Chương 43: Đất ấm (dạy dỗ trọng khẩu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn viên trước biệt thự Nghiêm gia, dưới ánh mặt trời, một thanh niên ngồi xổm trong biển hoa Tulip, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười như thiên sứ, một hồi đùa nghịch Tulip đỏ, một hồi đùa nghịch Tulip tím, đứng cách đó không xa một người đàn ông cao lớn vừa anh tuấn lại văn nhã, khoanh tay trước ngực đứng ở cạnh bồn hoa nhìn một màn này.

Đại bộ phận tinh lực của Nghiêm Hi đều đặt trên người Phương Dật Luân, mà Phương Dật Côn thường là do Khải Tư chăm sóc thay, đương nhiên còn có cả chương trình học dạy dỗ.

"Khải Tư. Ngài xem. Màu đen nha." Thanh niên chớp chớp đôi mắt to, giơ một bông Tulip đưa cho Khải Tư, nhìn qua thế nào cũng nhìn không ra thanh niên lại là một tiểu sủng vật mặc người bày bố, ngược lại càng giống một tiểu thiếu gia quý tộc hơn.

"Đi thôi, đến giờ học rồi." Khải Tư đẩy đẩy mắt kính, tiếp nhận hoa đặt ở dưới mũi hít một hồi, sau đó lạnh nhạt nói.

"E-em không muốn đi." Thanh niên biểu tình lập tức ỉu xìu, chu cái miệng nhỏ phấn nộn, một vẻ ủy khuất nhìn Khải Tư.

"Ngoan, sớm hoàn thành, liền có thể sớm nghỉ ngơi một chút, buổi tối Nghiêm Hi sẽ về kiểm tra." Khải Tư mang theo ôn nhu nói, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu thanh niên.

"Vậy-vậy chúng ta có thể...đừng dùng điện được không...Rất đau." Thanh niên rũ xuống khóe mắt, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng cầu xin.

"..." Khải Tư trầm mặc một hồi, nhìn đứa nhỏ trước mắt, nén thương xót nói, "Hôm nay sẽ tăng độ mẫn cảm." Nói xong Khải Tư xoay người đi về phía hầm dạy dỗ, mà Phương Dật Côn, thở nhẹ ra một hơi, vội vàng bước theo chân người phía trước.

---------

"Hô....ư ư...ưm..." Thanh niên bị treo ở trên trần nhà, đôi tay bị dây thừng chặt chẽ trói ngược sau lưng, cẳng chân cũng bị gập lên bó chặt với đùi, mà đùi lại cùng dây thùng thắt trên bụng nhỏ thắt cùng một chỗ.

"Thả lỏng một chút, chúng ta trước tiên làm khuếch trương." Khải Tư khẽ vuốt cặp mông đang run rẩy không ngừng của Phương Dật Côn, tay lấy chút bôi trơn, hai ngón tay không cần dùng quá nhiều sức đã dễ dàng xâm nhập hậu huyệt thanh niên. Bên trong vách tràng rất ấm áp, Khải Tư chuyển động ngón tay qua lại trong nội thể Phương Dật Côn, những điểm mẫn cảm của vật nhỏ này Khải Tư rõ như lòng bàn tay, ngón tay một đường đâm thẳng đến vị trí tuyến tiền liệt, thuận thế hung hăng nhấn một cái.

"Ư...ha...a..." Thanh niên lập tức ngẩng đầu cơ bắp toàn thân căng thẳng, khoái cảm như điện giật nháy mắt truyền xuống phân thân, dẫn tới tiểu gia hỏa non nớt kia lập tức đứng lên. Theo tốc dộ di chuyển ngày càng nhanh của ngón tay, Phương Dật Côn rên rỉ cũng ngày càng lớn hơn.

"Tốt lắm, độ mẫn cảm không tồi." Khải Tư rút ngón tay ra, nhìn Phương Dật Côn đã thở hổn hển, vỗ vỗ hai cánh mông mượt mà của thanh niên. Ngay sau đó hắn lật tay, lấy gậy mát xa thô to, lệnh một tiếng, "Tới, liếm cho tốt vào." Khải Tư đem gậy mát xa đến trước mặt Phương Dật Côn, cậu máy móc hé miệng, vươn đầu lưỡi không ngừng liếm láp gậy mát xa, rất nhanh gậy mát xa liền dính đầy nước bọt.

"Ức..." Cảm giác hậu huyệt bị chậm rãi căng rộng, dị vật thẳng tiến vào sâu trong cơ thể, đau xót khiến Phương Dật Côn không dám quá mức dùng sức, không thể không mồm to thở dốc cố gắng giảm bớt cảm giác không khoẻ khi bị tiến vào.

"Vấn đề kế tiếp chính là thời gian, cậu phải ngoan ngoãn, kiên trì 2 tiếng đồng hồ liền kết thúc rồi." Khải Tư đem gậy mát xa đang cắm trong hậu huyệt Phương Dật Côn dùng dây da cố định ở bên hông cậu phòng ngừa trơn tuột, thuận tay ấn mở công tắc gậy mát xa, một trận "Ong ong" ở trong phòng lập tức vang vọng.

"Ahh...ha...ha.ư..." Thanh niên trong mắt hàm chứa sương mù, run rẩy gật gật đầu. Nhìn Khải Tư đem cốc tự sướng tròng lên trên phân thân mình, sau đó chốt mở mở ra, khoái cảm lập tức truyền khắp toàn thân. Nhưng mà bản thân cậu biết, hiện tại là khoái cảm, vài phút lúc sau lại biến thành vô tận tra tấn.

Cho dù như vậy, thanh niên cũng cảm thấy đã tốt lắm rồi, bởi vì nếu chân chính là chủ nhân, nhất định sẽ yêu cầu cậu hoàn thành ít nhất 6 giờ kích thích cương cứng, thời gian dài như vậy cậu làm sao chịu đựng nổi. Hiện giờ Khải Tư chỉ cần cậu chịu trong 2 giờ, đã xem như là khoan dung lớn nhất rồi.
.
"A....ư...hô...hô....ahhh....K- Khải Tư... A...Cầu xin ngài. Côn thật là khó chịu." Cảm giác căng trướng ở hậu đình làm Phương Dật Côn bủn rủn hết hai chân, tuy rằng thanh niên đã không nhớ rõ khoái cảm khi được bắn tinh là như thế nào, nhưng bản năng thúc đẩy cậu bức thiết muốn được phóng thích.

"Còn 15 phút nữa." Nhìn phân thân Phương Dật Côn sưng to, Khải Tư bắt đầu trấn an thanh niên, tuy rằng biết này chưa phải cực hạn của Phương Dật Côn, nhưng không biết vì cái gì, luôn có một loại cảm giác kỳ quái vây quanh chính mình, thúc đẩy bản thân đối với vật nhỏ này ôn nhu.

Phương Dật Côn cắn răng vượt qua mười lăm phút dày vò, cuối cùng Khải Tư đem người thả xuống, ai biết Côn lại đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Khải Tư "Oa" một tiếng khóc nức nở. Khải Tư bị hành động này hoảng sợ, nhưng lại theo bản năng vòng tay ôm lấy thân thể Phương Dật Côn, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng thanh niên.

"Khải Tư." Phương Dật Côn nức nở ngẩng đầu, một đôi mắt to ngập nước lén lút nhìn t Khải Tư.

"Ân?" Nghe thấy thanh âm thanh niên, Khải Tư nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn vật nhỏ đáng thương đang nằm trong lòng mình, ân một tiếng xem như trả lời.

"Khải Tư. Cầu xin ngài. Giúp em cầu chủ nhân một chút, trang bị bên trong...c-có thể hay không không cần mang theo." Thanh niên nhỏ giọng nói, kỳ thật Côn rất rõ ràng, Viêm Đế gần như chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng mà mỗi lần bị dạy dỗ đều khiến cậu khó chịu đến sắp điên rồi, hơn nữa lần này đối mặt chính là Khải Tư, cho nên thanh niên liền phóng túng nói ra ý nghĩ của chính mình.

"...Ta sẽ tận lực." Khải Tư trầm mặc làm thanh niên cho rằng không có hy vọng, nhưng ngay khi Khải Tư nói ra những lời này, trong mắt cậu tựa như tỏa sáng.

"Oa. Khải Tư. Ngài tốt quá. Côn thích ngài nhất." Thanh niên đột nhiên nhảy dựng lên ôm cổ Khải Tử, sườn mặt non mịn dán lên nam nhân, không ngừng cọ xát.

"Ngạch." Khải Tư kinh ngạc phát hiện mình vậy mà bị thanh niên cọ xát đến nổi lên sinh lý phản ứng, này không khoa học. Chính mình sao có thể có cảm giác với sủng vật của Nghiêm? Khải Tư có chút nghĩ không ra, nhưng mặc kệ nội tâm hắn kinh ngạc cỡ nào, trên gương mặt điển trai vẫn là một dạng biểu tình lạnh nhạt như cũ.

"A? Khải. Ngài...cứng rồi?" Phương Dật Côn phát hiện vật giữa hai chân Khải Tư cứng rắn nóng hổi, cúi đầu nhìn nhìn một lúc rồi ngây thơ ngẩng đầu, chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn đối phương.

"Đừng hỏi linh tinh, lên chuẩn bị đi." Khải Tư điều chỉnh trạng thái một chút, sau đó đứng dậy sửa sang lại quần áo, xoay người rời đi.

"Khải Tư. Chờ em với." Thanhniên bước chân nhanh hơn, theo sát phía sau nam nhân, hai người cùng nhau biếnmất ở cổng lớn.

-------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro