Chương 5: Thủ đoạn của Lục Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(ngược thân dạy dỗ, trọng khẩu thận nhập )

Trên hành lang của tầng hầm ngầm trong Sủng Dạ, một người nam nhân cao lớn đang chậm rãi bước đi, trong tay kéo một cái xích sắt, một thanh niên gầy yếu nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau.

"Vào đi ~ tiểu thiếu gia của ta." Lục Lạc ngoài miệng thì cực kỳ ôn nhu, nhưng động tác lại phi thường thô bạo, trên tay dùng sức một cái lôi kéo khiến Phương Dật Côn đi theo phía sau thiếu chút nữa té ngã.

"A." Phương Dật Côn hoảng sợ, la lên một tiếng, bị Lục Lạc túm vào một gian giống như phòng giải phẫu trong bệnh viện. Phương Dật Côn miễn cưỡng lấy lại tinh thần mới phát hiện bốn phía có rất nhiều máy móc dường như là để chữa bệnh, còn có chút thiết bị không biết để làm gì.

Nhìn chăm chú mới thấy rõ ràng, Lục Lạc người này có một đôi con ngươi màu lục đậm, tóc màu trà cắt ngắn, mặc một áo thun trắng bó người, thân dưới mặc quần jean cũng loại bó sát cùng một đôi bốt da đen bó đến cẳng chân. Gã ăn mặc thì đơn giản như thế, nhưng thoạt nhìn lại có khí chất giống như hoàng thất quý tộc.

"Thân ái a, từ giờ trở đi, cậu chính là tính nô của ta, mà ta, là chủ nhân của cậu, hy vọng cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời, nếu thế sẽ được chủ nhân phi thường yêu thương." Ánh mắt Lục Lạc thập phần nhu hòa, thậm chí mang theo một tia không đành lòng, nhưng tay lại xoa nắn sườn mặt Phương Dật Côn, tiểu thiếu gia có làn da rất tinh tế, lòng bàn tay chỉ hơi dùng sức một chút, trên mặt thanh niên liền lưu lại dấu tay đỏ au. Gã điều giáo sư có thể cảm giác được người dưới thân đang run rẩy, kinh hoảng nhìn chính mình.

"Đừng sợ." Lục Lạc híp nửa mắt tới gần Phương Dật Côn, gần đến có thể cảm nhận được hô hấp của thanh niên hơi tạm dừng vì bất an, đột nhiên nắm lấy tóc cậu, dùng sức đem người ấn ở trên tường. Phương Dật Côn bị va đập đến hơi phát ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại liền cảm giác bờ môi lạnh lẽo của Lục Lạc dán lên môi mình, đầu lưỡi mềm dẻo dưới tình huống cậu không có chút chuẩn bị nào đã đột phá vòng vây xâm nhập vào trong khoang miệng thanh niên.

"Ngô. Không cần." Phương Dật Côn chưa từng hôn môi qua bị tập kích như vậy chỉ cảm thấy kinh hoảng vạn phần, không ngừng xô đẩy Lục Lạc, xuất phát từ phản ứng bản năng mà nhắm chặt khớp hàm, tức khắc mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng cả hai.

"Dám cắn ta?" Lục Lạc híp mắt, môi chậm rãi rời khỏi Phương Dật Côn, lúc tách ra khóe miệng gã còn chảy xuống một tia máu tươi. Ánh mắt kia đã không còn ôn nhu nữa mà thay vào đó là nguy hiểm. Phương Dật Côn vốn mẫn cảm lập tức trở nên khẩn trương, hoảng sợ nhìn đối phương.

"Dừng...dừng lại. Không..." Phương Dật Côn chậm rãi lắc đầu, cậu còn chưa nói hết đã bị Lục Lạc túm tóc một phen ném tới trên đài giải phẫu lớn giữa phòng.

"Bảo bối. Xem ra cậu còn cần học quy củ đã." Ngôn từ nghe hết sức bình thường, nhưng ngữ khí lại hung tợn khiến người bất an. Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Lạc lộ ra vẻ nguy hiểm người khác chớ lại gần, gã một phen đè lại Phương Dật Côn, đem đôi tay thanh niên còng ở đầu giường, hai chân tạo thành hình chữ M mở ra cố định hai bên thành giường.

"Tôi không phải cố ý. Thật sự...không cần!!!" Phương Dật Côn giãy giụa vô dụng, đối với Lục Lạc mà nói, lực đạo của Phương Dật Côn còn không bằng một phần mười sức mình. Gã nhẹ nhàng đem thanh niên cố định trên giường, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn thanh niên vô lực vặn vẹo, một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra quần áo rách nát, xoa bóp hai nụ hoa phấn hồng trên ngực.

Lúc này Lục Lạc tựa như biến thành một người khác, biểu tình cực kỳ âm lãnh tà ác, một tay lấy ra một cây dương vật giả đồ đầy dịch bôi trơn, để ở hậu huyệt non nớt của Phương Dật Côn. Đối với Phương Dật Côn chưa trải sự đời mà nói này quả thực là một hồi ác mộng, tuy rằng vừa mới bị Cấm Ngôn dùng hai ngón tay khuếch trương, nhưng kia so với bây giờ căn bẳn không thể so sánh. Thanh niên lúc này đã sợ đến toàn thân đều căng chặt, cứng đờ tại chỗ.

"Rất sợ? Chúng ta đây bắt đầu từ việc đơn giản trước, thế nào?" Lục Lạc đổi về vẻ mặt hiền hoà, đem dương vật giả đặt ở trước mắt Phương Dật Côn, dùng tay vỗ vỗ lên gò má trắng nõn của đối phương tạo nên tiếng vang bốp bốp. Thanh niên mang theo sợ hãi nhìn chằm chằm khí cụ dâm tà này, sau lại đem ánh mắt dịch đến trên mặt Lục Lạc.

Người trước mắt cũng chẳng chờ đợi cậu trả lời của Phương Dật Côn, gã lấy ra một cái kim tiêm có phần ống bơm thô to cỡ cánh tay người, bên trong chứa đầy chất nhầy trong suốt. "Chúng ta trước tẩy rửa sạch sẽ, sau đó sẽ cùng nhau chơi trò chơi nha?" Lời nói vẫn ôn nhu như nước, nhưng động tác trên tay lại một chút cũng không lưu tình, hung hăng đem đỉnh ống tiêm đâm vào cúc huyệt non mềm, tức khắc đưa tới một tiếng hét thảm.

"Ahhhh..." Đột nhiên đau đớn làm Phương Dật Côn thét chói tai, chất lỏng nghịch lưu làm người cảm thấy nhục nhã vạn phần, cậu cắn chặt môi dưới liều mạng nhẫn nại. Ba ơi, mẹ ơi, anh hai...ai tới cứu con với. Nước mắt thanh niên bởi đau xót và tủi hồ mà rơi ướt khăn trải giường, nhưng đau đớn trong bụng giống như quỷ mị quấn quanh thân thể không chịu dừng lại.

"Là cam du thượng hạng nha, lúc này chỉ có ta mới có." Lục Lạc thập phần đắc ý nói, làm quái tài trong giới y học, nghiên cứu chế tạo một ít thiết bị đạo cụ đặc biệt chỉ là hứng thú yêu thích, đương nhiên cũng là thủ đoạn của riêng gã. Loại cam du này không cần chờ đợi, sau khi rót vào xong sẽ khiến thành ruột thập phần mềm mại như bôi trơn, hơn nữa có thể tức khắc bài xuất, toàn bộ Sủng Dạ cũng chỉ có Lục Lạc mới có.

"A a...ư...." Khi cam du hay chính là dịch súc ruột nhớp nháp đột nhiên tìm được lối thoát phun ra ngoài, Phương Dật Côn cảm tưởng người mình tựa như mất hết sức lực mà xụi lơ xuống. Nhưng không đợi cậu lấy lại tinh thần, liền ngày sau đó là một cái giả dương cụ chen vào trong cúc huyệt còn hơi khép mở, trải qua bôi trơn của cam du, lỗ hậu cũng không tệ đến mức bị xé rách, nhưng dị vật chen vào nơi yếu mềm vẫn làm Phương Dật Côn đau đến thét chói tai. Lục Lạc cũng không có lập tức di động giả dương cụ ngay, chỉ là chậm rãi ở trong cơ thể Phương Dật Côn để nó xoay tròn theo chiều kim đồng hồ. Trong quá trình đó dị vật dột nhiên xẹt qua một điểm nào đó khiến thân thể Phương Dật Côn run rẩy một chút, lúc này khóe môi Lục Lạc hơi hơi giương lên, động tác trên tay cũng dừng lại tại vị trí vừa rồi.

"Nơi này? Thoải mái sao?" Lục Lạc dùng dương vật giả chạm rãi chọc chọc điểm kia một chút

"Không...không muốn... Không thoải mái...." Phương Dật Côn run rẩy trả lời, cậu cảm giác trong cơ thể tựa như bị điện giật, mã mắt lập tức tràn ra một ít chất lỏng trong suốt.

"Không thoải mái? Vậy như này thì sao?" Lục Lạc đem công tắc trên thân dương vật giả mở ra, chấn động mãnh liệt lập tức thổi bay lý trí Phương Dật Côn

"Ahhh....khônggggg...Sẽ hỏng rồi.... Mau dừng lại." Điểm mẫn cảm trong cơ thể kích thích mãnh liệt làm Phương Dật Côn lập tức khóc thành tiếng, cảm giác vừa đau vừa sướng làm thanh niên không biết phải làm sao, chỉ có thể nức nở cầu xin nam nhân nhanh dừng tay.

"Thời điểm cầu xin người khác thì phải kêu một tiếng Chủ nhân nha ~" Lục Lạc chậm rãi từ một bên lấy ra một dây da mềm, trên dây da còn gắn theo mấy cái vòng kim hoàn. Gã đem dây da tròng lên phân thân đã cứng ngắc của Phương Dật Côn, trên tay dùng sức lôi kéo, đem dây da khảm thật sâu vào da thịt mẫn cảm.

"Ngô oa. Chủ nhân... Chủ nhân. Cầu xin ngài...Đau quá ah ha." Thanh niên cúi đầu nhìn xuống hạ thân đang đau xót, chỉ thấy đồ vật tà ác kia đang gắt gao ghim chặt dương vật bản thân, phần quy đầu nguyên bản phấn nộn bị trói buộc nghẹn đến đỏ hồng chật vật không thôi. Khoái cảm xen lẫn cùng thống khổ buộc Phương Dật Côn phải liều mạng cầu xin nam nhân.

"Sao lại đau? Là thoải mái mới đúng chứ, tiểu thiếu gia của tôi ơi." Lục Lạc một tay nắm thân gây thịt bị trói buộc đang đứng thẳng của thanh niên, một tay dùng lòng bàn tay xoa nắn đỉnh phân thân.

"Ha...a ha..." Thanh niên gian nan thở hổn hển, gắt gao nhắm mắt lại, phần đỉnh phân thân vốn là nơi mẫn cảm lại bị nam nhân tùy ý đùa bỡn, cùng với chấn động bên trong cúc huyệt thỉnh thoảng thay đổi tần suất cùng góc độ va đập, dục vọng muốn băn lại luôn bị kìm hãm không ngừng tra tấn thanh niên.

"Nhan sắc càng ngày càng xinh đẹp rồi." Mắt thấy đỉnh phân thân từ hồng nhạt biến thành màu đỏ thẫm, Lục Lạc thập phần vừa lòng nhìn ngắm kiệt tác chính mình, xoay người lại lấy ra một cái dây da khác, dây da này nối hai cái túi kim loại. Động tác trên tay nam nhân thập phần nhanh nhẹn, đem hai viên tinh hoàn dưới thân thanh niên cố định trong túi kim loại, dùng dây da buộc chặt vào gốc côn thịt. Không để Phương Dật Côn có thời gian thở dốc, Lục Lạc một tay mở công tắc của đạo cụ, lại là mạch xung chấn động, tinh hoàn bị gắt gao thít chặt cùng va đập từ mọi góc độ, nhục huyệt liên tục bị giả dương cụ đâm chọc tuyến tiền liệt lại càng sản sinh ra nhiều tinh dịch, nhưng lối thoát duy nhất lại bị trói buộc đến không một khe hở.

"Đau quá...a...ha...ha... Ngạch ư..." Phương Dật Côn toàn thân kịch liệt co rút, xích sắt trên tay va chạm với thành giường kim loại tạo ra âm thanh leng keng truyền khắp cả phòng. Thân thể thanh niên giống như đã tới giới hạn, cậu đột nhiên cảm giác hô hấp trở nên khó khăn, là bệnh hen suyễn tái phát, "Cứu...cứu tôi. Thuốc...thuốc xit...làm ơn..." Biết thân thể của mình phát bệnh, nhưng bất đắc dĩ bị trói ở trên giường, hạ thân lại bị các loại đạo cụ dâm loạn tra tấn, Phương Dật Côn gian nan ngẩng đầu hướng người duy nhất cậu có thể kêu cứu.

Thấy mặt thanh niên bắt đầu đỏ lên một cách không bình thưởng, thở dốc bắt đầu trở nên dồn dập hơn, Lục Lạc lập tức biết là hen suyễn phát tác, lập tức từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc, ở miệng lọ có một cái ống mềm rất dài, gã đem ống mềm cắm vào trong cổ họng thanh niên, một tay ấn chốt mở lọ để phun thuốc. Liên tục ấn vài cái như thế, thanh niên mới bắt đầu hô hấp bình thường trở lại.

"Thuốc này so với thuốc hen suyễn thông dụng thì công hiệu hơn nhiều, trong vòng 24 tiếng đồng hồ tiếp theo, bệnh sẽ không tái phát lại. Như vậy có nghĩa là, cậu có thể tận tình hưởng thụ sự yêu thương từ chủ nhân rồi." Lục Lạc rút ống mềm trong cổ họng Phương Dật Côn ra, một tay tát nhẹ lên hai sườn mặt đối phương, rõ ràng gã không hề có ý tứ sẽ gỡ xuống những trói buộc trên người Phương Dật Côn.

"Không... Không được... Cởi ra...cho tôi." Sau khi hồi phục lại hô hấp, dục vọng muốn bắn tinh lại lần nữa dâng lên, đợt sóng cao trào đầu tiên đã không nhận được giải thoát, khoái cảm lần hai đã rào rạt mà đến, Phương Dật Côn xụi lơ ở trên giường dùng hơi thở gian nan nói.

"Có thể. Nhưng là cậu phải kiên trì một thời gian nữa. Xem nào, liền kiên trì đến khi ta dùng xong buổi chiều trà hôm nay, liền để cậu có thể bắn đi." Lục Lạc vừa nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Phương Dật Côn vừa dùng ngữ khí ôn nhu mà tuyên cáo vận mệnh đối phương. Gã cầm điện thoại gọi nhân viên trong Sủng Dạ chuẩn bị cho mình một phần bánh kem cùng hồng trà, sau đó xoay người ngồi vào sô pha trong phòng, một bên uống trà chiều, một bên thưởng thức vẻ mặt thống khổ của thanh niên.

"A...a...hahh." Không còn có sức lực kêu to, Phương Dật Côn chỉ có thể vô lực lại cứng đờ rên rỉ, nghênh đón thống khổ mà không thể giải thoát của đợt cao trào thứ tư. Đỉnh phân thân bởi vì thời gian dài trói buộc đã bị trướng đến phát tím, tinh hoàn vừa sưng vừa cứng thừa nhận kích thích mãnh liệt, cúc huyệt đã chết lặng, chỉ có ở thời điểm cao trào tuyến tiền liệt mới có thể truyền đến từng trận đau đớn. Phương Dật Côn lúc này trên mặt ẩm ướt đã phân không rõ là nước mắt hay là mồ hôi, nước bọt chảy ra từ khóe miệng thấm ướt một mảng lớn ga trải giường bên dưới.

Cúi đầu nhìn đồng hồ vừa vặn chỉ một giờ, Lục Lạc buông chén trà, đứng dậy đi đến trước mặt Phương Dật Côn, dùng lòng bàn tay xoa xoa đỉnh phân thân đã có xu hướng chuyển thành màu tím, tức khắc nhận được lời cầu xin đứt quãng của đối phương

"Đừng...Đừng chạm vào a. Đau quá...Chủ nhân. Đừng." Phân thân cực độ mẫn cảm, đau đớn thống khổ truyền đi khắp người.

"Lần đầu tiên chịu đựng tốt lắm." Lục Lạc phi thường vừa lòng, tạm dừng một chút, "Nói, sủng nô cảm tạ chủ nhân dạy dỗ, nói xong liền có thể giải thoát." Tay Lục Lạc không ngừng vuốt ve xoa nắn phân thân thanh niên, lúc này người bên dưới thần chí đã sắp hỏng mất, đây là thời khắc tốt nhất để giáo huấn tư tưởng.

"Sủng nô...cảm tạ...chủ nhân...dạy dỗ." Phân thân vốn đã mẫn cảm vô cùng, dưới trêu đùa của nam nhân, Phương Dật Côn ngẩng đầu, hai mắt thất thần máy móc lặp lại.

"Thực ngoan." Lục Lạc một tay cởi bỏ trói buộc trên thân dương vật Phương Dật Côn, trong nháy mắt được tự do, tinh dịch không phải ngay lập tức bắn ra, mà là tý tách chậm rãi chảy xuống, bởi vì tinh hoàn vẫn còn bị trói buộc, căn bản vô pháp thống khoái bắn tinh.

"Nói, sủng nô hy vọng bắn thế nào?" Lục Lạc một tay nắm lấy giả dương cụ còn trong cúc huyệt thanh niên bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, hơn nữa mỗi một lần đâm thúc đều ma sát ngay trên tuyến tuyền liệt.

"Ngô a. Không...không biết...muốn...a...hahh..." Phương Dật Côn không ngừng lắc đầu, giờ này khắc này cậu đã bị bức đến điên rồi, trong miệng cũng không biết là đang nói cái gì.

"Muốn bị làm bắn, đúng không?" Lục Lạc dừng lại dương vật giả trên tay, lại bắt đầu loát động phân thân nhan sắc dị thường của thanh niên, đồng thời sử dụng móng tay nhẹ nhàng chọc chọc lỗ chuông nhỏ xinh, mơ hồ có thể thấy vách tường hồng nhạt bên trong niệu đạo, một cỗ tinh dịch dưới kích thích lại chảy ra, "Ai nha nha. Lại sung sướng rồi." Lục Lạc vẻ mặt thương tiếc nhìn bộ dạng hiện tại của Phương Dật Côn, một cái tay khác lại mở ra công tắc khác của giả dương vật.

"Aaaa...ha... Cứu mạng a." Một dòng điện lưu từ tràng đạo truyền khắp cả người Phương Dật Côn, hóa ra Lục Lạc vừa khởi động chức năng giật điện của dương vật giả, hơn nữa liên tục tập kích điểm mẫn cảm trong cơ thể thanh niên, thân thể đối phương lập tức căng thẳng, mở to hai mắt, thanh âm thống khổ tràn ra từ cổ họng.

Mắt thấy Phương Dật Côn bắt đầu tiến vào trạng thái thất thần, thân thể cũng theo sự thọc đâm thúc mà kịch liệt run rẩy, Lục Lạc giải khai trói buộc ở hệ rễ tinh hoàn, nháy mắt lượng lớn tinh dịch tìm được đường thoát ồ ạt bắn ra, dừng ở trên bụng nhỏ đang phập phồng kịch liệt của thanh niên. Ngay sau cao trào, Phương Dật Côn nửa hôn mê xụi lơ ở trên giường, mơ hồ thấy trước mắt có một quả cầu nhỏ bằng sắt đong đưa qua lại, cùng với bên tai truyền đến âm thanh mông lung mà xa xăm.

"Phương Dật Côn, thân phận hiện tại của cậu là sủng nô, không thể chạy trốn, không thể tự sát, ngay cả phát điên rồi cũng không thể cãi lời chủ nhân, thẳng đến khi chết đi cũng vẫn là người thuộc quyền sở hữu của chủ nhân." Hiệu quả thôi miên của Lục Lạc không chê vào đâu được, nếu Cấm Ngôn yêu cầu phải nhanh chóng dạy dỗ, vậy thôi miên chính là phương pháp nhanh nhất. Dưới tác dụng của thôi miên, tư duy tính nô bị giáo huấn chậm rãi khảm sâu trong đầu Phương Dật Côn, cậu tựa như bị làm ma pháp, ánh mắt dại ra lặp lại Lục Lạc nói nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro