Chương 18: Đêm dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Côn...ha a...Dừng lại...ư...người kia đi rồi." Cảm giác Viêm Đế hẳn là sẽ không trở lại, Phương Dật Luân mới tận lực áp chế tình dục nhỏ giọng nói chuyện với Côn. Không khó nhìn ra thời gian dài rơi vào tính ái khiến Côn nhẫn nãi rất vất vả, Phương Dật Luân bị va chạm không ngừng, thân thể đã sớm chống đỡ không được, chỉ có thể khép hờ hai tròng mắt gian nan vặn vẹo thân thể.

Phương Dật Côn chần chờ một chút, nhưng không có dừng lại, "Chủ, chủ nhân nói...không thể dừng lại." Thanh niên đầy mặt triều dục không thể giải phóng nghẹn đến hồng rực, vẻ mặt không biết làm sao trả lời Phương Dật Luân. Tuy rằng phân thân chính mình sớm đã đau nhức không ngừng, nhưng nếu không có sự đồng ý của Viêm Đế thì cậu một giọt cũng bắn không ra, Viêm Đế vừa mới củng cố lại hiệu quả của thôi miên khiến thanh niên không dám vi phạm ý muốn của chủ nhân, cho dù đó là yêu cầu của anh hai yêu quý.

"Côn...em...em rốt cuộc bị làm sao? Hắn đối với em...a...ha...nhẹ chút...ư ư ư...làm cái gì?" Phân thân Phương Dật Côn tuy rằng không có thô dài như của Viêm Đế, nhưng chỉ cần dùng sức thâm nhập thì cũng có thể nghiền áp cửa tử cung chính mình, vừa rồi xác thực đã đỉnh đến khiến Phương Dật Luân giật mình một cái. Y thật sự khó hiểu, vì cái gì Côn lại thuận theo Viêm Đế như vậy. Phương Dật Luân cắn răng kiên trì, ẩn nhẫn nhìn Phương Dật Côn.

"Chủ nhân nói...Côn làm như vậy...anh hai sẽ thực thoải mái. Côn muốn cho anh hai...hộc...thoải mái." Phương Dật Côn trong mắt vẫn rất mờ mịt. Lúc này ý chí chủ nhân chôn thật sâu trong đầu Phương Dật Côn, ý chí tự chủ của thanh niên dường như đã ngủ say, hiện tại cậu chỉ như một cỗ máy móc không ngừng thao lộng người dưới thân. Cho dù phân thân Phương Dật Côn đã sung huyết gần 12 tiếng đồng hồ, thần kinh nơi khí quan rõ ràng trở nên trì độn, nhẫn nãi cực kỳ đau đớn cũng không khiến cậu dừng lại, hai chữ phục tùng này dường như đã ăn sâu cắm rễ trong lòng thanh niên.

"Côn...Không được...Anh là anh trai ruột thịt của em đấy...á...ư... em biết rõ mà..." Phương Dật Luân gấp đến độ khóc thành tiếng, đứa em bé bỏng đã hoàn toàn không nghe theo lời mình nữa, chỉ toàn tâm toàn ý dựa theo yêu cầu của Viêm Đế mà hành sự, hạ thể bị cọ xát đến phát đau, chính là nỗi đau thân thể y cũng không theo kịp nội tâm đau đớn.

"Anh hai...anh hai." Phương Dật Côn không hề trả lời Phương Dật Luân, hạ thân tiếp tục ra sức, không ngừng đảo hướng thọc vào chỗ sâu trong nhục huyệt ấm nóng người dưới thân. Phương Dật Luân thân thể bị trói buộc, gian nan chịu đựng thể xác cùng tinh thần bị sự tình loạn luân dày vò, rốt cuộc sau gần hai canh giờ bị Phương Dật Côn không ngừng thao lộng, thân thể Phương Dật Luân rốt cuộc tới cực hạn liền hôn mê.

Phương Dật Côn chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy, anh hai giống như đã không có tri giác, cơ thể đối phương đong đưa theo từng chuyển động của bản thân, rốt cuộc thể lực chính cậu cũng tới cực hạn. Thanh niên vẫn còn bảo trì được thanh tỉnh nhưng thân thể đã chết lặng, sở dĩ còn có thể động hoàn toàn là bởi vì ý chí trong cơ thể.

Cuối cùng Phương Dật Côn rốt cuộc nghe thấy tiếng cửa mở, thẳng đến khi thấy Viêm Đế xuất hiện trước mắt, cậu hổn hển kêu, "Chủ...chủ nhân...em..." Phương Dật Côn còn không có nói xong liền trước mắt tối sầm ngã vào trên người Phương Dật Luân nằm dưới.

Nhìn hai người đã mất đi tri giác, Nghiêm Hi cảm thán Phương Dật Côn vậy mà lại có thể kiên trì lâu như vậy. Nhẹ nhàng bế Phương Dật Côn lên đặt ở trên giường lớn, trong tay ấn mở công tác cho thiết bị gắn trên ống dẫn tinh của đối phương, một lượng tinh dịch lớn tìm được lối thoát theo lỗ chuông không ngừng trào ra. Cùng lúc đó Nghiêm Hi cũng giải khai trói buộc trên người Phương Dật Luân, thân thể thanh niên đã bị dây thừng thít chặt hằn ra vết máu xanh tím, thời gian dài buộc chặt làm tứ chi y sưng to.

Nghiêm Hi cầm chút thuốc mỡ đặc chế bôi lên trên phân thân Phương Dật Côn, lại thay đổi một lọ thuốc mỡ khác, dùng tay tách mở ra khe huyệt sưng đỏ dưới hạ thân Phương Dật Luân, lỗ nhỏ bị thao làm đến mở lớn, mị thịt bên trong giống như đóa hoa nở rộ cực kỳ mê người. Nghiêm Hi mơ hồ có thể thấy cả chút tơ máu bên trong vách tường mềm mại, cũng khó trách, thời gian dài thọc vào rút ra như vậy mặc cho là ai cũng vô pháp kiên trì.

Nghiêm Hi lấy chút thuốc mỡ ở trên ngón tay, ở bên trong hoa huyệt chuyển động qua lại đem thuốc bôi đều. Thân thể Phương Dật Luân một chút phản ứng đều không có, khẳng định là đã rơi vào hôn mê sâu, Nghiêm Hi dùng một tấm thảm lớn bao lấy thân thể Phương Dật Luân, một tay móc ra điện thoại gọi cho ai đó.

"Giúp ta chuẩn bị buổi giải phẫu ngày mai, gọi người lại đây mang Côn trở về nghỉ ngơi." Đơn giản phân phó một câu liền ngắt điện thoại, Nghiêm Hi bế Phương Dật Luân lên rời khỏi hầm dạy dỗ, để lại Phương Dật Côn ở trên giường lớn.

Đem Phương Dật Luân an bài thỏa đáng, nhìn thanh niên giống như thiên sứ đang nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trên đời này không thiếu những đứa trẻ xinh đẹp, chính là vì cái gì trên người Phương Dật Luân có thể tản mát ra hơi thở mê người như vậy. Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy chính mình nhìn đến có chút mê mẩn, cảm thấy không thể tưởng tượng, lấy lại bình tĩnh liền xoay người trở lại phòng ngủ.

___________

Phương Dật Luân tỉnh lại cảm thấy trong cổ họng thập phần khô khốc, mở to mắt phát hiện đây là một gian phòng xa lạ. Y ngồi dậy trái phải quan sát, căn phòng rất sạch sẽ, trên người mình còn được đắp một tấm chăn lông cừu mềm mỏng.

Đột nhiên phát hiện đầu giường đặt một ly nước trong, Phương Dật Luân đã quá khát mà duỗi tay lấy xuống, thời điểm chạm vào cái ly tự nhiên thân thể liền mất trọng tâm một chút, không cẩn thận làm rơi ly thủy tinh.

"Bang" một tiếng, ly nước vỡ toang trên mặt đất, Phương Dật Luân gắt gao nhíu mày nhìn nước bắn tung tóe. Hiện tại thân thể y cực kỳ cần bổ sung nước, chính là cơ thể sao lại suy yếu đến ly nước cũng cầm không nổi như vậy? Phương Dật Luân âm thầm thở dài ở trong lòng, rốt cuộc mình phải bị nhốt trong một nơi như địa ngục này bao lâu mới có thể chạy thoát?

"Nga? Tỉnh rồi?" Nghiêm Hi nghe được thanh âm trong phòng, đẩy cửa phòng ra thấy Phương Dật Luân ngã ở trên giường, thân thể run rẩy suy nghĩ muốn bò dậy.

"...Chủ nhân" Phương Dật Luân thấy nam nhân đẩy cửa tiến vào liền có chút khẩn trương, nhanh chóng kéo chăn lông che trên người. Phương Dật Luân làm sao dám quên lời cảnh cáo của nam nhân, gọi sai một lần liền sẽ đục một cái lỗ. Vì tránh cho Côn bị thương, Phương Dật Luân đành phải ép dạ cầu toàn.

"Ân! Em ngoan hơn nhiều rồi đấy." Nghiêm Hi thực vừa lòng nhìn phản ứng của Phương Dật Luân, chậm rãi đi đến bên người thanh niên ngồi trên mép giường, nâng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu y.

"Chủ nhân...Côn...Côn đang ở đâu?" Thanh niên thuận theo ngẩng đầu, nhìn cặp mắt đầy vẻ ôn nhu của Viêm Đế.

"Luân không hỏi đây là nơi nào sao? Em hôn mê đã 2 ngày rồi." Nghiêm Hi lộ ra một nụ cười sủng nịch, lúc này nhìn qua vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng được, người nam nhân này kỳ thật là chính là ác ma mang đến ác mông kinh hoàng cho y.

"Chủ nhân." Phương Dật Luân không biết nên nói cái gì, nơi này chính y trước kia xác thật chưa tới bao giờ, không phải hầm dạy dỗ, cũng không phải phòng nghỉ của Viêm Đế, trong mắt y hiện lên một tia bất an.

"Nói cho Luân một tin tốt, đây là biệt thự riêng của ta, từ nay về sau em, cả Côn nữa, không cần ở tại Sủng Dạ." Nam nhân nhìn ra trong mắt Phương Dật Luân tràn đầy nghi vấn, tiếp theo nói với y, "Bởi vì thân thể em dâm loạn như vậy, ở tại Sủng Dạ quá nguy hiểm." Khẩu khí Nghiêm Hi đột nhiên trở nên tà ác, phủ ở bên tai thanh niên dùng hơi thở nói. Một bàn tay hắn xốc lên chăn lông trên người y, khối thân thể trần trụi mà xinh đẹp của người bên dưới lập tức hiện ra trước mắt.

Phân thân Phương Dật Luân lại bị giam trong lồng trinh tiết nhỏ hẹp hơn cả lúc trước. Thanh niên lúc này mới phát hiện thân thể chính mình có chút không thích hợp, hạ thể giống như trở nên vô cùng mẫn cảm, thời điểm vừa mới bị chăn lông ma sát qua tự nhiên lại có một chút cảm giác tê dại. Thanh niên hét lên một tiếng, muốn kéo chăn về che đậy cơ thể nhưng lại bị Viêm Đế ngăn cản.

"Em nhìn không thấy nên sẽ không biết thân thể này nó hiện tại có bao nhiêu xinh đẹp đâu." Nghiêm Hi một tay gắt gao đè lại đôi tay Phương Dật Luân, một tay khác đưa thẳng đến giữa háng thanh niên, một tay ấn lên viên hoa hạch sưng lớn dị thường của đối phương.

Không sai, trước đó Nghiêm Hi đã làm phẫu thuật cải tạo thân thể Phương Dật Luân, ở hoa hạch non nớt mẫn cảm cấy vào một loại vật thể giống như keo silicon làm cho hoa hạch biến lớn như đầu ngón tay đàn ông trưởng thành. Phần da bị căng tới giới hạn lớn nhất, khiến cho phần khí quan bí ẩn được che chắn cẩn thận cứ như vậy bại lộ trước tầm mắt người ngoài.

"A a... Không cần." Thanh niên bất lực cố gắng giẫy mạnh hai chân muốn đẩy tay nam nhân phía trên ra, chính là tay đối phương tựa như một cái giác hút gắt gao đè lên phần hoa hạch mẫn cảm kia mà qua lại xoa lộng, hạ thể rất nhanh lại chảy ra dâm dịch ướt át.

"Xem kìa, thân thể dâm đãng như vậy, rất nhanh đã chảy nước khát khao được người làm này. Bất quá bởi vì Luân vẫn còn có thương tích trên người nên hôm nay tạm tha cái lỗ nhỏ khao khát này của em vậy." Ngón tay Nghiêm Hi xẹt qua lối vào hoa huyệt, ôn nhu cười.

Phương Dật Luân toàn thân căng thẳng, nhưng trong lòng cũng bởi vì những lời đó của Nghiêm Hi mà thở phào một hơi, còn tưởng rằng nam nhân muốn xâm phạm mình, hiện tại cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.

"Bất quá, nơi này giống như thật lâu không được khai phá, không phải là rất tưởng niệm chủ nhân sao?" Ngón tay Nghiêm Hi theo khe hoa huyệt tiếp tục di động xuống phía dưới, đi vào cúc huyệt bởi vì căng thẳng mà co chặt, ngón tay Nghiêm Hi dính không ít ái dịch từ hoa huyệt liền thuận chiều kim đồng hồ xoa động lỗ nhỏ đang bất an.

"Không cần. Đừng, đừng như vậy." Phương Dật Luân vừa mới tạm thả lỏng lại gắt gao căng cứng cả người, nguyên lai nam nhân buông tha cho hoa huyệt mình chính là bởi hắn đang nhớ thương hậu huyệt, y lập tức co chặt cửa động muốn ngăn cản động tác kế tiếp của đối phương.

"Hai ngày trước ta vừa mới định chế một cây gậy mát xa đường kính 10 cm, nếu em đã không nghĩ muốn ta như vậy..." Nghiêm Hi cố ý kéo dài âm cuối, nhìn Phương Dật Luân vẫn không ngừng giãy giụa liền nói, "...vậy để Côn tới thử loại đạo cụ mới này, nghe nói vật kia chính là loại gắn điện toàn phần nha." Nghiêm Hi đương nhiên biết Phương Dật Luân không sợ bản thân mình bị làm nhục đau đớn, nhưng nếu là Côn chịu thì không được. Ngày hôm qua thời điểm dùng vòng tinh hoàn dạy dỗ Phương Dật Côn, lượng điện chỉ cách khu vực nguy hiểm màu đỏ một chút cự nhiên đã khiến cậu lên cơn suy tim. Cũng may đã sớm chuẩn bị cho Côn mổt bác sĩ tư nhân, lúc này mới kịp cứu người lại.

Nghe đến đó, Phương Dật Luân mới ngoan ngoãn đình chỉ giãy giụa, ánh mắt lập tức lộ ra sự cầu xin. Cách này thật là lần nào cũng đúng, chỉ cần dùng Phương Dật Côn tới uy hiếp hết thảy đều sẽ thuận lợi, nương theo sự thả lỏng của thanh niên, một ngón tay không cần quá cố sức liền chen vào lỗ hậu nhỏ hẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro