Chương 10: Rung chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở chỗ Phương Dật Luân khoảng hai tiếng đồng hồ, Nghiêm Hi nhìn thời gian phỏng đoán Cấm Ngôn hẳn là đã tới cực hạn, nếu còn không đi xử lý dược hiệu của Phong Dục, chỉ sợ vật kia của Cấm Ngôn phải phế đi, Nghiêm Hi bước nhanh chân về tới phòng nghỉ.

Lúc đẩy cửa phòng ra Nghiêm Hi liền thấy đôi tay Cấm Ngôn vẫn đang bị trói lại treo trên giá sắt, toàn thân vô lực chỉ dựa vào hai cổ tay chống đỡ trọng lượng toàn cơ thể, nếu không phải ngực anh còn hơi hơi phập phồng thì nhìn qua tựa như người đã chết. Phân thân Cấm Ngôn vẫn như cũ đứng thẳng, nhưng màu sắc vật nhỏ này đã biến thành màu tím đen.

"Biết mình sai chưa?" Nghiêm Hi một tay nâng cằm Cấm Ngôn đã nửa hôn mê, nhìn khóe miệng đối phương chảy ra một ít chỉ bạc, Nghiêm Hi dùng sức quơ quơ đầu Cấm Ngôn.

"Chủ nhân, Ngôn... biết sai rồi." Cấm Ngôn chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy có bóng người ở trước mắt, không cần nhìn chỉ cần nghe thanh âm liền biết là Viêm Đế đã trở lại, hạ thân từ đau đớn mà biến thành chết lặng. Điều giáo sư cũng là người, từ trước đến nay bị Phong Dục tra tấn trong thời gian dài như vậy cũng chỉ có mình Cấm Ngôn, đau đớn cùng dục vọng mãnh liệt không thể giải thoát có thể phá hủy ý chí của bất luận kẻ nào. Cấm Ngôn biết nếu muốn được buông tha liền không thể cãi lại mệnh lệnh Viêm Đế.

"Ân." Nghiêm Hi hừ lạnh một tiếng, nếu đã chịu thua, hắn cũng không nghĩ sẽ làm khó Cấm Ngôn quá mức, liền một tay cởi bỏ hoàn khấu trói buộc phân thân đối phương. Trong nháy mắt dục vọng được giải phóng đó, trên lỗ sáo liền chảy ra một cỗ chất lỏng trong suốt dính nhớp, xem ra Cấm Ngôn đã rơi vào trạng thái mất khống chế, 10 ml nước thuốc thuận thế chảy trên mặt đất.

"Ha...a..a..." Cấm Ngôn từng ngụm thở hổn hển, thanh âm có chút phát run, anh chau mày cố nhẫn nhịn, khi Phong Dục tìm được đường thoát lướt qua niệu đạo khiến vách tràng dâng lên một trận đau đớn như hỏa thiêu làm Cấm Ngôn rùng mình một cái.

"Hai anh em Phương thị để lại cho ta. Ngôn rất biết nhìn nha, người anh trong cặp song sinh đó quả thật có một phen phong vị khác lạ." Nghiêm Hi vẻ mặt thảnh thơi loát động phân thân Cấm Ngôn, mỗi một cái xoa nắn đều khiến Cấm Ngôn cắn răng run run một chút. "Từ hôm nay trở đi bọn họ chính là sủng vật của ta, Ngôn. Có vấn đề, hửm?" Nghiêm Hi ở thời điểm kêu tên Cấm Ngôn còn cố ý kéo dài âm cuối, nâng mí mắt nhìn thẳng đối phương.

"Không... Ngôn không có, chủ nhân." Cấm Ngôn gian nan ngẩng đầu, tóc mái trên trán đã bị mồ hôi nhuộm thành từng sợi ướt sũng. Cấm Ngôn là người thông minh, nếu lúc này còn chọc Viêm Đế không vui kia cuối cùng xui xẻo chỉ có chính mình.

Nghiêm Hi mang theo ý cười vừa lòng quan sát Cấm Ngôn, từ túi quần móc ra một cái điều khiển từ xa, bên trên chỉ có đúng một nút bấm. Nghiêm Hi ấn xuống chốt mở, sau lại trên phân thân Cấm Ngôn đơn giản tuốt lộng vài cái, rất nhanh liền khiến Cấm Ngôn bắn ra rất nhiều bạch trọc dinh dính. Thế nhưng cho dù đã bắn khá nhiều nhưng phân thân anh vẫn như cũ sưng to, hoàn toàn không có dấu hiệu xẹp xuống như đã được giải phóng.

"Dược hiệu của Phong Dục, quả nhiên không thể xem thường." Nghiêm Hi lấy ra một cái cốc tự sướng, tròng lên tính khí Cấm Ngôn, "Nếu hai tháng Ngôn cũng chưa bắn qua, vừa lúc nương cơ hội này mà tự thỏa mãn nhiều một chút, thay vì lo nghĩ cho kẻ khác, còn không bằng tự mình thoải mái trước. Em xem, ta từ trước đến nay đối với em đều rất ôn nhu nha." Nghiêm Hi cười như không cười nhìn Cấm Ngôn, sau đó nghiêng đầu hôn lên bờ môi rướm máu của Cấm Ngôn.

"Ư...ha...ha...Ách a." Chấn động từ hạ thân truyền đến đồng thời Cấm Ngôn thoát khỏi Nghiêm Hi hôn môi, đầu ngửa mạnh về phía sau. Cốc tự sướng ra sức thể hiện chức năng của nó, cùng với dược hiệu Phong Dục vẫn còn khiến Cấm Ngôn nhanh chóng bắn ra lần thứ hai, lần thứ ba. Thẳng đến khi bắn xong lần thứ tư Nghiêm Hi mới dùng tay xoa bóp hai viên tiểu cầu dưới hạ thân Cấm Ngôn, cảm giác so với lúc trước đã mềm đi một chút. Nam nhân chuyển qua hậu huyệt Cấm Ngôn, đem gậy mát xa tuyến tiền liệt chậm rãi rút ra, thời điểm di vật rời khỏi cửa huyệt còn mang theo một cổ dịch nhầy trong suốt, hẳn là bên trên có bôi xuân dược.

"Chuẩn bị tốt sao?" Nghiêm Hi gỡ xuống cốc tự sướng, nhìn phân thân vẫn như cũ sung huyết đứng thẳng, nam nhâm trong tay cầm một con dao y tế dùng trong phẫu thuật đã được sát trùng qua, giơ lên trước mắt Cấm Ngôn.

"Chủ nhân...không...không cần." Cấm Ngôn dùng thanh âm suy yếu cực kỳ nói. Ở bộ phận mẫn cảm bậc nhất của đàn ông như dương vật mà lại động dao, đây là khổ hình mà bất luận một người nam nhân đều không thể chịu đựng, cho dù là điều giáo sư.

"Không cần tùy hứng, Ngôn cũng biết đây là vì tốt cho em?" Xác thật lời Nghiêm Hi nói không có sai, nếu cứ thế mặc kệ thì dược hiệu Phong Dục sẽ không biến mất, mà cái loại tra tấn này không có người nào chịu được, tiền lệ đã từng có người sau khi sử dụng Phong Dục xong liền bỏ mặc không tiêu trừ, cuối cùng kết cục khiến người đó đau đớn thống khổ đến phát điên. Nghiêm Hi mang theo ánh mắt yêu thương nhìn Cấm Ngôn, hắn cũng không hy vọng sủng vật mình đào tạo bao năm nay sẽ rơi vào kết cục như thế.

Cấm Ngôn biết ý tứ của Nghiêm Hi, ánh mắt trở nên có chút vô thố, cuối cùng cắn môi dưới, bất đắc dĩ nhắm chặt mắt nghiêng đầu sang một bên.

Xem ra Cấm Ngôn đã sẵn sàng, Nghiêm Hi chuẩn bị một ít nhu yếu phẩm cần thiết để cầm máu, đeo bao tay y tế hướng Cấm Ngôn, tàn ác ra lệnh, "Đừng nhắm mắt, nhìn!"

"Thỉnh chủ nhân... a haa...cho Ngôn...dùng chút...thuốc tê." Cấm Ngôn chậm rãi mở mắt ra nhìn Nghiêm Hi đang bọc khăn ở hệ rễ của mình để chặn máu, anh dùng thái độ cực kỳ cung kính đối Nghiêm Hi cầu xin, giống như điều giáo sư khi sử dụng Phong Dục đối với tính nô đều sẽ tiêm cho đối phương morphine để giảm đau, Cấm Ngôn đây là đang nhắc nhở Nghiêm Hi.

"Ngôn cũng đâu phải là người bình thường, sao có thể sử dụng phương pháp giống với tính nô thông thường, phải không?" Nghiêm Hi tựa như nói chuyện phiếm mà tàn ác trả lời Cấm Ngôn, một bên tiến hành tiêu độc cho phân thân đã trướng đến tím đen của đối phương, "Không đủ đau, như thế nào có thể làm em nhớ kỹ sai lầm đã phạm phải này." Thái độ Nghiêm Hi đột nhiên chuyển biến, dùng ánh mắt suồng sã nhìn Cấm Ngôn, một tay nắm lấy phân thân đáng thương, một tay khác dùng dao phẫu thuật đảo quanh khe mũ hạ xuống một dao chuẩn xác, lực đạo ổn định vững vàng cắt một tầng da, máu đen tức khắc trào theo vết thương.

"A!" Da đứt ruột xót, đau đớn kịch liệt cũng theo vết thương mà truyền thẳng tới đại não Cấm Ngôn, anh cảm thấy giống như tế bào toàn thân đều tập trung hết ở vết thương chỗ quy đầu kia mà không còn cảm nhận được gì khác nữa. Cấm Ngôn gian nan nâng đầu lên nhìn thấy phân thân mình chảy ra máu đen dính nhớp mùi gỉ sắt, trên sàn nhà lúc này cũng là một mảnh hỗn độn. Cấm Ngôn cắn răng cố nén đau đớn trên người.

Nhìn phân thân Cấm Ngôn chậm rãi mềm xuống, cuối cùng ngoan ngoãn rũ ở giữa hai chân, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu dần chuyển sang màu đỏ tươi bình thường, trên mặt đất là hỗn hợp phối dược Phong Dục cùng với máu đen nhìn mà ghê người, Nghiêm Hi dùng bông cùng thuốc đỏ tiêu độc sau quấn băng gạc cầm máu lên vết thương, thong thả nói chuyện cùng Cấm Ngôn, "Ngôn có phải đang rất thắc mắc phải không? Biết sự tồn tại của hai anh em Phương gia cũng chỉ có 6 người, Lục Lạc, Cấm Ngôn em còn có bốn tiểu sủng vật em dưỡng bên người." Nghiêm Hi băng bó xong rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thấm đầy mồ hôi của Cấm Ngôn, đối phương dường như đang rất lo lắng, bất an đến sắp té xỉu.

"..." Cấm Ngôn rũ xuống khóe mắt không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của Nghiêm Hi, nhưng quả thật anh rất muốn biết Nghiêm Hi là như thế nào biết được.

Nghiêm Hi hơi nâng khóe miệng, nghiêng người đi vào một bên phòng nhỏ, ngay sau đó trong tay Nghiêm Hi kéo một cái xích sắt đi rồi trở về. Một đầu xích sắt nằm trong tay Nghiêm Hi, một đầu khác buộc vào cổ thiếu niên, trên tay nam nhân dùng chút lực đem thiếu niên ném ngã vào xuống trước mắt Cấm Ngôn.

Cấm Ngôn vô lực nâng mắt lên, kinh ngạc phát hiện người bị kéo đến là người nhỏ tuổi nhất trong bốn tính nô mà mình dưỡng bên người, Tiểu Diệp. Thiếu niên trong miệng bị cắm khẩu tắc thâm hầu không thể phát ra thanh âm, cậu rơi lệ đầy mặt nhìn Cấm Ngôn, đôi tay bị trói ở sau người, hai chân cũng bị xiềng xích trói chặt, toàn thân tất cả đều là vết bầm xanh tím đậm đến dọa người. Hai viên đậu đỏ trước ngực Tiểu Diệp đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là hai vết thương còn đang rỉ máu. Hậu huyệt thiếu niên cũng cắm gậy mát xa thật lớn vẫn còn đang ong ong chấn động, mà giữa háng lại bọc băng gạc thật dày, có thể thấy được vật nhỏ tương trưng cho nam tính đã không còn, hẳn là mới bị thiến mất. Trách không được mấy ngày nay Cấm Ngôn vẫn luôn tìm không thấy Tiểu Diệp.

"Chậc chậc chậc. Mấy người khảo vấn đó xuống tay quá độc ác, bất quá vẫn còn tốt không có thương tổn đến mặt." Nghiêm Hi ngồi xổm bên người thiếu niên, vừa nói vừa cởi bỏ khẩu tắc trong miệng đối phương ra.

"Khụ khụ khục... Chủ, chủ nhân, nô sai rồi, đều là nô hại chủ nhân." Tiểu Diệp nước mắt nước mũi hỗn độn nỗ lực kéo lê thân thể thương tích đầy mình tới gần Cấm Ngôn.

Cấm Ngôn nhìn Tiểu Diệp khóc thảm bên chân, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo khó hiểu cùng một chút hận ý nhìn chằm chằm Nghiêm Hi, "Nó mới 15 tuổi."

"15 tuổi có thể kiên trì đến nước này, chứng minh Ngôn của ta quả thật là một điều giáo sư giỏi." Nghiêm Hi bắt lấy mớ tóc Tiểu Diệp kéo đầu cậu hướng về phía mình, một bàn tay chậm rãi vuốt ve giữa háng đối phương, "Nó bán đứng em, như vậy là đã phá vỡ khế ước chủ nô. Dựa theo quy củ hẳn là phải đưa đến khu công cộng." Nghiêm Hi tiến gần sườn mặt Tiểu Diệp, dùng ngữ khí cực kỳ ái muội ở bên tai thiếu niên nói, đối phương thời điểm nghe được ba chữ khu công cộng đã sợ tới mức cả người phát run, không ngừng lắc đầu.

Cái gọi là khu công cộng chính là nơi dành cho những nô lệ không ai muốn mua hay những kẻ phạm tội bị xử phạt công khai tại Sủng Dạ. Tại đây các nô lệ sẽ bị biến thành trai bao, gái gọi dùng để tiếp khách bên ngoài, mỗi ngày một nô lệ phải "phục vụ khách hàng" ít nhất là 16 tiếng đồng hồ, liên tục cho đến khi thân thể nô lệ hư hại nặng hoặc là tử vong. Có thể nói đó là một địa phương u ám không có nhân quyền.

"Chủ nhân, chủ nhân...Cầu xin ngài, Tiểu Diệp không muốn đi khu công cộng! Ngài phạt nô đi. Ngài đánh chết nô cũng được. Chỉ cầu ngài đừng đưa Tiểu Diệp đi khu Công cộng." Tiểu Diệp dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cấm Ngôn, thiếu niên từ khi đi vào Sủng Dạ liền theo Cấm Ngôn, đến nỗi Viêm Đế cũng chưa từng gặp lần nào, cũng không biết người nam nhân to lớn đang nắm tóc mình là ai. Nhưng đây là lần đầu tiên chủ nhân Cấm Ngôn xuất hiện chật vật ở trước mắt mình như thế.

"Vi phạm... khế ước chủ nô...là em." Cấm Ngôn hướng Nghiêm Hi suy yếu nói một câu, tạm dừng một chút để lấy hơi, "Tiểu Diệp, là chủ nhân không bảo vệ tốt ngươi. Ta...vẫn muốn ngươi." Nói xong Cấm Ngôn không chống đỡ nổi nữa liền hôn mê.

Nghiêm Hi khinh thường đứng lên lôi điện thoại ra, "Kêu Lục Lạc đưa hai bác sĩ tới phòng nghỉ của ta." Hắn liếc mắt một cái nhìn Tiểu Diệp bò đến bên chân Cấm Ngôn khóc lớn, hơi hơi nhíu mày, cũng không nói gì liền vỗ góc áo rời khỏi phòng nghỉ.

Trên hành lang Sủng Dạ ánh đèn lộng lẫy có vẻ phá lệ xa hoa, Nghiêm Hi nhìn nơi xa thấy Lục Lạc mang theo hai bác sĩ khoác áo blue vội vội vàng vàng đi về hướng mình

"Viêm Đế." Đứng ở trước mặt Nghiêm Hi Lục Lạc ngừng bước chân, ý bảo hai gã nhân viên y tế phía sau đi trước. Khẩu khí Lục Lạc có vẻ không tốt lắm, gã từ lúc nhận được điện thoại liền đoán nhất định là Viêm Đế vừa trừng phạt Cấm Ngôn xong.

"Ân." Nghiêm Hi thập phần bình tĩnh ừ một tiếng, không có ý tứ dừng lại cứ thế đi qua, kỳ thật hắn đã chú ý tới khuôn mặt Lục Lạc đang rất khó chịu buồn bực, sở dĩ làm lơ gã chính là muốn nhìn một chút Lục Lạc rốt cuộc muốn nói cái gì.

"Từ từ." Lục Lạc quay người lại gọi Nghiêm Hi.

"Còn có việc sao?" Nghiêm Hi lạnh nhạt xoay người, trong mắt nhiều thêm một tia lạnh băng nhìn thẳng vào cặp con ngươi màu lục đậm của Lục Lạc. Lục Lạc có một phần tư huyết thống Italy, từ tướng mạo mà nói cực kỳ xuất sắc, hơn nữa lại là quái tài trong giới y học, tuy rằng Nghiêm Hi cực kỳ chán ghét tính tình Lục Lạc hay làm ra vẻ quái di, nhưng dù sao gã cũng là một nhân tài hiếm có. Lục Lạc sở dĩ hạ mình tới Sủng Dạ hơn hơn phân nửa cũng là vì Cấm Ngôn chứ chả phải vì cái gì, cho nên khi Nghiêm Hi bày ra thái độ cao ngạo kia quả thực khiến gã không ưa nổi.

"Nếu anh không yêu Cấm Ngôn, liền thả em ấy đi." Lục Lạc để tay trong túi quần, gã nâng đầu nheo lại đôi mắt, dùng ánh mắt cực kỳ khó chịu nhìn Nghiêm Hi.

"Yêu?" Nghiêm Hi hừ lạnh một tiếng, cau mày bày ra một bộ vẻ mặt không thể tin được mà cười nói, "Ở Sủng Dạ cậu cùng tôi nói đến chuyện yêu đương? Nếu tôi nhớ không lầm so tôi, Lục Lạc cậu còn muốn tàn bạo hơn nhiều, vậy mà cậu lại hiểu cái gì là yêu sao?".

"Ít nhất cũng hiểu hơn anh!" Lục Lạc từng câu từng chữ nghiến răng nói, nghiêng đầu tới gần Nghiêm Hi. Nếu Nghiêm Hi không phải ông chủ thật sự của Sủng Dạ, hoặc đúng hơn không phải là chủ nhân của Cấm Ngôn, lúc này Lục Lạc đã sớm đấm một quyền vào cái bộ mặt ngạo mạn kia rồi. Lục Lạc sở dĩ đè nén tức giận, chính là sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo mà trừng phạt Cấm Ngôn.

"Ha hả." Nghiêm Hi khinh thường nghiêng đầu hừ lạnh hai tiếng, sau đó lập tức bày ra mặt lạnh, ánh mắt sắc bén giống như muốn xé nát người trước mắt, "Vậy cậu liền đi hỏi một chút xem em ấy có nguyện ý rời khỏi tôi hay không." Nói xong, Nghiêm Hi không màng Lục Lạc cứng đờ tại chỗ, quay đầu rời đi.

Mới vừa đi được hai bước, Nghiêm Hi thật giống như nhớ tới cái gì liền ngoái đầu lại nói, "Nga ~ đúng rồi, tính nô tên Phương Dật Côn kia, tôi thu về dưới trướng. Còn Cấm Ngôn, mấy ngày này chỉ sợ sẽ không rời khỏi giường được." Khóe miệng Nghiêm Hi nhếch lên thành một nụ cười mang theo một tia đắc ý trêu người, hắn dùng khóe mắt lạnh lùng liếc Lục Lạc đang đứng bất động tại chỗ, biểu tình trên mặt quả thực chính là một bộ muốn giết người. Không màng ánh mắt thù hận của Lục Lạc, Nghiêm Hi thong dong xoay người rời đi.

Lục Lạc lúc này hai tay đặt trong túi quần nắm chặt đến nỗi gân xanh mới kìm lại được cơn tức giận. Gã biết Viêm Đế nắm trong tay sự sống chết của mẹ Cấm Ngôn nên đã rất nhiều lần khuyên nhủ chính mình phải biết chờ đợi, biết nhẫn nhịn, thế nhưng hết lần này đến lần khác ý tưởng muốn giết chết Viêm Đế lại không dễ dàng biến mất. Lục Lạc lắc lắc đầu buộc chính mình bình tĩnh lại, không biết tình huống Cấm Ngôn hiện tại thế nào, gã xoay người chạy nhanh tới phòng nghỉ Viêm Đế.

-------

Mấy chương đầu của bộ này dài dã man ý mn. Ngồi làm mà muốn khóc thét á huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro