Chương 28: Tin tức trọng đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Phương Dật Luân phát sốt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nằm ở trên giường, thở ra toàn hơi nóng hổi lại dồn dập. Nghiêm Hi nhìn người hầu bưng một chậu nước ấm đặt ở mép giường, nhúng một cái khăn lông chuẩn bị đặt lên trán thanh niên.

"Ra ngoài đi, mình ta ở lại là được." Nghiêm Hi thong dong từ một bên ghế dựa đứng lên, đối người hầu nói.

"Nghiêm tiên sinh.?" Người hầu có chút kinh ngạc, ở trong mắt người hầu Nghiêm Hi chưa từng chiếu cố bất kỳ người nào, cho dù là Khải Tư tiền sinh bị bệnh cũng chỉ mời bác sĩ tư nhân cùng người hầu tới chiếu cố, vậy mà thanh niên trên giường này chỉ là một sủng vật, cự nhiên chủ nhân sẽ tự mình chiếu cố.

"Cô đi nấu một bát canh gừng mang tới đây." Nghiêm Hi tiếp nhận khăn lông trên tay người hầu, ý bảo cô có thể lui ra. Hầu gái cung kính hơi hơi khom lưng, lùi lại rời khỏi phòng.

Nghiêm Hi ngồi ở mép giường, ôn nhu rũ xuống đôi mắt, bàn tay to khẽ vuốt mái tóc Phương Dật Luân, động tác cực kỳ dịu dàng. Phương Dật Luân cảm giác được bên cạnh có người, miễn cưỡng mở mắt.

"Chủ nhân..." Thanh niên yếu ớt cất tiếng, giọng nói hơi mang chút khàn khàn kêu nhỏ một tiếng. Y nỗ lực muốn ngồi dậy, lại bị Nghiêm Hi một tay đè lại.

"Ngoan. Đừng nhúc nhích." Nam nhân nhìn qua ôn tồn lại lễ độ, giống một quý ông lịch lãm dùng khăn lông ấm áp chà lau cái trán thanh niên. Nghiêm Hi chậm rãi xốc chăn trên người Phương Dật Luân lên, thấy lỗ chuông trên phân thân thanh niên sưng to, có màu tím đen ứ thanh, phỏng chừng là do ba ngày dạy dỗ hơn nữa trên người còn bị đục lỗ dẫn tới thể chất giảm xuống mới sinh bệnh.

"Ngoan ngoãn nghe lời, mấy ngày nay ta cho em nghỉ ngơi." Nam nhân thong thả ung dung nói, dùng khăn lông giúp vệ sinh sơ qua người cho thanh niên.

Nếu người đàn ông này không thô bạo cùng tàn ác như vậy thì nhìn qua thật sự làm y có chút tâm động. Lớn đến bây giờ, trừ bỏ cha mẹ cùng Côn, không có người lại đối chính mình ôn nhu như vậy. Con người khi sinh bệnh thì tâm lý đều yếu mềm cùng có một chút ỷ lại, Phương Dật Luân vì thế mà thả lỏng thân thể, tùy ý nam nhân giúp mình chà lau.

____________

Từ lúc Phương Dật Luân quy thuận, Viêm Đế tựa hồ đối hai anh em Phương gia lại càng thêm sủng ái, hai thanh niên này trên người tựa hồ có một loại ma lực đặc biệt nào đó hấp dẫn Nghiêm Hi.

Buổi chiều một ngày nọ, dương quang ấm áp chiếu vào cửa sổ sát đất, Nghiêm Hi ngồi trên ghế da xa hoa, Phương Dật Côn thân thể trần trụi đưa lưng về phía Nghiêm Hi khóa ngồi ở trên đùi nam nhân, đôi tay đầy sức mạnh của Nghiêm Hi đè lên hai đùi thanh niên, cự vật to lớn không ngừng đâm rút hậu huyệt nhỏ hẹp của đối phương. Mà lúc này, Phương Dật Luân chỉ cúi đầu lẳng lặng mà quỳ gối bên người Viêm Đế, nỗ lực không muốn nhìn tràng cảnh dâm loạn trước mặt.

"Chủ nhân....ư...a...a...Côn....muốn..." Phương Dật Côn hai tay đỡ đùi nam nhân, nghiêng đầu nhỏ giọng cầu xin Viêm Đế, phân thân hơi thâm tím căng phồng ở trong không khí run nhè nhẹ, nhưng bởi vì ống dẫn tinh bị thiết bị chặn lại nên một giọt chất lỏng cũng không thoát ra được.

"Từ lúc đeo thiết bị chặn tinh, Côn đã bắn qua bao nhiêu lần?" Nghiêm Hi cắn lỗ tai thanh niên, dùng giọng nói chứa đầy tình dục thoải mái hỏi.

"Không có...a...ha...chủ nhân..." Hai chân Phương Dật Luân phát run thuận theo trả lời.

"Không đúng, đã bắn một lần rồi. Lần đó Côn làm cùng Luân 24 giờ, chủ nhân rõ ràng nhớ rõ, lần đó Côn nhưng bắn không ít nha." Nam nhân nheo lại đôi mắt mang theo một cổ tà khí trêu chọc thanh niên, lại phát hiện bả vai Phương Dật Luân bên người hơi hơi run rẩy một chút. Quả nhiên đứa nhỏ này vẫn là để ý sự kiện kia.

"Úc...ư...Côn...không nhớ rõ..." Phương Dật Côn nỗ lực hồi tưởng, nhưng lại một chút ấn tượng cũng không có. Cậu nhớ đâu có lần nào đâu? Lần đó là sau khi té xỉu cậu mới xuất ra, còn trong ấn tượng của cậu thì hơn nửa năm nay chính mình một lần đều chưa từng được phóng thích, dù chỉ một giọt.

"Luân, lại đây giúp em trai em nhớ lại một chút đi." Nghiêm Hi thấy Phương Dật Luân ở bên cạnh không nói một lời, cố ý loát động phân thân Phương Dật Côn ý bảo Luân tới âu yếm vật nhỏ đáng thương này.

"Chủ nhân..." Phương Dật Luân ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra tia cầu xin. Côn không thể bắn tinh, nếu tiếp tục kích thích phân thân nhất định sẽ khiến nó lâm vào thống khổ. Phương Dật Luân hy vọng chủ nhân không cần làm như vậy, nhưng Viêm Đế lại lộ ra biểu tình khó chịu.

"Nhanh lại đây, dùng miệng ngậm lấy. Thời gian dài như vậy còn muốn chống đối, này là muốn chủ nhân giáo huấn em sao?" Nghiêm Hi biết Phương Dật Luân đau lòng cho em trai, tuy rằng hiên tại y đã ngoan hơn rất nhiều, nhưng một khi sự tình liên lụy đến Côn luôn có chút chống đối.

Thấy Viêm Đế đã mất dần kiên nhẫn, Phương Dật Luân tâm không cam tình không nguyện di chuyển hai đầu gối đem thân thể dịch đến giữa hai chân Phương Dật Côn, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy phân thân cương cứng của đối phương, vật này đã sưng to nóng hổi, hiển nhiên là đang vô cùng hưng phấn.

"Ngoan ngoãn liếm nó, nếu làm tốt, Côn nói không chừng có cơ hội cao trào một lần." Nghiêm Hi nói một tay ôm lấy cái ót thanh niên, làm Phương Dật Luân càng thêm tới gần phân thân Côn.

Phương Dật Luân chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm lên quy đầu nam vật của Phương Dật Côn, rõ ràng hành động này đã làm thân thể cậu run rẩy. Nghiêm Hi thấp giọng thúc giục một câu, Phương Dật Luân hơi do dự cuối cùng đành phải một ngụm ngậm lấy phân thân Côn, bắt đầu không nhanh không chậm phun ra nuốt vào.

Nghiêm Hi vừa lòng nhìn một màn này, sau đó lấy ra một cái điều khiển từ xa, mở ra nhập châu trong tinh hoàn Phương Dật Côn, tiểu cầu kề sát trong tinh hoàn bắt đầu điên cuồng chấn động khiến cơ bắp toàn thân Phương Dật Côn nháy mắt căng thẳng cùng run rẩy.

"Aaaaa...Anh hai, anh hai...Em không được. A...ha...Chủ nhân...chủ nhân....em...ứ..." Phương Dật Côn trong mắt tức thì tràn ngập hơi nước, nghiêng đầu đối Viêm Đế cầu xin. Phân thân bị anh hai liếm mút thoải mái đến khó nhịn, mà chủ nhân còn ở trong hậu huyệt mình điên cuồng luật động, nhiều lần đều đâm vào điêm mẫn cảm trên tuyến tuyền liệt khiến khoái cảm càng dâng trào. Phương Dật Côn cảm thấy bất lực, tiếng nức nở rên rỉ cầu xin của cậu quanh quẩn ở trong phòng.

Phân thân Côn lại trướng lớn một vòng, xem ra khẩu giao đối với thanh niên tạo ra kích thích thật sự là quá lớn. Phương Dật Côn không ngừng lắc đầu, nước mắt thỉnh thoảng nhỏ giọt trên gò má Phương Dật Luân. Phương Dật Luân trong lòng thật sự không đành lòng khiến em mình chịu khổ như vậy, nhưng nhìn Viêm Đế tăng nhanh tốc độ ra vào, cũng không có ý tứ kêu mình dừng y liền không dám chậm lại, tiếp tục phun ra nuốt vào côn thịt của em trai.

Nghiêm Hi gầm nhẹ một tiếng đem tinh hoa bắn vào sâu trong cơ thể Phương Dật Côn, không biết từ lúc nào trong tay hắn lại nhiều thêm một cái điều khiển từ xa. Nam nhân ấn xuống chốt mở, Côn tức khắc cảm thấy tinh dịch đọng lại trong cơ thể từ lâu tìm được lối thoát mà trào ra, thanh niên thét chói tai khống chế không được khoái cảm dâng đầy đầu, tinh dịch dính nhớp đặc sệt cứ như vậy bắn ở trong miệng Phương Dật Luân.

"Khục...khụ..." Phương Dật Luân không kịp phòng bị, lập tức phun ra phân thân Phương Dật Côn, che miệng theo bản năng muốn nhổ ra.

"Không được phun, hảo hảo nhấm nháp." Nghiêm Hi nhìn thấu ý đồ thanh niên, lập tức mở miệng ngăn cản.

"Ức...khụ..." Phương Dật Luân mở to hai tròng mắt không biết làm sao nhìn Viêm Đế, đây là tinh dịch của đứa em trai cùng cha cùng mẹ với y, chẳng lẽ chủ nhân lại muốn nhìn bọn họ chơi trò loạn luân sao? Phương Dật Luân chịu đựng cảm giác dính nhớp tanh nồng trong miệng, bắt đầu ngẩng đầu, hé miệng dùng đầu lưỡi quấy tinh hoa của Côn.

"Anh hai..." Phương Dật Côn có chút không biết phải làm sao, nhìn vẻ mặt Luân thập phần mê người, mà phân thân chính mình còn đang phun ra bạch trọc bởi vì nhẫn nhịn đã lâu mà có chút nhiều cùng cô đặc. Nhưng mà khoái cảm thật sự quá mãnh liệt, tinh dịch đọng lại hơn nửa năm rốt cuộc tìm được rồi đường phát tiết khiến Phương Dật Côn mặt hồng nhuận nhỏ giọng kêu Luân.

"Nuốt xuống đi, sau đó đem chỗ dư lại liếm sạch sẽ." Nghiêm Hi nhìn ra ý đồ của thanh niên, mở miệng nói.

Phương Dật Luân nhắm chặt mắt không muốn nhìn vẻ mặt 2 người phía trên, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, hương vị tinh dịch thật sự không dễ chịu chút nào, dù cho đó là của Côn. Phương Dật Luân cố nuốt xuống bạch trọc sau đó tiếp tục dùng đầu lưỡi mềm dẻo của bản thân liếm láp phân thân Phương Dật Côn, đem chỗ tinh dịch còn thừa trên đó liếm sạch sẽ.

"Anh hai...hô...hô...thật thoải mái. Chính là...ư...thấy rất xấu hổ..." Côn nhỏ giọng nói, đầu cúi gằm xuống.

"Không có gì phải thẹn thùng, em không phải cũng thường xuyên chiếm hữu Luân sao?" Nghiêm Hi nâng người Phương Dật Côn lên, đem cậu ôm vào trong ngực, mà Phương Dật Luân lại ngoan ngoãn thối lui sang một bên.

Nghiêm Hi càng trêu đùa Phương Dật Côn, cậu liền càng cảm thấy thẹn thùng, tính cách sủng nô như vậy thật đúng là hiếm thấy, Nghiêm Hi trong lòng rất thoải mái. Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

"Tiến vào." Nghiêm Hi lớn giọng nói với người bên ngoài.

"Ách, Nghiêm." Khải Tư đẩy cửa ra đầu tiên là sửng sốt một chút, trong lòng ngực Nghiêm Hi ôm Phương Dật Côn, quỳ bên cạnh là Phương Dật Luân. Quả nhiên không ngoài sở liệu, hai anh em nhà này đã bị thuần phục đến ngoan ngoãn. Nhưng đem việc này, xác thật có điểm rất không giống phong cách của Nghiêm Hi cho lắm. Khải Tư đang suy nghĩ hay là để lần sau lại đến.

"Thế nào? Cậu biết Luân cùng Côn?" Nhìn ra Khải Tư do dự, Nghiêm Hi mở miệng nói, thuận tiện ý bảo Khải Tư tiến vào.

"Có biết một chút, không cho bọn họ đi xuống có sao không?" Khải Tư hào hoa phong nhã đi vào tới, ngồi ở một bên trên sô pha. Người toàn thân trần trụi bị ôm ở trên đùi Nghiêm Hi hẳn là đứa nhỏ Phương Dật Côn, thanh niên rõ ràng vô cùng thẹn thùng khi thấy người lạ, đem mặt chôn ở trong lồng ngực Nghiêm Hi, một bàn tay gắt gao bắt lấy âu phục nam nhân, nhưng đứa lớn Phương Dật Luân quỳ cúi ở một bên có vẻ trấn định hơn, cúi đầu an an tĩnh tĩnh.

Nói đến Khải Tư, người này to cao 1m86 nhưng tướng mạo lại rất nho nhã, da có chút trắng, nhìn qua giống một thư sinh văn nhược, trên người mặc áo sơmi màu lam nhạt, bên ngoài tròng một bộ áo choàng màu xám tro. Nhìn qua chỉ tưởng là một doanh nhân thành đạt, ai ngờ đâu cũng là một điều giáo sư chuyên nghiệp không thua kém gì Nghiêm Hi.

"Không cần, có việc liền nói, không cần để ý." Nghiêm Hi không chút bận tâm cúi đầu trêu đùa tiểu miêu nhút nhát trong lòng mình, đầu cũng không ngẩng lên, trong giọng nói mang theo một tia vui vẻ, rõ ràng tâm tình cũng không tệ lắm.

"Khụ! Vụ án gian thương địa ốc nửa năm trước, chủ mưu chúng ta đã bắt được. Chỉ đựa vào những cảnh sát ngu ngốc đó, sợ rằng không biết đến bao giờ." Khải Tư tùy tay cầm một quyển tạp chí bên người, thuận miệng nói.

Nửa năm trước. Án gian thương địa ốc. Nhiều chữ mẫn cảm như vậy, Phương Dật Luân lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu không thể tin được nhìn nam nhân đối diện. Mà Nghiêm Hi cũng trước tiên chú ý tới phản ứng thanh niên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro