Chương 4: Một vòng bảy ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Cao H? Dạy dỗ ngược thân, cẩn thận khi đọc)

"Đang đang đang."  Tiếng đập cửa làm Cấm Ngôn tỉnh lại từ trong suy nghĩ.

"Vào đi." Cấm Ngôn xoay người, thấy tiến vào không phải ai xa lạ, chính là đồng nghiệp cùng nghề của mình Lục Lạc. Nói Lục Lạc là đồng nghiệp của y, còn không bằng nói là đối tác kiêm bằng hữu thì càng thỏa đáng hơn. Sủng Dạ là một câu lạc bộ cung cấp nô lệ sủng vật lớn, Lục Lạc cũng là một điều giáo sư cấp cao trong này, hơn nữa hắn đối Cấm Ngôn lại cực kỳ quan tâm cùng chăm sóc.

"Phương Dật Luân, Phương Dật Côn là con trai của trùm địa ốc Phương Hoài Nhâm, bởi vì Phương Hoài Nhâm phá sản cho nên họ bị coi như tài sản mà bán để lấy tiền trả nợ. Bất quá Ngôn Ngôn, cuộc mua bán này của em có lời quá nha." Lục Lạc vừa tiến đến liền dùng một loại thái độ ngả ngớn để nói chuyện, trong mắt còn mang theo một tia đùa giỡn.

"Ân." Cấm Ngôn đi đến trước mặt Lục Lạc, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, sau khi tạm dừng một lát liền nói "An bài một buổi đấu giá đi, đứa em Phương Dật Côn anh giúp tôi dạy dỗ một tuần." Cấm Ngôn nâng khóe mắt, dùng ngữ khí cực kỳ bình đạm nói.

"Một tuần? Một tuần thì có thể dạy dỗ ra cái gì?" Lục Lạc nhướn mày nhìn Cấm Ngôn.

"Tôi tin năng lực của anh, một tuần là đủ rồi. Khiến cho bọn họ chấp nhận thân phận sủng vật của bản thân, rồi sớm tìm được chủ nhân mới để dạy dỗ." Cấm Ngôn đương nhiên biết thời gian một tuần là không đủ, nhưng nếu người đàn ông kia trở về, y liền không biết sẽ phát sinh cái gì.

"Kỳ thật em là đang bận tâm đến hắn đi? Như vậy vừa lúc, đem cặp anh em đặc biệt này cho hắn làm sủng vật mới, mà em..." Lục Lạc vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi tới gần bên tai Cấm Ngôn, "...liền có thể cùng anh ở bên nhau rồi." Ý cười trên vẻ mặt điển trai của gã càng đậm, nhìn khuôn mặt vốn xinh đẹp của Cấm Ngôn trở nên âm trầm, ngay cả không khí quanh mình đều như đông lại, kia một đôi con ngươi sắc bén như lưỡi dao liếc nhìn Lục Lạc tựa như muốn đâm thủng cả người gã.

"Ha ha ha. Anh nói giỡn thôi, Ngôn em sẽ không thật sự tin đi." Lục Lạc dùng vẻ mặt phúc hậu và vô hại tươi cười nhìn Cấm Ngôn, sau đó chậm rì rì đi đến trước mặt Phương Dật Côn ngồi xổm người xuống, một tay nắm lấy cằm đối phương, cẩn thận nhìn người thanh niên đang phát run này. "Phương Dật Côn, ta liền mang đi đây." Người bị gọi tên diện mạo tinh xảo vô cùng, làm người nhìn yêu thích không muốn buông tay, còn có một loại ý tưởng muốn khi dễ cậu, chà đạp cậu, muốn nhìn bộ dáng cậu khóc nức nở bởi dục vọng tra tấn, nhất định phi thường đã ghiền. Lục Lạc vừa nghĩ vừa đưa tay cởi bỏ song sắt trói buộc hai tay Phương Dật Côn, tựa như dắt chó mà túm lấy cậu, đối phương giật mình trọng tâm không vững lập tức ngã trên mặt đất.

"A. Không muốn! Không được. Bỏ ra." Phương Dật Côn không ngừng giãy giụa, kinh hoảng nhìn nam nhân trước mắt. Lục Lạc là một điều giáo sư cho người ta cảm giác thập phần ôn hòa, trên mặt gã luôn mang theo tươi cười ấm áp, cái này làm cho Phương Dật Côn nghĩ rằng Lục Lạc không quá nguy hiểm.

Lục Lạc dừng chân, vẫn là vẻ mặt tươi cười vô hại, ngồi xổm trước mặt thanh niên thân mật nói, "Dật Côn ngoan, nếu nghe lời ta sẽ thực ôn nhu với em." Vừa nói, Lục Lạc vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Phương Dật Côn, ngữ khí cũng cực kỳ mềm mỏng.

"Anh ơi anh ơi... Tôi không muốn đi, tôi muốn ở cạnh anh hai." Phương Dật Côn như cũ không ngừng giãy giụa, không để ý đến nam nhân trước mắt, mà Phương Dật Luân lúc này cũng đang gian nan nghiêng đầu, dùng ánh mắt không đành lòng nhìn đứa em trai trước giờ luôn ốm yếu của mình.

"Chát chát." Sau hai tiếng vang thanh thúy, sườn mặt Phương Dật Côn lập tức đỏ rực dấu tay. "Đồ đê tiện, đừng thử điểm mấu chốt của ta." Tươi cười trên mặt Lục Lạc biến mất, thay vào đó là vẻ tàn bạo cùng tà ác. Phương Dật Côn bị hai cái tát đánh cho trước mắt biến thành màu đen, nghiêng người ngã trên mặt đất toàn thân không ngừng run rẩy. Lục Lạc tuy rằng nhìn qua có vẻ hòa ái dễ gần lại ôn tồn lễ độ, trên thực tế là một điều giáo sư cao cấp với thủ đoạn tàn nhẫn theo đuổi cực hạn thân thể con người. Mà sở trường nhất của gã chính là có thể dễ dàng giẫm đạp tôn nghiêm người khác, cuối cùng thành công tẩy não con mồi, biến họ trở thành một tính nô chân chính.

"Không!!! Đừng đánh nó. Côn bị bệnh tim cùng hen suyễn, không chịu được đối xử bạo lực như vậy." Phương Dật Luân mắt thấy em trai lại bị đánh, trong lòng vô cùng lo lắng cùng đau xót, nhưng chính mình còn đang bị trói chặt trên giường căn bản không ngăn cản được, chỉ có thể dùng hết toàn lực kêu.

"Hen suyễn? Còn cả bệnh tim?" Vẻ tươi cười tà ác trên mặt Lục Lạc lại càng lộ rõ, một sủng vật yếu đuối như vậy chính là loại hình gã cực kỳ yêu thích, càng yếu ớt lại càng kích thích ham muốn phá hủy trong gã. Lục Lạc không chỉ là điều giáo sư đơn thuần, gã còn là một thiên tài quái thai nổi danh trong giới y học đương thời, khó trách Cấm Ngôn lại để cho gã tới dạy dỗ Phương Dật Côn, xem ra cũng là muốn chuẩn bị trước một chút, không thì sủng vật chưa kíp bán ra đã bị đùa chết trong tay mình, không những không thu hồi được vốn mà còn huỷ hoại cả thanh danh của Sủng Dạ.

"Cậu vẫn nên quan tâm tới số phận của chính mình thì hơn." Cấm Ngôn lấy ra một cái khuy âm kính, một tay đẩy ra hai cánh hoa non nớt, một tay đem khí cụ nhẹ nhàng đẩy vào trong, cảm giác người trên giường một trận run rẩy cũng không quan tâm, xoay qua mặt nhìn chằm chằm hình ảnh xuất hiện trên màn hình, nhưng lại phát hiện lối vào có một mảng thịt mỏng chắn mất. Cấm Ngôn ngẩn người, nhận ra đó là màng trinh xử nữ, y thật không ngờ tới bộ phận sinh dục nữ của thanh niên cũng phát triển hoàn chỉnh đến vậy. Nếu đã như thế thì lưu lại màng trinh này, tại buổi đấu giá mà công bố thì không biết sẽ khiến mọi người sục sôi muốn mua người này về làm sủng vật với giá cao đến thế nào đây. Nhưng như vậy xem ra tạm thời không thể dạy dỗ nơi này, Cấm Ngôn vừa nghĩ vừa tiếc nuối rút khí cụ ra. Nhìn Phương Dật Côn bị Lục Lạc thô bạo kéo đi rồi, anh liền lấy ra một cái dây thừng, trong quá trình điều giáo thì trói buộc cùng cầm cố là không thiếu được. Động tác trong tay nam nhân cực kỳ nhanh nhẹn, đem hai chân Phương Dật Luân nâng cao lên khiến cho cái mông trắng mềm cũng bị buộc rời khỏi mặt giường, thực mau cố định đối phương trong tư thế mông hướng lên trần nhà cực kỳ sỉ nhục.

Dây thừng thô ráp ma sát lan da làm Phương Dật Luân thống khổ vạn phần, tư thế cong người rất nhanh khiến tứ chi đau nhức, nhưng bất đắc dĩ muốn vặn vẹo tránh thoát đều làm không được. Cấm Ngôn lấy ra một hộp cao bôi trơn trong suốt, từ bên trong đào ra một khối to, bôi lên quy đầu phân thân Phương Dật Luân khiến nó trở nên óng ánh dưới bóng đèn. Cao bôi trơn này là sản phẩm Sủng Dạ chuyên môn điều chế có công hiệu như xuân dược, là vật chuẩn bị cho những nô lệ sẽ dạy dỗ theo khuynh hướng sủng vật mẫn cảm như Phương Dật Luân, thông qua dục vọng để đánh vỡ tôn nghiêm cùng tính cách trước đây của sủng vật, sau đó đắp nặn lại nhân cách cùng buộc họ phải chấp nhận thân phận mới của mình chỉ là một món đồ thuộc sở hữu của chủ nhân mà thôi.

"Cái...cái gì vậy. Anh cho tôi dùng cái gì?" Mắt thấy Cấm Ngôn đem thứ chất lỏng sền sệt dạng cao bôi đầy lên dương vật bản thân, đặc biệt là phần đỉnh phân lượng càng nhiều, thậm chí ngay cả lỗ nhỏ cũng không buông tha. Lượng lớn cao bôi trơn bị đẩy vào lỗ chuông mẫn cảm, tức khắc hạ thân bắt đầu khó chịu, giống như hỏa thiêu vừa nóng rát vừa ngứa ngáy như hàng vạn con kiến đang bò. Mắt thấy phân thân người bên dưới nửa ngạnh muốn cương cứng, Cấm Ngôn cự nhiên ác độc lấy ra một cái khóa trinh tiết, đem vật nam tính nhỏ xinh non nớt của thanh niên nhốt trong lồng sắt chật hẹp kiên cố.

"Nhớ kỹ, không được chủ nhân cho phép liền không được bắn tinh, cũng không cho tự an ủi." Cấm Ngôn thản nhiên nói, một chút cũng không bận tâm đến Phương Dật Luân đau đớn bởi khóa trinh tiết quá nhỏ so với dương vật mà lúc này đã mặt nghẹn đỏ lên, y không ngừng động tác trên tay, xoay người kéo một cái ống mềm trắng đục ra, tiếp tục bôi dịch làm trơn lên thân ống, một tay đem ống mềm đẩy mạnh vào cúc huyệt bởi vì khẩn trương mà co chặt, động thủ mở công tắc.

"Ahhh... Lạnh quá! Mau dừng tay...ưhh... đau..." Toàn thân Phương Dật Luân bị dây thừng trói chặt không thể nhúc nhích chỉ cảm thấy một cổ chất lỏng lạnh lẽo đang chảy ngược từ hậu huyệt vào thân thể của mình. Theo thời gian từng chút trôi qua thanh niên cũng chỉ cảm thấy đau bụng khó nhịn, y tận lực cắn răng nhẫn nại, nhưng trong bụng nhỏ càng lúc càng trướng căng khiến cho dù là hô hấp rất nhẹ cũng đều làm Phương Dật Luân đau đến muốn chết.

"Lần đầu tiên, ta chỉ dùng 300CC." Đối với người lần đầu tiên súc ruột mà nói con số này cũng đã đủ có thể làm người khó chịu đến sống không bằng chết. Thẳng đến khi toàn bộ chất lỏng rót xong, thần kinh Phương Dật Luân đã rơi vào trạng thái căng chặt, mà chất lỏng lạnh băng trong thân thể xao động làm bụng dưới từng trận quặn đau, Phương Dật Luân lúc này đã răng trên va vào răng dưới, mồ hôi trên mặt to như hạt đậu chảy xuống từng giọt.

"A. Trướng quá ahhh... Đừng rút." Cảm giác nam nhân muốn đem ống thống kia rút ra, Phương Dật Luân gian nan nói, thanh âm cực kỳ run rẩy. Nếu lúc này rút ống ra, y biết nhất định sẽ có cái gì đó trong bụng cũng phun theo, nhục nhã như vậy y khó mà chịu đựng nổi. Vì thế Phương Dật Luân nỗ lực co bóp miệng huyệt nhằm tránh cho mình rơi vào tình cảnh khó coi đó, thế nhưng trong bụng đã khó chịu đến ục ục kêu lên thành tiếng.

"Sẽ không để cậu phóng thích nhanh như vậy đâu. Lần đầu tiên, kiên trì 5 phút liền tốt rồi." Cấm Ngôn một tay rút ống mềm ra, tay khác nhanh chóng cầm lấy một cái giang tắc nhét vào cửa huyệt còn hơi khép mở.

Ngay khi dị vật bị đẩy vào trong cơ thể, Phương Dật Luân đồng thời co bóp hậu huyệt nỗ lực muốn đem dị vật bài trừ đi, nhưng bất đắc dĩ căn bản làm không được, cuối cùng cảm thấy mỗi một giây đồng hồ đều như thể dày vò, Phương Dật Luân trải qua cơn đau như địa ngục này tận 5 phút đồng hồ. Mà càng đáng thương hơn nữa khi phân thân y bởi kích thích từ thuốc kích dục mà kêu gào muốn giải phóng nhưng lại bị bó buộc trong lồng sắt chật hẹp của lồng trinh tiết, càng muốn cương cứng càng bị ép đến đau xót, cuối cùng Phương Dật Luân bất lực khóc thành tiếng, hy vọng nam nhân mau chóng cho mình giải thoát.

Nhìn thời gian đã tới rồi 5 phút, Cấm Ngôn đem giang tắc rút ra, chỉ thấy Phương Dật Luân cắn chặt răng, hậu huyệt không ngừng run rẩy muốn co rút. Rất nhanh một cột nước theo lối nhỏ phun ra, trong đó mang theo một ít dơ bẩn màu vàng, nhưng bởi vì đã hai ngày không có ăn cơm nên uế vật cũng không nhiều lắm. Cấm Ngôn lại một lần nữa đem ống thông cắm vào cúc huyệt đang run rẩy của thanh niên, 300CC dịch súc ruột lại một lần rót vào tràng đạo y. Nhưng lần này nam nhân không có dùng giang tắc, chỉ là đợi một chút liền rút ống ra khiến Phương Dật Luân lại một lần phun chất lỏng ra, lúc này tràng đạo đã phi thường sạch sẽ, chảy ra chính là dịch súc ruột trong suốt. Sau đó Cấm Ngôn gọi tới nhân viên vệ sinh của Sủng Dạ đến đem phòng thu thập sạch sẽ.

"Muốn bắn sao?" Sau khi nhân viên vệ sinh rời đi, Cấm Ngôn, nhẹ nhàng nói bên tai Phương Dật Luân, thanh âm nam nhân quyến rũ giống như yêu tinh, chui vào tai thanh niên khiến y tê dại.

"Ân." Phương Dật Luân nhíu chặt hai hàng lông mày, cắn môi dưới gian nan hừ ra một tiếng, hạ thân quặn đau không thôi, dục vọng muốn được giải thoát khiến cho cơn đau càng thêm nghiêm trọng.

"Kêu một tiếng chủ nhân nghe xem." Cấm Ngôn ngồi dậy, một bàn tay đưa lên khỏa anh đào trước ngực thanh niên xoa nắn, thường thường dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng véo đầu nhũ một cái. Loại thiếu gia vốn sống trong nhung lụa như Phương Dật Luân lại có thể kiên trì đến bây giờ đã rất ít thấy, có người ngay từ lúc súc ruột lần đầu tiên đã bắt đầu khóc lóc xin tha, không nghĩ thanh niên nhìn yếu đuối mong manh này vẫn còn chịu đựng được nha.

Phương Dật Luân nhưng lại chỉ run rẩy cắn chặt môi dưới, nhất quyết không kêu thành tiếng. Thấy thanh niên vẫn còn cố giữ một chút tôn nghiêm, Cấm Ngôn một tay cách lồng trinh tiết bắt đầu xoa bóp dương vật căng trướng không được giải thoát nơi mà từ trắng nõn biến thành màu đào hồng thẫm, ngay lập tức làm cho Phương Dật Luân giật mình ngẩng phắt đầu trừng đối phương.

"Không... Đừng đụng." Phân thân vốn là nơi nhạy cảm bởi chèn ép mà vô cùng khó chịu, nay dưới bàn tay xoa lộng điêu luyện của nam nhân, Phương Dật Luân chỉ cảm thấy từng dây thần kinh trong cơ thể như muốn đứt đoạn, thế giới như muốn sụp đổ, trong miệng kêu to muốn nam nhân dừng lại, nhưng lại không thể thốt lên hai tiếng chủ nhân đối với Cấm Ngôn. Phương Dật Luân muốn chết. Y cảm thấy cực kỳ khuất nhục. Vì cái gì chính mình phải chịu loại đối xử như vậy. Mình rốt cuộc là ai, về sau mình sẽ thế nào. Phương Dật Luân trong mắt mờ mịt như hàm chứa sương mù, ý thức y cũng bắt đầu hỗn loạn không biết tương lai sẽ đi về đâu.

"Thực quật cường?" Cấm Ngôn ngừng động tác, Phương Dật Luân lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng, há miệng thở hổn hển tưởng đã thoát nan. Ai ngờ Cấm Ngôn từ tủ đồ trang trí bên cạnh mang tới một cái cốc tự an ủi, không nhanh không chậm tròng lên vật nhỏ vốn đã bị giam cầm chặt chẽ của thanh niên, sau đó còn ác ý mở tần số chấn động, tức khắc một trận âm thanh ong ong vang vọng trong phòng.

"Ah không. Không muốn!! Ưhh ngạch. Mau dừng lại." Hạ thân vô pháp cương cứng, hơn nữa cốc tự sướng điên cuồng lay động vuốt ve dương vật làm cơ bắp toàn thân Phương Dật Luân bắt đầu co rút, đại não trở nên trống rỗng, thần kinh căng chặt đột nhiên muốn đứt gãy, chỉ nghĩ mau chóng ngăn cản loại tra tấn dường như vô tận nay. Mà càng nhục nhã hơn nữa khi bản năng sinh lý của cơ thể khiến Phương Dật Luân không thể kìm lại được, hạ thân lập tức nghênh đón một cỗ chất lỏng màu vàng ấm.

Cấm Ngôn gỡ xuống cốc tự sướng, phát hiện phân thân thanh niên co giật như muốn nhảy ra khỏi trói buộc của khóa trinh tiết. Nam nhân cũng không quan tâm y đang khó chịu, lấy một cái dương vật giả to chừng hai ngón tay, dính chút dịch bôi trơn, đảo quanh cửa huyệt đang run lẩy bẩy của người bên dưới, "Quật cường như vậy sẽ chỉ làm cậu càng phải chịu tội thôi." Lời nói của Cấm Ngôn tuy đã trở nên mềm nhẹ, nhưng vẫn như cũ lạnh lẽo không chút độ ấm. Nhìn Phương Dật Luân trên giường đã khóc đỏ bừng mắt, Cẩm Ngôn nhẹ nhàng dùng sức, đem dương vật giả đẩy mạnh vào trong hậu huyệt non mềm.

"Tôi không cần! Ahhhh... Đau quá." Cúc huyệt lần đầu tiên bị di vật xỏ xuyên khiến Phương Dật Luân vừa thẹn lại vừa đau, y không ngừng lắc đầu, bên dưới cũng cố gắng dùng súc muốn đẩy vật kia ra khỏi cơ thể.

Nhưng sự việc nào có dễ như vậy, giả dương vật dưới bàn tay điều khiển của Cẩm Ngôn không chỉ không rơi ra mà còn hung hăng va chạm nhục bích, tức khắc làm Phương Dật Luân đau đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt, mà phân thân bị giam cầm lại bắt đầu nhảy lên, mã mắt đã chảy ra chút chất lỏng trong suốt cho thấy chủ nhân ngây thơ sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.

"Ai cho phép cậu nói không được?" Cấm Ngôn lạnh nhạt nói, động tác trên tay cũng liên tục nặng nề nghiền áp lên tuyến tiền liệt yếu ớt của thanh niên.

"Di ahhhhhhhh." Phân thân căng trướng như muốn bạo nổ, Phương Dật Luân bất lực ngẩng đầu về phía sau, các ngón chân căng thẳng đã bắt đầu cuộn tròn lại.

Cấm Ngôn thấy tình trạng Phương Dật Luân như vậy, xem ra tạm thời không thể chờ thanh niên mở miệng gọi mình một tiếng chủ nhân, nếu còn tiếp tục sợ rằng đối phương sẽ hỏng mất. Nam nhân thở dài một tiếng, đưa tay giải khai lồng trinh tiết, vật nhỏ đáng thương được tự do ngay lập tức bắn ra một cỗ dịch trắng đục dâm mỹ.

"Xem ra đây là lần đầu tiên, trước tạm tha cho cậu vậy." Nhìn Phương Dật Luân đã bắt đầu trợn trắng mắt, muốn ngay từ lần đầu tiên hủy nhân cách cùng tôn nghiêm của một người xác thật có chút không có khả năng, cũng không thể quá nóng vội muốn được như ý, Cấm Ngôn trong lòng yên lặng nghĩ.

"Ngạch. Ngạch. A a...ha... tôi không...muốn." Phương Dật Luân lúc này đã vô pháp tự hỏi, y chỉ theo bản năng mà nức nở cầu xin. Cấm Ngôn không nói gì, dùng dương vật giả nhắm ngay tuyến tiền liệt bên trong tràng đạo, dùng tốc độ cực nhanh thọc vào rút ra, nháy mắt chỉ thấy phân thân thanh niên run rẩy lại bắn ra một cổ bạch trọc, mà đối phương cũng trong nháy mắt tựa như bị rút xương mà hôn mê bất tỉnh.

Cấm Ngôn bế Phương Dật Luân lên đem đi tẩy rửa sạch sẽ, trước đó giải khai các trói buộc trên người, chỉ để lại trên cổ vòng cổ tượng trưng cho thân phận sủng vật của thanh niên. Tiếp đó nam nhân gọi nhân viên công tác đem Phương Dật Luân bỏ vào một căn phòng nhỏ vừa vặn có thể chứa được một người, trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng với chăn màn gối cùng màu, đây là phòng đơn chuyên môn cấp cho sủng nô. Cấm Ngôn sau khi hoàn thành dạy dỗ, nhìn nhìn Phương Dật Luân đang bất tỉnh ở trên giường một lúc liền xoay người, trước khi rời đi phân phó nhân viên công tác đúng giờ thì tiêm cho Phương Dật Luân một túi dịch dinh dưỡng, rồi không ngoảnh mặt liền rời khỏi khu dạy dỗ.

----------

Các bạn cần phải suy nghĩ kỹ hãng đọc nhá. Truyện này thấy cũng hơi nặng á mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro