Chương 29: Đầu sỏ gây tội ( song tính dạy dỗ chủ nô )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe thấy những lời nam nhân vừa nói, Phương Dật Luân lập tức cảnh giác, năm đó nếu không phải tràng sự kiện lừa dối kia, công ty của ba đang phát triển sao có thể kinh doanh không tốt, chính mình cùng Côn lại thế nào sẽ rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Nhìn ra cảm xúc của thanh niên, Nghiêm Hi ngừng động tác trêu đùa trên tay, vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu. Không riêng gì Luân cảm xúc có dao động, ngay cả Phương Dật Côn trong lồng ngực cũng trở nên căng thẳng. Phương Dật Côn ủy khuất ngẩng đầu, dịu ngoan nhìn Viêm Đế. Cậu vừa định nói gì đó, Viêm Đế liền đã mở miệng trước.

"Là hắn sao?" Mặc kệ có phải cùng hai thanh niên này có quan hệ hay không, lúc ấy bởi vì này vụ án gian thương địa ốc kia khiến nhiều Công ty dưới trướng mìnhbị liên lụy liền quyết định dặn Khải Tư đi tra. Tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng ở trong mắt Nghiêm Hi đây là sỉ nhục, một Viêm Đế cao ngạo tuyệt không phải người hiền lành sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Nghiêm anh suy tính không sai. Chính là hắn." Khải Tư nói còn chưa dứt lời, có vẻ có điểm do dự, ánh mắt nhìn về phía Phương Dật Luân đang ở một bên.

"Nói đi." Nghiêm Hi không để bụng Khải Tư để ý hai tiểu sủng vật của mình, hắn quan tâm tới kẻ đầu sỏ gây tội kia hơn.

"Là đồng bọn hợp tác với Phương Hoài Nhâm, tên Thái Vũ của Công ty góp vốn Lư Thái." Nếu Nghiêm đã không để bụng, kia cũng liền không sao cả, Khải Tư ưu nhã uống một ngụm hồng trà xong liền nói.

"Không có khả năng! Anh Lư sẽ không." Phương Dật Luân đang quỳ gối ở một bên rõ ràng cảm xúc có chút kích động. Lư Thái xác thật là đối tác của ba, là bằng hữu hợp tác đã hơn mười năm, Lư Thái tuổi trẻ tài cao, nhiều lần trợ giúp ba ba vượt qua cửa ải khó khăn, Lư Thái ít tuổi hơn ba ba khá nhiều nên hai anh em Phương Dật Luân Phương Dật Côn đều kêu hắn một tiếng anh.

"Ai cho phép em nói?" Một giọng nói tức giận vang lên từ phía sau Phương Dật Luân, thanh niên ý thức được không ổn lập tức rút người về, tiếp tục ngồi quỳ dưới đất.

"Mặc kệ cậu tin hay không, chứng cứ vô cùng xác thực." Khải Tư không sao cả hừ cười một tiếng, "Người đã ở bên ngoài, anh muốn gặp không?" Khải Tư dời ánh mắt về phía Nghiêm Hi bình tĩnh nói.

Biểu tình trên mặt Nghiêm Hi trở nên sắc bén, hắn nheo mắt lại hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Khải Tư liền đứng dậy hướng ngoài cửa đi ra. Trong lúc chờ Khải Tư mang người vào Nghiêm Hi liền lấy ra hai cái áo choàng trắng dài, một cái ném cho Phương Dật Luân.

"Phủ thêm." Nghiêm Hi lạnh lùng đối Phương Dật Luân nói một câu, chính mình cũng dùng một cái áo choàng bao kín lại Phương Dật Côn đang nằm trong lồng ngực.

Rất nhanh Khải Tư liền túm một gã đàn ông bị trói gô vào phòng. Tay hắn dùng một chút lực, gã kia liền ngã xuống trước mặt Nghiêm Hi.

"FUCK." Gã kia ăn đau chửi nhỏ một câu.

Không sai, đây là chính là Lư Thái. Hai anh em Phương gia đều nhận ra người trước mắt nhưng lại không dám tạo lên tiếng vang, Phương Dật Luân nhíu chặt mày, hồ nghi nghiêng đầu nhìn Viêm Đế, không biết nam nhân muốn làm cái gì.

"Mày, là Lư Thái?" Nghiêm Hi thái độ cao ngạo, cơ bản là không xem ai ra gì mà nhìn gã đàn ông ngã trên mặt dất.

"Thiết. Chính là lão tử, mày mẹ nó là thằng chó nào dám bắt ông đây." Lư Thái một bên chửi bậy, một bên ngẩng đầu, lời còn chưa nói xong liền ngây ngẩn cả người. Này không phải Dật Côn, Dật Luân gã hắn đang tìm kiếm hay sao? Thế nào lại ở chỗ này?

"Làm sao dám? Do mày trêu vào tập đoàn Nghiêm thị của tao thôi." Nghiêm Hi nhìn Lư Thái đang khiếp sợ, nếu là đối tác của Phương thị, vậy thì hai anh em Phương Dật Luân Phương Dật Côn tất nhiên là quen biết với gã rồi.

"Dật Luân, Dật Côn. Các em sao lại ở chỗ này. Anh, anh tìm hai đứa rất lâu." Biểu tình trên mặt Lư Thái nháy mắt mềm xuống, gã giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng là dây thừng trên người xác thật hạn chế bản thân hoạt động.

"Đừng nhúc nhích." Khải Tư ở một bên đè lại bả vai Lư Thái, gắt gao đè xuống. Đừng nhìn Khải Tư văn văn nhược nhược, sức lực nhưng lại rất lớn, Lư Thái nháy mắt bị kiềm chế không cách nào nhúc nhích.

"Thế nào? Mày cũng có hứng thú với sủng nô của tao?" Nghiêm Hi âm lãnh nâng nâng khóe miệng, thật khó tưởng tượng tươi cười cũng có thể đáng sợ như vậy. Trên người Nghiêm Hi phát ra tràng khí áp người không thở nổi.

"Nô?" Lư Thái không thể tin tưởng nhìn tình cảnh trước mắt. Xác thật, Luân không có ngồi trên ghế mà là ngồi quỳ ở bên người nam nhân, mi tâm nhíu chặt, hai mắt rũ xuống không nhìn mình. Mà Côn ngồi trên đùi bị nam nhân ôm vào trong ngực, thật giống như một con sủng vật đang dịu ngoan dựa trong lòng chủ nhân.

Nghe thấy những lời Viêm Đế nói Phương Dật Luân mày nhăn càng chặt, trong ánh mắt lộ ra hổ thẹn, song quyền gắt gao nắm lại đặt ở trên đùi, chỉ là trên người y đang khoác áo choàng nhìn không tới mà thôi.

"Đúng vậy a. Nói như vậy ta còn phải cảm ơn mày, nếu không phải mày cuốn hết tiền vốn của Phương Hoài Nhâm, tao làm sao sở hữu hai báu vật tinh xảo như vậy được." Nghiêm Hi tâm tình không tệ mà khiêu khích Lư Thái

"Không phải. Tao...tao chỉ là..." Nghe được Nghiêm Hi nói, Lư Thái có vẻ có chút bất an, trong ánh mắt mang theo hoảng loạn.

"Mày xác thật cũng là người có đầu óc, chính mình chỉ với 3-4 Công ty nho nhỏ liền có thể làm hơn 20 xí nghiệp cuốn vào. Bất quá tao xác thật tò mò, sản nghiệp của Phương gia đối với mày có cũng được mà không có cũng chẳng sao, huống hồ quan hệ của mày với gia đình Phương Hoài Nhâm khá thân thiết, nhìn không ra mày lại vô nhân tính như thế." Nghiêm Hi tiếp tục trào phúng Lư Thái, hắn rõ ràng đã biết tâm tư dơ bẩn của gã đàn ông này. Nghiền ngẫm tâm tư con người đối Nghiêm Hi mà nói tựa như chuyện thường ngày.

"Phi. Đừng có suy bụng ta ra bụng người, nghiêm! Hi!" Lư Thái trong ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn, thẳng tắp trừng mắt Nghiêm Hi.

"Xem ra mày còn chưa hiểu rõ mình đã rơi vào hoàn cảnh như thế nào." Nghiêm Hi ngồi thẳng người, một bàn tay vỗ về nhẹ nhàng phía sau lưng Phương Dật Côn, ánh mắt trở nên sắc bén, nhẹ nhàng cắn lỗ tai Phương Dật Côn, cảm giác thập phần ái muội, tức khắc chọc thanh niên run run một cái.

"Không được. Mày mau dừng tay!" Nhìn hành động của Nghiêm Hi, Lư Thái rõ ràng có chút kích động, muốn đẩy trọng lực đang đè trên vai tiến về phía trước, nhưng chính mình thật sự bị đè nặng đến khó có thể nhúc nhích.

"Dừng tay? Tao chơi sủng vật tư hữu của tao còn cần mày cho phép sao?" Nghiêm Hi một tay nắm cằm Phương Dật Côn, đem mặt thanh niên xoay hướng Lư Thái, sườn mặt hắn dán lên sườn mặt Phương Dật Côn, nhẹ nhàng hôn cần cổ thon mảnh của đối phương.

"Chủ nhân." Vẫn luôn yên lặng ở một bên lúc này Phương Dật Luân đột nhiên nhẹ giọng kêu một tiếng.

"Hửm?" Nghiêm Hi nhìn sang phía Phương Dật Luân, thanh niên tuy rằng an tĩnh ngốc tại một bên, nhưng không khó coi ra trong lòng y đang đau khổ giãy giụa.

"Em có thể cùng Lư Thái trò chuyện được không?" Thanh niên nhấp môi dưới, cuối cùng vẫn là nói ra mong muốn của mình.

Nghiêm Hi hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Lư Thái, ba em chết cùng anh không có quan hệ, đúng không?" Trong ánh mắt Phương Dật Luân lộ vẻ bất an, hai tròng mắt nhìn thẳng Lư Thái.

"..." Lư Thái rõ ràng không còn khí thế hung hẵn như vừa mới, ngược lại cúi đầu không nói lời nào.

"Anh Lư! Có phải hay không?" Phương Dật Luân trong lòng càng thêm bất an, loại phản ứng này thật sự là có vấn đề, âm lượng y hơi tăng lên một chút tiếp tục truy vấn.

"Anh không nghĩ tới ông ấy sẽ tự sát! Anh trước kia cùng ông ấy đề cập qua rất nhiều lần, anh muốn em! Bí mật về thân thể của em, anh biết. Anh là thật tình rất yêu em, bằng không vì cái gì anh lại cho ba em nhiều trợ giúp như vậy? Nhưng ông ấy lại ba lần bảy lượt cự tuyệt anh. Anh thừa nhận, là anh cung cấp tin tức giả mới khiến Công ty lỗ lã, nhưng anh làm vậy để ông ấy đồng ý giao em cho anh. Tiền của họ Phương nhà em, anh một đồng cũng chưa động, chỉ là muốn buộc ông ấy thỏa hiệp. Nhưng anh không nghĩ tới ba em cự nhiên chết cũng không muốn đem em cho anh. Anh thật sự không muốn ép chết ông ấy." Nói đến này Lư Thái nghẹn ngào, gã tạm dừng một lát mới tiếp tục nói, "Sau khi Phương lão xảy ra chuyện, anh không ngừng tìm em cùng Côn, không nghĩ tới tên vương bát đản này lại bắt được các em. Nói cho họ Nghiêm mày, lão tử cũng không phải người dễ chọc đâu, sổ sách của tập đoàn Nghiêm thị chúng mày có bảo quản tốt hay không, chắc chính mày cũng không biết đi?" Lư Thái vừa nói vừa đem ánh mắt chuyển hướng Nghiêm Hi. Khẩu khí gã kém tới cực điểm.

"Lư Thái! Anh! Vì cái gì anh lại làm như vậy? Vì cái gì?" Phương Dật Luân cảm xúc có chút hỏng mất, ngay cả Phương Dật Côn cũng không ngừng run rẩy trong lồng ngực Nghiêm Hi, nước mắt trên mặt rơi ẩm ướt âu phục đối phương.

"Sổ sách à. Mày là đang nhắc tới mấy kẻ nhận hối lộ mà ăn cắp sổ sách sao?" Nghiêm Hi khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lẽo, "Đó là tao cố ý tặng cho mày đấy, không như vậy làm thế nào dụ mày ra mặt được nha, có phải rất bất ngờ không?" Nghiêm Hi cười như không cười nhìn chằm chằm Lư Thái, thuận thế hướng Phương Dật Luân duỗi qua một bàn tay, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu thanh niên, này hẳn là đang an ủi đi, trong miệng thực tự nhiên đối Lư Thái nói.

"Mày tính kế tao!" Lư Thái tạm dừng một lát, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói như muốn ăn tươi nuốt sống Nghiêm Hi, trong mắt toàn là lệ khí.

"Còn có, hai người này, mày vĩnh viễn cũng không chiếm được." Nghiêm Hi bày ra tư thái cao cao tại thượng, biểu tình lãnh khốc ộ ra một cỗ hơi thở tà ác. Nói xong hắn một phen túm lấy áo choàng trên người Phương Dật Luân lật ra, thân hình thon gầy nhưng rắn chắc xinh đẹp của thanh niên lộ ra trước mắt Lư Thái, mà hai nhũ đinh tương liên trước ngực y tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn càng thêm hấp dẫn ánh mắt gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro