạy bén của cô.

"Có thực sự ổn không nhỉ ? Ý tôi là, người ngoài biên giới nhìn chung rất yếu. Nhưng tiểu thư có lẽ là người yếu nhất trong số họ! Với tốc độ này, sẽ an toàn hơn nếu nghĩ về cô ấy như một đứa trẻ sơ sinh! "

'...Mình không phải là một đứa trẻ mà."

Aria không thích bị đối xử như một đứa trẻ. Nhưng nói thật, cô không còn xấu hổ với từ này nữa. Đó là bởi vì họ thực sự quan tâm đến cô ấy.

'Mình không ghét những điều này.'

Aria không muốn những khoảnh khắc này tan biến như mây khói.

'Cảm giác được nâng niu.'

Họ tôn trọng cô ấy như một con người. Cô ấy cảm nhận được sự trân trọng mà trước giờ chưa từng có.

Bất kể thân phận của cô ấy như thế nào, bất kể khả năng của cô ấy như một Siren.

Aria không thể không nở một nụ cười.

Sau đó, cô ấy nắm chặt tay áo của Diana và đưa cho cô ấy một tấm thẻ.

[Cảm ơn cô.]

Cô ấy nghĩ rằng mình sẽ sử dụng tấm thiệp này vào một ngày nào đó, vì vậy cô ấy đã viết sẵn nó.

'Sẽ ổn thôi nếu dùng nó bây giờ.'

"Pfft. Thật là một kẻ yếu đuối. Đây là lý do tại sao chúng ta không nên cho phép người ngoài vào bên trong biên giới ".

Có thể nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ giữa những giọng nói khác.

'Ngài Anjou.'

Anh ta là một trong những người hộ tống được chỉ định của Aria.

Những người hầu khác đã không nghe thấy lời nhận xét của anh ta vì lời nói của anh ta rất nhỏ.

Tuy nhiên, điều đó rõ ràng đối với đôi tai quá nhạy cảm của Aria.

"Đúng là cấp độ khác nhau mà. Tôi không biết yếu như vậy liệu có thể sinh ra người kế vị được hay không nữa ".

Aria nhìn chằm chằm vào hiệp sĩ, và khi họ giao tiếp bằng mắt, anh ta trông hơi bối rối.

"Không thể nào, mình chắc rằng cô ta không thể nghe thấy mình nói."

Cô không thể nghe thấy anh mới phải. Cô ấy đang ở một khoảng cách mà anh cũng sẽ không thể nghe thấy chính mình.

Hơn nữa, cả hiệp sĩ và người hầu đều không liếc nhìn Anjou, người đang ngồi trong góc phòng.

Aria là người duy nhất nhìn chằm chằm vào anh ta.

"... ..Vậy, nếu cô ta nghe thấy thì sao?"

Hiệp sĩ trơ trẽn nâng cằm lên.

Anh biết việc hướng sự tức giận của mình về phía cô là vô ích, nhưng anh không muốn rời chức vụ của mình chỉ để hộ tống một đứa trẻ.

Và anh ta càng tức giận hơn với cô ấy, vì nguồn gốc của cô ấy không rõ ràng.

Cô ấy đã trở thành vợ chưa cưới của đại thiếu gia mà không cần phải làm gì cả.

"Không có của hồi môn, không có quà, và họ thậm chí còn không chuẩn bị giấy tờ kết hôn!"

Cha cô đã ký giấy từ bỏ thẩm quyền của cha mẹ và cô ngay lập tức trở thành nữ công tước tương lai.

Thật là vô lý.

"Họ nói rằng Đại thiếu gia đã đe doạ cô ta bằng kiếm."

Chàng hiệp sĩ liếc nhìn chiếc băng quấn quanh cổ Aria và cười ngạo nghễ.

Cho dù họ nghĩ đó là một cuộc hôn nhân thuận lợi đến mức nào, thì sự đồng ý của cả hai bên là điều vô cùng cần thiết để thiết lập một mối quan hệ lành mạnh.

Tuy nhiên, thiếu gia đã giương thanh gươm của mình lên phần cổ lộ ra của cô ta. Vì vậy, chắc hẳn ngài ấy cũng ghét cô ta.

'Cô ta nên cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ta không bị đuổi, mặc dù ngài ấy ghét cô ta đến mức đó.'

Rõ ràng là cô ta sẽ bị trục xuất ngay cả trước khi họ kết hôn.

Đây là lý do tại sao Anjou không ngại hành động thô lỗ với vị hôn phu của Đại thiếu gia.

'Cấp bậc sao?.'

Aria khịt mũi trước lời nói vô lý.

Phân chia mọi người thành các giai cấp, dựa trên địa vị xã hội của họ.

'Thật là một nhận định ngu ngốc.'

Cho dù đó là Valentine , hoàng đế, hay thậm chí là giáo hoàng. Họ tụ tập thành từng nhóm dựa trên nền tảng giống nhau của họ. Nhưng trên thực tế, tất cả chúng ta đều là con người. Con người không thể làm gì khác ngoài chảy máu khi bị đâm vào lưng.

Valentine rất nổi bật và mạnh mẽ. Kỹ năng của họ là vô song trên khắp đế chế và hơn thế nữa.

Nhưng nếu đó là sự thật, thì vụ thảm sát đã xảy ra như thế nào?

'Tại sao Lloyd lại phát điên?'

Aria nghĩ rằng tất cả con người, bao gồm cả cô, đều không hoàn hảo.

Không có cái gọi là một con người hoàn hảo.

'Liệu chúng ta sinh ra là quý tộc, thường dân hay thậm chí là nô lệ có quan trọng đến vậy không?'

Không.

Tất cả chúng ta đều là con người, và chúng ta đều giống nhau.

Aria đã rất bực mình.

Những người hầu đã dốc hết tâm huyết của mình chỉ để cho cô cảm thấy như ở nhà, thế mà anh ta tàn nhẫn vứt bỏ công sức của họ.

Aria lấy cây bút máy ra và viết lên một vài tấm thiệp.

Sau đó, cô ấy chỉ tay về phía Anjou.

Anh ta có vẻ khó chịu, nhưng anh ta vẫn tiến lại gần cô gái nhỏ.

"Người gọi tôi sao? Xin người cứ nói. À, chờ đã. Người không thể nói được nhỉ !Ôi trời , tôi xin lỗi.... " anh ta chế nhạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro