Chương 14: Hứa hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hi đứng bên ngoài phòng bệnh Cấm Ngôn khoanh tay trước ngực dựa vào trên tường, biểu tình trên mặt cực kỳ bình tĩnh, Kết đang an tĩnh quỳ gối bên chân Nghiêm Hi. Đối thoại giữa chủ nhân cùng Lục Lạc Kết nghe rõ ràng, nói vậy Viêm Đế hẳn là cũng nghe được. Không biết tiếp theo Viêm Đế sẽ làm cái gì, Kết trong lòng nhiều ít đã bắt đầu vì chủ nhân mình mà lo lắng không thôi. Cảm giác được Viêm Đế bên người có động tĩnh, Kết chậm rãi ngẩng đầu lại phát hiện hắn tự nhiên liền cứ như vậy đạm nhiên xoay người rời đi.

Phương Dật Côn từ đêm hôm đó gặp Nghiêm Hi nhận chủ liền bị thương không nhẹ, cho nên trong lúc này chỉ giúp cậu bôi thuốc nghỉ ngơi, thuận tiện dạy thanh niên kỹ thuật khẩu giao. Côn vốn luôn là cậu bé ngoan ngoãn, lại thêm hiệu quả của thôi miên nên lại càng nghe lời. Nhưng Phương Dật Luân bên kia liền không được như thế, nếu không phải dùng em trai y tới bức bách thì một chút cũng không phối hợp, xem ra bên phía anh trai của cặp song sinh hẳn là phải tốn nhiều công sức rồi. Huống hồ hiện tại Cấm Ngôn cũng... "Hừ." Nghĩ đến đây Nghiêm Hi liền cười lạnh một tiếng, đôi tay cắm trong túi quần, nhàn nhã mà đi trên hành lang.

"Thế nào, hửm? Cảm giác tốt chứ?" Đi vào phòng dạy dỗ Phương Dật Luân, thanh niên đang đeo bịt mắt bằng da màu đen, hai tay bị cưỡng ép kéo ngược ra sau, cố định bằng khóa kim loại, cưỡi ở trên lưng ngựa gỗ. Hai cổ chân Phương Dật Luân cũng đeo khóa da bộ màu đen nối với khuyên sắt ghim chặt trên nền đất khiến hai chân thanh niên bị kéo căng, đồng thời khiến hạ thân y cùng ngựa gỗ liền cùng một chỗ, điểm chịu lực cho toàn bộ thân thể đều ở giữa đùi.

"Thả...ha...thả tôi xuống...xuống dưới." Thanh âm Phương Dật Luân đã vô cùng run rẩy, trọng lực thân thể mang đến gánh nặng cho chính y, ngồi trên ngựa gỗ này không biết đã bao lâu, bịt mắt làm thanh niên hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian.

"Phải nói chuyện như thế nào mới đúng?" Nghiêm Hi đi đến bên người Phương Dật Luân, dùng sức đem thân thể thanh niên đè xuống dưới, tức khắc trong phòng vang lên một trận gào khóc. Hắn tàn nhẫn duỗi tay ở sườn phía sau ngựa gỗ ấn lên một cái nút, Phương Dật Luân lập tức kêu lên thảm thiết.

"Ahhh... Không!! Đau quá." Thân thể thanh niên hơi hơi phập phồng, trong cơ thể có hai căn cao su làm thành hình nam căn phân biệt cắm vào hai cửa huyệt bản thân. Ban đầu vốn dĩ chỉ là chấn động, mà vừa rồi sau khi nam nhân mở ra chốt mở, hai gậy mát xa tà ác kia liền bắt đầu trên dưới thọc vào rút ra, mà vật nhỏ phía trước như cũ bị nhốt trong lồng giam không cách nào phóng thích.

"Hôm nay nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em, nói cho em hai tin tức tốt." Nghiêm Hi dùng ngón trỏ men theo mép đùi đang căng thẳng quá mức của Phương Dật Luân ôn nhu vuốt ve, nhìn thanh niên dùng hết ý chí chống đỡ, tiếp tục nói, "Đầu tiên, ta thực kinh ngạc, thân thể em như vậy nhưng chỉ tiêu khi xét nghiệm tinh dịch cự nhiên vẫn đạt giá trị bình thường, nói cách khác, em vẫn đủ tư cách làm một người cha." Nghiêm Hi rũ tay xuống, cách trinh tiết mang xoa bóp hai quả cầu nhỏ phía dưới phân thân Dật Luân.

Phương Dật Luân nào còn sức lo lắng Viêm Đế đang nói cái gì, hiện tại y chỉ nghĩ nhanh chóng thoát khỏi đồ vật đang tra tấn dưới người. Thanh niên gắt gao cắn môi dưới, hy vọng cơn đau trên môi có thể giảm bớt phần nào đau xót từ hạ thể truyền tới.

"Thứ hai, em chẳng những có tử cung, hơn nữa chỉ cần kích thích nó thật nhiều, nói không chừng em còn có cơ hội làm mẹ nha." Nghiêm Hi hơi nâng đùi thanh niên, mơ hồ có thể thấy hai căn cự vật đang không ngừng ra vào trong cơ thể y.

Cái gì...cơ thể...mẹ? Phương Dật Luân đột nhiên cả kinh, tuy rằng mang bịt mắt nhìn không thấy biểu tình nam nhân, nhưng y lại có thể cảm giác được hắn đang tà ác nhìn chăm chú vào chính mình, chẳng lẽ hắn muốn...

"Không cần lo lắng, chỉ là mát xa nó, làm nó nhanh thức tỉnh để làm đúng chức năng của nó, sẽ phi thường thoải mái, ta bảo đảm." Trong lời nói Nghiêm Hi lộ ra hơi thở nguy hiểm, đặc biệt là trong ba chữ "ta bảo đảm" này.

"Đừng như vậy...với tôi....ư...a a...quá sâu...sẽ hỏng mất...a..." Phương Dật Luân chịu đựng hạ thể bị nghiền đến đau xót, không ngừng lắc đầu, gậy mát xa trong cơ thể liên tục tra tấn ý chí của mình. Hai huyệt mềm mỗi lần bị đâm thọc liền mang tới khoái cảm cùng khốn khổ đan xen, di vật hung hăng va chạm nhục bích nhạy cảm cùng với điên cuồng chấn động, thật giống như muốn đem chính y đâm thủng.

"Này không thể được, bé ngoan ơi, em phải nghe lời. Đây đều là vì muốn tốt cho em thôi." Chậm rãi đem tay chuyển qua một cái chốt mở khác trên thân ngực gỗ Nghiêm Hi đè thấp thanh âm, phủ ở bên tai thanh niên ái muội nói "Chủ nhân liền đưa em tới thiên đường khoái hoạt.", nói xong liền ấn xuống chốt mở.

"A... đừng đụng vào." Phương Dật Luân thét chói tai một tiếng, thanh âm cực kỳ thê lương, cơ bắp toàn thân nháy mắt cứng đờ. Bởi vì độ cao của ngựa gỗ mà hai chân y không thể chạm đất, chỉ có thể lơ lửng trong không trung, ngặt nỗi lại bị xích sắt cố định với khóa trên mặt đất xi măng khiến chúng chỉ có thể ở hai sườn ngựa gỗ không ngừng run run, không có điểm mượn lực để chống đỡ. Khí cụ nguyên bản ở trong cơ thể Phương Dật Luân chuyển động lên xuống cự nhiên đổi chế độ, gắt gao đỉnh ở chỗ sâu nhất, không làm động tác thọc vào rút ra nữa, phần đầu cực đại liên tục đỉnh đè miệng tử cung bắt đầu nhanh chóng xoay tròn ma sát vách thịt non nớt. Chấn động lại tăng mạnh, Phương Dật Luân chỉ cảm thấy nội thể mình như bị ma phá, thân thể theo bản năng giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc trên người.

"Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, về sau phải thường xuyên mát xa như vậy. Để khen thưởng, chỉ cần em ngoan ngoãn, ta sẽ cho em gặp Côn một lần, thế nào?" Nghiêm Hi sờ sờ phân thân thanh niên bị nhà giam trói buộc, quả nhiên vẫn là trạng thái nửa cương. Mị dược lần trước từ nước ngoài nhập khẩu về hiệu quả cũng rất không tồi, hắn liền tùy tay lấy bôi lên kiềm cá sâu gắn dây điện, kẹp lên khóa trinh tiết trên nam căn thanh niên.

Gặp Côn...Thật tốt quá. Chính là thân thể thật sự quá đau, cảm giác trong cơ thể dù là hoa huyệt hay hậu huyệt đều đã sưng lên, liệu mình kiên trì nổi không? Có thể. Vì để được gặp lại Côn, nhất định phải kiên trì. Phương Dật Luân tận lực thả lỏng thân thể, dù cho hơi thở vẫn đang cực kỳ run rẩy, "Tôi...tôi...muốn gặp Côn...a... ách.".

"Khi muốn cầu xin chủ nhân thì phải nói gì, hửm?" Nghiêm Hi híp hai tròng mắt, như có như không vuốt ve đầu vú thanh niên.

"...Xin...xin chủ nhân...dạy dỗ...ức ư...dạy dỗ...dâm đãng...hộc...thân thể dâm đãng...của Luân." Phương Dật Luân biết dù ở đâu hay khi nào, chỉ cần trong những sự lựa chọn có một đáp án là Côn, vậy thì y vĩnh viễn đều lựa Côn, đó là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của mình, là đứa em trai y yêu quý nhất.

"Như Luân mong muốn." Khóe miệng Nghiêm Hi gợi lên một nụ cười, ấn mở chốt công tắc điện trên kiềm miệng cá sấu, một dòng điện lưu nháy mắt vây quanh phân thân Phương Dật Luân, nhìn thanh niên đáng thương thống khổ kêu rên thành tiếng. Nghiêm Hi chỉ là ở một bên lẳng lặng quan sát. Cơ bắp trên đùi Phương Dật Luân đã bắt đầu co rút bởi điện giật thời gian dài. Thế nhưng Nghiêm Hi chính là muốn xem thử xem cực hạn của Phương Dật Luân ở mức nào, chẳng những không ngắt điện, ngược lại đem kim đồng hồ chỉ cường độ điện lưu trên kìm cá sấu chậm rãi chỉnh từ khu vực màu vàng sang xanh lục, chỉ kém một chút liền sẽ đến khu màu đỏ nguy hiểm. Phương Dật Luân ngay lập tức mất khống chế, chất lỏng màu vàng nhạt ngăn không được chảy ra, vốn là phân thân còn đang bị điện giật nay ướt đẫm nước tiểu, hơn nữa chất lỏng lại dẫn điện cực tốt càng làm cho Phương Dật Luân toàn thân run rẩy.

"Cứu...cứu mạng...a ah...Không muốn...ư...Chủ nhân...thật sự...thật sự...đau quá...Cầu xin ngài...a a aaaa." Phương Dật Luân đã tiến vào trạng thái điên cuồng, thân thể dùng sức nhếch người về phía sau, muốn nhấc mông tránh thoát sự tra tấn. Nhưng mà hiện tại trong cơ thể y còn cắm hai căn cự vật, căn bản trốn không thoát, thanh niên điên cuồng thét chói tai, không màng tất cả cật lực cầu xin Nghiêm Hi.

Thấy từ bịt mắt trên mặt Phương Dật Luân chảy xuôi rất nhiều nước mắt, vật nhỏ đáng thương trong nhà giam trinh tiết tựa như miếng thịt bị nấu chín ửng một màu đỏ tím, xác thật đã tới cực hạn, Nghiêm Hi một tay vặn tròn đầu vú đối phương, hài lòng nói, "Nhớ kỹ, ta là chủ nhân của em, em không được cãi lời mệnh lệnh của ta, phải nhớ kỹ thân phận chính mình. Biết không?".

"Biết...biết rồi." Nhìn Phương Dật Luân vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, Nghiêm Hi lúc này mới gỡ kẹp cá sấu đang ghim trên lồng trình tiết xuống. Lúc này, thanh niên tựa như hết hơi, thân thể toàn bộ xụi lơ xuống không còn chút sức lực.

Nghiêm Hi thập phần vừa lòng với thành quả dạy dỗ lần này, tháo bịt mắt cho Phương Dật Luân, đồng thời đem thanh niên từ trên ngựa gỗ ôm xuống. Toàn bộ quá trình Phương Dật Luân đều trong trạng thái kiệt sức, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự.

Đem thanh niên đặt ở trên giường lớn, ra lệnh cho y tách hai chân ra, chính mình dùng tay vạch hai cánh hoa mềm mại vẫn còn đau xót bởi gậy mát xa trên ngựa gỗ đâm thọc liên tục. Nghiêm Hi bắt đối phương bày ra trước mắt mình một cảnh tượng vô cùng mê người, hai cửa động đều đỏ lên như trái cây chín rục, bởi vì trước đó đã khuếch trương, hai lỗ nhỏ nhất thời không thể đóng lại.

Nghiêm Hi cúi người đè ở trên người Phương Dật Luân, thả hỏa long của mình đặt ngay lối vào hoa huyệt đang không ngừng run rẩy, "Còn không cầu ta đi vào?" Nghiêm Hi nhìn Phương Dật Luân dưới thân đã thất thần, hơi nhíu mày, một ngón tay khảy lên phân thân vẫn còn vô cùng đau xót của đối phương.

"Không...đừng đụng...Chủ...chủ nhân, cầu ngài...tiến vào." Phân thân lúc này căn bản không chịu nổi bất kỳ đụng chạm nào cả, những dây thần kinh mẫn cảm bên trong tựa như bị xé nát đau đớn khó nhịn khiến Phương Dật Luân toàn thân vô lực, nức nở cầu xin nam nhân.

"Tiến vào làm cái gì? Em xem nơi này, sao lại sưng lợi hại như vậy." Nghiêm Hi ác ý sỉ nhục Phương Dật Luân. Hắn dùng tay moi móc hạ thể sưng đỏ của thanh niên, thế nhưng mỗi lần chỉ đến khi thân thể y thật sự không chịu nổi mới có thể xin tha ngoan ngoãn nghe lời, sự phản nghịch quả thật ăn vào trong xương cốt, không thể ngờ được thiếu gia họ Phương này lại rất quật cường.

"Tiến...tiến vào để... tôi không cần...không muốn..." Phương Dật Luân thật sự không muốn thuận theo Nghiêm Hi nói những lời dâm loạn như thế, hơi lấy lại chút thần trí liền bắt đầu kháng cự sự khống chế của đối phương. Lúc này hạ thân Phương Dật Luân đã đau đớn vô cùng, vì cái gì y còn phải chủ động mời nam nhân xâm phạm chính mình. Thanh niên giãy giụa muốn tránh thoát ma trảo của ác ma bên trên, chính là dù nỗ lực xô đẩy thế nào cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.

"Thế nào? Không muốn gặp Côn sao?" Thấy Phương Dật Luân lại bắt đầu phản kháng, Nghiêm Hi xụ mặt đem đôi tay thanh niên ấn ở đỉnh đầu, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương tựa như muốn đam xuyên qua người y, trong ánh mắt tràn ngập nguy hiểm cùng dục vọng chiếm hữu.

"Cầu xin ngài...buông tha tôi cùng Côn. Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ cầu ngài đừng...đừng xâm phạm tôi..." Nghe được người kia hỏi chuyện, Phương Dật Luân đình chỉ giãy giụa, một đôi ngập nước mắt to cầu xin nhìn Nghiêm Hi. Thanh âm y run rẩy, thoạt nhìn thập phần bất lực cùng đáng thương, hiện tại trừ bỏ cầu xin ác ma trước mắt này rủ lòng thương buông tha cho mình, thanh niên đã không biết nên làm thế nào.

"Xem ra em thật là một chút ngoan ngoãn nghe lời cũng không học được!" Đem đôi tay Phương Dật Luân cột vào đầu giường, đến bây giờ chẳng lẽ y còn không biết tình cảnh chính mình sao? Ngữ khí Nghiêm Hi lúc này đã thập phần nghiêm khắc, hắn lấy từ tủ đầu giường một lọ thuốc mỡ, một đầu gối chen vào giữa hai chân thanh niên, vuốt mở lối vào đang được hai cánh hoa run rẩy che chắn, không lưu tình chút nào đem thuốc mỡ bôi lên khe hở đã sưng đỏ kia.

Phương Dật Luân không ngừng xin tha, chính là càng xin càng làm cho lửa giận của người đối diện cháy to hơn, đồng thời lửa dục trên người cũng ngày càng lớn. Nghiêm Hi hung ác, "Nói cho em biết, hôm nay cho dù em có cầu xin ta lần nữa, ta cũng sẽ không chịch em." Nghiêm Hi lấy ra một khóa miệng rỗng giữa bằng kim loại có gắn dây da, tròng lên miệng Phương Dật Luân cưỡng ép đối phương không khép được miệng, sau đó đem dây da cố định ở sau đầu. Làm xong hắn nắm lấy tóc thanh niên, mạnh mẽ đem nam căn sớm đã cứng rắn đến phát đau của mình cắm vào trong khoang miệng mở lớn của thanh niên.

Dương cụ thật lớn đâm thẳng vào yết hầu, khiến cho Phương Dật Luân bắt đầu nôn khan. Khóe mắt thanh niên treo nước mắt, gian nan chịu đựng, lần đầu tiên khẩu giao cho nam nhân, lại còn là bị ép buộc không hề có sự chuẩn bị trước đương nhiên y không thể thích ứng nổi. Cỗ xạ hương đặc trưng của giống đực xa lạ thập phần dày đặc, nam căn trong miệng rất to rất cứng, không ngừng đâm thọc trong khoang miệng ấm nóng, Phương Dật Luân vô cùng kháng cự, muốn dùng đầu lưỡi đẩy dương cụ người kia ra, chính là nam nhân không chút niu tình cùng thương hại, điên cuồng thọc vào rút ra khoang miệng không cách nào khép nổi của thanh niên.

"Khục khục...ặc...ư ư ư..." Qua khoảng 10 phút, Phương Dật Luân bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, hoa huyệt bí ẩn bắt đầu vô cùng ngứa ngáy, bên trong trở nên ướt nóng. Y rất muốn nói chuyện, rất muốn xin tha, chính là miệng y bị nam nhân xâm chiếm, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô ngắc ngứ.

"Có phải rất muốn nói chuyện phải không, dâm huyệt em thật ngứa? Thật muốn bị nam nhân chịch? Hửm?" Nghiêm Hi không có dừng lại động tác đưa đẩy mạnh mẽ trên hông, cự vật không ngừng đâm sâu trong khoang miệng Phương Dật Luân. Nghiêm Hi tươi cười thập phần tà ác, nhìn thanh niên vẻ mặt thống khổ, hai má ửng đỏ, hẳn là mị dược đã phát tác, người nào chỉ cần dùng qua loại dược này thì dù là trinh tiết liệt nữ cũng chịu không nổi phải tách hai chân ra cầu nam nhân tới thao.

Phương Dật Luân trong mắt hàm chứa nước mắt muốn lắc đầu phủ nhận những lời nói dâm ô của người kia, thế nhưng đầu tóc đã bị nam nhân nắm chặt chỉ có thể bị động há miệng để hắn xỏ xuyên. Xác thật, hạ thân y lúc này cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, y rất muốn có cái gì đó đâm vào để xoa dịu cơn ngứa quái ác này. Giờ đây giữa hai chân thanh niên đã cực kỳ ẩm ướt bởi dịch thể dính nhớp không ngừng trào ra từ lối vào nhỏ hẹp, hai cánh hoa run rẩy mấp mé mong chờ được người chăm sóc. Mà phân thân bởi vì vừa mới bị điện giật, hiện tại đã không còn tri giác ngoài cảm giác nặng nề cùng chật hẹp của lồng trinh tiết.

20 phút sau Nghiêm Hi rốt cuộc cũng ở trong miệng Phương Dật Luân bắn ra, hắn lập tức ra lệnh "Không được phun, nuốt xuống đi."

Nghiêm Hi mới vừa nói xong, thanh niên tựa như cực kỳ buồn nôn không tự giác đem tinh dịch trong miệng tất cả đều phun ra. Nghiêm Hi ánh mắt bắt đầu trở nên tối tăm, hàm răng nghiến chặt thành tiếng ken két lạnh người.

"Tốt lắm. Rất tốt. Một sủng vật ngoan cố chống lại chủ nhân như vậy, bao lâu rồi ta chưa thấy qua? Thật sự là quá tốt." Nghiêm Hi ngoài miệng thì rát bình tĩnh nhưng trong lòng đang cực kỳ tức giận. Hắn từ một bên ngăn tủ cạnh giường lấy ra một cái rương nhỏ, mở ra liền thấy bên trong tất cả đều là cương châm thon dài, ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm thanh niên trên giường, "Dù sao vật nhỏ này của em cũng không cần thực hiện nhiệm vụ của một người đàn ông nữa, vậy hôm nay hãy để ta nhìn xem nó có bao nhiêu kiên cường." Nói xong Nghiêm Hi cầm lấy một cây cương châm, nhấc phân thân đang bị giam giữ trong lồng, nhắm ngay phần đầu khấc hơi sưng.

"Ông...ông muốn làm cái gì." Phương Dật Luân vừa phục hồi tinh thần đã nhận ra hơi thở nguy hiểm của người phía trên, ngẩng đầu kinh hoảng nhìn nhất cử nhất động của đối phương.

"Trước tiên phải cho em một bài học, phải giáo dục em hậu quả của việc không nghe lời, từ đó biết phải ngoan ngoãn như thế nào." Nghiêm Hi nói xong dùng hai cây cương châm tránh đi niệu đạo, đồng thời song song đâm xuyên qua da thịt trên phân thân vốn đã bị thương của Phương Dật Luân. Quá trình đâm cực kỳ thong thả, làm thanh niên thể nghiệm đầy đủ hình phạt sống không bằng chết.

Máu tươi lập tức từ trong trinh tiết mang chảy ra, phân thân nguyên bản bị điện giật đến chết lặng bỗng khôi phục cảm giác, bởi nơi đang chịu cực hình vốn là bộ phận cực kỳ nhạy cảm nên cơn đau đớn lần này so với trước đó nghiêm trọng hơn nhiều. Phương Dật Luân thét chói tai, khóc kêu thảm thiết cũng không khiến ác ma kia dừng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam căn chính mình bị cương châm xuyên thấu.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro