Chương 56: Ai điện thoại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có việc gì sao?" Nhìn Phương Dật Luân giống một đứa nhỏ làm chuyện gì đó sai trái muốn nhận lỗi với mình, Nghiêm Hi mang theo ý cười nhìn thanh niên quỳ gối trước mắt.

"Chủ nhân. Luân không nên cáu kỉnh với ngài. Ngài vì Luân làm nhiều việc như vậy, nhưng Luân lại không phát hiện, còn không hiểu chuyện cùng chủ nhân giận dỗi. Luân... Luân sai rồi. Chủ nhân, em xin lỗi." Phương Dật Luân càng nói càng kích động, cuối cùng nói xong hai mắt dường như đã hàm chứa nước mắt, tràn ngập vẻ hối lỗi.

"Thân là chủ nhân, phải có trách nhiệm quan tâm chăm sóc cùng dạy dỗ sủng vật. Bằng không em cho rằng ta vì sao muốn em gọi ta một tiếng chủ nhân?" Nghiêm Hi cảm thấy Phương Dật Luân như vậy thực sự đáng yêu, đây hoàn toàn là phản ứng của một đứa nhỏ phạm sai lầm

"Nhưng mà...nhưng mà... Em là do chủ nhân bỏ tiền ra mua. Chủ nhân không cần phải làm những điều đó cho em... hẳn là nên như vậy...." Thời điểm Phương Dật Luân nói những lời này, giọng nói đã bắt đầu nhỏ dần, tuy rằng đã quen với việc thân phận bản thân bây giờ chỉ như sủng vật để người khác chơi đùa, nhưng khi nói đến những việc này, y vẫn nhịn không được sự thẹn thùng.

"Đúng vậy ~ cho nên. Nhanh sinh cho ta một đứa nhỏ thật đáng yêu để báo đáp đi." Nghiêm Hi cười tươi vô cùng, cong người một tay nâng cằm Phương Dật Luân lên, buộc y nhìn thẳng vào mình.

"Chủ nhân...Thân thể này... không được." Phương Dật Luân thật sự không muốn thừa nhận mình có thể làm cơ thể mẹ, nhưng nếu Nghiêm Hi đã nói như vậy, y lại không thể cự tuyệt. Nhưng cho dù không cự tuyệt, muốn thuận lợi thụ thai cũng không phải chuyện đơn giản, dù sao việc chuẩn bị cũng đã kéo dài tới cả một năm mà bản thân y một chút phản ứng đều không có.

"Vậy phải xem sự nỗ lực của em rồi." Nghiêm Hi vừa nói vừa đi đến một bên sô pha ngồi xuống, nâng tay chậm rãi vẫy vẫy hai cái, ý bảo thanh niên lại đây.

Phương Dật Luân thuận theo đi qua đó, quỳ gối giữa hai chân đối phương. Phương Dật Luân biết ý tứ nam nhân, cho nên lần này phải biểu hiện cho tốt, đành chậm rãi nâng tay cởi bỏ khóa quần Nghiêm Hi, dục vọng cực đại lập tức bật ra. Tuy nói không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng kích cỡ như vậy nhìn gần vẫn làm Phương Dật Luân hít ngược một hơi thật mạnh.

"Ứmm...ứ..." Thanh niên hé miệng ngậm lấy cự vật Nghiêm Hi, không dám tạm dừng liền bắt đầu ra sức phun ra nuốt vào, động tác vừa thành thạo lại vừa xấu hổ.

Nhìn tiểu sủng nô nhà mình liếm mút dục vọng bản thân, Nghiêm Hi ngẩng đầu lên, cảm thụ được độ ấm trong khoang miệng thanh niên, cảm khái công phu khẩu giao của Phương Dật Luân thật là càng ngày càng tốt. Đôi môi y gắt gao bao vây lấy dương vật Nghiêm Hi, đầu lưỡi kín kẽ dán lên cán, còn thường xuyên dùng cuống lưỡi cọ xát quy đầu mẫn cảm, xem ra tiểu tử này chỉ cần muốn làm, vẫn là có thể làm rất tốt.

"Chủ nhân...ư...ứm...Luân muốn...ngài yêu thương." Phương Dật Luân ánh mắt thoạt nhìn đã nhiễm hơi nước, phun ra dục vọng nam nhân đồng thời đôi tay nắm lấy dương vật đối phương trên dưới cọ xát. Bời vì lúc này Phương Dật Luân toàn tâm toàn ý đầu nhập, dẫn tới thời điểm khẩu giao cho Nghiêm Hi hạ thân liền bắt đầu ướt, kiên trì không được bao lâu đã cảm giác dục vọng trong cơ thể bắt đầu dâng lên, cuồn cuộn không ngừng trào ra.

"Nếu như vậy, chính em biểu diễn cho ta xem." Nghiêm Hi cười thoải mái, ra lệnh cho thanh niên tự mình động thủ. Nói thật Phương Dật Luân ở chỗ này ngây người thời gian dài như vậy, trước nay đều chưa từng tự bản thân làm chuyện tính ái. Có lẽ đây cũng chính là thú vị ác ý của Nghiêm Hi, thanh niên càng ngây thơ, hắn liền càng muốn nhìn thấy một mặt dâm đãng khác của y.

Phương Dật Luân đầu tiên là do dự trong chốc lát, sau đó cắn cắn môi dưới, mặt đỏ giống như có thể bấm cái là ra máu. Y chậm rãi dùng miệng cắn góc áo, lộ ra nhũ đinh trước ngực, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy nụ hoa bắt đầu xoa bóp qua lại.

"Chỉ là như vậy, rất khó thỏa mãn đấy?" Nghiêm Hi dựa vào trên sô pha, câu được câu không nói. Ý bảo thanh niên nhanh chóng có động tác tiếp theo.

Nghe nam nhân nói như vậy, Phương Dật Luân xác thật cảm thấy hạ thân càng thêm ngứa ngáy, đến lúc này tình dục tới xác thật rất khó nhịn xuống, y chậm rãi dò tay vào quần đùi, khi sờ đến hạ thân chính y cũng cảm thấy kinh hãi, sao có thể ướt thành như vậy.

"Cho ta xem toàn bộ của em." Cảm giác dục vọng bản thân lại trướng đại thêm mấy lần, một Phương Dật Luân dâm đãng như vậy ngay cả chính hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy vì vật nhỏ nhà mình làm nhiều việc như vậy quả nhiên là đáng giá.

Chưa bao giờ Phương Dật Luân thuận theo như thế, không hề do dự cởi quần đùi ra, chống một khuỷu tay lên mặt đất, tách đùi ra triển lộ bản thân trước mặt Nghiêm Hi. Phân thân vẫn như cũ bị nhốt trong lồng giam, mà khí quan nữ tính bí mật kia còn đang ko ngừng phun ái dịch, chất lỏng dâm uế theo hạ thân chảy tới đến hậu huyệt giữa đùi, toàn bộ cảnh tượng trước mắt thoạt nhìn quả thực vô cùng rung động lòng người.

"M- mời chủ nhân....tiến vào..." Phương Dật Luân khép hờ hai mắt, ngón tay không ngừng đùa bỡn viên mật đậu kia, mời gọi nam nhân mau tiến vào thân thể cơ khát của mình. Nếu lúc này dương vật có thể cương cứng bắn tinh, thật sự tốt biết bao. Nhưng Phương Dật Luân biết, Nghiêm Hi chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên cũng liền yên lặng nhịn xuống, hy vọng có thể sử dụng khe huyệt còn lại đạt tới cao trào.

Nghiêm Hi vừa định đứng dậy, lúc này đột nhiên di động vang lên, làm cho Nghiêm Hi cảm thấy buồn phiền vô cớ. Hắn vừa định cúp điện thoại, nhưng vừa thấy tên hiển thị bên trên lại không khỏi phân trần mở máy.

"Là ta, ừ? Vậy sao. Tốt lắm. Đã biết. Vất vả rồi." Lời nói rất gắn gọn, Nghiêm Hi cúp điện thoại đi đến trước mặt thanh niên, trên mặt là biểu tình cười như không cười, thoạt nhìn thực sự kỳ quái.

"Chủ nhân?" Phương Dật Luân nghi hoặc nhìn Nghiêm Hi, theo lý thuyết lúc này nam nhân hẳn là đã gấp không chờ nổi tiến vào trong mình, nhưng hiện tại lại vẫn không nhúc nhích đứng ở kia dùng ánh mắt quỷ dị nhìn y, làm cho Phương Dật Luân có chút hoảng hốt.

"Không làm nữa." Nam nhân chỉnh sủa lại quần áo, quay đầu muốn rời đi. Hành động này làm Phương Dật Luân sững sờ ở tại chỗ không biết làm sao.

"Chủ nhân. Chủ nhân. Đừng đi, là Luân chọc ngài tức giận sao?" Thanh niên lấy lại tinh thần vội vã đứng dậy bắt lấy ống quần nam nhân, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nghiêm Hi.

"Đứng lên đi." Nam nhân hơi hơi nhíu mày, quả nhiên dục vọng rất khó nhịn, dương vật trướng đến phát đau, lại thấy ánh mắt thanh niên ủy khuất như mèo nhỏ, Nghiêm Hi không khỏi cắn răng nói ra.

"Luân không dám. Chủ nhân. Luân rốt cuộc làm sai chỗ nào? Em sẽ sửa." Nhìn thái độ Nghiêm Hi, Phương Dật Luân càng luống cuống, té ngã lộn nhào quỳ gối trước mặt Nghiêm Hi, gấp đến bật khóc.

"Em biết ai gọi điện tới không?" Nam nhân hỏi một câu, đè nén dục vọng bản thân, khẩu khí cố gắng dịu lại, cúi đầu nói với Phương Dật Luân nói.

"Luân không biết. Thỉnh chủ nhân phạt Luân, nhất định là em đã làm sai cái gì." Nước mắt đã đảo quanh hốc mắt Phương Dật Luân, lại quỳ tiến về phía trước một bước, đầu gắt gao đè trên mặt giày Nghiêm Hi.

"Từ hôm nay trở đi, em không cần tiếp tục quỳ nữa, chương trình học dạy dỗ tạm thời dừng lại, trở về phòng thu thập một chút đi." Nam nhân bình phục tâm tình, ngữ khí như bình thường. Thái độ như vậy làm Phương Dật Luân một chút liền phát ngốc, rốt cuộc y đã làm sai chỗ nào, thái độ Nghiêm Hi sao lại chuyển biến lớn như vậy? Chẳng lẽ là điện thoại của Khải Tư, Côn bên kia đã xảy ra chuyện sao? Phương Dật Luân không ngừng ở trong đầu suy đoán.

"Chủ nhân. Luân nguyện ý sinh con cho ngài. Thật sự nguyện ý. Thuốc của Lục Lạc tiên sinh nếu dùng liều lượng gấp đôi nhất định sẽ rất nhanh có. Cầu ngài đừng đuổi em đi. Luân... Luân đã không còn nơi nào để đi nữa rồi." Phương Dật Luân từ hoảng loạn đến nghẹn ngào, cuối cùng nhịn không được khóc thành tiếng. Thái độ chủ nhân lạnh đi không ít. Không cần quỳ, cũng không dạy dỗ, còn về phòng dọn dẹp đồ đạc. Này không phải ý tứ muốn đuổi y đi sao?.

"Ta có từng nói qua sẽ đuổi em đi sao?" Khóe miệng nam nhân rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, tiếp tục nói, "Là kết quả xét nghiệm của em có rồi, hiệu suất của Lục Lạc thật đúng là cao." Nghiêm Hi tạm dừng một hồi, "Em có thai rồi. Từ hôm nay trở đi, em dọn lại đây ngủ cùng ta." Biết là sẽ làm vật nhỏ nhà mình hoảng sợ, dù sao Phương Dật Luân tâm tư tỉ mỉ, nhất định sẽ nghĩ nhiều. Chỉ là không nghĩ tới hóa ra em ấy là sợ bị bản thân đuổi đi, Nghiêm Hi cảm thấy Phương Dật Luân bị khi dễ như vậy đáng yêu cực kỳ.

"Có rồi...?" Thanh niên đầu tiên là nghi hoặc, sau đó liền giống như bừng tỉnh đại ngộ một tay sờ lên bụng nhỏ bản thân. Trách không được Lục Lạc chưa nói không có, mà là chờ kết quả. Cảm xúc lúc này của Phương Dật Luân rất phức tạp, ko biết là cao hứng hay là sợ hãi, kinh ngạc. Có lẽ tất cả cảm xúc gì cũng đều có. 

----

p/s: huhu truyện càng ngày càng khó edit.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro