Chương 16: Huynh đệ đoàn tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông đồng hồ treo ở góc tường vang lên hai tiếng, báo hiệu bây giờ đã là hai giờ sáng, Nghiêm Hi chạy tới hầm dạy dỗ Phương Dật Luân, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên không ngoài sở liệu, truyền vào lỗ tai Nghiêm Hi đầu tiên chính là tiếng rên rỉ thống khổ của sủng vật đang chịu trừng phạt bên trong.

"Thế nào rồi? Em có gì muốn nói sao?" Nghiêm Hi đứng ở mép giường, khẩu khí cũng không phải rất tốt, nhìn Phương Dật Luân bị trói nằm ở trên giường vặn vẹo thân thể, nệm dưới thân thanh niên đã bị ái dịch thấm ướt một mảng lớn, khe huyệt nhỏ xinh còn có chất lỏng không ngừng chảy ra, hiện tại thân thể Phương Dật Luân hẳn là đã cơ khát tới trình độ khó nhịn. Nghiêm Hi biết rõ còn cố hỏi, lạnh lùng hỏi ra một câu.

"Muốn bắn nước tiểu...ư ư... ngứa quá...cứu...cứu tôi." trên mặt Phương Dật Luân tất cả đều là vệt nước mắt, đầu khấc phân thân cắm đầy cương châm, hạ thân chỉ cần dùng một chút lực liền sẽ tác động tới cương châm bên trên mang tới đau đớn khôn tả, nước tiểu đã nghẹn trong bàng quang một ngày căn bản không tìm được lối phóng thích. Hoa huyết mẫn cảm ngứa ngáy cực độ khiến Phương Dật Luân không dám tin thân thể của mình vậy mà lại khát vọng nam nhân tới như vậy.

"Muốn tiểu liền thì cứ tiểu đi, chờ một chút ta gọi người tới đổi chặn nệm." Khẩu khí Nghiêm Hi vẫn rất bình tĩnh, cố ý đem chuyện này nói đến phi thường nhẹ nhàng. Hắn đương nhiên biết, trên vật nhạy cảm của đàn ông mà cắm mấy chục cương châm chắc chắn làm Phương Dật Luân thống khổ vô cùng, chính là hắn rất thích làm bộ không nhìn thấy tình cảnh đáng thương của y.

"Đau quá...a...ha...không thể...ư...tiểu." Phương Dật Luân gian nan nói, hai tròng mắt khép hờ, trong mắt toát ra sự dịu ngoan khó có được. Phân thân nếu không được giải thoát khỏi cương châm, chính mình căn bản không dám dùng sức.

"Vậy Luân là muốn ta hỗ trợ sao?" Nghiêm Hi nâng khóe miệng, duỗi một bàn tay khảy cương châm cắm trên phân thân thanh niên khiến đối phương đột nhiên kêu gào thảm thiết.

"Đừng chạm vào. Đừng chạm vào. A a a....Đau quá." Phân thân Phương Dật Luân đã sưng đỏ lên như bị bệnh, gắt gao dán lên vách nhà giam nhỏ hẹp, từ vẻ ngoài căn bản nhìn không ra đó là bộ phận sinh dục của đàn ông mà càng giống quả đào chín rục.

"Hửm, đây là thái độ cầu người của em?" Nghiêm Hi không quan tâm thanh niên kêu thảm thiết tiếp tục khảy, còn thường thường vê trụ một cây cương châm xoa động qua lại.

"Chủ nhân. Cầu xin ngài! Thật sự. Đau quá...không được a a a." Phương Dật Luân làm sao tiếp tục chịu được loại đau đớn này, sự nhục nhã phá nát tôn nghiêm vào lúc này đã không còn quan trọng, chỉ cần nam nhân chịu dừng tay, chính là giải thoát lớn nhất cho Phương Dật Luân.

"Vậy đây là, thái độ của một sủng nô như em? Dù sao giá trị của sủng vật cũng chính là làm niềm vui cho chủ nhân, ta nói đúng không." Nghiêm Hi chậm rãi nói, nhưng trên tay lại đột nhiên dùng sức rút ra một cây cương châm, thời điểm rút cương châm ra mang theo không ít máu tươi cùng dịch thể.

"Ahhhhhhh..." Đau xót lần này làm hai mắt Phương Dật Luân như biến thành màu đen, một tiếng than khóc thê lương đánh vỡ đêm tối yên lặng. "Chủ nhân. Chủ nhân. Luân sai rồi. Thỉnh chủ nhân nhẹ một chút." Phương Dật Luân chịu đựng tra tấn từ hạ thân, hai mắt hồng hồng buông tôn nghiêm đau khổ cầu xin nam nhân trước mắt.

"Biết sai, là tốt. Nhưng trừng phạt tất yếu vẫn là không thể thiếu, đã làm sai phải chịu phạt." Nghiêm Hi vừa lòng nói, không biết vì sao khi thấy thanh niên ngoan ngoãn thuận theo lại có thể khiến nội tâm mình cảm thấy thỏa mãn lớn đến vậy, loại cảm giác chinh phục này đã biến mất bao lâu rồi? Nghiêm Hi cẩn thân rút từng cây cương châm ra, nhìn phân thân Phương Dật Luân cơ bản đã bị đâm lủng thủng như cái sàng, Nghiêm Hi nhìn tự nhiên lại có một chút đau lòng.

Phương Dật Luân tuy rằng tận lực nhẫn nại, nhưng loại đau đớn đến tê tâm liệt phế kia nào sẽ dễ dàng buông tha chính mình như vậy, y cảm thấy cuộc đời này hẳn là không còn sự tình nào thống khổ hơn bây giờ nữa, toàn thân y run rẩy chờ hành động tiếp theo của nam nhân.

"Giúp em tiêu độc, bằng không tiểu gia hỏa này của em liền thật sự phải phế đi đấy." Thái độ Nghiêm Hi ôn hòa hơn rất nhiều, dùng băng gạc thấm đi máu cùng dịch thể tràn ra trên phân thân thanh niên, sau đó lấy một cái cốc chịu nóng chứa đầy chất lỏng, ngẩng đầu nhìn Phương Dật Luân, "Lục Lạc phối dược, tác dụng rất tốt." Thấy thanh niên khó hiểu nhìn mình, Nghiêm Hi bổ sung, "Người mang em trai em đi tên là Lục Lạc.".

"Thuốc này tuy rằng rất tốt, có điều Lục Lạc nghiên cứu chế tạo các loại thuốc không biết vì cái gì..." Nghiêm Hi cười xấu xa, kéo dài âm cuối một chút, "...luôn kích thích như vậy!" Nói xong liền ngâm phân thân tràn đầy vết thương của Phương Dật Côn vào trong nước thuốc

"Aaaaaa...." Nếu không phải thân thể bị cố định ở trên giường, Phương Dật Luân khẳng định đã nhảy dựng lên. Nước thuốc theo lỗ kim châm bị thương chảy vào trong cơ thể, phân thân tựa như nhúng trong hồ dung nham, dược liệu như hỏa thiêu kịch liệt đau đớn nghiền nát mỗi một dây thần kinh trong cơ thể thanh niên.

"Ngoan nào." Nghiêm Hi nâng mày nhìn toàn thân Phương Dật Luân bị kích thích đến co rút, một bên trấn an thanh niên, một bên đem vật đáng thương đang ngâm trong nước thuốc lấy ra, giải khai trinh tiết mang, thả ra phân thân sưng đỏ, lấy băng gạc nhẹ nhàng giúp thanh niên băng bó lại, thuận tiện dùng ống dẫn tiểu giúp Phương Dật Luân bài xuất nước tiểu ra.

Xác thật tuy rằng đau đớn vẫn còn nhưng đã ở trong phạm vi Phương Dật Luân có thể thừa nhận. Hơn nữa vấn đề nghiêm trọng tại phân thân cùng bàng quang được giải quyết như trút được gánh nặng, chính là sau khi đau đớn qua đi, xao động trong cơ thể lại quay về, Phương Dật Luân hai má đỏ hồng không ngừng há mồm thở dốc.

"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi." Nghiêm Hi biết Phương Dật Luân khát vọng cái gì, nhưng hắn chính là cố tình không đề cập tới vấn đề kia.

"Chủ... chủ nhân..." Thanh niên rốt cuộc nhịn không được, mị dược này hiệu quả thật sự mãnh liệt, nóng rực cùng xôn xao trong cơ thể bức bách Phương Dật Luân buông bỏ tôn nghiêm mở miệng lấy lòng nam nhân.

"Hửm? Còn việc gì?" Nghiêm Hi làm bộ như không biết gì hỏi lại thanh niên.

"Luân...nơi đó...nơi đó...thực ngứa." Phương Dật Luân quả thực muôn đào một cái động mà chui vào, y hổ thẹn vô cùng. Thanh niên cảm thấy nói ra loại lời nói này quả thực chính là dâm đãng đến cực điểm.

"Nơi nào ngứa?" Nghiêm Hi giả bộ nghi hoặc nhìn thanh niên, còn xấu xa khảy phân thân đau xót đang quấn băng gạc, "Nơi này ngứa?".

"A!!! Không phải, không phải." Phương Dật Luân cật lực lắc đầu phủ nhận, mong đối phương ngàn vạn đừng lại đụng vào vật nhỏ đáng thương kia, đau đớn xâm nhập trung khu thần kinh làm Phương Dật Luân vội vàng ngăn cản.

"Vậy là nơi nào ngứa đây, Luân?" Điệu bộ giả ngu của Nghiêm Hi thật đúng là giỏi, rõ ràng thấy lối vào hoa huyệt đã ái dịch cuồn cuộn, nhưng hắn nhất định không chịu đụng vào phiến cấm địa kia.

"Phía dưới...lối vào...rất...rất ngứa." Phương Dật Luân xấu hổ muốn chết, y chưa từng nghĩ tới có ngày chính mình sẽ nói ra lời dâm đãng như vậy.

"Nga, nguyên lai là nơi này sao?" Trên hoa hoạch Phương Dật Luân còn mang trứng rung nhưng đã sớm không có điện, Nghiêm Hi gỡ vật ngoại lai này xuống hơn nữa còn đưa tay đùa bỡn lối vào ướt nhẹp, lòng bàn tay khi nhẹ khi nặng cọ xát địa phương mềm mại này, khiến cho tình dục của người dưới tay lại lần nữa dâng cao.

"Chủ nhân! Luân muốn...nhẫn nại...rất vất vả. Cầu chủ...a ư aaa..." Thanh niên đem mặt nghiêng hẳn sang một bên, thật sự là quá dày vò, lỗ nhỏ bị xoa bóp càng thêm mẫn cảm.

"Ta nói rồi, hôm nay cho dù Luân cầu ta, ta cũng sẽ không làm em, em không phải cũng hy vọng không bị xâm phạm sao?" Viêm Đế tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp, "Như vậy đi, em hãy kiên trì đến buổi sáng ngày mai. Nếu kiên trì được ta liền giải thoát cho em, như vậy đối với em hẳn đã rất nhân từ?".

Nghiêm Hi vừa nói vừa đổi pin mới cho trứng rung, sau đó lại đem trứng rung cố định ở trên hoa hạch thanh niên, hài lòng ngắm nhìn nó. "Nơi này cũng nên bổ sung chút dinh dưỡng rồi." Nghiêm Hi lại lấy ra hộp thuốc mỡ, nhắm ngay lối vào hoa huyệt bôi một lượng lớn thuốc, sau đó cắm vào một ngón tay đem thuốc mỡ quết đều lên nhục huyệt ấm nóng bên trong.

Ngón tay mới vừa chuyển động vài cái, vách thịt bên trong nguyên bản mềm mại bỗng nhiên co rút, gắt gao cắn ngón tay nam nhân không chịu buông ra. Phương Dật Luân cung khởi thân thể cứng đờ ở trên giường, lối vào đột nhiên trào ra lượng lớn chất lỏng, nháy mắt tưới ướt toàn bộ tay phải Nghiêm Hi.

"A aaaa!!! Thuốc đó...không được." Cảm giác tê dại vây quanh Phương Dật Luân, khe huyệt trước đó đã cơ khát vô cùng lại bị bôi vào mị dược cường hiệu, hơn nữa được ngón tay nam nhân mát xa nên phản ứng lại càng mẫn cảm. Như thế nào lại...lại bôi nhiều như vậy. Còn tiếp tục như vậy nói không chừng thân thể y liền sẽ hỏng mất. Phương Dật Luân rên rỉ, hai chân ngăn không được phát run.

"Chỉ là như vậy liền cao trào?" Nghiêm Hi kinh ngạc cảm thán một câu, không nghĩ tới lần này dược hiệu sẽ tốt đến như vậy, này phải là thân thể phi thường mẫn cảm đến mức nào mà chỉ hơi đụng chạm nhẹ đã có thể dấy lên một đợt cao trào.

"Không phải...ư...ặc...nhịn...nhịn không được...A...ha..." Đã trải qua một lần cao trào, Phương Dật Luân cũng không dám tin tưởng thân thể của mình lại khát vọng khoái cảm như vậy, y còn muốn...muốn càng nhiều, thanh âm run rẩy không che nổi tình dục đang dâng trào.

"Ngoan, không cần tùy hứng. Cứ như vậy đi, đã khuya rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Trong khoảng khắc Nghiêm Hi mở chốt mở trứng rung, thân thể Phương Dật Luân nháy mắt lại căng chặt. Thuận tay kéo chăn qua đắp lên người thanh niên, Nghiêm Hi thản nhiên nói "Sẽ không bắt em đeo khẩu tắc nữa, nhưng ta khuyên em vẫn là nên giữ lại chút sức lực đi, căn phòng này cách âm rất tốt, không ai nghe được bất kỳ âm thanh nào phát sinh ở bên trong đâu. Luân nhìn xem, ta với em quá mềm lòng, như vậy sẽ chiều hư em mất." Biểu tình trên mặt Nghiêm Hi tựa như nói ta thật vô tội.

"Chủ nhân!! Đừng đi...đừng đi. Xin chủ nhân...tha Luân. Cầu xin ngài...làm ơn aaa...." Phương Dật Luân khóc đến không thành tiếng, không ngừng lắc đầu, hoa hạch tiếp tục chịu chấn động mãnh liệt, hạ thân khát vọng được giải thoát. Nhìn nam nhân sắp rời khỏi Phương Dật Côn bất lực cầu đối phương lưu lại.

"Ta đã từng cùng Côn nói qua, những gì chủ nhân cho chính là những gì tốt nhất, nếu em cầu xin điều gì thì chỉ cầu được trừng phạt thôi." Ngữ khí Nghiêm Hi phi thường nghiêm khắc nhưng giây tiếp theo lại lộ ra một gương mặt ôn nhu, "Luân ngoan, ngày mai ta sẽ yêu thương em thật tốt ~ đồng thời cũng sẽ cho em một phần kinh hỉ." Nghiêm Hi nhẹ nhàng hôn lên trán Phương Dật Luân, nở một nụ cười sủng nịch, lưu lại một mình Phương Dật Luân bị tình dục tra tấn liền rời đi.

--------------

Buổi sáng ngày hôm sau, còn chưa có đẩy cửa phòng Phương Dật Luân ra liền nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của thanh niên, kia cơ hồ không phải thanh âm con người mà giống như một thư thú đang động dục, gào rống, kêu thảm.

"Bé ngoan. Cảm giác thế nào rồi?" Đứng cạnh mép giường Phương Dật Luân, Nghiêm Hi rũ xuống khóe mắt nhìn thanh niên trên giường vặn vẹo không ngừng. Có lẽ quá mức thống khổ, thanh niên nhắm chặt hai mắt cho nên không có phát hiện nam nhân đã đứng ở một bên. Nghiêm Hi rất hài lòng nhìn hiện trạng người bên dưới.

"Chủ nhân. Cầu xin ngài...ặc... làm tôi...mau làm tôi. Tôi chịu không nổi." Nghe thấy bên người vang lên thanh âm, Phương Dật Luân giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bất chấp mặt mũi kiệt lực cầu xin nam nhân.

"Vậy Luân nói cho ta nghe, em là ai?" Nghiêm Hi biết hiện tại Phương Dật Luân đã sắp tới cực hạn chịu đựng rồi, chỉ cần ngay lúc này đẩy thêm một cú là có thể giẫm đạp tôn nghiêm yếu ớt của y.

"Sủng nô...Tôi là...sủng nô của ngài... Xin...ha...aa...chủ nhân...dạy dỗ thân thể dâm đãng...của nô...ư...Cầu xin ngài." Phương Dật Luân than thở khóc lóc, khóc không thành tiếng cố gắng cầu xin, giờ này khắc này thân thể bị dày vò quá mức chịu đựng đã phá vỡ tất cả.

"Nhớ kỹ lời em nói." Nghiêm Hi giải khai trói buộc trên hai chân Phương Dật Luân rồi đi đến đầu giường, một tay kéo khóa quần bản thân thả ra cự long còn đang ngủ say của mình, một tay nắm tóc Phương Dật Luân giật đầu y hướng về tính khí trong lớp bụi rậm, "Liếm cho tốt vào."

Ánh mắt Phương Dật Luân hãi hùng liếc nhìn vật to lớn trước mặt, cuối cùng vẫn gian nan hé miệng, run run rẩy rẩy vươn đầu lưỡi ra. Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm vào cự vật ấy, Phương Dật Luân nhắm chặt hai mắt cố nhịn xuống ghê tởm, một ngụm ngậm lấy dương vật nam nhân. Khoảng khắc ấy khiến Phương Dật Luân cảm thấy chính mình thật đáng buồn, tự nhiên cứ như vậy úp mặt giữa hai chân nam nhân khẩu giao, cảm thấy nhục nhã cùng bi phẫn đan xen lẫn nhau.

Thanh niên không có kỹ xảo gì nhưng vẫn ra sức liếm mút dương vật Viêm Đế, rất nhanh Nghiêm Hi liền cảm thấy vật kia của mình đã căng cứng đên phát đau, thả lỏng lực tay buông đầu tóc Phương Dật Luân ra. Hắn nhanh chóng di chuyển đến giữa hai chân thanh niên, nhìn dáng vẻ người bên dưới đã là ái dịch làm ướt hơn phân nửa nệm giường. Không hề báo trước, người liền đẩy hông mạnh về phía trước, một phát trực tiếp xâm nhập khe huyệt đã sớm ướt đẫm như ao hồ.

"Ahh... Chủ nhân!!!" Phương Dật Luân cảm thấy nam nhân chỉ vừa mới cắm vào bản thân liền tới cao trào, huyệt nhỏ giống nhận được sự cứu rỗi gắt gao bao bọc lấy cự vật nam nhân để tìm kiếm càng nhiều khoái cảm.

"Tiếp tục kêu. Nói xem cảm giác hiện tại thế nào?" Nghiêm Hi có thể cảm nhận được mỗi một lần bản thân thọc vào rút ra đều có thể đụng vào chỗ sâu trong thanh niên, nhìn phân thân đối phương còn đang bị bao trong băng gạc theo chuyển động của bản thân mà trái phải lắc lư vô cùng vui mắt. Viêm Đế trước nay vốn không thích nô lệ kêu dâm, nhưng chẳng hiểu sao khi thấy Phương Dật Luân vốn cứng đầu nay bị tình dục chi phối bắt đầu yếu thế, lúc này đã khơi dậy dục vọng của hắn.

"To quá...á...ư... Nhẹ một chút...a...ha... Quá sâu." Thật khó tưởng tượng vì cái gì thanh âm mình lại có thể dâm đãng như vậy, này vẫn là mình sao? Phương Dật Luân lâm vào mê mang tự hỏi, người bị nam vật đàn ông làm dục tiên dục tử, chẳng lẽ thật sự là mình sao?

Trong phòng quanh quẩn thanh âm "Bạch bạch bạch" vang dội, Phương Dật Luân đã nhớ không rõ mình cao trào bao nhiêu lần, chính là Viêm Đế vậy mà một lần cũng không có tiết ra, dương vật vẫn cứng rắn như cũ, không ngừng ra vào thân thể thanh niên. Hai cánh hoa che đậy lối vào bị co xát đến đỏ bừng ướt át, thân thể một đêm không được nghỉ ngơi đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng bởi vì chưa đạt được thỏa mãn nên không ngừng co bóp mong nhận được càng nhiều chiếu cố.

"A... muốn nữa... căng quá...ư..." Phương Dật Luân hai mắt bắt đầu trợn ngược, thân thể xuất hiện co rút nghiêm trọng, thể lực rõ ràng đã tới rồi cực hạn, chính là vì cái gì huyệt nhỏ lại thoải mái như thế, chưa bao giờ lại, lại khát vọng thân thể nam nhân như thế.

Nghiêm Hi treo hai đùi Phương Dật Luân trên vai, cơ bản đem thanh niên áp thành hình chữ U, hơi thở thở ra chứa đầy tình dục, hạ thân đột nhiên hung hăng va chạm vào chỗ sâu nhất, gầm nhẹ một tiếng đem tinh dịch chính mình bắn vào trong cơ thể thanh niên.

"A a...nhiều quá... A." Phương Dật Luân cảm giác dương vật Viêm Đế nảy lên một cái rồi bắn đầy tinh dịch nóng hổi vào vách thịt mềm mại của bản thân, tức khắc thân thể y cứng đờ, ngón chân như rút gân, gian nan ngẩng đầu lên lộ ra cần cổ gợi cảm. Ngay khi nam nhân rời khỏi thân thể Phương Dật Luân, y lập tức mềm nhũn như bông nằm xoài trên giường.

"Biểu hiện rất tốt, hiện tại ta có lễ vật đưa cho em." Nghiêm Hi ngồi dậy, kéo khóa quần chính mình, dùng khăn giấy xoa mồ hôi trên trán Phương Dật Luân, nhìn hai con ngươi thanh niên thất thần, miệng mở lớn nhiễu nhại nước miếng, lấy ra một cái khẩu tắc hình cầu đưa cho y mang lên, "Em mở to mắt ra mà nhìn." Nghiêm Hi nói xong xoay người rời phòng.

Không biết bao lâu Viêm Đế mới trở lại, nhưng phía sau lại dắt theo một thanh niên, thanh niên quỳ trên mặt đất, trên cổ đeo vòng cổ bạch kim, trên mặt mang theo bịt mắt màu đen, hai vú còn đeo nhũ đinh có tấm kim loại khắc bốn chữ Viêm Đế chuyên chúc. Phương Dật Luân hoảng sợ nhìn hai người trước mắt, ngoài Viêm Đế thì thanh niên đang quỳ bò bốn chân dưới đất kia lại chính là...chính là đứa em trai yêu quý của mình Phương Dật Côn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro