Chương 42: Khác thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô một chương khá ngắn

-------
Trong thư phòng rộng lớn, nam nhân dựa vào trên sô pha, trước mặt quỳ hai thanh niên gầy yếu tầm 19 20 tuổi, vẫn không nhúc nhích cúi đầu, không khí trong phòng bởi sự im lặng của cả ba người đã đạt tới một độ kỳ dị, ép người thở không nổi.

"Thế nào? Không muốn làm?" Nghiêm Hi chậm rãi mở hai mắt cười nói, nhìn thì ôn nhu nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm nào, mỗi một chữ nói ra đều giống như dao kiếm muốn đâm thủng màng nhĩ hai vật nhỏ quỳ bên dưới.

"Cầu chủ nhân đừng bắt Luân cùng Côn...làm...làm...làm loại chuyện này. Cầu xin ngài." Thanh niên vừa nói vừa ghé người gần về phía đùi trong Nghiêm Hi, thanh âm nói chuyện nhỏ như tiếng muỗi vo ve, bả vai hơi hơi run rẩy, thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương.

"Là Côn không hiểu chuyện. Côn cũng không dám nữa." Suy nghĩ của Côn đã sớm loạn thành một nồi, thấy anh hai cúi đầu quỳ xuống, chính mình cũng vội vàng quỳ theo, khóc nức nở cầu xin nam nhân.

Nháy mắt trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, Nghiêm Hi rũ đôi mắt xuống nhìn bộ dáng hai thanh niên run bần bật, cũng không có mở miệng nói chuyện. Nói thật, Nghiêm Hi cũng không để ý hai đứa nhỏ này có thể làm hay không. Thứ nhất, Luân đối với việc họ hàng gần tương gian xem ra vô cùng bài xích, vô luận là thân thể hay là trong lòng. Từ lần đầu tiên bị ép buộc cùng Côn phát sinh quan hệ, Luân liền bị bệnh hơn nửa tháng, cũng là từ lần đó về sau, Nghiêm Hi đã không bắt hai người làm loại chuyện này nữa. Thứ hai, liền tính Luân cùng Côn thật sự phát sinh quan hệ, trên người cả hai cũng đều có thúc cụ trói buộc, cho dù có làm, cũng không phong nhã cùng thoải mái chút nào.

Này nếu là trước kia, Nghiêm Hi căn bản sẽ không hỏi đến, nhưng gần nhất sinh ý trong nhà xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới tâm tình hắn xác thật không vui. Thời điểm không khí trong phòng càng ngày càng quỷ dị, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

"Nghiêm." Khải Tư mới vừa đẩy cửa ra liền thấy hai thanh niên quỳ rạp xuống trước mặt Nghiêm Hi, Luân vẫn không nhúc nhích, nhưng thật ra Côn hơi hơi nghiêng đầu, trộm nhìn Khải Tư đang tiến vào, cặp mắt to tròn đang ngập hơi sương thực sự làm người nhìn đau lòng.

"Nghiêm, anh đây là?" Thật lâu không có gặp qua Nghiêm Hi trừng phạt hai tiểu sủng vật dưới trướng này, trường hợp hiện giờ làm Khải Tư lắp bắp kinh hãi. Nghiêm Hi không có phản ứng, cũng không bận tâm Khải Tư xuất hiện, như cũ dựa ngồi ở trên sô pha, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào hai thanh niên.

"Thế nào?" Nghiêm Hi cuối cùng cũng mở miệng, tuy rằng đôi mắt nhìn thẳng Luân cùng Côn, nhưng rõ ràng là đang hỏi chuyện Khải Tư.

"Cổ phiếu của chúng ta giảm 5 điểm, hệ thống tài chính còn bị hacker xâm nhập, bộ phận IT đang tìm cách chống đỡ." Khải Tư không nhanh không chậm trần thuật, trong lúc này lại có có mấy cổ đông đang muốn rút vốn đã đủ làm Nghiêm Hi đau đầu, hơn nữa lại có hacker từ bên ngoài xâm lấn hệ thống tài chính, có thể nói là làm Nghiêm Hi càng thêm dậu đổ bìm leo. Hắn mỗi ngày đều chỉ ngủ không quá ba canh giờ, xem bộ dáng hiện tại hẳn là đã rất mệt mỏi rồi.

"Chống đỡ? Bọn họ biết thông tin tài chính bị đánh cắp sẽ tạo thành tổn thất bao lớn sao? Nuôi bọn họ tốn cơm tốn gạo như thế để làm gì? Hiện tại cùng tập đoàn Nguyên Quân đang tiến hành hợp tác, trong lúc này để xem bản lĩnh của bọn họ đến đâu, bằng không kêu bọn họ đều cút đi." Thân thể Nghiêm Hi cơ hồ đã tới cực hạn, tin tức Khải Tư mang đến lần này làm Nghiêm Hi rốt cuộc vô pháp khống chế cảm xúc, nam nhân hai mắt đỏ ngầu, giống một thú dữ đang tức giận, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng.

"Chủ nhân." Trải qua vài giây bình ổn, Phương Dật Luân đang quỳ trên mặt đất đã nhỏ giọng mở miệng, nhưng đầu lại vẫn là cúi thấp chạm xuống sàn nhà, không dám đứng dậy.

"Nói." Nghiêm Hi hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển qua trên người thanh niên. Cho dù đang rất sốt ruột bởi những sự tình xảy ra gần đây trong công ty, Nghiêm Hi cũng rất ít khi đem tức giận phát tiết trên người sủng vật nhà mình. Tuy rằng khẩu khí không thế nào tốt được, nhưng ít ra có thể nhìn thấy Nghiêm Hi đang nỗ lực bình phục cảm xúc, rốt cuộc quá mức kích động sẽ trăm lợi bất hại mà.

"Nếu tiểu cổ đông muốn rút vốn, chúng ta có thể thuyết phục tập đoàn Nguyên Quân thêm vốn, bên đó đang cùng chúng ta hợp tác, tất nhiên không muốn ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân. Nếu chủ nhân lấy giá tương đối thấp hơn một chút đem cổ phần bán cho Nguyên Quân, cho họ thấy được chỗ tốt, chờ đến khi Nguyên Quân rót vốn vào rồi, chủ nhân liền có thể không bị tiểu cổ đông kiềm chế nữa, lại còn có có cơ hội rất lớn để đàm phán." Phương Dật Luân nhỏ giọng trình bày quan điểm của bản thân.

"Như vậy nguy hiểm quá lớn, nếu Nguyên Quân không chịu, Nghiêm sẽ chịu tổn thất thảm trọng." Khải Tư cảm thấy cho dù Luân đầu óc có thông minh đến đâu, nhưng rốt cuộc không có kinh nghiệm thực chiến, làm như vậy chỉ là trên lý luận thoạt nhìn thực mê người, nhưng nội tại nguy hiểm thật sự quá lớn.

"Tiếp tục nói." Nghiêm Hi nhìn thoáng qua Khải Tư, sau đó lại hướng Phương Dật Luân nói.

"Hacker, chắc là một nhóm người cùng nhau thao tác, như vậy sẽ làm chủ nhân hai đầu khó cố. Nếu ứng đối không lo, rất có khả năng sẽ rối loạn trận tuyến, đối phương là muốn gây nhiễu, chúng ta có thể thiết lập hệ thống phòng ngự internet, còn có phản trinh sát, nếu đối phương đánh cắp tài liệu của chủ nhân còn không có dời đi, như vậy cũng sẽ bị chúng ta phản ngược đánh cắp thông tin. Nếu thao tác thích đáng, hơn nữa thuận lợi, chúng ta còn có thể theo dấu mò được tài liệu tài chính của họ. Thanh niên tiếp tục nói.

"Em là đang nói tới những tên lập trình viên đó?" Nghiêm Hi nhíu nhíu mày, trầm thấp hỏi. Phương Dật Luân quả nhiên suy nghĩ rất chu toàn, đứa nhỏ này tuyệt đối có tài trong việc quản lý, nhưng vừa nhắc tới những kỹ thuật viên IT đó, Nghiêm Hi liền đầu đau.

"Chủ nhân. Có thể để...để Côn tới thử xem." Phương Dật Luân nhỏ giọng dò hỏi, Côn từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, cho nên cũng chỉ là để nó có thú vui giải tỏa áp lực không thể thoải mái vui chơi bên ngoài, khi đó trong nhà kinh tế cũng rất tốt, cho nên Phương Dật Côn ở tầng hầm ngầm Phương gia có một hệ thống mười mấy cái máy tính để tha hồ chơi đùa. Chỉ là như vậy lâu không chạm qua máy tính Côn không biết có thể hay không thuận buồm xuôi gió, huống hồ hiện tại tình huống nhà chính bị phân chia như thế nào Luân cũng không biết.

"Thỉnh chủ nhân để Côn thử xem." Phương Dật Côn cũng theo anh hai nói nói tiếp.

Nghiêm Hi lại một lần lâm vào trầm mặc, híp mắt bắt đầu ở trong đầu tính toán.

"Nghiêm?" Khải Tư biết Côn cũng rất thông minh, nhưng so với các hacker đầy kinh nghiệm bên ngoài Côn mới chỉ là một đứa nhỏ. Mà đề nghị của Luân lại quá mức mạo hiểm, Khải Tư không hy vọng Nghiêm Hi sẽ tiếp thu, cho nên gia tăng nghi vấn thúc giục Nghiêm Hi.

"Trở về Công ty." Nghiêm Hi mặt vô biểu tình ngồi dậy, bỏ qua hai người đang quỳ bên dưới mà nói với Khải Tư nói. Hai tiểu sủng vật vẫn cứ quỳ trên mặt đất, cái trán chạm sàn không dám đứng dậy, Khải Tư nhanh chóng vì Nghiêm Hi mở cửa.

Xem ra Nghiêm cũng cảm thấy việc này quá mức mạo hiểm, Khải Tư trong lòng thở ra một hơi, muốn nhanh chóng cùng Nghiêm Hi về Công ty bàn bạc đối sách.

"Mang cả bọn họ theo." Nghiêm Hi đi tới cửa, nghiêng mặt nhìn Khải Tư, dùng đuôi mắt chỉ chỉ hai người đang quỳ kia.

"Nghiêm! Này quá mạo hiểm, bọn họ không kinh nghiệm." Khải Tư kinh ngạc nhìn Nghiêm Hi, quả thực không thể tin được, Nghiêm Hi luôn nắm chắc lại tự nhiên nguyện ý dùng thử biên pháp không biết rõ như vậy, Khải Tư ý đồ ngăn cản Nghiêm Hi.

"Nguy hiểm càng lớn, tiền lời càng lớn, chiếu theo lời cậu ta nói mà làm." Nghiêm Hi khóe miệng nhếch lên một độ cung, trong mắt lộ ra vẻ cao ngạo vốn có của bản thân.

_________

Dạo này mình ốm, vs cả ko có hứng làm truyện nữa, tâm trạng cứ luôn ko tốt nên mình sẽ ra truyện rất chậm. Mn thông cảm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro