Chap 514: Ngon (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên, hy vọng đó nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi và bấp bênh.

Cạch cạch.

Họ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.

Những tiếng vó ngựa đó vang lên như tiếng sấm đối với những đồng minh đang tiến về phía trước trong khi giữ yên lặng nhất có thể.

Ngoài ra còn có một giọng nói trầm thấp được nghe thấy giữa những 'tiếng sấm' đó.

"Chúng đang đến."

Một câu nói duy nhất của Bud.

Không khí xung quanh các đồng minh nhanh chóng trở nên căng thẳng.

Lữ đoàn hắc kỵ sĩ cưỡi trên những con ngựa đen đang tiếp cận họ.

Chúng không chỉ đến từ một hướng.

Những tiếng động đó lớn như thể một cơn sóng thần đang tiến về phía họ.

Ngay khi đó.

"Một chút lo lắng thì ổn, nhưng sự không chắc chắn thì vô dụng."

Giọng nói nghiêm khắc của Cale Henituse đập vào tai các đồng minh.

Họ nhìn về phía trước.

Xoẹt. Xoẹt.

Choi Han và Hannah ở phía trước nhanh chóng chém những bụi cùng cành cây đi một cách lặng lẽ nhất có thể.

Tuy nhiên, họ không thể nhìn xa vì sương mù.

Họ nghe thấy một giọng nói khác.

Nó xảy ra khiến mọi người cảm thấy lo lắng.

"Chỗ này! Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của Thần Mặt trời ở chỗ nà- "

Là một kẻ thù đang hét lên.

Nó đến từ bên trái.

Tất cả bọn họ đều nhìn về phía bên trái.

Họ không thể nhìn thấy chúng vì sương mù, nhưng họ đoán rằng kẻ thù đang ở rất gần.

Shhh.

Sorros nhanh chóng gài thêm một mũi tên và nhìn về hướng phát ra giọng nói.

'Hmm?'

Nhưng có gì đó thật lạ.

Anh không thể nghe thấy giọng nói của kẻ thù nữa.

Giọng nói đã bị ngắt ngang ở 'chỗ nà-.'

Cale dừng bước ngay lúc đó.

"On. Hãy loại bỏ sương mù đi ".

"Meeeeeow."

Shaaaaaaa-

Các đồng minh có thể nhìn thấy sương mù đang tan ra trước mặt họ trong một bán kính nhất định.

Pháp sư thượng cấp Glenn Poeff ghì chặt vết thương của mình và cố nhịn cười.

"... Haha."

Tuy nhiên, cuối cùng thì anh vẫn bật cười.

Anh có thể nhìn thấy những kẻ thù đã ngã xuống xung quanh họ.

Chúng đang mặc quân phục của Arm.

Anh chắc chắn rằng vài người trong số chúng là người của gia tộc Poeff, những người đã phản bội họ và gia nhập Arm.

Glenn nghe thấy giọng nói của một trong những đồng nghiệp pháp sư lính đánh thuê của mình.

"...Ai đã làm việc này-"

"Còn ai nữa à? Gia tộc Molan đấy. "

Lý do khiến kẻ thù đang nói chuyện trước đó trở nên im lặng chắc chắn cũng là do gia tộc Molan.

Glenn trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.

"Hả? Nhưng đâu có ai ở đây đâu? "

"Thế mới là gia tộc Molan."

Kẻ thù đã ngã xuống nhưng không có dấu vết của những người đã hạ gục chúng.

Không có ai ở đó như thể kẻ thù đã bị hạ gục bởi những hồn ma.

Cale bắt đầu nói vào lúc đó.

"Làm tốt lắm, Ron."

Ai đó đáp lại từ một khoảng không trong sương mù.

"Không có gì nhiều đâu, thiếu gia. Không có thợ săn nào không bắt được con mồi khi đã được ngụy trang hoàn toàn ".

Beacrox cũng xuất hiện từ trong sương mù với thanh trường kiếm trên tay.

Anh lặng lẽ xuất hiện và đứng trước mặt Choi Han.

Rồi anh bắt đầu nói.

"Con đường phía đầu vùng tuyết. Nó đã được dọn sạch rồi. "

Đôi mắt của Cale mờ đi.

Sau khi nghe câu chuyện của Pan, Cale đã không bảo Raon nói với Ron tấn công kẻ thù ở bất cứ đâu từ đằng sau.

'Dọn một con đường.'

Cậu đã yêu cầu Ron dọn một con đường để họ trốn thoát.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Họ vẫn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.

Những kẻ thù không hề có ý muốn ẩn mình. Chúng tự tin vào chiến thắng của mình và coi đây như là đang đi săn lùng lần nữa.

Cale đã lên kế hoạch sử dụng điều đó vì lợi ích của họ.

Tuy nhiên, có một người đã trở nên lo lắng sau khi nghe thấy nhận xét của Beacrox.

"Chỉ huy-nim."

Đó là Elf Sorros.

"Vùng tuyết? Chúng ta không xuống núi sao? "

Thành thật mà nói, ngay từ đầu Sorros đã thấy nó rất kỳ quặc.

Họ đã đi theo sự dẫn dắt của Cale và lao qua khu vực mà các Dark Elf đã đóng quân.

Tuy nhiên, họ đang di chuyển lên cao hơn chứ không phải xuống.

Sorros không thể không hỏi Cale về điều đó sau khi nghe Beacrox nói rằng họ đã dọn xong đường đến vùng tuyết.

Ngay cả với những kẻ thù đang đuổi theo phía sau, vùng tuyết rơi cũng rất khó khăn đối với các đồng minh trong tình trạng hiện tại.

"Chỉ huy-nim. Xuống núi không phải tốt hơn sao? Nếu một cuộc rượt đuổi xảy ra trong vùng tuyết-! "

"Không thể xuống được."

Choi Han là người đáp lại.

"Một số lượng lớn kẻ thù đã lao xuống núi trước chúng ta ngay khi chúng ta bắt đầu bỏ chạy."

Bud cũng thêm vào.

"... Có rất nhiều mùi hương đang hướng xuống núi. Kẻ thù biết rằng chúng ta sẽ trốn xuống chân núi. Đó là điều mà bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ làm. Ai lại đi lên vùng tuyết chứ?" 

Bud tiếp tục bình tĩnh nói.

"Đó là lý do chúng ta cần phải hướng lên vùng tuyết."

"Nhưng có nhiều kẻ thù đang đuổi theo chúng ta mà, không phải sao?"

Sorros quay lại nhìn những người bị thương.

"Có những kẻ thù đã đi đến chân núi, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ thù đang đuổi theo phía sau chúng ta ngay bây giờ. Thật khó khăn về mặt thân thể đối với chúng ta khi vượt qua vùng tuyết để trốn thoát trong tình trạng hiện tại ".

Cale quay lại và bắt đầu nói với các đồng minh ngay lúc đó.

"Sẽ có tiếp viện."

Ai khác đang đến à?

Sorros có thể thấy mắt Cale bắt đầu chìm xuống khi anh mở to mắt.

Anh có thể thấy ánh mắt của Cale đầy giận dữ.

"Và, như tôi đã nói trước đó ... Tôi không định chỉ làm nạn nhân thôi đâu."

Sorros do dự trước khi đáp lại.

"... Vậy thì cậu định làm gì, thiếu gia?"

Có hai điều Cale muốn.

Có một điều các Phong tinh linh đã nói với cậu trong khi nói về việc các Tinh linh khác bị dồn đến trung tâm ngọn núi.

Cậu chia sẻ thông tin đó với những người khác.

"Ngọn núi phía tây nối với đỉnh núi này. Không có ai ở đó. Đó là nơi chúng ta đang hướng đến ".

Họ không đi về phía bắc đến đỉnh của vùng tuyết mà hơi chệch về hướng tây bắc.

"Chúng ta sẽ trốn thoát từ đó. Và một khi chúng ta đã đi vào vùng tuyết và vượt qua nó ... "

Cale tiếp tục nói khi các đồng minh nghĩ rằng sự tức giận trong mắt Cale là lạnh hơn là nóng.

"Chúng ta sẽ gây ra một trận tuyết lở. Không, chúng ta sẽ phá hủy vùng tuyết ".

Bud, Sorros và Glenn. Không, tất cả các đồng minh đều mở to mắt.

Họ hiểu cái bẫy mà Cale đã nói tới.

"Tuyết sẽ cuốn theo bất cứ thứ gì nó có thể cuốn đi."

Cale bình tĩnh nói điều đó trước khi hướng về phía tây bắc lần nữa.

Dựa trên bố cục của ngọn núi này, họ sẽ sớm đến được vùng tuyết khi đi qua một tảng đá lớn.

Các đồng minh nuốt nước bọt và đi theo sau cậu.

Họ có thể nhìn thấy những người trong gia tộc Molan gia nhập cùng họ mà không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào.

Số lượng của họ không còn ít nữa.

"Nó sẽ hoạt động nếu làm như thế."

"Tôi hiểu rồi."

Cuộc gọi kết thúc.

Alberu Crossman cảm thấy sự mệt mỏi ngay lập tức lấn át anh.

Anh nhớ lại cuộc gọi khẩn mà anh nhận được cách đây không lâu.

'Xin vui lòng. Hyung-nim. Tôi tin tưởng hyung-nim thông minh của mình. '

Cale Henituse đã ngắt kết nối sau khi nói điều đó.

Alberu Crossman dùng hai tay vuốt mặt.

Đôi mắt xanh đầy mệt mỏi của anh rực lửa.

"Cô Rosalyn."

"Vâng, thưa điện hạ?"

"Cô đã nghe rồi, đúng chứ?"

Cô pháp sư tóc đỏ mắt đỏ trùm áo choàng lên để che mặt.

Rồi cô nhìn về phía Alberu và bắt đầu nói.

"Vâng, thưa ngài, tôi đã nghe rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ ".

Anh nhìn Rosalyn đang chuẩn bị rời đi và hỏi sau một lúc do dự.

"Cô sẽ ổn chứ?"

Rosalyn mỉm cười và đáp lại.

"Hẹn gặp lại, điện hạ."

Hẹn gặp lại anh sau.

Alberu cười khúc khích trước câu trả lời tuyệt vời đó và đáp lại.

"Hẹn gặp lại cô sau."

Rosalyn nhanh chóng rời đi và Alberu, người bị bỏ lại một mình nhìn xung quanh.

Anh đã bảo những người bạn thân thiết của mình ra ngoài và ở một mình với Rosalyn.

Eruhaben-nim đã ở đây trước Rosalyn.

Alberu giờ chỉ còn lại một mình vì cả hai người đều đã đi.

Anh nhớ lại những lời của Cale lần nữa.

'Xin vui lòng. Hyung-nim. Tôi tin tưởng hyung-nim thông minh của mình. '

Khóe môi của Alberu nhếch lên.

'Cậu ta tin tưởng bộ não thông minh của mình?'

Anh mở miệng nói.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên mặt bàn trống.

"Được thôi. Ta sẽ sử dụng bộ não của mình ".

Anh ngay lập tức đứng dậy và mở cửa phòng làm việc của mình.

Anh có thể thấy những người bạn thân thiết của mình đang đợi anh ở cách xa cửa một chút.

Họ cũng là những người điều hành của Vương quốc Roan.

Alberu gọi họ vào và bắt đầu nói.

"Chúng ta sẽ công bố tất cả thông tin về khu vực phía tây bắc của Vương quốc Roan trong thời gian thực."

Anh sẽ không chỉ công bố thông tin về những người đã bí mật xâm nhập vào khu vực phía tây bắc của Vương quốc Roan, mà là tất cả thông tin.

Đây là gì, 'tất cả thông tin,' mà vị vua tương lai đang nói đến là gì? Khi các người điều hành nhận ra rằng chỉ có một điều mà anh muốn nói qua nó...

"Chúng ta sẽ coi khu vực phía tây bắc của Vương quốc Roan như một chiến trường bắt đầu từ thời điểm này trở đi."

Một chiến trường.

Các người điều hành há hốc mồm sau khi nghe thấy, nhưng Alberu đang nghiêm túc.

Nếu có bốn trận chiến khác nhau đang diễn ra ngay bây giờ như Cale Henituse đã nói, thì ít nhất anh không nên tự mình giải quyết một trong những trận chiến đó để anh có thể giữ thể diện với tư cách là hyung-nim của Cale sao?

Nhưng quan trọng nhất, chúng đang nhắm đến lãnh thổ của Vương quốc Roan?

Alberu không định rơi vào những nỗ lực như vậy.

"Tập hợp quân đội."

Bạn bè của Cale cũng đang di chuyển ở lục địa phía Tây.

"Vùng tuyết bắt đầu từ khi ta vượt qua phía bên trái của tảng đá đó và con đường dẫn đến ngọn núi tiếp theo cũng ở đó."

Choi Han, người đang theo sau Beacrox nhìn lại sau khi thấy lời giải thích bình tĩnh của Beacrox.

Biểu cảm của Cale trông không được tốt.

"Cale-nim."

"... Có gì đó thật kỳ lạ."

"Vâng?"

Cale đưa tay lên và chỉ ra phía sau thay vì đáp lại Choi Han.

Ron đang ở phía sau nhanh chóng đi ra phía trước.

"Ron, không kì lạ sao?"

"Thật kỳ lạ, thiếu gia."

Ron cũng nói thật kỳ lạ.

"Thiếu gia-nim. Các Dark Elf đã không tấn công nữa. Các Tinh linh lẽ ra đã có thể tìm thấy dấu vết của chúng ta qua sương mù. "

'Ah.'

Chính là thế. Lẽ ra chúng có thể tìm thấy họ.

Bud ngạc nhiên trong tiềm thức, anh nghĩ rằng kẻ thù chắc hẳn đang âm mưu gì đó.

Ron tiếp tục nói vào lúc đó.

"Thật lạ. Sao bom không nổ nhỉ? "

'Hừ?'

Bud mở to mắt.

"Chúng tôi đã cố tình để lại dấu vết của mình nên tôi nghĩ sẽ có khá nhiều hỗn loạn khi chúng đuổi theo nó."

Ron và những người trong gia tộc Molan đã cố tình phát tán các dấu vết giả để gây ra hỗn loạn cho tâm trí kẻ thù.

Họ có thể làm được việc đó vì họ chuyên về kỹ thuật tàng hình và theo dõi.

Những kẻ thù đang đuổi theo họ hẳn sẽ thấy những dấu vết giả đó.

"Này, Cale! Ông Ron đang nói về cái gì vậy? "

Hannah cũng nhìn lại và hét lên.

Ngay khi đó.

Baaaaaaaaaang!

Họ nghe thấy một tiếng động lớn ở phía xa.

Ánh mắt của Cale hướng về phía họ.

Những pháp sư bị thương đang thở nặng nhọc có thể nhìn thấy lửa bùng lên qua màn sương mù.

Đó là một ngọn lửa màu xanh đậm.

Baaaaang! Baaaaaang-

Họ nghe thấy vài tiếng nổ nữa trước khi họ nghĩ rằng họ có thể nghe thấy tiếng la hét của kẻ thù.

Họ không thể nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên như thể chúng đang rung chuyển mặt đất.

"Ta sẽ phá hủy mọi thứ!"

Giọng nói phấn khích của ai đó bị át đi bởi tiếng nổ.

Tuy nhiên, vài người trong nhóm của Cale đã nghe thấy và biết rằng đó là giọng của Raon.

- Nhân loại! Ta đã dùng tất cả những cái cuối cùng trong số những cái ông cho chúng ta lúc trước rồi!

Ron bắt đầu mỉm cười.

"Những quả bom ma thuật đã trói chặt kẻ thù theo kế hoạch."

Có bom ma thuật dọc theo những dấu vết giả trông còn thật cả hơn dấu vết thật.

Việc này sẽ cung cấp cho họ vài không gian để thở từ những kẻ thù đang đuổi theo họ.

Ban đầu, kế hoạch của Cale là sử dụng sơ hở mà họ có được từ các vụ nổ để nhanh chóng tiến vào vùng tuyết. Họ sẽ gặp quân tiếp viện ở đó và giáng một đòn vào kẻ thù khi họ trốn thoát.

Ron lo rằng chúng sẽ phát hiện ra những quả bom quá muộn hoặc kẻ thù sẽ bỏ qua những dấu vết đó, tuy nhiên, ông cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch cho dù có muộn hơn một chút so với dự kiến ​​của ông.

"Có gì đó thật kỳ lạ."

Tuy nhiên, Ron có thể thấy rằng khuôn mặt của Cale vẫn cứng đờ.

"Thiếu gia-nim."

Cale không thể nhìn thấy nụ cười nhân hậu của Ron.

Cậu hỏi câu hỏi đang trăn trở trong đầu.

"...Sao chúng ta không thấy bất kỳ con Ma cà rồng nào?"

Lý do cậu chọn con đường này để trốn thoát là vì cậu nghĩ rằng khả năng trốn thoát của họ là cao nhất theo hướng này vì sức mạnh của Thần Mặt trời sẽ hoạt động tốt để chống lại Ma cà rồng cùng Dark elf.

Tuy nhiên, họ đã không nhìn thấy bất kỳ con Ma cà rồng nào.

"... Cale-nim."

Cậu nghe thấy giọng nói cứng đờ của Choi Han ngay lúc đó.

Cale bắt đầu cau mày sau khi nghe giọng nói đầy cảnh giác.

Cậu nhìn về phía tảng đá lớn mà họ cần phải vượt qua để đến vùng tuyết.

Có người đang đứng trên tảng đá đó.

Chỉ một lúc trước chẳng có ai ở đó cả.

"Cậu là Cale Henituse sao?"

Cale có thể nhìn thấy một cậu bé đang đứng trên tảng đá và mỉm cười với mình.

Cậu bé đang cười có vài chiếc răng nanh sắc nhọn.

Trực giác của Cale đang mách bảo cậu điều gì đó.

'Tên khốn đó là Ma cà rồng.'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro