Chương 15: Trang bị trói buộc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng kêu rên quanh quẩn trong hầm dạy dỗ, Phương Dật Luân cố gắng đảo mắt nhìn trên phân thân mình đã cắm đầy cương châm, nhìn qua tựa như một con nhím bị nhốt trong nhà giam. Thanh niên lúc này đã lâm vào ý thức hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì.

"Nói! Sủng nô cảm tạ chủ nhân dạy dỗ." Nghiêm Hi một tay nắm tóc Phương Dật Luân nhấc lên, nhìn ánh mắt mờ mịt của thanh niên, lạnh lùng ra lệnh

"Không phải nô...tôi không phải nô...Côn...em ở đâu?" Nghiêm Hi kề sát tai vào bên miệng thanh niên mới nghe rõ y đang mê man nói gì, nhìn dáng vẻ Phương Dật Luân dường như muốn hỏng mất.

Nghiêm Hi từ trong ngăn tủ lấy ra chút nước thuốc, dùng ống tiêm rút ra, dùng cồn tiêu độc một vùng cánh tay Phương Dật Luân, một lần tiêm này là năm ml thuốc kích thích, đủ để cho thanh niên bảo trì tỉnh táo cả ngày.

"Em tốt nhất nhanh chóng nhận rõ hiện thực, bằng không kế tiếp chờ đợi em còn có rất nhiều thống khổ, ta có rất nhiều thời gian khiến em khuất phục." Kim tiêm đâm vào trong mạch máu trên cánh tay Phương Dật Luân, chính là thanh niên cự nhiên một chút phản ứng đều không có, mày cũng chưa nhăn.

Phương Dật Luân rất ít khi kêu Nghiêm Hi một tiếng chủ nhân, mà từ sâu thẳm nội tâm cũng chưa từng cảm thấy chính mình là nô lệ hoặc là sủng vật của người khác. Nhưng y cảm thấy trong cơ thể giống như có đồ vật gì đang khống chế thân thể của mình, cảm giác trống vắng trong khe huyệt càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể bắt đầu run rẩy, thuốc kích thích kích thích thần kinh buộc đại não y phải bảo trì thanh tỉnh.

Nghiêm Hi nhìn giữa hai đùi Phương Dật Luân chảy ra ái dịch giống như một dòng suối nhỏ, từng dòng dũng mãnh chảy xuống, có thể thấy được thân thể thanh niên đã thập phần ham muốn, thế nhưng Phương Dật Luân lại sống chết không có mở miệng cầu xin, chỉ là cắn môi thống khổ rên rỉ.

"Giỏi lắm. Rất giỏi. Để ta xem em có thể kiên trì được bao lâu." Trong khẩu khí Nghiêm Hi mang theo một cổ tàn nhẫn, ở trên hoa hạch Phương Dật Luân dùng băng dán cố định một cái trứng rung. Hắn mới vừa bấm chốt mở liền thấy Phương Dật Luân ưỡn cong thân thể đang run rẩy không ngừng, khe huyệt liền trào ra vài giọt xuân triều. Nghiêm Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn thanh niên co rút thân thể, trói buộc hai chân y cột vào một chỗ, cứ như vậy xoay người rời đi.

"A... Đừng đi...đừng...ư ư...Đừng để tôi...a...một mình...aaaaa." Trong nháy mắt nhìn nam nhân xoay người, Phương Dật Luân phục hồi tinh thần lại, tàn phá dưới hạ thân còn đang tiếp tục, nếu lúc này người kia đi rồi, kia không biết lúc nào hắn mới trở về, lúc nào y mới được giải thoát. Tuy rằng thanh niên đã kêu thảm thiết như thế, nam nhân vẫn không quay đầu cứ thế đi thẳng. Phương Dật Luân tuyệt vọng, khe huyệt hư không cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng, giống như muốn cái gì thật thô thật to cắm vào ma sát giảm bớt sự khốn khổ. Khổ nỗi thân thể y bị cố định đến động cũng không động nổi, chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại, nỗ lực chống chọi với tra tấn truyền đến từ hạ thân.

Rảo bước ngoài hành lang Nghiêm Hi cảm thấy cảm xúc chính mình có chút mất khống chế, đối mặt một tên thiếu gia được bao bọc trong nhung lụa như vậy, làm gì hắn cần phải phát hỏa lớn đến vậy. Nhưng tên sủng vật phản nghịch này xác thật ảnh hưởng tới cảm xúc bản thân, chính mình dạy dỗ nhiều nô lệ như vậy, không một kẻ nào không ngoan ngoãn đợi mình dạy dỗ, thậm chí có rất nhiều nô lệ còn hy vọng được Viêm Đế dạy dỗ bởi trong giới chủ nô đây là một loại vinh dự lớn, không biết có bao nhiêu người muốn làm chuyên sủng của Viêm Đế.

Xem ra phải đổi phương pháp dạy dỗ Phương Dật Luân, không đập vỡ nhân cách cũ thì không cách nào rót tư tưởng nô dịch vào đầu y được. Như vậy trước tiên phải làm cho y hỏng mất, sau mới đắp nặn lại y trong một hình hài cùng tư tưởng mới được. Trong lòng Nghiêm Hi xuất hiện một kế hoạch tà ác, có lẽ theo phương pháp như vậy, Phương Dật Luân liền sẽ hỏng mất, giá trị quan sup đổ, cuối cùng y chỉ có thể dựa vào ta mới có thể nhận được sự cứu rỗi.

Nghiêm Hi mới vừa đẩy cửa phòng Phương Dật Côn ra, liền thấy thanh niên đang quỳ gối trước cửa, hơi hơi cúi đầu. "Em không ở trên giường nằm, chạy xuống dưới này làm cái gì?" Tuy thương tổn trên người Phương Dật Côn đã tốt lên không ít, nhưng Nghiêm Hi vẫn là hy vọng đừng lưu lại tật xấu gì, yêu cầu cậu nằm trên giường nghỉ ngơi.

"Côn nghe thấy tiếng bước chân của chủ nhân." Phương Dật Côn không dám ngẩng đầu, chỉ mới nghe khẩu khí Viêm Đế, thanh niên liền bắt đầu phát run. Chẳng lẽ chính mình làm gì sai?

"Côn đang đợi ta?" Nghiêm Hi híp híp mắt, rũ khóe mắt từ trên cao nhìn xuống Phương Dật Côn đang quỳ gối cạnh cửa, khẩu khí lộ ra một chút nghi ngờ.

"Vâ...vâng thưa ngài." Phương Dật Côn nhỏ giọng đáp lại, đầu cũng không dám nâng lên nhìn.

"Ừm." Nghiêm Hi hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, cái hộp kia so với hộp nhẫn còn muốn nhỏ hơn. Liếc Phương Dật Côn còn đang quỳ trước mắt, "Từ hôm nay trở đi cậu không cần mang khóa trinh tiết nữa."

"Cảm...cảm ơn chủ nhân." Phương Dật Côn quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe. Sau gần một tháng, rốt cuộc bây giờ cậu có thể thoát khỏi thúc cụ trói buộc này rồi, trước đó vô luận cậu cầu xin thế nào chủ nhân cũng không chịu giải trừ trói buộc. Côn trong mắt mang theo sự cảm kích, bày ra bộ dáng thuận theo cúi lưng hôn môi lên mặt giày Nghiêm Hi.

"Cùng ta tiến vào." Nghiêm Hi ngồi dậy ngữ khí bình thản nói, đi vài bước liền tới một phòng nhỏ phía sau hầm dạy dỗ, Phương Dật Côn ngoãn ngoãn quỳ bò đi theo phía sau Nghiêm Hi.

"Nằm trên đó đi." Nghiêm Hi hạ lệnh cho Phương Dật Côn nằm lên một cái giường kim loại, thanh niên cũng là ngoan ngoãn không chút nghi ngờ bò lên trên giường, ngửa mặt lên trần nằm xuống. Nghiêm Hi đem đôi tay thanh niên trói chặt lên đỉnh đầu, hai chân tách ra cột vào hai bên cột giường.

"Hôm nay ta sẽ cho em một lễ vật, trước đó ta muốn tinh dịch của Côn. Toàn bộ." Nghiêm Hi nhìn Phương Dật Côn dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, Nghiêm Hi lộ ra nụ cười tươi đầu tiên trong ngày hôm nay, phi thường có lực hấp dẫn làm Phương Dật Côn mê mẩn, thế nhưng cậu đâu nào biết rằng, đây chính là dấu hiệu cho thấy ác mộng sắp bắt đầu.

Nghiêm Hi cởi bỏ lồng trinh tiết đang giam cầm tính khí Phương Dật Côn, một bàn tay bắt đầu loát động phân thân non nớt. Vật nhỏ đã một thời gian dài không thể cương cứng thu được kích thích lập tức sung huyết đứng thẳng khiến cho chủ nhân của nó hô hấp bắt đầu hỗn loạn, rất nhanh liền ở trong sự âu yếm của Nghiêm Hi mà bắn ra cỗ tinh dịch đầu tiên.

"Xem ra một tháng này Côn tích góp không ít." Nghiêm Hi nhìn Phương Dật Côn thở hổn hển trải qua cao trào, động tác trong tay lại không có dừng lại, tiếp tục vuốt ve phân thân thanh niên.

"Chủ nhân...chậm một chút...a..." Mới vừa trải qua một lần cao trào nên phân thân đặc biệt mẫn cảm, Phương Dật Côn căng thẳng cơ bắp toàn thân, cố gắng chống đỡ khoái cảm quá mãnh liệt này.

"Nhịn lâu như vậy rồi, một lần thế nào đủ được, ta nói muốn toàn bộ tinh dịch của em không phải là nói chơi, hôm nay em phải bắn tới không bắn nổi mới thôi." Nghiêm Hi nói xong liền nhìn thẳng vào vẻ hoảng sợ trong mắt thanh niên, lạnh lùng nói, "Nhất định phải nhớ kỹ cảm giác hôm nay, bởi vì về sau khi muốn bắn tinh sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu." Ngữ khí Nghiêm Hi bỗng thực nhẹ, đông tác trên tay không có ý tứ dừng lại, tiếp tục bảo trì tốc độ xoát lộng.

"Chủ nhân. Côn sai rồi. Côn không nên vi phạm mệnh lệnh chủ nhân tự ý ra trên giường. Cầu chủ nhân đừng trừng phạt Côn." Phương Dật Côn cảm thấy sống lưng lạnh toát, thời gian ở chung lâu như vậy thanh niên ít nhiều cũng biết tính tình Viêm Đế, nam nhân càng ôn nhu thì kế tiếp mình càng thê thảm, Côn vội vàng không ngừng xin lỗi.

"Thân ái, em không sai. Này không phải trừng phạt, là khen thưởng. Sự việc ngày hôm này chứng minh Côn sẽ ngày càng hợp khẩu vị ta nha." Nghiêm Hi tăng lớn lực độ trên tay khiến Phương Dật Côn rất nhanh lại bắn ra lần thứ hai, tinh dịch vẫn sền sệt như cũ, chỉ là đã lỏng hơn so với lần đầu.

"Theo tốc độ này đại khái bắn một giờ là được." Nghiêm Hi không có dấu hiệu sẽ dừng lại, phân thân thanh niên căn bản không kịp mềm nhũn, liền lại bị kích thích đến căng đâu.

Đã nhớ không rõ là bắn bao nhiêu lần, đại khái chắc cũng phải 8, 9 lần rồi, vật nhỏ đã đau đến không chịu nổi. Phương Dật Côn kêu khóc cầu Nghiêm Hi dừng tay, chính là Nghiêm Hi hôm này thề sống chết cũng muốn ép khô đến giọt tinh dịch cuối cùng của thanh niên, ở lần xuất tinh thứ mười thanh niên chỉ có thể kêu thảm bắn ra một chút bạch trọc, chất tinh đã loãng đến không thể loãng hơn.

"Bé ngoan, đừng khóc. Côn xem còn đâu đừng giấu ta nữa." Nghiêm Hi bỏ thêm chút dịch bôi trơn tiếp tục vuốt ve, phần da quanh lỗ chuông của thanh niên đã có chút khô ráo. Biểu tình trên mặt Phương Dật Côn phi thường thống khổ, nhưng trong mắt Nghiêm Hi lại chỉ là tính tình thanh niên vẫn còn trẻ con.

"Chủ nhân. Côn bắn không ra...thật sự bắn không ra nữa. Đau quá...a..." Phương Dật Côn lúc này cảm thấy chính mình đã muốn thoát lực, thanh âm cực kỳ suy yếu khẩn cầu chủ nhân đừng tạo thêm áp lực lên vật nhỏ đáng thương dưới thân mình nữa.

"Thật sự đã không còn, hửm?" Nghiêm Hi có thể cảm giác được ở lần cao trào thứ mười này thanh niên thanh niên chỉ chảy ra dịch nhờn tuyến tuyền liệt chứ không có tinh dịch. Nghiêm Hi mang lên bao tay y tế bôi đầy dịch trơn, hai ngón tay không cần quá nhiều sức liền dễ dàng đẩy mở hậu huyệt Phương Dật Côn. Trải qua nhiều ngày dạy dỗ, hậu huyệt Phương Dật Côn đã thập phần mềm mại, không cần mở rộng quá nhiều liền có thể có thể trực tiếp cắm vào. Nghiêm Hi đỡ phân thân trong tay vuốt ve càng lúc càng nhanh, dùng ngón tay đè nghiến lên điểm mẫn cảm ngay trên tuyến tiền liệt trong hậu huyệt khiến thanh niên hét lớn một tiếng, phân thân thế mà bất ngờ bắn ra được một ít tinh dịch loãng.

"Còn có nhiều như vậy. Lại nỗ lực nào, ta biết Côn có thể mà." Thân thể Phương Dật Côn quả nhiên là của người tuổi trẻ, lượng bắn tinh trong ngày hôm nay của đối phương chỉ sợ Cấm Ngôn cũng không đạt được. Nghiêm Hi trong lòng cảm thán một chút, trong tay tăng lớn lực độ làm thanh niên tiếp tục cao trào. Thẳng đến thời điểm bắn ra lần thứ mười ba, Phương Dật Côn rốt cuộc bắn không nổi một giọt tinh dịch nữa, mặt sau cho dù bị Nghiêm Hi không ngừng kích thích tuyến tiền liệt, Phương Dật Côn cũng không thể bắn ra cái gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro