Chương 9: Phương Dật Luân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, Phương Dật Luân rất muốn nhịn xuống không phát ra tiếng, nhưng mà nam nhân dường như cực kỳ hiểu rõ những điểm mẫn cảm của y, tay đối phương khi nặng khi nhẹ nắn bóp vật nhỏ yếu hại của thanh niên khiến y chỉ có thể nức nở nghẹn ngào.

Nhìn Phương Dật Luân trên mặt tất cả đều là tình dục không được thỏa mãn, thân thể đã bắt đầu run rẩy, hoa hạch cũng hưng phấn mà sung huyết đứng thẳng lên. Lúc này đây Nghiêm Hi lại dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy vật nhỏ mẫn cảm kia mà ấn mạnh vài cái, thanh niên lập tức căng thẳng thân thể, liều mạng lắc đầu, thanh âm rốt cuộc khống chế không được tràn ra khỏi cổ họng.

"A a...không được. Dừng tay!!!" Cảm giác tê dại truyền đến từ hạ thân đột nhiên bị phóng đại, theo xương cột sống xông thẳng lên đầu, thân thể căng chặt càng thêm run rẩy, hạ thân tràn ra lượng lớn chất lỏng. Phương Dật Luân có thể cảm giác hoa hạch bản thân đã trướng cứng đến kỳ cục, nhưng mà nam nhân lại không có ý tứ dừng lại, tiếp tục dùng ngón tay đảo quanh hạt đậu đỏ đáng thương ấy. Đến khi cảm giác tê dại dần dần tiêu giảm thì hoa hạch lại bắt đầu truyền đến cảm giác căng cứng khó nhịn, cái gì cũng không làm được khiến Phương Dật Luân không ngừng lắc đầu, hy vọng đối phương nhanh chóng để y thoát khỏi sự dày vò này.

"Thời điểm cao trào thì phải lớn tiếng hô lên, bằng không ta làm thế nào mà biết được đây?" Nghiêm Hi tiếp tục kích thích hoa hạch sưng đỏ, nhìn thanh niên không ngừng run rẩy, nâng mắt lên dạy bảo đối phương.

"Cao trào... ahhh...không cần...Thật sự...đừng chạm vào... Di a." Phương Dật Luân khó chịu đến muốn khóc, y dùng sức khép lại hai chân, nhưng mà chân y đã bị cố định ở trên ghế không thể dịch chuyển. Thanh niên hai mắt hàm chứa sương mù, dựa theo yêu cầu nam nhân gian nan nói.

"Ân? Đang nói chuyện với ai?" Nghiêm Hi dùng một cái tay khác nhẹ nhàng xoa xoa vành tai mình, làm ra vẻ mặt khó hiểu, mà một tay khác đang ấn hoa hạch mẫn cảm lại bỗng dùng sức búng búng.

"Chủ nhân. Chủ nhân. A haa... Không cần." Từ hoa hạch truyền đến một trận đau đớn, Phương Dật Luân hiểu rõ nếu không dựa theo ý tứ nam nhân mà nói chỉ sợ sẽ bị tiếp tục chà đạp, nỗ lực trả lời theo ý đối phương.

Nghiêm Hi cười cười di chuyển ngón tay đang đùa nghịch hoa hạch, thuận thế sờ sờ hoa huyệt đang tràn mật dịch, lúc lấy ra đã thấy một tay dính nhớp. Tuy rằng thân thể có bộ phận sinh dục của nữ, nhưng so với của nữ nhân bình thường thì đoá hoa kia của Phương Dật Luân vẫn là quá nhỏ bé tinh xảo rồi. Nghiêm Hi một tay cởi bỏ khóa kéo quần của bản thân, cự long đã sớm cứng rắn lập tức nảy ra.

"Không cần...không cần. Chỉ có cái này...không được." Cảm giác được đỉnh dục vọng cực nóng của nam nhân đang không ngừng cọ xát qua lại giữa cửa động ẩm ướt của bản thân, Phương Dật Luân cho dù chưa làm qua cũng biết nam nhân muốn làm gì, tức khắc vô cùng hoảng loạn.

"Có thể. Ta cho em một cơ hội. Ba sự lựa chọn. Thứ nhất, vào nhà tiếp tục ngồi lên cái ghế dựa kia, thẳng đến khi ta vừa lòng mới thôi." Nghiêm Hi lạnh nhạt nói, dùng quy đầu dương vật cực đại thọc thọc cúc huyệt bị thương đã sưng đỏ bất kham của Phương Dật Luân khiến vết thương mới vừa khép miệng lại một lần nữa bị xé rách, đau đớn xuyên tim làm Phương Dật Luân không ngừng lắc đầu.

"Thứ hai, dùng nơi này cao trào 20 lần." Nghiêm Hi đè thấp thanh âm, một tay lấy ra hai viên trứng rung nhét vào hoa huyệt vừa mới cao trào, thuận tay còn mở công tắc chấn động. Ngày lập tức khắp phòng vang vọng tiếng "ong ong" từ trứng rung truyền đến đến đồng thời khiến hoa huyệt mẫn cảm trở nên ngứa ngáy đau đớn như tra tấn. Đừng nói 20 lần, ngay cả hiện tại thêm một lần thôi cũng đã khiến y sót ruột đến khó nhịn, 20 lần y nhất định sẽ điên mất.

"Đừng..." Phương Dật Luân cắn chặt môi dưới, hàm răng run run, miễn cưỡng từ cổ họng thốt ra một chữ.

"Nếu hai cái trước em đều không cần, kia chỉ có cái thứ ba." Nghiêm Hi thập phần ôn nhu đem ngón giữa cắm vào khe huyệt ướt át, ở bên trong không ngừng xoa lộng, có thể cảm giác được hạ thân thanh niên đang run rẩy, cũng càng ngày càng ướt át, nói vậy hẳn là cảm giác không tồi.

"Ân a...ha...haa." Phương Dật Luân không ngừng thở hổn hển, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Cảm giác tê dại từ hạ thân truyền khắp toàn thân, đại não y lúc này quả thực trống rỗng.

Thấy Phương Dật Luân đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, ngón tay Nghiêm Hi tăng nhanh tốc độ cùng lực độ, không ngừng kích thích điểm G mẫn cảm bên trong tràng đạo Phương Dật Luân. Lúc này thanh niên đột nhiên nâng thân thể căng thẳng lên, khe nữ huyệt phun ra lượng lớn chất lỏng, giống như vòi nước hỏng khóa phun không ngừng được.

Không làm thêm động tác dư thừa, Nghiêm Hi dùng phân thân sung huyết trướng lớn của bản thân ma sát giữa hai cánh hoa, cảm thụ được nơi đó hơi hơi run rẩy, không chờ Phương Dật Luân phản ứng lại liền dùng sức thúc mạnh vào.

"Ahhhhhhh!!!!!Đau quá. Đau quá ư...." Cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé rách lôi trở lại hiện thực, Phương Dật Luân cúi đầu nhìn chỗ kết hợp gữa mình cùng nam nhân, hạ thân đau đớn khiến cơ bắp bắt đầu co rút lại, nhục huyệt mềm mại bốn phía bọc trọn dục vọng nam nhân. Nghiêm Hi thở ra một hơi thật mạnh tiếp tục thẳng tiến, đột nhiên cảm giác chọc tới một tầng trở ngại.

"Hóa ra là ở đây." Nghiêm Hi hừ cười một tiếng, thân thể trân quý như vậy Cấm Ngôn nhất định là luyến tiếc dạy dỗ, nơi này tất nhiên phải để lại cho chủ nhân chân chính sau này hưởng dụng rồi. Nghĩ đến đây hạ thân Nghiêm Hi đột nhiên dùng sức chọc thủng một tầng chướng ngại cuối cùng này.

"A!!!!!" một tiếng thét chói tai vang khắp căn phòng, kế tiếp liền không còn tiếng động mà chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nghẹn ngào. Có thể nhìn thấy cơ bắp trên đùi Phương Dật Luân đang run rẩy cực kỳ, thanh niên cắn chặt răng ngửa đầu về phía sau, trên mặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, mu bàn chân y cũng cứng đờ cuộn tròn lại. Phương Dật Luân có chết cũng không nghĩ được sao lại đau như vậy, hiện giờ chân chính bị xé rách y mới cảm thấy được đau xót trong mấy ngày Cấm Ngôn dạy dỗ đó đều không tính là gì, y có thể cảm giác được theo chỗ kết hợp chảy ra một chút chất lỏng dinh dính, nóng ẩm, mang theo mùi rỉ sắt nhàn nhạt.

Nghiêm Hi lại thở ra một hơi thật mạnh, nhìn máu tươi chảy ra cũng chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, tiếp tục thẳng tiến, thẳng đến khi nguyên cây côn thịt thô dài hoàn toàn đi vào. Bên trong Phương Dật Luân phi thường ấm áp, chỉ là nơi đó thật sự là quá mức nhỏ hẹp, cho dù có dùng đủ bôi trơn cũng vẫn cảm thấy dục vọng chính mình bị kẹp chặt đến phát đau.

Dục vọng của nam nhân ở trong cơ thể mình nảy một cái, vô tận thống khổ không cách nào tiêu tán, này quả thực chính là một hồi ác mộng, đến thời điểm nào mới có thể tỉnh mộng giải thoát a. Phương Dật Luân khốn khổ nghĩ, từ trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng, sợi tóc mềm mại trên trán đã sớm bị mồ hôi thấm tới ướt nhẹp, mồ hôi theo đó nhỏ thành giọt chảy xuống ga giường.

Nghiêm Hi chỉ dừng lại một hồi, chờ chính mình đã hoàn toàn thích ứng với nhục huyệt căng chặt liền bắt đầu trước sau luật động.

"Đừng động...đau quá. Cầu...cầu...đừng tới. Ách a." Phương Dật Luân trong mắt hàm chứa sương mù, thân thể bị Nghiêm Hi quất xuyên đến lắc qua lắc lại, côn thịt như một con dao sắc từng cái va chạm trong cơ thể chính mình, cái loại đau đớn này quả thực khiến y khó có thể chịu đựng. Phương Dật Luân lúc này cực kỳ nhó thương sinh hoạt trước đây trong Phương gia, y nghĩ tới bản thân vốn sống trong yêu thương sủng ái của gia đình, nhưng hôm nay lại trở thành ngoạn vật trong tay người khác bị tùy ý sắp đặt, rốt cuộc không còn cơ hội quay trở lại cuộc sống như trước nữa. Nghĩ vậy trên gương mặt tinh xảo của y chảy xuống hai hàng nước mắt, biểu tình thế mà lại càng chọc người trìu mến.

Phản ứng của Phương Dật Luân kích phát một loại dục vọng đáng sợ trong lòng Nghiêm Hi, gọi là chiếm cho riêng mình. Bởi vì trước đó đã phóng thích một lần, cho nên hiện tại Nghiêm Hi càng không kiêng nể gì ở bên trong nhục bích non mềm quất xuyên va chạm. Nam nhân có thể nhìn thấy mị thịt bên trong hoa huyệt Phương Dật Luân theo mỗi lần bản thân đâm rút mà bị mạnh mẽ kéo ra rồi lại đẩy vào, rất nhanh khiến cho tiếng kêu khóc của đối phương biến thành bất lực rên rỉ, lực độ giãy giụa cũng càng ngày càng yếu, chỉ có thể lay động theo chuyển động của người phía trên.

"Ư ư..a...ha...ân ân." Hiện nay trên khuôn mặt tinh xảo toàn là nước, đã phân không ra là mồ hôi hay là nước mắt, Phương Dật Luân chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều như bị rút ra, đại não chết máy không thể tự hỏi. Thế nhưng thanh niên càng không thể tưởng tượng được chính là sau một hồi đau đớn kịch liệt lại chậm rãi truyền đến một cảm giác xôn xao kỳ quái mà y không biết gọi tên là gì, đặc biệt là ở thời điểm tên ác ma trên người dùng sức đỉnh mạnh, có mấy lần thiếu chút nữa khiến thanh niên trợn trắng mắt.

Cảm giác hạ thể người dưới thân bắt đầu thỉnh thoảng co rút lại, xem ra lần cao trào đầu tiên của đối phương sắp tới, Nghiêm Hi thấy thanh niên vốn thống khổ kêu gào nay dần dần biến thành rên rỉ gợi tình, mà chính mình cũng không sai biệt lắm chuẩn bị lên đỉnh, hạ thân liền tăng nhanh tần suất vận động, mỗi một lần đều hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất.

"Không...không cần...thật kỳ quái... Có cái gì muốn...muốn ra...a aa..." Thần kinh toàn thân Phương Dật Luân đều căng chặt lên, một loại khoái cảm khó có nói theo đó mà đến, cơ thể thanh niên không ngừng run rẩy muốn ngăn chặn chuyện sắp phát sinh. Nhưng y căn bản theo không kịp tiết tấu của nam nhân, đối phương vẫn không ngừng đâm rút dương vật với tần suất cùng lực độ kinh người khiến Phương Dật Luân cứng đờ ưỡn ngực, theo bản năng ngẩng cao đầu ngửa về phía sau, để lộ cần cổ thon gầy duyên dáng.

"Đây mới là chân chính cao trào, nhớ kỹ cảm giác này vào. Kêu lên đi, bằng không ta thế nào dừng lại?" Nghiêm Hi bị địa phương ẩm ướt chật hẹp kia kẹp tới muốn bạo phát, nhưng hắn vẫn không quên giáo huấn cho thanh niên loại tư tưởng dâm đãng, nhanh chóng quất lộng làm Phương Dật Luân vẫn luôn bảo trì cao trào, nhìn thanh niên bắt đầu trợn trắng mắt, đây là do cao trào liên tục kéo dài dẫn tới biểu cảm như vậy.

"Cao...cao trào..." Lúc nói ra hai chữ này từ trong cổ họng, Phương Dật Luân đã sắp bị nghẹn thở không nổi, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, ngón chân như sắp rút gân, thanh niên máy móc dựa theo ý tứ nam nhân nói thành câu.

"Thực ngoan, đây là khen thưởng." Nói rồi Nghiêm Hi hung hăng thúc mạnh, đem dục vọng chính mình phun tại nơi sâu nhất trong cơ thể đối phương. Sau một lúc hơi tạm dừng, Nghiêm Hi rút cự vật to lớn ra, theo đó mang ra hỗn hợp tơ máu cùng chất lỏng trong suốt, trong đó còn dính một ít tinh dịch trắng đục.

Nhìn Phương Dật Luân lâm vào nửa hôn mê đang há to mồm thở dốc, Nghiêm Hi hài lòng nở nụ cười, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nam nhân sửa sang lại quần áo hơi loạn trên người, quay người đi ra cửa.

"Đi thu thập một chút, sau đó nói cho Lục Lạc, buổi đấu giá ngày mai hủy bỏ." Ra cửa phát hiện Kết không có rời đi mà đang quỳ gối bên ngoài như chờ lệnh, Nghiêm Hi dùng thanh âm trầm thấp căn dặn Kết xong liền nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro