Chương 3: Nghiệm hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ta khuyên cậu đừng cử động, bằng không nếu đâm thủng niệu đạo, ta cũng không đền lại cho cậu được đâu." Cấm Ngôn nâng mắt lên, nhìn Phương Dật Côn từ kinh sợ giãy dụa chậm rãi cứng đờ người không dám động.

"Cầu xin anh... Không cần như vậy." Phương Dật Côn đỏ hồng đôi mắt cầu xin Cấm Ngôn, nghiêng đầu nhìn sang một bên thấy anh hai Phương Dật Luân đang bị đè trên mặt đất không thể động đậy, trong miệng không ngừng ư ư như là muốn nói chuyện, nhưng bởi mang theo khẩu tắc mà căn bản nghe không rõ đang nói cái gì.

Cấm Ngôn không để ý đến Phương Dật Côn đau khổ cầu xin, một tay niết mở phần lỗ chuông trên quy đầu, một tay khác cầm thanh kim loại dính đầy dịch bôi trơn nhẹ nhàng đẩy vào lỗ nhỏ. Lúc này Cấm Ngôn vừa đẩy dần dị vật vào niệu đạo Phương Dật Côn, vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm vách thịt hồng nhạt ướt át bên trong niệu đạo thanh niên qua màn hình kết nối với camera cực kỳ nhỏ gắn ở đầu thanh kim loại.

"A a. Đau quá. Không muốn không muốn." Bị dị vật xâm lấn làm Phương Dật Côn cảm thấy phân thân căng trướng đau đớn, ngay khi dị vật bị đẩy đến cơ vòng niệu đạo thì hơi bị chặn lại, nam nhân không quan tâm trực tiếp dùng sức đẩy mạnh, dị vật vượt qua lực cản sinh lý cự nhiên tiến vào bàng quang. "Cứu mạng cứu mạng aaaa!!!! Anh hai anh hai." Phương Dật Côn không ngừng lắc đầu, theo bản năng trong miệng kêu tên Phương Dật Luân.

Thẳng đến khi Cấm Ngôn vừa lòng ngồi dậy, rút thanh kim loại đang cắm trong cơ thể Phương Dật Côn ra, lắc lắc tay hơi nghiêng đầu, "Lật lại." Ngay lập tức hai chàng trai cởi bỏ trói buộc trên tay Phương Dật Côn đem người lật sấp lại, sau đó đôi tay cậu tiếp tục bị tước đoạt tự do, giữa hai đầu gối cũng bị một ống thép không rỉ cố định, không thể không lấy tư thế quỳ bò hiện ra ở trước mắt nam nhân.

Phương Dật Côn trong miệng nức nở, nước mắt sớm đã mơ hồ một mảnh, đột nhiên "Bang" một cái tát đánh vào cánh mông mềm mại, chỉ thấy trên da thịt trắng lập tức để lại năm dấu tay đỏ tươi.

"A. Đau quá." Trên mông một trận nóng rát như hỏa thiêu, chưa bao giờ bị đối xử ác ý như vậy, Phương Dật Côn lập tức kêu sợ hãi to.

"Nâng lên." Không quan tâm thanh niên đang gào khóc, giọng điệu Cấm Ngôn vẫn như cũ không hề có độ ấm, ra lệnh cho người dưới đang quỳ bên dưới nhanh chóng thực hành. Nhưng Phương Dật Côn vẫn còn đang hoảng sợ chỉ biết nức nở nào có để ý đến mệnh lệnh của nam nhân. Cấm Ngôn liền nhẹ nhàng nâng tay, một chàng trai bên cạnh lập tức đưa qua một cái roi mây.

Phương Dật Côn vốn là thiếu gia sống trong nhung lụa, lúc này chỉ biết bất lực kêu khóc, căn bản không có lưu ý động tác nam nhân, chỉ nghe "Vụt" một tiếng, ngay sau đó là một trận đau nhức tê dại từ hai phiến mông truyền thẳng tới đại não. Cậu miễn cưỡng xoay đầu nhìn thấy trong tay đối phương đang nắm một cái roi mây vừa mảnh vừa dài, mà đó chính là nguồn gốc gây cơn đau bỏng rát vừa nãy.

"Nâng lên." Nam nhân ngữ khí đã hơi trầm xuống, lần này Phương Dật Côn không dám làm lơ yêu cầu của đối phương, tuy rằng rất không cam tâm, nhưng vẫn là nức nở ngoan ngoãn nâng cái mông lên.

Thấy thanh niên thuận theo, Cấm Ngôn mang lên một đôi bao tay cao su dùng trong y tế, một bàn tay tách ra cánh mông non mềm của Phương Dật Côn, một tay khác dính đầy dịch bôi trơn không ngừng xoa bóp cúc huyệt non nớt. Không đợi Phương Dật Côn kịp phản ứng, một ngón tay đột ngột cắm vào cửa động nhạt màu đang khe khẽ mấp máy.

"A...aa! Nơi đó...không cần. Dừng tay... khó chịu quá." Cảm giác cấm địa bí ẩn bị xâm chiếm, Phương Dật Côn lập tức căng thẳng toàn thân, hai mắt hoảng sợ mở lớn, thời điểm cảm thấy chính mình đã đến cực hạn, ác ma phía trên liền đưa ngón tay thứ hai tiến vào, hơn nữa còn bắt đầu ở trong tràng bích không ngừng đào lộng.

"A" Khi ngón tay Cấm Ngôn đột nhiên ngừng ở điểm nào đó liền hung hăng đỉnh vài cái, Phương Dật Côn tức khắc ngẩng phắt đầu lên, thân thể phản ứng giống bị một đạo tia chớp bổ trúng, phân thân lập tức run rẩy bắn ra một cổ chất nhầy trắng đục. Sau đó cả người thanh niên như bị rút cạn sức lực, cứ vậy thở hổn hển xụi lơ ở trên giường.

Cấm Ngôn lúc này cũng chậm rãi ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh mím môi hướng về phía một chàng trai ở bên gật gật đầu. người này liền nhanh nhẹn cởi bỏ ràng buộc trên tay chân Phương Dật Côn, đem người kéo xuống giường, sau đó cầm lấy một vòng khóa cổ bằng da buộc lên cần cổ thon gầy của cậu, đồng thời móc vào đó một cái xích sắt nhìn qua là biết vô cùng rắn chắc. Nhìn Phương Dật Côn bộ dáng thất thần, Cấm Ngôn xoay người đi thẳng đến trước mặt Phương Dật Luân, nhìn Phương Dật Luân còn đang bị áp chế trên mặt đất mà giãy giụa. Ra hiệu một cái, Phương Dật Luân đã bị kéo lên, đôi tay cũng bị trói chặt trên giường sắt. Nhưng khác với Phương Dật Côn, trong cặp mắt xinh đẹp kia cư nhiên không có sợ hãi, mà nhiều hơn chính là sự phẫn nỗ không thể phát tiết.

"Muốn nói cái gì?" Cấm Ngôn nửa híp hai tròng mắt, nhẹ nhàng cởi bỏ khẩu tắc trong miệng Phương Dật Luân.

"Anh tên ác ma, anh cùng những người đó có cái gì không giống nhau?" Sau khi miệng được giải thoát khỏi trói buộc Phương Dật Luân liền gào lên, y muốn nhào tới đánh cho kẻ trước mắt này một đấm, nhưng bất đắc dĩ đôi tay bị giam cầm ở đầu giường khiến y vô pháp đứng dậy.

"Đúng vậy, ta là ác ma, nhưng ta cùng với những tên lưu manh đó khác nhau. Nhớ cho kỹ, ta, là một điều giáo sư." Cấm Ngôn thản nhiên cởi găng tay cao su ra, đôi con ngươi nhạt màu nửa híp nhìn không có chút tình cảm nào. "Nếu tới nơi này của ta rồi, ta khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn, miễn cho phải chịu nhiều nỗi khổ da thịt." Cấm Ngôn từ từ hạ đuôi mắt nhìn chằm chằm Phương Dật Luân.

"Các ngươi...các ngươi đây là giam cầm trái pháp luật." Phương Dật Luân bắt đầu khẩn trương, điều giáo sư là làm cái gì? Ở trong cuộc sống trước đây của y chưa bao giờ xuất hiện chức nghiệp này, nhưng hiện tại y đã quản không được nhiều thứ như thế nữa, bởi vì người trước mắt đang động tay cởi áo trên người y ra.

Là thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ nên Phương Dật Luân cũng có làn da non mềm trắng nõn, cặp song sinh này quả nhiên là cực phẩm. Hơn nữa hai người tính cách lại khá tương phản, nếu hảo hảo dạy dỗ, nhất định có thể bán được giá cực tốt. Cấm Ngôn trong lòng nghĩ, hướng người bên cạnh đưa mắt ra hiệu, người đó lập tức tiến lên cởi bỏ quần Phương Dật Luân.

"Dừng tay! Chỉ có cái này. Không thể. Không được. Hỗn đản!! Vương bát đản!!!" Phương Dật Luân liều mạng giãy đạp hai chân cố gắng ngăn kẻ kia hành động, nhưng một người khác tiền tới đè chặt hai chân y lại, nhanh chóng lột sạch đồ trên người y xuống.

Ngay sau khi hai chàng trai cường ngạnh tách ra mở hai chân trần thon dài Phương Dật Luân, Cấm Ngôn lập tức trợn tròn hai mắt vốn lạnh nhạt, một bước tiến tới nâng phân thân phấn nôn hơi nhỏ hơn một chút so với người thường của thanh niên lên để quan sát. Tiểu hoa huyệt nhỏ xinh mềm mại cứ như vậy không chút nào che dấu, bại lộ trước tầm mắt ba người, hai người đang giữ Phương Dật Luân trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không có mệnh lệnh của Cấm Ngôn ai cũng không dám động.

"Đừng nhìn....đừng nhìn nữa." Lúc này Phương Dật Luân quả thực xấu hổ muốn chết, gắt gao nhắm chặt hai mắt, ngay cả thanh âm cũng lộ rõ sự run rẩy.

Người song tính. Không ngờ lại chính là người song tính. Này quả thực chính là trăm năm khó gặp, là một điều giáo sư nhiều năm, Cấm Ngôn dạy dỗ qua không biết bao nhiêu nam nữ đủ cả, nhưng là người song tính lại chưa từng gặp qua. Đừng nói 5000 vạn, chính là 5 trăm triệu cũng đáng giá. Chẳng lẽ những người đó còn không biết? Cấm Ngôn xoay chuyển tròng mắt, "Nhận." Đối hai thuộc hạ bên cạnh đơn giản phân phó một câu liền xoay người rời đi.

"Ông chủ Cấm. Thế nào rồi? Lần này nghiệm hóa có vừa lòng ngài không?" Nam nhân gian trá trên mặt đầy vẻ tươi cười ninh nọt hỏi.

Cấm Ngôn không để ý đến sự dò hỏi của gã, tùy tay móc ra chi phiếu, viết lên đó con số 5000 vạn rồi xé đưa cho gã, thậm chí không đợi gã nói lời gì liền xoay người trở về, để lại thuộc hạ bên dưới xử lý những công việc tiếp theo.

Trở lại phòng, phát hiện hai anh em Phương thị đều mang theo vòng cổ bị buộc ở trong phòng, Phương Dật Côn đem đầu gắt gao chôn trong lồng ngực Phương Dật Luân bất lực nức nở, mà Phương Dật Luân vẻ mặt ẩn nhẫn nhìn chằm chằm Cấm Ngôn vừa mới vào cửa.

"Không phải phận sự của các cậu. Ra đi" Cấm Ngôn đối bốn người trong phòng phân phó một câu.


"Vâng, chủ nhân." Sau đó bốn người lần lượt quỳ gối bò đến trước người Cấm Ngôn, từng người hôn lên mũi giày boot đen của anh, theo thứ tự rời khỏi phòng.

"Từ hôm nay trở đi, các cậu phải gọi ta là chủ nhân." Cấm Ngôn đi đến trước mặt hai anh em, nhìn hai người đang bất lực ngồi dưới đất rúc vào nhau, tạm dừng một chút, "Nơi này là Sủng Dạ, là câu lạc bộ chuyên dạy dỗ đào tạo tính nô, hoặc tên gọi khác chính là sủng vật, các cậu phải nhận rõ thân phận chính mình hiện tại. Chạy trốn, là không có khả năng. Nếu các cậu muốn thử xem cũng không sao, nhưng nhất định sẽ hối hận vì đã làm ra hành vi ngu xuẩn như thế." Cấm Ngôn một hơi nói rất nhiều, đây là thói quen của y, nếu đã nhận hàng hóa, liền phải rõ ràng cảnh báo cho chúng biết.

"Không phải... Chúng tôi không phải tính... tính nô." Nói ra hai từ này làm Phương Dật Luân vô cùng hổ thẹn. "Tiên sinh, cầu xin ngài. Thả chúng tôi đi đi. Chúng tôi không phải loại người như vậy." Phương Dật Côn nép ở trước ngực Phương Dật Luân, nghe anh hai dùng thanh âm vừa nhỏ vừa run rẩy cầu khẩn.

"Các cậu là ta dùng tiền mua tới tay liền thuộc quyền sở hữu của ta. Trước kia không phải, nhưng không đại biểu về sau cũng không phải. Tới đâu hay tới đó. Đạo lý này các cậu hẳn là hiểu đi?" Cấm Ngôn nói xong chậm rãi cong lưng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người.

"Cậu là người anh, đúng không? Kêu Phương Dật Luân đi?" Cấm Ngôn một phen nhéo vòng khóa trên cổ Phương Dật Luân kéo về phía mình, híp mắt quan sát thanh niên. Phương Dật Côn ở một bên thấy thế vội dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cấm Ngôn, không ngừng lắc đầu, hy vọng nam nhân đừng đối xử thô lỗ như vậy với anh hai của mình.

Chỗ cổ bị vòng khóa thít chặt gây đau xót cùng khó thở, Phương Dật Luân không muốn trả lời, quay đầu đi gắt gao nhắm mắt lại không muốn nhìn đối phương. Cấm Ngôn thấy người dưới tay không thuận theo như thế, trong lòng cư nhiên hơi hơi rung động một chút, xem ra là một tên nô lệ cứng đầu đấy, nhưng như vậy trong quá trình dạy dỗ mới có lạc thú chứ.

Nam nhân không quan tâm thái độ Phương Dật Luân, dùng tay kéo mạnh thanh niên, đem đối phương tiếp tục cột vào trên giường sắt.

"Anh hỗn đản, máu lạnh, vô nhân tính." Phương Dật Luân dùng hết những ngôn ngữ mắng chửi người mà mình biết, hai tròng mắt gắt gao trừng mắt nhìn Cấm Ngôn như muốn giết đối phương. Mà lúc này bàn tay mảnh khảnh của nam nhân đã nắm lấy phân thân thanh niên bắt đầu chậm rãi vuốt ve. Tức khắc một trận tê dại mãnh liệt tràn vào trong đầu, Phương Dật Luân nỗ lực cắn chặt khớp hàm, muốn khắc chế phản ứng sinh lý từ hạ thân, nhưng hiển nhiên thân thể y căn bản hoàn toàn không chịu chính mình khống chế, cuối cùng vẫn là ở trên tay nam nhân trở nên cương cứng.

Cấm Ngôn cũng không để ý tới Phương Dật Luân chửi mắng, chuyên tâm thực hiện động tác trên tay. Xem ra thanh niên có bộ phân sinh dục nam phát triển bình thường, chỉ vuốt ve không đến năm phút Phương Dật Luân liền bắn ra vài cỗ chất lỏng màu trắng. Cấm Ngôn lập tức lấy ra ống nghiệm, thu tinh dịch vừa bắn của đối phương làm hàng mẫu, cẩn thận bỏ vào rương giữ nhiệt, sau đó xoay người tiếp tục chen vào giữa hai chân Phương Dật Luân, một bàn tay xoa nắn tiểu hoa huyệt nhỏ xinh bên dưới, từ vẻ ngoài xem ra khí quan nữ tính này còn thập phần non nớt.

"Dừng tay dừng tay! A aa...đừng chạm vào nơi đó. Không!!!" Phương Dật Luân phát hiện nam nhân đang đụng đến cấm địa mà mình luôn giấu kín, lập tức kinh hoảng thất thố la lên, ngẩng đầu dùng biểu tình cực độ xấu hổ và giận dữ đối nam nhân nói.

"Nhớ kỹ, nô lệ không có tư cách nói không. Tính nô, hoặc nói đúng hơn là sủng vật thì càng không có tư cách từ chối chủ nhân của mình." Cấm Ngôn không dừng tay, ánh mắt lãnh lẽo giống có thể đóng băng hết thảy. Nhẹ nhàng phiên động hai cánh hoa, đột nhiên phát hiện thanh niên cư nhiên có cả âm hạch, đây đúng là một bộ khí quan nữ tính hoàn chỉnh, thân thể như vậy cự nhiên lại khiến Cấm Ngôn trong lòng căng thẳng. Một ý tưởng đột nhiên xẹt qua trong óc, lưu lại cặp song sinh này, làm cho bọn họ trở thành vật sở hữu tư nhân của riêng mình. Không không không, ý tưởng này chỉ là trong nháy mắt, người đàn ông kia nhất định sẽ không đồng ý. Cấm Ngôn lấy lại tinh thần, bắt đầu xoa bóp viên mật đậu phấn nộn mình vừa phát hiện.

Phương Dật Luân nhắm chặt hai mắt, run rẩy mà bất lực ngăn lại hai dòng nước mắt đang chảy xuống vì nhục nhã. Mấy ngày trước y vẫn còn là đại thiếu gia Phương gia, mà hiện tại ngay cả quyền tự chủ đều bị tước đoạt. Phương Dật Luân muốn cắn lưỡi tự sát, đột nhiên mở mắt ra, gian nan ngẩng đầu nhìn Phương Dật Côn đang bị trói ở một bên, thấy nó đang không ngừng dùng tay kéo căng vòng cổ ý đồ muốn tránh thoát, rõ ràng thân thể đang phát run với biên độ lớn, đôi mắt khóc đến đỏ hồng lộ ra vẻ không cam lòng nhìn chính mình, ý nghĩ tự sát liền nghẹn trở về. Nếu chính mình mà chết, vậy Côn nhất định cũng sẽ mất mạng. Phương Dật Luân cắn răng, nghẹn ngào cất tiếng, "Côn...Đừng nhìn anh...".

"Cứ nhìn đi, dù sao các cậu cũng phải nhanh một chút thích ứng loại cuộc sống cùng sinh hoạt như này." Cấm Ngôn hơi hơi nâng cằm, ánh mắt chuyển qua trên người Phương Dật Côn, nhìn thanh niên đang run rẩy như chú thỏ con, trông đến là đáng yêu, "Dật Côn, Dật Luân a." Khóe miệng nam nhân cự nhiên lại lộ một mạt ý cười, tiếng cười ấy vậy mà không hề lạnh lẽo như vẻ mặt của y mà phá lệ hấp dẫn, liêu nhân hồn phách.

Thời điểm Phương Dật Luân phục hồi tinh thần lại phát hiện chính mình thế mà bị dung mạo Cấm Ngôn hấp dẫn, gương mặt lạnh lẽo xinh đẹp kia tựa như thiên sứ vô cảm, cười rộ lên lại có vẻ yêu diễm mà mang theo một cổ tà khí. Nhưng cảm giác đó chỉ là trong nháy mắt, hạ thể truyền đến khoái cảm xông thẳng lên đỉnh đầu khiến Phương Dật Luân kinh hãi. Thanh niên nhận thấy ngón tay nam nhân không ngừng kích thích thịt mầm non nớt, thực mau một cổ khoái cảm tê dại cực kỳ mãnh liệt dâng lên, thân thể bắt đầu xuất hiện hiện tượng co rút, trong miệng nhịn không được kêu lên.

"A a. Không thích hợp. Mau dừng tay. Di a a...ha..ha..ư." Phương Dật Luân giãy dụa thân thể, cơ bắp bắt đầu căng thẳng, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều một lần nữa làm Phương Dật Luân muốn hỏng mất. Thanh niên nhận thấy dưới hạ thân có một chút chất lỏng theo rãnh mông chảy ra, cảm giác này trước nay chưa từng có, cấm địa bị vuốt ve tới hưng phấn bức y nhục nhã muốn điên rồi, khe âm đạo bắt đầu có quy luật mà từng trận co rút lại, như là đang khát vọng cái gì.

"Độ mẫn cảm không tồi." Cấm Ngôn vừa lòng ngồi dậy, vẫy vẫy ái dịch trên tay, từ tủ đồ bên cạnh rút ra tờ khăn giấy chà lau. Y không nghĩ tới Phương Dật Luân lại ngây ngô đến thế, cự nhiên cũng không biết đây là một loại cao trào bản năng. Cấm Ngôn rủ xuống khóe mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang run rẩy trên giường,xem ra có thể dạy dỗ đối phương thành nô lệ mẫn cảm, trong lòng điều giáo sư cấp cao này cũng đã lập ra các bước điều giáo cơ bản. 

-----------

Cha mẹ ơi tại sao một chương của truyện dài dã man như vậy. Chương nào cũng trên dưới 3000 từ aaaaaaaaaaaaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro