Chương 15: Trang bị trói buộc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hai mắt thanh niên tan rã, suy yếu vô lực nằm liệt trên giường, Nghiêm Hi lấy ra một thiết bị khuếch trương niệu đạo thô cỡ chiếc đũa ăn đường kính chừng 1 cm, nâng hạ thân đã mềm nhũn của thanh niên lên.

"Đừng cử động nga, chúng ta sẽ thực hiện khuếch trương rỗng niệu đạo một lần." Thiết bị khuếch trương làm từ keo silicon rỗng ruột, một mặt là thành thực, một mặt hợp với ống bơm.

"Chủ nhân... Cầu ngài đừng...đừng dùng cái này." Phương Dật Côn không dám trốn, chỉ có thể dùng hết sức lực toàn thân nhỏ giọng thỉnh cầu, đồ vật kia tuy rằng đã trải qua một lần, nhưng cái cảm giác kia làm Phương Dật Côn sợ đến không thể quên được. Cái loại cảm giác đau đớn khi nơi bí ẩn nhất trên cơ thể bị xé rách cùng cảm giác hậu huyệt bị khuếch trương là hoàn toàn khác nhau. Niệu đạo vốn là nơi đi ra chứ không thể đi ngược vào bởi bên trong vách tràng có cơ vòng co dãn ngăn di vật xâm nhập ngược. Phương Dật Côn không rõ chủ nhân vì cái gì muốn khuếch trương nơi này, nhưng thắc mắc của cậu không quan trọng, quan trọng là Viêm Đế đã đem nguyên thiết bị mở rộng đó đẩy mạnh vào niệu đạo.

"Nếu Côn còn kháng cự như vậy, chúng ta đây liền dùng gây xuyên niệu đạo tới khuếch trương, em có thể tự chọn, thiết bị khuếch trương rỗng hoặc là niệu đạo xuyên." Nghiêm Hi bắt đầu bơm khí thổi phồng thiết bị khuếch trương rỗng, nhưng thanh niên vẫn luôn bài xích việc khuếch trương này, bên trong niệu đạo không ngừng co rút lại. Thiết bị được clb Sủng Dạ sử dụng luôn là loại tốt nhất nên nếu người sử dụng khuếch trương đạt tới cực hạn, thiết bị liền sẽ tự động ngừng căng ra chính là phòng ngừa niệu đạo bị ép mở rộng tới tan vỡ, tựa như hiện tại niệu đạo mới vừa có một chút khí, liền đình chỉ bất động.

Phương Dật Côn trợn tròn mắt, Nghiêm Hi nói gậy xuyên niệu đạo chính là loại dụng cụ có chất liệu kim loại, độ thô ước chừng chỉ lớn cỡ ngón út trẻ em nhưng rất dài, có thể cắm vào tận trong bàng quan khó chịu vô cùng. Nhưng này không phải đáng sợ nhất, gậy xuyên niệu đạo sẽ không ngừng chấn động, cưỡng chế vách tường niệu đạo thả lỏng, cùng với điện giật, cưỡng chế vách tường niệu đạo phải buộc chặt, lặp đi lặp lại như tra tấn.

"Khuếch trương... Côn chọn thiết bị khuếch trương..." Phương Dật Côn đã trải qua trói buộc đêm hôm đó, đối dụng cụ có chứa điện phi thường bài xích. Nhìn ánh mắt Viêm Đế dần trở nên thâm thúy, Phương Dật Côn biết thật sự nếu còn không chọn, Viêm Đế sẽ tự chủ trương, thậm chí dùng cả hai với cậu. Thanh niên bất lực nhắm lại hai mắt, cố gắng thả lỏng thân thể.

"Hôm nay Côn ngoan ngoãn phối hợp, ngày mai chủ nhân sẽ dạy em như thế nào làm nam nhân. Nơi này, còn chưa từng trải nghiệm niềm vui với phụ nữ đâu phải không." Nghiêm Hi một tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Phương Dật Côn, một tay tiếp tục đùa bỡn phân thân đã tinh bì lực tẫn đang héo rũ giữa hai chân cậu.

"...Ư...ư..." Phân thân phía dưới không hề có khoái cảm mà ngày càng đau nhức, nghe nam nhân nói Phương Dật Côn tỏ vẻ khó hiểu, nhưng lại khó mà nói được gì.

Nghiêm Hi một tay cầm ống bơm bắt đầu hướng thiết bị khuếch trương thổi khí, một bên hài lòng thưởng thức vẻ mặt thống khổ của thanh niên, một bên lại ôn nhu trấn an, thật giống như đầu sỏ gây đau khổ cho cậu không phải là hắn vậy.

Ống bơm không bơm khí vào được nữa, này chứng minh thân thể Phương Dật Côn đã tới cực hạn rồi. Phương Dật Côn sắc mặt trắng bệch, cơ thể vẫn luôn run run, trong ánh mắt tất cả đều là cầu xin, hạ thân đã đau đến nỗi không ngôn từ nào diễn tả nổi, thật giống như quả cầu đầy khí, chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng chạm vào một cái liền nổ tung.

__________

"Bé ngoan, em làm tốt lắm. Em xem, này không phải kiên trì là sẽ đạt được sao?" Những lời này xuất hiện đã là 2 giờ đồng hồ sau, Nghiêm Hi đã dùng cơm chiều, đứng ở bên người Phương Dật Côn, vừa nói vừa cho cậu một bịch dinh dưỡng thông qua đường kim truyền dịch.

"Chủ...chủ nhân, lấy ra...được...ư...được không?" Côn thật cẩn thận dò hỏi, sợ chủ nhân sẽ cự tuyệt. Phải biết rằng khi nỗi đau đạt đến một trình độ nhất định, thần kinh liền sẽ trở nên chết lặng. Tựa như hiện tại, phân thân Phương Dật Côn đã không còn tri giác, thiết bị khuếch trương hiệu quả phi thường tốt, hoàn toàn không làm bị thương vách niệu đạo.

Nghiêm Hi dùng bơm tay gắn liền để rút hết không khí trong thiết bị khuếch trương, chậm rãi đem đồ vật rút ra. Hiện tại lỗ chuông thanh niên gần như mở lớn, hẳn là có thể nhét vào một ngón út.

"Hiện tại, là thời điểm đưa lễ vật cho Côn." Nghiêm Hi lấy cái hộp nhỏ hơn hộp nhẫn lúc đầu mang vào mở ra, bên trong có một tấm kim loại mỏng bỏ túi, trên đó có một cái kìm mỏ nhọn không hiểu có tác dụng gì, ở trước mắt Phương Dật Côn quơ quơ.

"Cảm giác bắn tinh hôm nay Côn đã nhớ kỹ chưa? Từ nay về sau, em khả năng sẽ không thể tự chủ bắn tinh. Đây là một thiết bị trí năng gắn chip sẽ cấy vào ống dẫn tinh của em, dùng điều khiển từ xa. Điều khiển đó ta sẽ giúp em bảo tồn vĩnh viễn." Thấy Phương Dật Côn dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm chính mình, Nghiêm Hi ôn nhu cười cười tiếp tục nói, "Côn nếu muốn thoát ly trói buộc, chỉ có hai biện pháp thôi nha. Thứ nhất, ta sẽ tự mình bấm nút hủy thiết bị, lấy chip ra. Thứ hai, cắt bỏ bộ phận sinh dục, cũng đồng dạng có thể thoát khỏi khống chế của ta." Sự khống chế mà Nghiêm Hi dành cho nô lệ tư hữu của mình đó là tuyệt đối, không thể từ chối không thể phản kháng, đây cũng là nguyên nhân khiến Cấm Ngôn không thể bắn tinh.

"Chủ nhân! Cầu xin ngài...đừng đặt vào trong thân thể Côn. Côn...sủng nô...sủng nô cái gì cũng đều nghe ngài. Không muốn không muốn." Phương Dật Côn nghe xong không ngừng lắc đầu, thật giống như làm như vậy liền có thể thay đổi suy nghĩ của chủ nhân. Nhưng giờ phút này tất cả những giãy dụa của cậu đều không có tác dụng.

"Côn, em rất nghe lời, cũng rất ngoan. Nhưng hôm nay khuếch trương lâu như vậy mới có thể cấy thiết bị vào, không làm nói thật rất đáng tiếc a." Nghiêm Hi giả bộ làm ra một biểu tình khó xử, phát sầu nhìn Phương Dật Côn.

"Sẽ không sẽ không. Côn nhất định...nhất định sẽ ngoan ngoãn. Chủ nhân đừng làm vậy với Côn." Thái độ của Nghiêm Hi khiến Phương Dật Côn cảm thấy có hy vọng, chẳng lẽ chủ nhân sẽ đáp ứng yêu cầu của mình sao? Côn suy đoán trong lòng.

"Như vậy đi, vẫn phương pháp cũ. Chúng ta hai cái chọn một." Nghiêm Hi nói một câu này lại làm Phương Dật Côn bắt đầu hoảng loạn, mỗi lần người kia đưa ra lựa chọn đều là bức mình phải đi vào khuôn khổ, dù đáp án nào cũng khiến cậu không chịu nổi. Thanh niên vẻ mặt đau khổ, gian nan rũ xuống khóe mắt, chờ những đáp án Nghiêm Hi chuẩn bị đưa ra.

"Thứ nhất, Côn phải tiếp nhận trang bị ta cho em. Thứ hai, mỗi ngày đối niệu đạo tiến hành khuếch trương, thẳng đến khi đường kính niệu đạo của em mở rộng đạt tới 3 cm, hoặc là lớn hơn nữa. Ta xác thật còn chưa từng thử qua tư vị làm niệu đạo nha, nghe nói là yêu cầu khuếch trương thì phải dùng nước thuốc, Côn có phải hay không cũng cảm thấy rất muốn thử xem?" Sét đánh giữa trời quang. Phương án này đối Phương Dật Côn mà nói căn bản là không thể lựa chọn, chủ nhân mà cắm vào nơi đó của mình sẽ cắm ra mạng người mất.

Nhưng Phương Dật Côn biết, chỉ cần cậu dám lựa chọn thì chủ nhân nhất định sẽ nói được làm được, loại lựa chọn này căn bản không cần chọn, thanh niên tuyệt vọng cúi đầu nhỏ giọng nói một câu, "Thỉnh chủ nhân thay Côn...đặt trang bị."

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro