Chương 17: Quan hệ cấm kỵ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warnjng: có cảnh loạn luân, ko đọc đc vui lòng thoát ra kẻo bị ảnh hưởng tâm lý

________

Côn...Sao Côn lại có mặt tại đây. Thân thể mình hiện tại dâm loạn thế này sao có thể để Côn nhìn thấy, Phương Dật Luân muốn kêu to bảo Côn nhắm mắt lại, nhưng miệng lưỡi đã bị khẩu tắc lấp kín chỉ có thể phát ra thanh âm"Ô ô" đáng thương.

"Bé ngoan. Lại đây." Nghiêm Hi một tay lôi kéo xích sắt buộc trên cần cổ Phương Dật Côn túm về phía trước. Phương Dật Côn bị chủ nhân kéo cổ không thể không nhanh chóng bò về phía trước, bởi vì mắt bị bịt đen che kín nên chỉ có thể lựa theo sự lôi kéo của dây xích mà di chuyển, cậu ngoan ngoãn bò đến mép giường chờ chủ nhân hạ lệnh.

"Ngày hôm qua ta đáp ứng em, em muốn cảm tạ ta, đã làm cho cuộc sống nhân sinh của em trở nên muôn màu muôn vẻ." Nghiêm Hi một bên thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Phương Dật Luân đang không ngừng hướng chính mình lắc đầu, một bên thong thả ung dung đem hai chân y trói thành hình chữ M không thể khép lại. Hắn dùng một tay khẽ vuốt sườn mặt Phương Dật Luân, lời nói ôn nhu mà tàn nhẫn, "Hảo hảo hưởng thụ đi, tư vị bị đứa em trai ruột thịt của mình mình chiếm hữu." Nghiêm Hi cúi người xuống ghé vào bên tai Phương Dật Luân ám muội nói, ngữ khí kia nghe cực kỳ tà ác, thời điểm hắn thẳng người dậy Phương Dật Luân đã tuyệt vọng gần như dại ra trên giường.

Y quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, Viêm Đế điên rồi sao? Sao có thể để em trai ruột, đứa em cùng cha cùng mẹ sinh ra, tại đây, xâm hại mình, anh trai ruột của nó? Đây là loạn Luân, làm sao có thể??? Phương Dật Luân nỗ lực muốn nói gì đó, nhưng không cách nào cất thành lời.

"Côn, lên giường đi." Viêm Đế dùng ngữ khí bình tĩnh đối Phương Dật Côn yêu cầu.

"Vâng, chủ nhân." Phương Dật Côn thập phần thuận theo, sờ soạng mép giường, chậm rãi bò lên trên giường lớn, ngón tay đột nhiên chạm vào một thân thể ấm áp, hình như là cẳng chân ai đó. Mắt nhìn không thấy nên Côn chỉ có thể theo cẳng chân chậm rãi sờ soạng lên trên, sờ đến chỗ bị dây thừng buộc chặt, Côn suy đoán đây hẳn là một người bị trói nằm trên giường.

"Chủ nhân?" Phương Dật Côn không rõ đây là phải làm cái gì, nhỏ giọng kêu Viêm Đế.

"Ngày hôm qua chủ nhân đã nói qua, hôm nay sẽ dạy em như thế nào làm một người đàn ông chân chính." Nghiêm Hi vừa nói vừa bắt đầu loát động phân thân Phương Dật Côn, động tác thập phần thành thạo, rất nhanh phân thân thanh niên đã ở trạng thái cương cứng.

Nghiêm Hi đùa nghịch Phương Dật Côn, điều chỉnh tư thế để cậu quỳ gối giữa hai chân Phương Dật Luân, trong tay nắm phân thân thanh niên không ngừng cọ xát hoa huyệt ướt át của Phương Dật Luân.

"Ô ô...ưm..." Phương Dật Luân cực kỳ sợ hãi, trong miệng không ngừng ô ô muốn nói gì đó. Điên cuồng trái phải lắc đầu, y muốn cầu xin Viêm Đế đừng làm như vậy, y không thể bị Côn xâm phạm, bọn họ là song bào thai, là một cặp anh em cùng trứng cùng cha cùng mẹ, như thế nào có thể làm loại sự tình này.

"Dừng tay đỡ lấy nơi này, tới ~ dùng sức cắm vào đi, người dưới thân em này dâm loạn vô cùng, thân thể y khát vọng được người không ngừng xỏ xuyên." Nghiêm Hi đem hai tay Phương Dật Côn phân biệt đỡ lấy hai đùi Phương Dật Luân, đem đỉnh phân thân đang sung huyết đỏ bừng nhắm ngay cái miệng nhỏ ướt dầm dề của đối phương, khẩu khí tựa như ác ma dụ dỗ con mồi rơi vào địa ngục.

"Chủ nhân. Côn...Côn sẽ không..." Tuy rằng nhìn không thấy Viêm Đế, Côn vẫn là hướng về phía phát ra thanh âm nhìn qua, thanh âm cậu có chút phát run. 19 năm qua chưa từng làm loại sự tình này bao giờ, Phương Dật Côn xác thật có chút không biết phải làm sao.

"Tựa như vậy." Nghiêm Hi nói rồi dùng tay đẩy mạnh sau lưng Phương Dật Côn một cái khiến thân thể thanh niên đột nhiên đẩy về phía trước, phân thân lập tức nguyên cây đâm vào khe huyệt đã sớm mềm nhũn của Phương Dật Luân.

"Ách...a a aa...." Phương Dật Luân vô pháp kháng cự bởi thân thể bị trói buộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị Phương Dật Côn xỏ xuyên qua. Trong một khác khi phân thân nóng hổi của đối phương tiến vào Phương Dật Luân liền kêu dài một tiếng, thân thể y phi thường khát vọng nhưng nội tâm lại thập phần kháng cự. Thanh niên đồng thời chịu tra tấn trên cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ có thể gắt gao nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn Phương Dật Côn nữa.

"A...ha... Chủ nhân...chủ nhân...thật thoải mái..." Phân thân được bao bọc trong một vùng ấm nóng ẩm ướt, khoái cảm chưa từng có từ hạ thân truyền vào thần kinh cảm quan khiến Phương Dật Côn vô cùng sung sướng, cậu cảm thấy phân thân bản thân tựa như muốn hòa tan vào mị thịt xung quanh.

"Đưa đẩy trước sau trong đó sẽ càng thêm thoải mái." Nghiêm Hi mang theo ý cười, ở một bên chỉ huy cách trở thành đàn ông cho Phương Dật Côn.

"Ngạch a... Chủ nhân...Sướng quá....Côn thật thoải mái." Theo sự hướng dẫn của Viêm Đế Phương Dật Côn bắt đầu trước sau luật động, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập. Quả đúng như lời Viêm Đế nói, thanh niên cảm nhận càng nhiều khoái cảm, hạ thân cũng đẩy nhanh tốc độ ra vào hang động dưới thân.

Lần đầu tiên thường tới đặc biệt nhanh, chỉ một thời gian ngắn mà Phương Dật Côn đã muốn tới đỉnh, chính là lúc này cậu mới ý thức được trong cơ thể mình đã bị Viêm Đế cấy thiết bị ngăn chặn bắn tinh nên căn bản không thể cao trào, thanh niên chỉ có thể chậm lại động tác dưới thân, đáng thương hướng Nghiêm Hi cầu xin, "Chủ nhân, Côn muốn.".

"Ta không bảo em dừng liền không được dừng, dùng hết sức chịch y. Buổi sáng hôm nay Côn đã được bổ sung rất nhiều protein, thể lực hẳn là rất tốt, đừng có ngừng, lại dùng thêm chút lực đi." Nghiêm Hi nhìn ra ý muốn của Phương Dật Côn, nhưng làm sao hắn có thể để tinh dịch kẻ khác lưu trong người Phương Dật Luân, cho dù đây là em trai ruột y cũng không được.

Phương Dật Côn không dám cãi lời Viêm Đế, chỉ có thể tăng lực độ va chạm người dưới thân, nhưng giờ phút này cậu đâu biết, người đang bị mình đặt dưới thân hung hăng thao lộng cư nhiên lại là anh trai Phương Dật Luân của mình

"Ưm ưm a....ư... Phương Dật Luân nhíu chặt mày, nội tâm cực kỳ thống khổ. Có đánh chết y cũng không nghĩ tới cự nhiên có một ngày sẽ bị Côn xâm phạm, phân thân nó kích cỡ tuy rằng bình thường, nhưng chính mình lại bị dùng mị dược quá nặng khiến thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, nếu còn tiếp tục Côn nhất định nhịn không được sẽ bắn ra.

Phương Dật Luân sao biết được kỳ thật Viêm Đế đã cài thiết bị chặn tinh trong cơ thể Phương Dật Côn nên dù cậu có muốn bắn cũng bắn không ra. Phương Dật Luân tận lực thả lỏng thân thể để giảm nhẹ sự ma sát giữa phân thân cùng mị thịt trong nhục huyệt, nhưng dù là như thế dục vọng bốc lên vẫn không ngừng đem y bức điên rồi.

"Chủ nhân... Côn không nhịn được nữa...ha...cho Côn...a ha...cho Côn phóng thích đi." Đã mấy tiếng đồng hồ không ngừng đưa đẩy hông, Côn cảm thấy thân thể đã mỏi mệt bất kham, đối với lần đầu tiên được hưởng khoái cảm khi làm đàn ông vốn phải sung sướng biết mấy nay bởi vì trải qua vài tiếng đồng hồ chịu đựng dục vọng không được giải phóng mà biến thành một loại thống khố.

"Không được, cả ngày hôm nay Côn không được ngừng, nếu để ta biết em dám ngưng thì thứ chờ đợi em chính là hình phạt." Nghiêm Hi lạnh nhạt nói, hắn biết bởi vì hiệu quả thôi miên mà chỉ cần là mệnh lệnh của mình thanh niên nhất định sẽ tuân thủ, cho dù có hỏng mất cũng sẽ không vi phạm ý nguyện chủ nhân.

Sự tình kế tiếp đối hai người trên giường đều là tàn nhẫn dày vò, Phương Dật Côn là thống khổ trên thân thể, mà Phương Dật Luân còn lại là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Mắt thấy Phương Dật Luân đã vô lực giãy giụa để mặc Phương Dật Côn tùy ý thao lộng, bên trong hoa huyệt non mềm bởi vì trải qua thời gian dài cọ xát đã bắt đầu xuất hiện cảm giác đau nhức. Hai tròng mắt Phương Dật Luân khép hờ, nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy ra, trận loạn luân ác mộng này đến khi nào mới có thể chấm dứt đây.

"Rất thoải mái đúng không? Cả hai cũng nên nhìn thấy nhau đi." Nghiêm Hi thập phần vừa lòng biểu hiện hai người, đặc biệt là nhìn quá trình Phương Dật Luân từ giãy giụa phản kháng đến nhận thức bản thân là cá trong chậu mặc người bày bố thật sự quá mỹ mãn. Hắn vui sướng đi đến mép giường, giải khai khẩu tắc trên miệng Phương Dật Luân.

"Côn." Miệng lưỡi lấy lại được tự do, Phương Dật Luân lúc này mới gian nan mở hai mắt, bất lực kêu tên người bên trên một tiếng, thanh âm kia mỏng manh đến cơ hồ rất khó nghe rõ.

Phương Dật Côn nghe được thanh âm quen thuộc, cả người hơi hơi run lên, thân thể nháy mắt cứng đờ, tuy rằng hơi thở thập phần mỏng manh, nhưng nghe qua cực kỳ giống giọng Phương Dật Luân. Phương Dật Côn không dám nhúc nhích cho đến khi Viêm Đế tháo xuống bịt mắt cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro