Chương 13: Bướng bỉnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục...Lục Lạc... Mau... dừng lại... tôi không thể... ha...ha...bắn tinh." Khóe mắt Cấm Ngôn bất tri bất giác phủ mợt màn sương mù, dùng chút lý trí cuối cùng nói ra một câu như trên. Nếu Lục Lạc vẫn không chịu ngừng, vậy chờ đợi tiếp theo đối với anh chính tra tấn vô cùng.

"Cái ý gì?" Lục Lạc chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cấm Ngôn mồ hôi đầy đầu. Xác thật quá kỳ quái, khiêu khích đến mức như thế, Cấm Ngôn lại vẫn có thể nhịn xuống không bắn, cho dù sức nhẫn nại của Cấm Ngôn có tốt đến mấy thì này cũng quá khó tin.

"Thứ nhất, Viêm Đế đã đặt thiết bị hạn chế tại ống dẫn tinh của tôi, không phải tôi không muốn bắn, mà là căn bản không thể bắn tinh. Thứ hai, hậu huyệt phía sau tôi có mang vòng khóa mật mã, anh cũng vô pháp xâm phạm thân thể tôi. Thứ ba, tôi cùng Viêm Đế có ước định từ trước rằng chỉ cần mẹ tôi vẫn còn trên đời một ngày tôi liền không thể rời khỏi hắn ngày đó. Từ khi tôi chín tuổi, Viêm Đế vẫn luôn chăm sóc chiếu cố bà ấy, anh hiện tại nói muốn tôi rời khỏi Viêm Đế, chính là muốn tôi làm người nói không giữ lời sao?" Cấm Ngôn rốt cuộc không thể bình tĩnh, chẳng lẽ Lục Lạc không cảm giác được chính mình đang rất thống khổ sao? Người đàn ông này thần kinh rốt cuộc là thô đến mức nào chứ? Cấm Ngôn lần đầu tiên nói nhiều như vậy trong một lần, hơn nữa cơ bản là cố sức gào lên bởi sự phẫn uất, trong ánh mắt lộ ra một tia bi thương. Đúng vậy, khí quan nhạy cảm nhất, địa phương bí ẩn nhất đều bị Viêm Đế khống chế, cho dù Cấm Ngôn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, huống chi anh vốn là người tuân thủ hứa hẹn cũng sẽ không chạy trốn.

Lục Lạc trong nháy mắt nhận được đáp án liền cứng người tại chỗ, Cấm Ngôn trước nay chưa bao giờ nói nhiều như vậy, gã đối với sự phẫn nộ của người kia nhất thời căn bản vô pháp tiêu hóa. Không khí trong phòng dường như đông lại, trầm mặc vài phút, Lục Lạc mới chậm rãi buông lỏng tay Cấm Ngôn ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp. Trong mắt gã mang theo hối hận cùng không đành lòng, trong lòng chỉ tràn ngập cảm giác muốn bảo vệ Cấm Ngôn.

"Ngôn, thực xin lỗi. Ta đúng là đồ ngu mà. Vì cái gì em không sớm nói cho ta? Ta sai rồi. Thực xin lỗi. Thực xin lỗi." Thân thể Lục Lạc dường như hơi run rẩy, ôm choàng lấy Cấm Ngôn vẫn đang vã mồ hôi, Cấm Ngôn vậy mà lại không có đẩy Lục Lạc ra, anh lựa chọn trầm mặc.

"Ta, ta giúp em bôi thuốc, đây là thuốc mới do ta nghiên, không cần tới 1000cc, 800 là đủ rồi." Mỗi ngày nhìn biểu tình thống khổ của Cấm Ngôn khi rửa sạch bàng quang, Lục Lạc cảm thấy phải vì Cấm Ngôn làm gì đó, cho nên nhằm vào nước thuốc để rửa sạch tác dụng của Phong Dục tiến hành cải tiến. Tuy rằng chính mình khi dạy dỗ nô lệ cũng sẽ dùng đến 1000cc, thậm chí tùy vào từng người khác nhau mà đôi khi còn lên đến 1200cc, nhưng không biết vì cái gì, chỉ cần là Cấm Ngôn lộ ra một chút cảm xúc cũng đều có thể tác động chính mình. Buông thân thể Cấm Ngôn ra, nhìn phân thân người trước mắt không cách nào đạt đỉnh khoái cảm.

Cấm Ngôn rũ khóe mắt, biểu tình không còn kích động như trước nữa, nhìn Lục Lạc một tay nhẹ nhàng đẩy ra lỗ chuông trên tính khí bản thân, một cái tay khác cầm ống dẫn đã bôi chút dịch trơn, lộ ra thần sắc không đành lòng nhìn chính mình. Cấm Ngôn lại chỉ là nhíu nhíu mày, nhấp môi không nói gì.

"Kiên nhẫn một chút, ta sẽ làm thật nhẹ thật nhanh." Lục Lạc nhanh chóng đem ống dẫn đẩy vào niệu điệu thông qua lỗ sáo nhỏ, bởi vì đã có dịch trơn nên khi tiến vào cũng không có quá nhiều thống khổ, Cấm Ngôn khép hờ hai tròng mắt nhìn ống dẫn đẩy vào cơ thể chính mình.

Lục Lạc thủ pháp thuần thục, ống dẫn rất nhanh liền thâm nhập vào bàng quang, "Ta chuẩn bị bắt đầu rồi, thuốc này khả năng sẽ có một chút kích thích, nếu chịu không nổi liền nói cho ta." Lục Lạc nói cực kỳ ôn nhu, nghiêng đầu nhìn Cấm Ngôn, trong lời nói mang theo một tia khổ sở.

"Là cái gì?" Trên mặt Cấm Ngôn nhìn không ra cảm xúc gì, ngữ khí cũng phi thường bình tĩnh. Nhưng anh biết, kích thích trong miệng Lục Lạc nhất định không thể khinh thường.

"Muốn giải được hết Phong Dục là phải lấy máu từ chỗ đau, ta nghiên cứu qua, nếu dùng loại thuốc cũ, chưa nói đến thời gian dài, còn phải lặp đi lặp lại kích thích bàng quang, hiệu quả vừa chậm vừa kém." Lục Lạc ngồi dậy, trong tay điều chỉnh thử bơm điều tiết ống dẫn treo trên giá truyền dịch, sau đó tạm dừng một chút mới nói tiếp, "Ta lần này phối thuốc là muốn kích thích mạch máu trên vách bàng quang, cưỡng ép vách trong bàng quang xuất huyết, cho nên nếu hiệu quả cũng tốt hơn hẳn, đây sẽ là lần cuối cùng em phải sục rửa bàng quang. Vì tránh cho miệng vết thương cảm nhiễm, ta đã tăng tỉ lệ thuốc hạ sốt." Xem Cấm Ngôn không nói gì Lục Lạc liền tiếp tục, "Nếu ngôn em cảm thấy vẫn dùng phương pháp cũ tốt hơn, ta hiện tại liền đi đổi thuốc.".

"Không cần, bắt đầu đi." Cấm Ngôn rũ hai tròng mắt, có thể thấy lông mi thật dài hơi hơi run rẩy. Cấm Ngôn không phải không biết, loại đau xót này nhất định không tầm thường, Lục Lạc cũng là có ý tốt, muốn mình đau dài không bằng đau ngắn. Cấm Ngôn hơi ngưng một giây liền chậm rãi nâng mắt lên, "Trói chặt tôi lại." Cấm Ngôn trong lòng biết nếu không có ngoại lực trợ giúp, vạn nhất thân thể theo bản năng mà phản kháng, nhất định không có kết quả tốt.

"Ngôn ~" Lục Lạc nhíu chặt mi, không nghĩ tới Cấm Ngôn có thể thản nhiên tiếp thu loại phương pháp này, Lục Lạc cúi đầu suy tư một lát, từ tủ trang trí cuối giường lấy ra một bó dây thun, nhìn Cấm Ngôn tự khép hai cổ tay duỗi đến trước mắt mình, Lục Lạc cũng không do dự nữa, nhanh chóng trên hai cổ tay xinh đẹp của đối phương thắt một cái nút xinh đẹp, đem chúng chặt chẽ cố định trên đầu giường.

"Bắt đầu nhé." Lục Lạc nhìn Cấm Ngôn nhắm hai mắt chuẩn bị sẵn sàng, Lục Lạc bấm van khóa điều chỉnh trên ống dẫn, chất lỏng lạnh lẽo lập tức nghịch lưu đến trong cơ thể Cấm Ngôn.

"Ách..." Trong nháy mắt nước thuốc tiến vào bàng quang, Cấm Ngôn đau đến hít hà một hơi, may mắn có trói buộc, bằng không anh nhất định sẽ không nhìn được mà lấy tay rút ống dẫn ra. Quá đau. Cảm giác này quả thực giống như rót nước ớt cay xè vào bàng quang khiến bụng một trận nóng rát, rất nhanh túi nước thuốc dung tích 500cc liền thấy đáy, bụng dưới đau đớn cùng căng trướng đầy nước tiểu.

"Kiên trì một chút, còn có 300cc nữa thôi." Lục Lạc nhanh chóng đổi một túi nước thuốc, nước thuốc cũng rất nhanh chảy vào trong cơ thể Cấm Ngôn. Thời điểm mức chất lỏng còn lại trong túi còn 200cc Lục Lạc liền ngắt dòng chảy. Như vậy 800cc nước thuốc toàn bộ đã rót xong, lúc này bụng nhỏ Cấm Ngôn đã căng gồ lên như một trái bỏng cao su nhỏ, mà toàn thân anh bởi đau nghẹn ứ mà không ngừng run rẩy, cắn chặt khớp hàm. Lục Lạc dùng một cái kẹp nhỏ cầm máu dùng trong y tế kẹp lấy phần ống dẫn lộ ra bên ngoài lỗ chuông để phòng nước thuốc chảy ra, một bàn tay tàn ác đè ép bụng nhỏ Cấm Ngôn.

"Ngạch...đừng áp... đau..." Cấm Ngôn thật sự cảm thấy có chút chịu không nổi, răng cắn chặt đến hơi rướm máu. Vốn dĩ chỉ nước thuốc thôi cũng đã đau quá sức, vậy mà Lục Lạc còn dùng tay đè ép qua lại, tạo thành áp lực không nhỏ tới bàng quang khiến Cấm Ngôn thống khổ ngẩng đầu.

"Kiên trì nào, mát xa một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, trong vòng 5 phút là được." Lục Lạc hơi thả nhẹ lực tay, gã đương nhiên biết lúc này Cấm Ngôn nghẹn có bao nhiêu vất vả. Bình thường anh rất ít khi tỏ ra yếu thế như vậy, nếu Cấm Ngôn buộc phải mở miệng, kia có thể thấy được đau đớn này nhất định thâm nhập cốt tủy. Nhưng hiện tại Lục Lạc trừ bỏ ôn nhu an ủi bằng lời nói thì không giúp được Cấm Ngôn mặt khác.

Lục Lạc đem một cái cốc lớn chịu nóng đặt ở bên dưới lỗ chương Cấm Ngôn, nhẹ giọng nói, "Thả lỏng, để nước thuốc chảy ra, em cố gắng đừng dùng sức, vạn nhất chất lỏng không chảy vào ống dẫn mà rơi xuống đường niệu đạo, vậy thì vách tường nhạy cảm của niệu đạo liền giữ không nổi." Nhìn Cấm Ngôn sắc mặt tái nhợt mồ hôi đầy đầu, suy yếu thở hổn hển, năm phút dài đằng đằng cuối cùng cũng qua, Lục Lạc bỏ kẹp chặn trên ống dẫn xuống, chất lỏng trong cơ thể Cấm Ngôn nhanh chóng chảy ra, nhưng đã nhìn không ra là màu nước thuốc xanh nhạt ban đầu, mà là chất lỏng đỏ tươi hỗn loạn pha chút màu đen.

Cấm Ngôn tức khắc cảm thấy như trút được gánh nặng, tuy rằng đau đớn trong cơ thể vẫn chưa biến mất, nhưng so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều. Nhìn Lục Lạc xoay người đem chất lỏng trong cốc đi đổ, trong lòng Cấm Ngôn đột nhiên run rẩy một chút. Người đàn ông này đối chính mình dụng tâm như thế, nhưng bản thân lại không cách nào đáp lại tâm ý hắn, Cấm Ngôn rũ xuống khóe mắt, trong ánh mắt toát ra sự bất lực rối răm. Nhưng thời điểm Lục Lạc trở về bên giường, Cấm Ngôn đã khôi phục lại khuôn mặt bình thường.

"Máu bầm đã được lọc ra rồi, em nghỉ ngơi mấy ngày hẳn là là có thể khôi phục." Lục Lạc nhanh chóng giải trừ trói buộc trên người Cấm Ngôn, giúp anh nằm xuống một cách hết sức nhẹ nhàng.

"...Cảm ơn." Cấm Ngôn nhỏ giọng nói, từ trong giọng nói căn bản nhìn không ra Cấm Ngôn đang thẹn thùng.

Mà Lục Lạc ngồi ở mép giường cúi người xuống, đôi tay đỡ lấy phần đầu Cấm Ngôn, dùng cái trán nhẹ nhàng chạm vào trán anh, thở ôn nhu nói, "Ngôn, em sẽ nhanh chóng khỏe lại, ta sẽ chờ em...chờ em nguyện ý rời khỏi Viêm Đế. Trước ngày đó, ta sẽ vẫn luôn bảo hộ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro