Chương 6: Viêm Đế trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Cao H, Dạy dỗ, Ngược thân? Trọng khẩu? Thận nhập )

Trong phòng dạy dỗ tăm tối, Cấm Ngôn nhìn Phương Dật Luân toàn thân trần trụi ngã vào bên chân mình há mồm thở dốc, thanh niên trên người có bao nhiêu vết thương xanh tím, rõ ràng nhìn ra mới vừa bị quất một phen. Trong cúc huyệt cùng hoa huyệt mẫn cảm đều đang bị gậy mát xa thô dài điên cuồng tàn sát bừa bãi, bởi vì gậy mát xa có dây xích chặt chẽ cố định ở bên hông, nếu không có chìa khóa căn bản tự mình vô pháp đem dâm cụ bài xuất ra ngoài cơ thể.

"Vì cái gì phạt ngươi?" Cấm Ngôn rủ xuống khóe mắt, ánh nhìn lạnh nhạt chiếu vào Phương Dật Luân nằm dưới đất.

"Bởi vì...bởi vì..." Phương Dật Luân run run, miễn cưỡng nâng thân trên dậy, trong mắt mang theo ẩn nhẫn, "...Tôi có ý đồ cởi bỏ thúc cụ." Trải qua sáu ngày điều giáo thống khổ, phân thân Phương Dật Luân vẫn luôn bị bơm vào một lượng xuân dược nhất định, nhưng lại bị lồng trinh tiết trói buộc mà vẫn luôn ở trạng thái hưng phấn cùng thống khổ đan xen. Thanh niên ngẫu nhiên sẽ được bắn tinh, nhưng nam nhân chỉ cho phép y dùng hậu huyệt đạt tới cao trào.

"Tôi?" Cấm Ngôn từ trước đến nay không nói nhiều, anh nheo hai mắt, trong giọng nói có chứa lực uy hiếp cực lớn. Thời gian dài như vậy, thanh niên lại vẫn không chịu mở miệng kêu chủ nhân, cho dù Cấm Ngôn có kiên nhẫn chờ, thì buổi đấu giá ngày mai cũng chờ không được.

"Tôi không phải nô, anh không thể đối với tôi như vậy." Phương Dật Luân một tay bắt lấy góc áo Cấm Ngôn, một bên thở hổn hển nói, dương vật giả trong hậu huyệt vẫn còn đang mãnh liệt chấn động, phân thân trướng đau không ngừng tra tấn thanh niên.

"..."

Nhìn Phương Dật Luân dưới sự dạy dỗ mà trở nên chật vật cùng gầy yếu nhưng vẫn vô cùng cứng đầu, Cấm Ngôn không nói gì, anh chỉ nheo lại đôi mắt phượng của mình, một tay nhéo cằm Phương Dật Luân. Sau đó vị điều giáo sư cấp cao của Sủng Dạ này liền bắt lấy hai cổ tay thanh niên, đem chúng cột ngược ra sau lưng, một tay túm vòng cổ sủng nô đem thanh niên kéo tới một gian phòng tạm giam ở sâu trong tầng hầm dạy dỗ

"Không muốn!!! Tôi không muốn đi vào! Buông tay! Ác ma. Buông tay ra!!!! Tôi không cần. Không cần." Phương Dật Luân hoảng sợ vạn phần, không ngừng giãy giụa, hai chân tức khắc xụi lơ trên mặt đất không muốn di chuyển, nói cái gì cũng không chịu tiến vào gian phòng tối kia.

Cấm Ngôn rũ xuống khóe mắt, hơi hơi nhíu mày, trên tay tiếp tục dùng sức, đem thanh niên cưỡng ép kéo vào trong phòng giam. Thời gian một tuần quả nhiên vẫn quá ngắn để đập vỡ tự tôn cùng phản nghịch trên người thanh niên. Như vậy xem ra buổi đấu giá ngày mai, Sủng Dạ chỉ có thể bán y như một bán thành phẩm chưa được dạy dỗ đủ mà thôi.

Phương Dật Luân té ngã trên mặt đất, ngẩng đầu liền thấy hết thứ bài trí duy nhất trong căn phòng nhỏ chưa tới 5 mét vuông này, lập tức sợ tới mức toàn thân phát run. Đây là một cái ghế đặc biệt chuyên dùng để điều giáo những sủng vật không nghe lời, trên phần tay ghế vịn cùng phần chân ghế đều có trói buộc bằng da nhưng cực kỳ chắc chắn, mặt ghế không giống bình thường mà chỉ có một thanh ngang, trên đó gắn một giả dương vật thô dài chừng 25cm, toàn bộ sức nặng của cơ thể sẽ dồn hết vào căn dương cụ giả này. Trên lưng ghế cũng có vòng khóa có thể cố định cổ cùng phần eo, một khi ngồi lên, ngay cả cơ hội vặn vẹo cũng không có.

Lần đầu tiên bị trói lên cái ghế hình này là vào ngày thứ ba kể từ khi bị bắt bán vào Sủng Dạ, bởi vì chịu đựng không được dạy dỗ quá mức dâm loạn Phương Dật Luân liền ý đồ chạy trốn. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa tầng hầm điều giáo đã bị nhân viên tuần tra phát hiện bắt trở về, ngày đó cúc huyệt thanh niên bị cái máy này thao liên tục suốt ba tiếng đồng hồ, thời điểm được thả xuống dưới tinh thần đã tan rã, hạ thân máu chảy không ngừng.

Ký ức kinh hoàng ngày đó vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu, cho nên bây giờ khi một lần nữa nhìn thấy cái ghế tà ác kia, Phương Dật Luân dương như sắp hỏng mất, không ngừng kêu gào giãy giụa muốn tránh xa căn phòng như tra tấn này. Nhưng Phương Dật Luân đã sáu ngày chưa được ăn cơm, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sức sống căn bản vô lực thay đổi hiện trạng, chỉ có thể bất lực nhìn Cấm Ngôn đem hai tay mình cưỡng ép đặt lên hai tay vịn ghế rồi khóa chặt lại, lập tức từ ngoài cửa tiến vào hai nam tử trẻ tuổi.

"Điều chỉnh lại một chút, nâng lên đi." Một câu nói này tức khắc làm Phương Dật Luân như rơi vào địa ngục, giãy giụa gào thét cũng không làm cho những tên ác ma kia rủ lòng thương xót. Theo mệnh lệnh của Cấm Ngôn, một nam tử đem mặt Phương Dật Luân ấn xuống mặt đất, một người khác duỗi tay cởi bỏ trói buộc bên hông thanh niên, đem gậy mát xa thô to trong cúc huyệt y rút ra, trong nháy mắt ấy cửa động còn không kịp khép lại chảy ra một lượng lớn bôi trơn cùng dịch ruột non sền sệt, nhìn cực kỳ dâm mỹ.

"Cứu mạng... Cứu tôi với... Các anh đây là trợ trụ vi ngược. Các anh cũng là con người. Vì cái gì nghe lời anh ta." Cảm giác hậu huyệt lại bị bôi vào một loại chất lỏng mát lạnh, hai gã nam tử không để ý đến Phương Dật Luân nức nở cầu xin, một người dùng hai ngón tay đem thuốc cao bôi thành một lớp dày lên tràng đạo non nớt của thanh niên. Mùi hương từ thuốc cao phảng phất trong không khí, Phương Dật Luân liền biết, đó là chính là xuân dược có tác dụng đề cao độ mẫn cảm của cơ thể, chỉ cần bôi lên một chút thôi là có thể khiến y đánh mất lý trí, cầu xin như một sủng vật dâm đãng.

"Ồn muốn chết." Nhìn thanh niên bị trói lên đài dâm cụ, Cấm Ngôn bực bội hừ một tiếng. Tuy rằng cúc huyệt trước đó đã bị khuếch trương trong một thời gian dài nhưng trên thân căn giả dương vặt gắn trên ghế kia còn chứa một vòng hạt gồ gề khiến cho nó to hơn bình thường, thời điểm tiến vào trong thân thể Phương Dật Luân vẫn là khiến y đau đến chết đi sống lại.

Cấm Ngôn nhìn một hồi liền rời khỏi phòng tạm giam, một lát lại quay về, chỉ thấy trong tay anh đang cầm cốc tự sướng đi về phía Phương Dật Luân, sau đó chậm rãi đem cốc tự sướng tròng lên vật nhỏ khốn khổ vốn đã chịu một tầng giam cầm của lồng trinh tiết, như ác ma nói với đối phương, "Chẳng lẽ cậu nghĩ trừng phạt chỉ đơn giản như vậy sao?" Cấm Ngôn bất mãn vứt ra một câu.

"A ha ha....ư..hộc...." Phương Dật Luân biết tình cảnh của mình hiện không thể chọc giận nam nhân, chỉ có thể gian nan chịu đựng. Dương vật giả trong cúc huyệt đã bắt đầu trên dưới thọc vào rút ra, mỗi lần đỉnh vào đều khiến Phương Dật Luân cảm giác như dạ dày của mình sắp bị xuyên thủng. Mà càng đáng sợ hơn chính là cốc tự sướng cũng bắt đầu hoạt động khiến khoái cảm dâng cao, nhưng phân thân y bị cầm cố căn bản vô pháp cương cứng hoàn toàn, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên trong lồng trình tiết. Tuy rằng bây giờ Cấm Ngôn không có chạm vào bộ phân sinh dục nữ tính của thanh niên, nhưng trải qua mấy ngày nay liên tục kích thích, hoa huyệt sớm đã ái dịch cuồn cuộn, không thể dựa vào ý chí cá nhân mà dừng lại được. Thiên a. Xuống địa ngục cũng bất quá như thế, vì cái gì mình lại phải chịu loại tra tấn này, Phương Dật Luân dùng hàm răng cắn đầu lưỡi muốn tự sát.

"Nếu cậu chết, ta sẽ để đứa em bé bỏng của cậu đi làm trai bao, suy xét cẩn thận một chút." Nhận thấy Phương Dật Luân muốn chết, Cấm Ngôn chậm rì rì nâng lên khóe mắt, thong thả ung dung đối thanh niên nói.

Trai bao?

Không được. Côn không thể làm trai bao được.

Trong đầu đột nhiên xẹt qua thân ảnh đứa em ốm yếu từ nhỏ của mình, hiện tại Côn đang ở đâu, em ấy bị đối xử như thế nào? Từng đợt lo lắng nảy lên trong lòng khiến Phương Dật Luân không dám cắn lưỡi nữa, y ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cấm Ngôn.

Xem ra Phương Dật Côn chính là con bài tốt nhất để chế ngự Phương Dật Luân, Cấm Ngôn đã nắm được đối sách, khoanh tay trước ngực vừa lòng nhìn tình trạng hiện tại của thanh niên, mỗi lần giả dượng cụ trên ghế đâm rút trong cơ thể đối phương có thể thấy bụng dưới của y cũng run rẩy phập phồng theo.

"A a bên trong...ngứa quá... ư... dừng lại...." Hậu huyệt dưới tác dụng của cao xuân dược cùng va chạm không ngừng mà ngứa ngáy khó nhịn, tựa như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn. Loại ngứa ngáy này đã trùm lên trên cả đau đớn của thân thể khiến Phương Dật Luân nảy sinh suy nghĩ muốn đồ vật kia va chạm mạnh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa để giảm bớt khó chịu nơi tràng đạo. Lúc này đây lý trí thanh niên từng chút bị bào mòn, trong đầu chỉ còn khát vọng mong muốn được thỏa mãn dục vọng đang dâng trao.

Cấm Ngôn thấy từ phân thân còn mang bộ trinh tiết cùng cốc tự sướng của Phương Dật Luân tý tách chảy ra dịch tuyến tiền liệt liền vươn một bàn tay điều chỉnh công tắc trên thân dâm cụ, khiến nó dâm cụ không chỉ có tăng nhanh tốc độ đâm rút mà còn liên tục chuyển động 360 độ xoay vòng va chạm trong tràng huyệt mẫn cảm của đối phương.

"Ahhh...ha... ha...Đau quá....Dừng... Mau dừng lại!!! Ahhhhh!!!!" Thanh niên kiên trì không đến 10 giây, lập tức toàn thân run rẩy trợn trắng mắt, từ trong cổ họng miễn cưỡng phát ra mấy âm tiết rõ ràng, thân thể lại một lần nữa tiếp thu cực hạn tra tấn. Nhưng đáng thương là Phương Dật Luân lại không có cách nào ngất đi, kích thích quá mãnh liệt khiến trong đầu y dường như trống rỗng không thể suy nghĩ, hạ thân nhục nhã bắt đầu chảy ra chất lỏng màu vàng có mùi ngai ngái. Trước bộ dáng chật vật của đối phương, Cấm Ngôn chỉ đứng một bên quan sát, còn thường thường động tay thay đổi tần suất chấn động của cốc tự sướng.

Hai giờ sau, nhìn Phương Dật Luân đã tiến vào trạng thái nửa hôn mê, Cấm Ngôn đóng lại công tắc của khí cụ tra tấn người kia, cũng giải khai cốc tự sướng trên phân thân đối phương. Lúc này vật nhỏ đáng thương hiện ra màu đỏ thẫm, nhìn ra được phần đỉnh bởi ma sát quá nhiều mà rách da nhưng vẫn như cũ bảo trì trạng thái nửa cương cứng phấn khởi. Cấm Ngôn tàn nhẫn lấy ra một hộp xuân dược liều cao, mới vừa đào một khối thuốc cao chuẩn bị bôi lên đỉnh phân thân thanh niên đã bị một trận tiếng đập cửa buộc phải dừng động tác trên tay lại.

"Chủ nhân, Viêm Đế đã trở lại." Cấm Ngôn mở cửa, thấy một trong những nô lệ tùy thân của mình quỳ gối ngoài cửa đem đầu để sát trên mặt đất, cung kính nói.

Bàn tay đang nắm then cửa của Cấm Ngôn bỗng run rẩy một chút, không ngờ hắn đã trở lại sớm như vậy? Trong ánh mắt lạnh băng thường ngày đột nhiên hiện lên một tia hoảng loạn, khóe mắt hơi rũ xuống che lấp tròng mắt bất an đang đảo loạn.

"Viêm Đế nói thỉnh ngài lập tức qua đó." Thiếu niên nô lệ kia cúi đầu thấp hơn chút nữa, tiếp tục nói.

"Đem người sắp xếp cho ổn thỏa." Cấm Ngôn tạm dừng một lát, lạnh lùng đối thiếu niên kia ra lệnh một câu, quay đầu lại nhìnPhương Dật Luân đã tinh thần hoảng hốt liền rời khỏi phòng.

--------------

"Tới rồi?" Một giọng nam trầm thấp chui vào vành tai Cấm Ngôn khi anh bước chân vào phòng nghỉ, nam nhân ngồi trên sô pha đối diện với cửa ra vào, hai chân bắt chéo, một bàn tay gác lên lưng ghế, nâng cặp mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Cấm Ngôn.

"Lại đây." Nam nhân tiếp tục nói, trên mặt tuy rằng biểu tình vô cùng bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra cả người tản ra một cổ ngạo khí, hơn nữa khuôn mặt kia thập phần anh tuấn làm người vô pháp dời mắt. Nam nhân có một đôi lông mày đen rậm hình dạng đẹp mắt, phía dưới là hai tròng mắt quyến rủ đủ để mê hoặc nhân tâm. Khóe miệng hắn mang theo một tia mỉm cười, nhìn chăm chú vào Cấm Ngôn đang tới gần.

Cấm Ngôn cũng không nói gì, chỉ là thẳng tắp đi đến bên người nam nhân. Anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó kính cẩn gọi một tiếng "Viêm Đế." Thanh âm không lớn, nhưng là có thể rõ ràng nghe được bên trong một chút hoảng sợ khác thường, Cấm Ngôn gọi xong liền đem tầm mắt dịch đến một bên, cố tình không nhìn vào đôi mắt nam nhân.

"Xem ra em đã quên mất rồi, Ngôn của ta." Viêm Đế một tay đem Cấm Ngôn kéo ngã vào lồng ngực mình, một đôi tay to lớn lại không thành thật sờ soạng thân thể Cấm Ngôn. Viêm Đế, tên thật Nghiêm Hi, là ông chủ thật sự chống lưng cho Sủng Dạ, Nghiêm Thị là gia tộc có bối cảnh thương nghiệp, cơ hồ lũng đoạn hai ngành y học quốc nội cùng sản xuất địa ốc xí nghiệp, đến nỗi các lĩnh vực cũng đều phải có mối quan hệ cùng nể mặt Nghiêm gia. Nghiêm Hi để kế thừa gia tộc không lồ, hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn đi lên đỉnh chuỗi thức ăn, đã trải qua những đấu tranh tàn khốc trong gia tộc, tính tình càng ngày càng khó nắm bắt.

CấmNgôn nắm chặt nắm tay, xong lại đột ngột thả lỏng ra như cam chịu, anh mím chặtmôi, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như trước, ngược lại lộ ra một chút vũ mị,nâng cặp mắt phượng nhìn Nghiêm Hi, nhẹ giọng gọi một tiếng "Chủ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro