Chương 17: Quan hệ cấm kỵ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Dật Côn giống như bị thiên lôi đánh trúng sững sờ tại chỗ, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khi bịt mắt được tháo xuống chính là anh trai yêu quý của mình bị dây thừng cột vào trên giường, hai chân mở rộng sang hai bên, lộ ra nơi riêng tư đã bị chà đạp đến ướt sũng đỏ bừng, trên mặt là mồ hôi cùng nước mắt hòa vào nhau, hàng mi gắt gao nhíu lại, suy yếu nâng hai tròng mắt sớm đã mỏi mệt bất kham không đành lòng nhìn chính mình.

"Hai...anh hai...." Phương Dật Côn dại ra giật giật môi, phân thân vẫn còn ở trong cơ thể Phương Dật Luân nhưng có thể cảm giác nó đã bắt đầu nhũn ra, không khí quanh mình nháy mắt đình chỉ lưu động. Nghiêm Hi ở một bên khoanh tay trước ngực cười như không cười nhìn hai anh em ruột trong hoàn cảnh xấu hổ đang cực kỳ bất lực cùng hoảng sợ.

"A a!! Không phải. Không phải. Không phải tôi. Tôi không biết. Không biết. Tôi không...không phải nô lệ. Không phải..." Sau vài phút Phương Dật Côn tựa như phát điên, đôi tay đè lại hai bên thái dương không ngừng lắc đầu, thân thể đột nhiên lùi về phía sau, rúc về góc cuối giường. Ánh mắt cậu thập phần hoảng loạn, mờ mịt nhìn xung quanh, rất rõ ràng Phương Dật Côn đang rơi vào trạng thái khủng hoảng cùng sợ hãi.

"Nhìn ta! Bình tĩnh! Nhìn vào mắt ta, ta là chủ nhân của em, Viêm Đế. Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nghe theo ta. Thuận theo ta. Đúng rồi. Ngoan lắm." Viêm Đế thấy xu thế không đúng, lập tức bước tới một bước xách vòng cổ Phương Dật Côn lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cực kỳ hoảng sợ của thanh niên, thôi miên cậu lần nữa. Xem ra Phương Dật Côn đã chịu kích thích lớn khiến cho hiệu quả thôi miên kém đi, cần cưỡng chế trấn an cảm xúc mới được. Giọng Nghiêm Hi giống như ma lực tiến vào vành tai Phương Dật Côn khiến cậu dần dần bình tĩnh lại, hai mắt hàm chứa nước mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.

"Chủ nhân...Chủ nhân...Luân...em...em..." Cảm xúc Phương Dật Côn đã bình tĩnh lại được một chút nhưng vẫn còn trong trạng thái kinh hoảng, có lẽ loại sự tình này thật sự là quá mức kích thích, cậu trăm triệu lần cũng chưa bao giờ nghĩ tới người bị chính mình đè dưới thân cư nhiên là lại chính là Luân. Phương Dật Côn ngẩng đầu nhìn Viêm Đế, lại đem tầm mắt chuyển hướng Phương Dật Luân đang thở dốc bị trói nằm ở một bên.

Trên người anh hai không có ngoại thương gì, chỉ là vật nhỏ giữa hai chân được bao trong băng gạc nhìn có chút đáng thương, bên dưới hai cánh hoa che chắn cho huyệt nhỏ vừa mới bị chính mình thao lộng quá đà hơi hơi hướng ra phía ngoài, thoạt nhìn thập phần suy yếu. Phương Dật Côn cũng không biết anh hai mình đã một đêm chưa hề chợp mắt, hơn nữa bị tình dục tra tấn một đêm cùng với bị người thao làm đã làm thân thể y vượt quá sức chịu đựng, chỉ có thể miễn cưỡng nửa híp mắt thở hổn hển, rũ xuống khóe mắt nhìn về một bên.

Phương Dật Luân không nói một lời, đầu tiên là không biết nên nói gì, nhìn bộ dáng thống khổ kia của em trai, Phương Dật Luân nội tâm cực kỳ đau xót, hơn nữa vì cái gì Côn lại thuận theo như vậy, nó từ nhỏ vốn là một đứa trẻ rất tùy hứng cơ mà. Thứ hai là thân thể y thật sự đã tinh bì lực tẫn, giọng nói khàn khàn đau rát, thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà một giọt nước cũng không được uống. Luân đành phải lựa chọn cúi đầu trầm mặc.

"Ngoan lắm, chủ nhân biết, không cần hoảng hốt a...nào, chủ nhân ôm một cái ~" Nghiêm Hi lộ ra chút ôn nhu khó có được, một tay đem Phương Dật Côn ôm vào trong lòng, một tay không ngừng vỗ nhẹ phía sau lưng thanh niên. "Côn làm tốt lắm, anh hai em rất cao hứng khi Côn làm thế, cái gì cũng không cần nghĩ, em chỉ cần dùng sức đem vật nhỏ này đâm vào khe huyệt dâm đãng của anh hai là được. Làm tốt, chủ nhân liền cho em khen thưởng. Thế nào?" Nghiêm Hi nheo mắt, ánh mắt hắn cực kỳ tà ác, phủ ở bên tai Phương Dật Côn nói, thanh âm kia vừa vặn có thể khiến Phương Dật Luân nằm ở một bên nghe thấy.

Phương Dật Luân nghe hai người kia nói chuyện quả thực không thể tin được vào tai mình, y cố gắng trợn tròn hai tròng mắt phản đối, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Côn cùng Viêm Đế ở cuối giường.

"Thật sự? Chủ nhân, anh hai rất cao hứng sao?" Ý nguyện của chủ nhân không thể trái lời, đây là mệnh lệnh dưới tác dụng của thôi miên đã hằn sâu trong tiềm thức Phương Dật Côn, đối với cậu lời nam nhân nói tất cả đều là chân lý. Phương Dật Côn ngẩng đầu, dùng một đôi mắt to ngây thơ ngập nước nhìn Viêm Đế.

"Thật sự. Đi thôi, Luân hiện tại còn chưa có thỏa mãn nha. Côn có phải rất muốn tận lực thỏa mãn hoa huyệt dâm đãng của Luân không?" Nghiêm Hi một tay nắm lấy phân thân mềm nhũn của thanh niên, một bên nhanh chóng loát động thẳng đến khi vật nhỏ kia cứng rắn như một cây gây sắt nóng hổi.

"Không đúng!! Côn, anh là anh trai ruột thịt của em. Chúng ta làm như thế là không được. Đừng nghe hắn. Không cần." Phương Dật Luân nhìn thanh niên lại quỳ gối giữa hai chân mình, một tay tự đỡ tính vật đã trướng lớn của bản thân, một bên chuẩn bị cắm vào thân thể của mình.

"Anh hai...chủ nhân nói...anh rất thoải mái. Côn cũng thật thoải mái. Ca ca. Luân." Trong ánh mắt Phương Dật Côn có một íchút mờ mịt như kẻ bị say thuốc, lời nói trong miệng cũng thập phần cứng ngắc như người bị điều khiển, dùng đỉnh quy đầu nhắm ngay hạ thể Phương Dật Luân, không cần cố sức liền đem phân thân tiến thẳng trong cơ thể Phương Dật Luân.

"Ông...ông rốt cuộc làm gì...ư... Côn mà nó...á...thành như vậy...vì cái gì...vì cái gì...ah ha...Côn...không được...nơi đó...dừng lại..." Côn tiến vào làm khe huyệt vốn đã tê dại trở nên đau xót, Phương Dật Luân chỉ có thể thở hổn hển nhìn Viêm Đế, tận lực đem một câu nói xong.

"Chú ý thái độ của em, Luân. Côn, dùng thêm lực." Nghiêm Hi hừ một tiếng, nghiêng đầu đối Phương Dật Côn yêu cầu.

Phương Dật Côn tựa như thu được mệnh lệnh, thân thể bắt đầu tăng lớn tốc độ luật động, trong phòng lập tức truyền ra âm thanh bạch bạch với tần suất cực nhanh.

"Ahhh...Côn...không được. Như vậy đi xuống...anh sẽ...sẽ...ư ư...mau dừng lại." Hạ thể tê dại cảm giác tựa như điện lưu đang phóng loạn xa trong thân thể, đây là lần thứ mấy cao trào trong hôm nay rồi? Phương Dật Luân hoàn toàn nhớ không được, hiện tại y chỉ có thể nằm ở trên giường không ngừng run rẩy, co rút, thừa nhận Phương Dật Côn đâm chọc khiến cho chính mình cao trào.

"Chủ nhân...Chủ nhân." Phương Dật Luân thật sự chịu không nổi công kích ngày càng nhanh càng mạnh của người phía trên, hơn nữa Côn vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, cũng không có ý tứ sẽ chậm lại động tác đang làm. Trên người Côn lúc này đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, có thể nhìn ra được để bảo trì loại vân động nhanh chóng thọc vào rút ra này làm Côn tiêu hao phần lớn thể lực. Hơn nữa chính mình đến cao trào cũng thật lâu không thể dừng lại, Phương Dật Luân chỉ đành sửa miệng nhẫn nhục gọi Viêm Đế một tiếng chủ nhân.

"Nếu về sau lại không nhớ được xưng hô, em gọi sai một lần, ta liền ở trên người Côn đục một cái lỗ, Luân có thể thử xem trên người Côn rốt cuộc có thể xuyên bao nhiêu lỗ đây." trong giọng nói Nghiêm Hi mang theo sự không vui, trong ánh mắt lộ ra tất cả đều là tính xâm lược.

"Vâ...vâng...chủ nhân. Luân sẽ không lại...ức...gọi sai. Thỉnh chủ nhân...a ha...bảo Côn...dừng lại..." Ở trên người Côn đục lỗ, nhìn trước ngực đứa em yêu quý gắn nhũ đinh mà Phương Dật Luân đau lòng không thôi, y không đành lòng nhìn nó bị dày vò tra tấn như vậy, đành phải thỏa hiệp.

"Chậm một chút." Nghiêm Hi lệnh cho Phương Dật Côn, thanh niên liền chậm lại tốc độ ra vào động nhỏ. Nghiêm Hi lại nhìn về phía Phương Dật Luân, chậm rãi nói "Dừng lại? Ha, em nghĩ có khả năng không? Hiện tại là 6 giờ tối, cố gắng đến 10 giờ liền có thể ngừng rồi." Nghiêm Hi dùng giọng nói hết sức ôn nhu nhưng nội dung lại như ác quỷ nói với Phương Dật Luân.

"Bé ngoan. Giữa chừng không được nghỉ ngơi, 10 giờ chủ nhân sẽ đến kiểm tra, nếu Côn làm tốt, chủ nhân sẽ cho em bắn ra, thế nào?" Nghiêm Hi quay đầu nhìn vẻ mặt nhẫn nại của Phương Dật Côn, hắn rất rõ ràng thanh niên đang cực kỳ muốn bắn tinh, nhìn hai tiểu cầu căng phồng dưới háng Phương Dật Côn là biết, thế nhưng Nghiêm Hi chỉ là nhàn nhạt mỉm cười một cái.

"Yên tâm, Côn sẽ không bắn ra được đâu. Thân thể của Luân chỉ có thể dùng tinh hoa của ta tới tưới ướt thôi." Nghiêm Hi khẽ vuốt sườn mặt Phương Dật Luân, nam nhân anh tuấn như vậy vì cái gì sẽ có tính cách vặn vẹo như thế, Phương Dật Luân trong lòng thầm mắng, ngoài miệng lại không dám ngỗ nghịch nam nhân.

"Chủ nhân...Người làm sao...a...ư ư...là Luân. Cầu xin ngài...đừng phạt Côn..." Phương Dật Luân thập phần muốn thả lỏng khe huyệt, chính là hạ thể sớm đã sưng đỏ sung huyết, gắt gao bao vây lấy phân thân Phương Dật Côn, không biết nam nhân rốt cuộc đã làm gì Côn, nhưng nhìn gương mặt nghẹn đến đỏ hồng của cậu cũng biết hiện tại Côn đang cực kỳ kìm nén.

"Không chấp nhận. Về sau chỉ cần Luân làm sai, Côn liền phải cùng nhau bị phạt nha." Nghiêm Hi còn cố tình kéo dài âm cuối, trên mặt tràn đầy tươi cười ngăn không được, ái muội nhìn Phương Dật Luân. Tiếp theo hạ vài câu lệnh với Côn liền rời đi phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro