Chương 33: Tư nhân chuyên chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 (Cấm Ngôn gặp nạn ngược thân NP thận nhập)

Ban đêm, mây đen che khuất ánh trăng, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm dẫm trên đá sỏi, lá cây theo tiếng gió sàn sạt rung động, hai thân ảnh mơ hồ đi trên con đường nhỏ, người đi trước chậm rãi bước."Đi mau, đừng mẹ nó lằng nhằng." Lư Thái ở sau lưng Cấm Ngôn đẩy một phen, Cấm Ngôn lập tức bị đẩy về phía trước lảo đảo vài bước, quay đầu lại khinh thường liếc Lư Thái một cái.

Không lâu sau hai người đi vào một gian nhà lầu hai tầng được dựng thuần bằng gỗ, Cấm Ngôn có chút do dự, nhưng Lư Thái lại thoải mái hào phóng đẩy cửa ra, một tay đem Cấm Ngôn đẩy mạnh vào phòng. Cấm Ngôn không có phòng bị đôi tay còn bị trói ở sau người, không cẩn thận mất cân bằng, thân thể nghiêng về phía trước một cái, trực tiếp ngã ở trên sàn nhà, sợi tóc nhu thuận mềm mượt cứ như vậy rơi đầy đất.

"Hêy. Lư Thái, sao lại xuất hiện với bộ dáng như vậy thế?" Trên sô pha trong phòng đang tụ tập mấy nam nhân, nhìn thấy Lư Thái xuất hiện liền đứng dậy tụ lại đây.

"Mẹ nó, bị tên cáo già xảo quyệt Nghiêm Hi gài bẫy." Lư Thái tiếp nhận thuốc lá một người đưa qua ngậm ở trong miệng, làm ra biểu tình khó chịu.

"Cái này chính là loại người ông nhắc tới, Gọi là gì nhỉ. Ừm.... Điều giáo sư, phải không?" Cấm Ngôn chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu một chút, mấy sợi tóc dài rũ ở trước ngực nhìn như mỹ nhân yếu đuối. Mà Cấm Ngôn lúc này vẫn còn choáng váng nên không thấy được động tác nhỏ của nam nhân đang đối thoại với Lư Thái.

"Phải. Người của Nghiêm Hi, nhìn xem có giá trị lợi dụng hay không. Hai ngày này tôi ở trên đường hỏi thăm chút tin tức, Nghiêm Hi đang thâu tóm Công ty tôi, không nghĩ tới kẻ này thế lực mạnh vậy." Lư Thái khó chịu cắn môi, dùng cằm chỉ chỉ Cấm Ngôn đang ngồi trên sàn, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.

"Ha. Ông này là hỏi thăm tin tức không đủ toàn diện rồi, chẳng lẽ ông không nghe được Nghiêm Hi tìm phóng viên đăng bài nói rằng, Giám đốc Công ty tài chính Vũ Thái đêm khuya say rượu lái xe, siêu xe lao xuống cầu, đến nay chưa vớt được thi thể sao? Nói cách khác, Nghiêm Hi đây là giúp ông tìm lý do không xuất hiện mấy ngày này đấy. Đúng là xóa dấu vết sạch sẽ lưu loát." Nam nhân hừ cười một tiếng, nói móc Lư Thái.

"Bạch Phàm, ông đừng có trêu tôi nữa. Lão tử hiện tại tâm tình không tốt." Lư Thái nâng lên hai tròng mắt thẳng tắp trừng nam nhân kêu Bạch Phàm.

Lư Thái cũng không phải chỉ là người trong giới bạch đạo, Bạch Phàm chính là đại ca hắc bang đứng sau lưng Lư Thái. Bạch Phàm có mấy chục phân bộ trong cả nước, quản rất nhiều chợ đen giao dịch. Lư Thái ở Công ty Bạch Phàm có cổ phần, cho nên lần này Lư Thái chạy thoát ra trước tiên liền liên hệ Bạch Phàm, ước hẹn ở chỗ này.

"Ha hả. Lư thiếu vẫn là rất bình tĩnh nha. Chiêu bài của ông không phải rất nhiều sao? Nhưng thật ra cái người này, gọi là gì? Cấm... Cấm Ngôn, phải không? Giống như rất đúng khẩu vị của tôi nha, người đẹp lãnh diễm như vậy không thấy nhiều lắm đâu." Bạch Phàm nghiêng đầu lười biếng đối Lư Thái nói, sau đó ngồi xổm người xuống quan sát kỹ Cấm Ngôn.

"Người đẹp? Ha ha. Bạch Phàm ông bị mù sao? Ông gặp qua nữ nhân nào có bộ ngực phẳng như vậy chưa?" Lư Thái khinh thường liếc mắt nhin Bạch Phàm một cái, nghiêng người vòng qua Bạch Phàm, đặt mông ngồi ở trên sô pha.

"Đàn ông? Y là đàn ông?" Bạch Phàm kinh ngạc quay đầu, một bàn tay nhéo cằm Cấm Ngôn nhấc lên, trái phải quan sát. Toàn bộ ngũ quan xác thật giống một mỹ nhân kiều diễm, vừa mới bị tóc dài che khuất cho nên gã không chú ý tới phân ngực bằng phẳng phía trước, giờ cẩn thận quan sát mới phát hiện Cấm Ngôn có hầu kết. Đàn ông lớn lên mà anh tuấn có quá nhiều, nhưng xinh đẹp lại lãnh diễm tối tăm giống Cấm Ngôn như vậy thì lại cực ít.

Cấm Ngôn lười mở miệng, thân trên dùng một chút lực, tránh thoát khỏi Bạch Phàm đùa nghịch, dịch người về phía sau, thong thả đứng dậy. Cấm Ngôn mặc một cái áo thun màu trắng bó sát người, bên dưới là một quần da đen cũng bó sát người, bởi vì đôi tay bị trói buộc nên không thể tự sửa sang lại quần áo, phần eo mảnh khảnh liền cứ thế lộ ra, có vẻ phá lệ mê người.

"Hắc! Lư thiếu, dù sao cũng là người Nghiêm Hi, không bằng để mấy anh em chơi đùa chút nhỉ?" Không riêng gì Bạch Phàm có ý tưởng này, ngay cả mấy gã trong phòng cũng đều vô cùng hào hứng, nghe thấy Bạch Phàm nói với Lư Thái rằng hắn muốn người này liền ở phía sau ồn ào thét to.

"Thiết. Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, đừng có đùa chết người, tôi còn phải dùng y đi đổi Phương Dật Luân đấy." Lư Thái vẫy tay tỏ vẻ mình không sao cả, quay đầu tiếp tục hút thuốc. Mà Bạch Phàm cùng mấy tên hồ bẳng cầu hữu của hắn đã chờ không kịp, giống sói đói nhào về hướng Cấm Ngôn.

"Dừng tay. Đừng chạm vào tôi." Cấm Ngôn cảm thấy bất an, không ngừng trốn về phía sau, thẳng đến sau lưng đã đụng phải tường gỗ mới bị mấy kẻ Bạch Phàm bắt lấy, áo thun trắng trong nháy mắt bị xé dập nát.

"U? Nhìn xem. Đây là cái gì? Nguyên lai là ngoạn ý hạ tiện để người đè. Điều giáo sư? Ha ha ha ha." Bạch Phàm chú ý tới nhũ đinh trước ngực Cấm Ngôn, bởi anh phản kháng mà vật nhỏ trước ngực này cũng không ngừng đong đưa.

Cấm Ngôn tận khả năng để người khác không đụng chạm vào thân thể mình, nhưng ai biết Bạch Phàm lại một tay nắm lấy tấm kim loại treo giữa đoạn xích sắt nối hai nhũ đinh trước ngực Cấm Ngôn đem anh kéo giật về phía mình. Hai viên nhũ viên đâm xuyên hai khỏa anh đào tức khắc bị cưỡng ép túm lên, đau đớn khiến cho Cấm Ngôn hơi chút thả lỏng thân thể, theo lực kéo của Bạch Phàm mà xích lại gần hắn.

"Viêm Đế chuyên chúc? Viêm Đế là cái gì? Chủ nhân của người đẹp đây sao?" Bạch Phàm nhìn chằm chằm tấm bài kim loại trước ngực Cấm Ngôn, mang theo một nụ cười tà ác, nghiêng đầu tới gần mặt Cấm Ngôn. Theo khoảng cách kéo gần, hương khí trên người càng thêm nồng đậm, không nghĩ tới nam nhân trắng nõn trước mắt này sẽ mê người như thế, Bạch Phàm trong lòng âm thầm cảm thán, ngoài miệng nói lời cực kỳ khiêu khích.

"Viêm Đế?" Lư Thái đang ngồi ở một bên đứng lên, nhích lại gần. "Viêm Đế? Viêm Đế? Nghiêm Hi? Mày là người của Nghiêm Hi?" Lư Thái hồ nghi nhìn chăm chú vào, thật giống như muốn nhìn xuyên qua người.

Cấm Ngôn nhíu mi, nghiêng đầu rũ mắt nhìn về phía mặt đất. Không thể không nói giờ này khắc này Cấm Ngôn trông có vẻ càng thêm mê người.

"Bạch Phàm, tôi nghĩ ông có thể nặng tay một chút cũng chẳng sao." Lư Thái ngồi dậy, ánh mắt hướng Bạch Phàm, hung tợn cười.

"Người xinh đẹp như vậy, tôi thật là có điểm không hạ thủ được." Bạch Phàm ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng bàn tay lại nắm chặt đầu tóc dài của Cấm Ngôn kéo giật buộc anh phải ngẩng đầu lên, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng bản thân, dùng đủ loại ánh mắt xâm phạm thân thể Cấm Ngôn.

Cấm Ngôn nâng mắt lên, trong đó đã khôi phục bình tĩnh vốn có, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp đối diện Bạch Phàm, trong mắt không có chút sợ hãi nào. Cấm Ngôn biết hôm nay mình tuyệt đối trốn không thoát, nhưng trừ bỏ Nghiêm Hi căn bản không có những người khác chạm qua chính mình, huống hồ phía sau bản thân còn có mật mã khóa, không biết nhóm người này rốt cuộc sẽ thế nào làm.

Nháy mắt quần áo Cấm Ngôn bị xé nát, anh lập tức bị ấn ở trên mặt đất cưỡng ép nâng mông lên đồng thời lộ ra vòng xích khóa mật mã tại lối vào bí ẩn giữa hai cánh mông trắng mềm của mình.

"Thao, ngoạn ý này như thế nào tháo xuống đây?" Một gã dùng tay đùa nghịch vòng xích khóa mật mã vài lượt nhưng căn bản không tìm được cách mở ra.

Trong lòng Cấm Ngôn hơi thở dài nhẹ nhõm một chút, chỉ cần không phải vân tay của Nghiêm Hi thì bất luận kẻ nào cũng đều không mở được khóa mật mã này, huống hồ bên trong hoàn khấu xỏ xuyên qua hậu huyệt, cũng không phải dễ dàng có thể mở ra.

"Vậy thì cạy ra." Bạch Phàm ở một bên xem xét tình cảnh trước mắt liền lạnh lùng mở miệng, sau khi hắn nói xong này bốn chữ này Cấm Ngôn liền kinh hãi quay đầu lại, anh không thể tin được nhìn Bạch Phàm, trong ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh muôn thuở rốt cuộc hiển lộ ra một tia bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro