Chương 11: Phương Dật Côn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hi mở hộp, trước tiên lấy ra vòng cổ, đem vòng cổ bằng da mà Phương Dật Côn đang đeo tháo bỏ, thay bằng vòng cổ kim loại màu trắng. Lúc sau hắn đeo bao tay y tế, dùng cồn tiêu độc cho đôi nhũ đinh, lấy ra đặt trên tay lấp lánh tỏa sáng.

Nghiêm Hi tới gần thanh niên, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Côn, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ, cúi người đem tầm mắt dịch đến hai hạt đậu đỏ trước ngực thanh niên, một bàn tay ấn ở trên ngực xoa bóp một chút, lúc sau cong hạ thân dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đầu vú cậu.

"Ân." Đột nhiên cảm giác trước ngực một trận ngứa ngáy, Phương Dật Côn rũ mắt xuống thấy nam nhân dùng đầu lưỡi tùy ý đừa bỡn vật nhỏ trên ngực mình, thẳng đến khi hai nụ hoa bắt đầu sung huyết biến thành hai hạt đậu vừa đỏ vừa cứng nam nhân mới nhả miệng ra.

"Chủ, chủ nhân. Đây là phải làm...làm cái gì?" Phương Dật Côn nhìn nam nhân cầm nhũ đinh trong tay, đem đầu châm nhọn nhắm ngay mặt bên đầu vú chính mình, lúc này Côn mới cảm giác được bất an.

"Nào. Đừng lên tiếng, nhìn." Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên, trong tay dùng một chút lực, nhũ đinh liền xuyên thấu qua nụ hoa sung huyết.

"A" đau đớn làm Phương Dật Côn sợ hãi kêu lên, tức khắc đau đến nước mắt chảy ròng.

"Không được kêu, còn một bên nữa." Nghiêm Hi đã bắt đầu xoa bóp một nhũ viên khác, nhìn thanh niên trên mặt ướt đẫm, khuôn mặt hắn lộ ra một tia không vui.

"Ngô. Ngô." Thanh âm Phương Dật Côn run rẩy, cắn chặt khớp hàm không ngừng lắc đầu với nam nhân. Tuy rằng trên mặt đã một mảnh ướt át, nhưng cậu lại không dám lại hô một tiếng dừng lại.

"Thế mới là đứa bé ngoan." Nghiêm Hi vừa nói vừa không ngừng tay, tiếp tục xỏ khuyên cho một bên ngực còn lại của Phương Dật Côn. Lui ra phía sau hai bước thưởng thức tân sủng của mình, Nghiêm Hi khẽ ừ một tiếng hài lòng, nhìn đồng hồ đã là 10 giờ tối, ngày hôm nay quá thật đúng là thú vị. Cởi bỏ trói buộc trên thân Phương Dật Côn, hắn đem thanh niên không dám khóc thành tiếng bế ngang ôm trong lòng ngực mình.

"Ô ô ô. Ủy khuất em rồi. Đau lắm có phải không?" Cúi đầu nhìn thanh niên ủy khuất oa ở trong lòng, Nghiêm Hi dùng khẩu khí thập phần đau lòng nói với cậu, ôm thanh niên vào trong phòng ngủ.

"Chúng ta hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, được không?" Nghiêm Hi nhẹ nhàng đem thanh niên đặt ở một bên giường lớn.

Vốn tưởng rằng hôm nay cứ như vậy có thể kết thúc, nhưng mà Phương Dật Côn đơn thuần căn bản không thể tưởng tượng được thời gian "ngủ" tiếp theo mới là bắt đầu của thống khổ.

Nghiêm Hi xoay người lấy ra một cuộn dây thừng dài đặt ở mép giường, cúi xuống đè lên người Phương Dật Côn, dùng khăn giấy nhẹ nhàng chà lau nước mắt chưa khô trên mặt, hơi ghét bỏ nói, "Ngày đầu tiên liền khóc thành như vậy, quá không ra gì." Nghiêm Hi ngồi dậy, đem hai cánh tay thanh niên cột vào nhau, sau lại tách hai chân ra, đem cẳng chân cùng đùi cột trói chung một chỗ, lại đem chân trái cùng cánh tay trái, đùi phải cùng cánh tay phải dùng dây thừng buộc chặt. Như vậy hai chân hai tay Phương Dật Côn liền bị cố định chung một chỗ, sau đó Nghiêm Hi lấy ra một cái khóa khấu đem tứ chi kéo nhấc ngược về hướng đầu giường khiến cho cái mông trần trụi của thanh niên bất đắc dĩ rời khỏi mặt giường, cao cao dẩu lên. Loại tư thế này trừ bỏ ngón tay cùng ngón chân có thể nhúc nhích đôi chút, những bộ phận khác hoàn toàn bị trói buộc không thể động.

Nghiêm Hi từ dưới giường lấy ra bộ kẹp nhũ hình răng cá sấu có gắn dây điện, phân biệt kẹp ở hai viên đậu đỏ đáng thương vừa mới trải qua tra tấn, chậm rãi vặn chốt mở.

"Chủ...Chủ nhân...Á... Đau." Đầu vú vừa mới bị xỏ xuyên vẫn còn rất đau xót nay lại bị điện lưu tra tấn, tuy rằng dòng điện mỏng manh, nhưng là đối với nơi vốn đã có thương tổn từ trước thì quả thật là dậu đổ bìm leo, đau càng thêm đau khiến Phương Dật Côn kinh hoảng.

"Chỉ là dòng điện rất nhỏ, hẳn là em phải thấy thực thoải mái mới đúng." Nhìn đầu vú thanh niên bắt đầu đỏ lên, Nghiêm Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy ra hai gậy mát xa tuyến tiền liệt có phần đỉnh chóp uốn lượn 45 độ đặt ở trước mắt Phương Dật Côn.

"Chọn một cái đi." Nghiêm Hi trong cầm hai gậy mát xa, đều làm từ cùng một chất liệu kim loại, một cái thô chừng một bốn ngón tay dài chừng 20 phân, một cái lại chỉ độ hai ngón dài khoảng 15 cm. Nhìn Phương Dật Côn vừa muốn nói chuyện Nghiêm Hi lại bổ sung, "Cái nhỏ hơn có mạch xung chấn động, hơn nữa cứ cách nửa canh giờ sẽ phóng điện một lần, cái to hơn thì chỉ khai mạch xung chấn động, không có điện lưu.".

"Chủ nhân...có thể không chọn được không?" Nước mắt trên mặt Phương Dật Côn còn chưa khô hết, trong hốc mắt lại đã dâng lên một lớp sương mù ẩm ướt. Lựa cái nào trong hai cái cũng chắc chắn sẽ khiến mình rất khó chịu, tuy rằng biết chính mình thỉnh cầu căn bản không thể thay đổi quyết định của nam nhân, nhưng cậu vẫn là ôm một tia hy vọng thử thăm dò hỏi.

"Cần phải chọn." Nghiêm Hi trên mặt mang theo chút bất mãn, tăng thêm ngữ khí ra lệnh.

Nhìn biểu tình nam nhân, Phương Dật Côn cúi đầu gian nan lựa chọn, cuối cùng thật sự không tưởng tượng nổi vật to như vậy đâm vào hậu huyệt trên người mình sẽ như thế nào, đành phải chọn gậy mát xa nhỏ hơn.

Nghiêm Hi nâng khóe miệng hài lòng cười một cái, lấy ở đầu giường đem dịch bôi trơn bôi lên cửa động bởi vì cẳng thẳng mà hơi run rẩy của Phương Dật Côn, nhẹ nhàng đem gậy mát xa đẩy vào, dùng tay điều chỉnh góc độ gậy mát xa, xác nhận đỉnh gậy nhắm ngay điểm mẫn cảm trong cơ thể thanh niên, đem đáy gậy mát xa cố định với kim hoàn bên hông phòng ngừa nó rơi ra.

"Ngạch a.. ư...ư." Phương Dật Côn cảm giác di vật trong cơ thể bắt đầu chấn động điên cuồng, cùng với đó truyền đến thanh âm "Ong ong" vang vọng, khoái cảm cũng bị khơi gợi khiến phân thân cậu muốn cương cứng, nhưng lại bị nhốt trong lồng trinh tiết cứng rắn mà vô pháp nhận được khoái cảm.

"Thực thoải mái đi? Này chỉ là vừa mới bắt đầu, nửa tiếng sau em sẽ nhận một lần điện giật, ta ngẫm lại, ước chừng sẽ liên tục 1 phút đi." Nghiêm Hi một bên dùng khẩu khí nhẹ nhàng như nói chuyện phiếm, một bên thưởng thức phân thân đáng thương bị nhốt trong lồng giam, nhìn vật nhỏ nửa cứng đang ở bị trinh tiết mang cưỡng chế trói buộc.

Ước chừng giằng co 20 phút, thanh niên rốt cuộc nhịn không được mở miệng xin tha, "Chủ nhân...cầu ngài, cho Côn một lần...a..a..ha...cao trào." Nhìn nam nhân vẫn ung dung thưởng thức phân thân chính mình, Phương Dật Côn rốt cuộc biết, đối phương hẳn là đang đợi nửa canh giờ phóng điện đầu tiên.

"Thân ái, em phải biết rằng, những gì chủ nhân cho em đều là tốt nhất, không thể từ chối cũng không thể cầu xin thêm điều gì cả, bằng không nhận được sẽ chỉ là trừng phạt. Có biết hay không? Ân?" Nghiêm Hi vừa nói vừa dùng khiêu đản kích thích phân thân thanh niên còn đang bị trói buộc, nhìn đỉnh vật nhỏ có một ít chất lỏng trong suốt chảy ra.

"Sao lại chảy ra rồi?" Nghiêm Hi lấy ra một cái ống mềm giống như một cái ống dẫn nước tiểu trong suốt, chẳng qua ống mềm không quá dài.

"Chủ nhân, không cần. Cầu xin ngài, em sẽ nhịn xuống." Nhìn nam nhân xắn cổ tay áo lên chuẩn bị động thủ, dùng ống mềm nhắm ngay lỗ nhỏ trên quy đầu, làm bộ muốn cắm vào, Phương Dật Côn vội vàng mở miệng ngăn lại.

"Đứa nhỏ ngốc, nếu ta không giúp em, em làm sao có thể chịu đựng?" Nghiêm Hi nói xong, nhẹ nhàng chuyển động ống mềm trên tay cắm vào lỗ chuông nhỏ của thanh niên, chậm rãi đẩy vào đến khi chỉ còn lộ một đoạn nhỏ bên ngoài.

Phương Dật Côn ngửa đầu về phía sau, cắn chặt khớp hàm cảm thụ được vách tràng niệu đạo truyền đến đau đớn, dị vật thong thả tiến vào kéo dài thời gian thống khổ khiến cậu càng thêm đau xót khó nhịn.

Đột nhiên, hậu huyệt truyền đến đau đớn mãnh liệt, "A...ư ư... Chủ nhân...chủ nhân..." Thanh niên mở to hai mắt, nhưng đồng tử lại kịch liệt thu nhỏ lại, thân thể bắt đầu run rẩy mãnh liệt, phân thân trướng lớn đã tràn ngập thúc cụ, bị thít thành từng vòng thịt. Hai nụ hoa trước ngực Phương Dật Côn cũng càng ngày càng trở nên nóng rát đau xót.

"Không có việc gì, chỉ là điện lưu thôi, như vậy có thể mát xa tuyến tiền liệt hộ em, làm nó sản xuất ra nhiều tinh dịch một chút." Nghiêm Hi ưu nhã dùng tay vuốt ve đỉnh đầu Côn như an ủi bé con trong nhà. Từ trên cổ Phương Dật Côn nổi lên gân xanh có thể thấy được cậu đang ở toàn lực chống cự đau đớn cùng khoái cảm, mà phân thân bởi vì hưng phấn không được giải thoát đã bắt đầu biến thành màu đỏ thẫm.

Đột nhiên Phương Dật Côn run rẩy vài cái, sau đó thân thể nháy mắt trở nên vô lực, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, nói vậy hẳn là cao trào lần đầu đã vượt qua, điện giật vẫn tiếp tục phóng trong nội thể thanh niên, có thể nhìn thấy hậu huyệt cậu còn đang không ngừng co rút lại.

"Ngoan, nghỉ ngơi đi. Một đêm còn có rất dài. Nhớ kỹ, không cần đánh thức ta." Nghiêm Hi vỗ vỗ đùi Phương Dật Côn, lấy một cái thảm lông đắp trên người cậu, sau đó chính mình thay áo ngủ nằm xuống bên người Phương Dật Côn. Trong tiếng rên rỉ bất lực bởi khoái cảm cùng thống khổ của đối phương, Nghiêm Hi trở mình nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tiến vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro