Chương 2: Sa lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Dạy dỗ? Ngược thân? Thận trọng khi đọc)

"Các ông rốt cuộc muốn làm gì?" Phương Dật Luân đem Côn bảo hộ ở sau người, một tay móc ra tiểu đao khoa tay múa loạn, biểu tình tức hoảng loạn lại bất lực. Nguyên lai là đám người này có đem theo chó săn nên đã sớm phát hiện chỗ Côn ẩn thân, chúng luôn không có động thủ là vì đem chính mình dẫn ra. Hiện tại hai anh em họ Phương bị hơn mười người bao quanh vây quanh.

"Mày có biết Phương Hoài Nhâm thiếu chúng tao bao nhiêu tiền không?" Gã mặt rỗ đứng đầu nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, gã hừ lạnh một tiếng. "Một tỷ." (nhân dân tệ).

Trong một khắc đó, Phương Dật Luân cùng Phương Dật Côn quả thực không thể tin được vào tai mình, một tỷ đây là con số lớn cỡ nào, ba ba vì cái gì lại thiếu bọn họ nhiều tiền như vậy? Hai người ngây ra một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Phương Dật Luân hồi thần lại trước tiên.

"Chúng tôi không có tiền." Phương Dật Luân thấp giọng nói, trong ánh mắt tràn ngập bất an cùng sợ hãi. Nhưng vì đứa em trai ốm yếu còn cần mình che chở, y không thể không bình tĩnh cố gắng đối thoại, hy vọng đám người trước mắt có thể thả cho bọn họ đi.

"Không có tiền? Tao xem hai cái túi da người chúng mày mang lại rất đáng tiền nha?" Gã cầm đầu tiếp tục thảnh thơi tới gần Phương Dật Luân cùng Phương Dật Côn. "Có lẽ tao nên đem chúng mày đi bán. Hẳn là có thể giảm bớt chút tổn thất, đúng không?" Gã đem tầm mắt dịch đến trên người đồng bọn, dùng miệng lưỡi châm chọc nói, tức khắc đưa tới một trận cười vang tục tĩu. Lúc này gã đã đứng ở trước mặt Phương Dật Luân, nhìn y dùng ánh mắt mâu thuẫn gắt gao trừng mắt đám người đang vây quanh mình, tay nắm dao dùng trên bàn ăn không ngừng run rẩy.

Khoảng cách gần như vậy lập tức làm Phương Dật Luân lạnh cả người, đôi tay run rẩy nắm lấy dao đột nhiên hướng gã cầm đầu đâm tới, lại bị gã nhẹ nhàng nghiêng người một cái né tránh. Gã một tay bắt lấy cổ tay Phương Dật Luân dùng sức vặn ngược xuống khiến nó như trật khớp, Phương Dật Luân đau đớn la lên một tiếng, dao nhỏ cũng thuận thế rơi xuống trên mặt đất.

"Không cần. Không cần. Thả anh hai ra. Bán tôi... Bán tôi đi." Phương Dật Côn vẫn luôn tránh ở phía sau Phương Dật Luân bất lực bắt lấy bàn tay đang thi bạo của gã mặt rỗ, đau khổ cầu xin.

Đau đớn khiến khuôn mặt vốn tinh xảo của Phương Dật Luân bắt đầu vặn vẹo nhưng vẫn rất dễ nhìn, gã cầm đầu liếm môi nhìn Phương Dật Luân, lại nhìn sang Phương Dật Côn đang cực kỳ khẩn trương ở bên cạnh, giả tạo nói: "Anh em chúng mày cảm tình tốt như vậy, tao thế nào nỡ tách chúng mày ra đây." Gã ôn nhu trấn an, nhưng giây tiếp theo lại đem Phương Dật Luân hung hăng ném trên mặt đất, nhìn thanh niên chật vật ngã trên mặt đất nhưng vẫn hung ác quay đầu lại trừng mình, đối thuộc hạ ở bên nói một câu, "Mang hết đi."

Đám người rất nhanh liền vừa túm vừa tha, cưỡng ép đem hai người Phương Dật Luân cùng Phương Dật Côn đang cố gắng vùng vẫy lên một chiếc xe hơi màu đen, khởi động xe di chuyển.

--------

Hai người mắt đều bị một miếng vải đen bịt kín, đôi tay bị trói ngược ra sau, cũng không biết xe di chuyển bao lâu mới ngừng lại. Chỉ nghe thấy âm thanh cửa xe được kéo ra, sau đó là một trận nài ép lôi kéo ép buộc dẫn xuống xe, không biết đây là địa phương gì, chỉ cảm thấy bị người kéo đi vào một phòng, ngay khi miếng vải đen được gỡ xuống, ánh đèn chói mắt làm cả hai một lần nữa phải nhắm mắt lại.

"Đây là cặp sinh đôi của Phương Hoài Nhâm?" Hai anh em theo thanh âm miễn cưỡng thấy rõ bốn phía, đây là một gian phòng siêu cấp xa hoa, đèn treo thủy tinh lộng lẫy bắt mắt, những chi tiết trang trí khắp phòng đều tinh xảo đẹp đẽ, mà chính giữa phòng có một bàn làm việc bằng gỗ đỏ thật lớn, ngồi phía sau là một nam nhân khuôn mặt dữ tợn.

"Phải~" Gã đàn ông dẫn đầu mang theo vẻ mặt lấy lòng dối trá mà tươi cười đón ý nói hùa.

"Để tôi xem nào." Nam nhân vẻ mặt dữ tợn đứng dậy, chậm rì rì đi đến trước mặt hai thanh niên còn đang bị trói tay sau lưng quan sát. Phương Dật Côn thập phần bất an, theo bản năng nhích lại gần người Phương Dật Luân. "Không tồi. Không tồi." Nam nhân trên mặt mang theo vẻ vừa lòng tươi cười, vừa nói vừa gật đầu, hắn đưa tay nắm Phương Dật Luân trái phải đùa nghịch như đùa một món đồ chơi.

"Ư..." Lần này bị niết sinh đau, Phương Dật Luân nhíu mày, vẻ mặt không cam lòng đem tầm mắt dịch đến một bên. Một gã mập đáng khinh đứng một bên hừ cười một tiếng, một phen xé rách áo trên Phương Dật Luân, khuôn mặt múp míp dán ở một bên cần cổ thanh niên.

Bị hành vi thô lỗ của gã mập làm cho hoảng sợ đến ngây ra, thời điểm Phương Dật Côn phản ứng lại đã thấy kia phần cổ trắng mịn của anh hai đang không ngừng bị liếm mút, Phương Dật Côn muốn nhào lên ngăn cản lại bị một người đàn ông khác mặc âu phục đen của vệ sĩ ấn ở trên mặt đất.

"Buông tay!!! Đừng chạm vào tôi! Tránh ra!!" Phương Dật Luân không ngừng giãy giụa, nhưng đôi tay bị trói chặt ở sau người, chính mình thân trên trần trụi, cổ bị cắn đau quá, hai chân vẫn luôn cuồng đá khiến trọng tâm không ổn định ngã ngồi trên mặt sàn.

Gã mập lúc này đã bắt đầu cởi dây lưng, Phương Dật Luân không ngừng lùi về phía sau cố gắng tránh thoát bàn tay dâm loạn. Thời điểm gã mập chuẩn bị nhào lên đè Phương Dật Luân dưới thân liền bị một thuộc hạ ở phía sau kéo lại, "Ông chủ, phá thân liền bán giá không cao.".

"Hừ, liền tha cho chúng nó vậy." Ông chủ mập nghĩ đến khoản tiền sắp kiếm được, miễn cường dừng lại, sau đó khinh thường nhìn sang tên thuộc hạ vừa ngăn mình, lộ ra một miệng răng ố vàng do hút thuốc đầy dâm dật, "Làm theo quy củ đi."

"Vâng ông chủ. Sẽ gọi mấy em xinh đẹp tới cho ngài." Giả lả tươi cười với người phát lương cho mình, sau đó nhanh chóng phân phó thuộc cấp, "Đem bọn họ nhốt lại, ngày mai đưa ra đấu giá."

Hai anh em Phương Dật Luân cùng Phương Dật Côn còn chưa lấy lại tinh thần, cái gì cũng không biết, chính mình kế tiếp phải đến nơi nào đều hoàn toàn không biết gì cả khiến cả người tràn ngập cảm xúc sợ hãi, bất an cùng kinh hoảng. Lúc nghe thấy âm thanh cửa sắt va chạm vào nhau, hai người mới phát hiện nơi này bốn phía đều là tường xi măng, trong một góc phòng có một cái thùng gỗ, còn lại cái gì cũng không có. Nơi này giống như một địa lao giam nhốt tội phạm, sau khi đám người kia rời đi, trong căn phòng nhỏ tăm tối này chỉ còn lại anh em hai người kề cận nhau.

"Anh ơi. Bọn họ có phải sẽ đem chúng ta đi bán không?" Phương Dật Côn rốt cuộc nhịn không được nội tâm sợ hãi, ngẩng đầu cất tiếng hỏi, nhưng có thể cảm giác được trong giọng nói cậu đều đã phát run.

"Yên tâm, anh hai sẽ bảo vệ em." Bởi hai tay bị trói sau lưng, Phương Dật Luân chỉ có thể dùng sườn mặt nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc Phương Dật Côn để an ủi cậu, "Không sợ. Ngoan, không sợ.".

"Ân." Phương Dật Côn nhẹ giọng vâng một tiếng, ngẩng đầu liền thấy chỗ cần cổ anh hai có dấu vết bị nam nhân gặm cắn, cậu cắn răng gắt gao hướng trong lồng ngực y nhích lại gần như tìm kiếm sự che chở. Một đêm này hai người đều ngủ không được, mãi cho đến hừng đông mới nghe thấy ngoài cửa lác đác có tiếng bước chân.

"Lại đây nào, hai vị thiếu gia của chúng tôi." Nam nhân có gương mặt dữ tỡn ngày hôm qua xuất hiện ở cửa phòng, từ phía sau hắn lại tiến vào hai gã đàn ông vạm vỡ khác, không màng hai người giãy giụa liền giống xách tiểu kê đem hai người kéo ra ngoài, nhét vào thùng xe chặt hẹp.

---------

"Ổng chủ Cấm, hôm nay mang đến cho ngài hàng cực phẩm nha, hơn nữa còn là một đôi song sinh rất đẹp. Ngài thấy có thể ra giá bao nhiêu đây." Nam nhân gương mặt dữ tơn mang theo vẻ mặt gian trá tươi cười tiến vào, một phen kéo Phương Dật Luân qua, dùng tay xoa nắn gương mặt xinh đẹp pha trộn giữa nét ngây thơ cùng chút trưởng thành chưa hết của thanh niên, nâng cằm y lên cho ông chủ lớn trước mắt quan sát đánh giá.

"Ra giá đi." Cấm Ngôn nói thập phần đơn giản, thân là điều giáo sư cao cấp y không cần xem nhiều, liếc mắt một cái liền biết hai thanh niên trước mắt đúng là cực phẩm khó gặp. Hai người là song sinh có độ giống nhau đến 90%, diện mạo cũng thanh tú tinh xảo, trên người toát ra một loại hơi thở non nớt, thân cao hẳn là không có vượt qua 1m70, vóc dáng nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy là loại mặt hàng rất được yêu thích, có thể bán giá cực cao.

"5000 vạn." Nam nhân gương mặt tươi cười, thế nhưng há mồm ra là báo một con số trên trời.

"Giá này." Cấm Ngôn nhíu mi sách một tiếng, hai nô lệ bình thường cũng chỉ đáng một phần mười giá trên, cho dù là cặp song sinh lại đẹp đẽ như vậy thì quý giá hơn thật nhưng cũng chưa đến con số đó, "Ta muốn nghiệm hàng." Cấm Ngôn nâng lên hai mắt sắc bén mà lạnh nhạt, phun ra một câu không thưởng không phạt.

"Hẳn rồi, ông chủ Cấm xin cứ tự nhiên." Nam nhân nghiêng người tránh ra một bên, ra hiệu cho thủ hạ phía sau một cái. Cấm Ngôn mặt vô biểu tình xoay người, hai tên thuộc hạ đè nặng cưỡng ép lôi hai anh em họ Phương theo ở phía sau.

Rất nhanh đoàn người đi vào một gian phòng kỳ quái, Phương Dật Luân phát hiện trong này treo rất nhiều kim loại xích sắt, chính giữa còn có một cái giường lớn cùng loại với giường y tế trong những phòng giải phẫu. Trong phòng có bốn chàng trai diện mạo tuấn mỹ, thân trên trần trụi, trên cổ mang vòng cổ dành cho sủng vật. Mà thân dưới chỗ riêng tử của cả bốn đều mang cùng loại đồ vật bằng da thuộc giống nhau như đồng phục, cái này làm cho hai anh em vốn đã bất an lại càng trở nên lo sợ.

"Các anh muốn làm gì??? Buông tôi ra! Dừng tay!!!" Hai tên thuộc hạ ném người xuống liền rời đi, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp người bên trong. Cấm Ngôn hướng bốn thanh niên trong phòng đưa mắt ra hiệu, bốn người kia lập tức tiến lên, hai người đè lại Phương Dật Luân, hai người khác đem Phương Dật Côn lôi túm cột vào trên giường sắt. Không biết những người này định làm cái gì, Phương Dật Côn không ngừng giãy giụa, mắt thấy đôi tay chính mình bị cố định trên thành giường, Phương Dật Côn lúc này quả thực gấp tới muốn bật khóc.

"Buông em trai tôi ra, các anh muốn làm gì thì hướng tôi mà làm, nó thân thể không tốt." Phương Dật Luân miễn cưỡng đem mặt nâng lên, xuyên thấu qua mấy sợi tóc hỗn loạn rơi trên trán mà chằm chằm nhìn Cấm Ngôn đang lạnh nhạt đứng ở một bên.

"Không cần phải gấp." Cấm Ngôn thong thả xoay người, một đôi con ngươi nhạt màu nhìn không ra chút độ ấm nào. "Một hồi liền đến cậu." Ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Phương Dật Luân như nhìn một đồ thứ đồ vật nào đó, trong giọng nói không mang theo bất luận tình cảm gì.

Lúc này Phương Dật Luân mới thấy rõ ràng diện mạo nam nhân trước mặt, người này đại khái tầm 25, 26 tuổi, có một đôi mắt phượng rất câu nhân, cái mũi thẳng tắp nghiêm nghị cùng đôi môi mỏng mà gợi cảm. Nam nhân có một đầu tóc đen hơi dài buộc ở sau đầu, làn da tương đối trắng nõn tinh tế, nếu liếc mắt nhìn qua một cái có thể nhầm tưởng thành một nữ nhân thanh cao mà xinh đẹp.

Lúc này Cấm Ngôn chậm rãi rời bước đến trước giường, nhìn Phương Dật Côn nằm trên giường đang ra sức vặn vẹo tránh thoát ràng buộc, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên sườn mặt thanh niên, Phương Dật Côn lập tức giật mình, sau đó đôi tay mảnh khảnh thuôn dài vốn chỉ hợp với làm nghệ thuật của anh từ cổ thanh niên chậm rãi trượt xuống dưới, nhìn lồng ngực Phương Dật Côn bị lộ ra trong không khí bởi vì quần áo bị xé rách trước đó, hơi hơi nhíu nhíu mày. "Cậu từng bị người chơi qua rồi?" Ngữ khí vẫn như cũ không có bất luận cảm xúc gì.

"Cái gì? Chơi qua cái gì?" Phương Dật Côn hoàn toàn không rõ đối phương đang nói cái gì, lúc này sự kinh hoảng lộ rõ trong đáy mắt cậu, chẳng qua được gia đình bảo hộ chặt chẽ nên tâm trí vẫn là chưa đủ trải đời, Phương Dật Côn máy móc không hiểu liền hỏi lại nam nhân.

Cấm Ngôn không để ý đến đặt câu hỏi của Phương Dật Côn, ngón tay chạm vào nụ hoa nhạt màu trước ngực cậu, vân vê trêu đùa.

"Ân a." Đầu vú truyền đến cảm giác tê dại, làm thanh niên vốn chưa có chút tình sự thấp giọng hừ một chút. Bàn tay lạnh lẽo tiếp tục lướt qua phần bụng thon gầy không ngừng phập phồng, một bên duỗi tay cởi bỏ quần Phương Dật Côn. Thanh niên lập tức cảm thấy khẩn trương cùng lo sợ, hai chân không ngừng đá đạp muốn tránh thoát sự động chạm của người khác, thấy tình huống như vậy một trong bốn chàng trai có mặt sẵn trong phòng từ trước cũng đi lên, hai tay gắt gao đè lại hai chân Phương Dật Côn đang loạn đá, cuối cùng toàn bộ quần dài cùng quần trong Phương Dật Côn đều bị lột xuống.

"Dừng tay. Không được đụng vào Côn, các người hỗn đản, đồ ma quỷ." Phương Dật Luân sốt ruột đến rít gào, trong mắt mang theo sự phẫn nộ trước nay chưa từng có, một đôi con ngươi trừng lớn như muốn nứt ra.

"Ồn muốn chết." Cấm Ngôn nghiêng mặt thấp giọng oán giận một câu, hai người đang đè nặng Phương Dật Luân tức khắc thần sắc hoảng loạn, một trong số đó lập tức từ bên trong ngăn tủ lấy ra một cái khẩu tắc hình cầu, bóp cằm Phương Dật Luân nhét vào trong miệng y khiến âm thanh phát ra từ miệng đối phương chỉ còn lại tạp âm "ngô ngô"

Cấm Ngôn hừ một tiếng, không quan tâm nữa mà quay đầu lại nhìn người trên giường, quả nhiên giống như trong tưởng tượng, hạ thể Phương Dật Côn chỉ có chút lông mao thưa thớt, bên dưới lộ ra phân thân màu hồng nhạt chứng minh thân thể thanh niên như cũ thuần khiết. Cấm Ngôn dùng một tay đỡ lấy dương vật non mềm của đối phương mà đùa nghịch quan sát, ngay sau đó bắt đầu trên dưới vuốt ve.

"Dừng...a..ha...dừng tay. Đừng chạm vào tôi." Địa phương chưa từng bị người đụng vào hiện giờ sớm đã chịu không nổi khiêu khích, thẳng tắp đứng lên, vật nhỏ sung huyết có vẻ thập phần mê người, nhưng nhan sắc vẫn như cũ là một màu phấn đô đô làm người yêu thích không buông tay.

Cấm Ngôn lạnh lùng liếc Phương Dật Côn một cái, trên tay cũng không có ý sẽ dừng lại, đợi đến thời điểm đối phương chuẩn bị đạt cao trào bỗng đột nhiên ngừng lại. Phương Dật Côn run rẩy thân thể cố nhổm người nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong tay Cấm Ngôn cầm một thanh kim loại rất nhỏ rất dài, bên cạnh còn hợp với một cái màn hình nhỏ không biết để làm gì. Đối phương đi đến giữa hai chân Phương Dật Côn, một tay đẩy ra mã mắt trên phân thân đang sung huyết, một tay cầm thanh kim loại chuẩn bị đâm vào.

"Không cần. Không được. Tránh ra tránh ra." Phương Dật Côn hoảng sợ nhìn tình cảnh trước mắt, giống như biết nam nhân sẽ làm cái gì, không ngừng vặn vẹo thân thể cố tránh né ràng buộc, trái phải lắc đầu muốn đối phương dừng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro