Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác chỉ gọi điện cho Tiêu Chiến một lần.

Cậu ngồi trong căn phòng trống trơn, để điện thoại ở chế độ loa ngoài, nghe thấy vài tiếp bíp bíp đơn điệu, cuối cùng là nghe thấy tiếng tổng đài máy móc, "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."


Lúc Tiêu Chiến bỏ nhà đi sáu năm trước, Vương Nhất Bác đã hỏi Lâm Chính Đình, Vương Ngữ Cương, thậm chí cả dì Trần, nhưng không ai có câu trả lời; cậu gọi cho Tiêu Chiến nhiều lần cho đến khi điện thoại hết pin.

Nhưng hiện tại, khi cuộc gọi không có phản hồi, Vương Nhất Bác chỉ tắt máy với vẻ mặt vô cảm, cậu không muốn làm những việc vô ích.

Tiêu Chiến hẳn là đã đưa ra lựa chọn này từ rất lâu, Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc khi phát hiện ra cậu đối với chuyện này vậy mà cũng không ngạc nhiên nhiều, lúc này, cậu vẫn có thể bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian sống chung của hai người.

Cậu suy nghĩ thật lâu, từ cuộc hội ngộ bất ngờ cho đến việc sống chung dưới một mái nhà, đến thái độ dịu dàng của Tiêu Chiến với cậu, đến việc anh thường xuyên bộc phát mất kiềm chế khi anh nghĩ về một chuyện gì hoặc cả khi anh không muốn nhớ tới chuyện gì.

Nhưng buổi sáng nay khi cậu đi học, Tiêu Chiến vẫn nói hẹn gặp cậu vào buổi tối.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn giá sách ở bức tường đối diện, bất đắc dĩ nắm chặt tay. Tiêu Chiến rất thích giá sách này, anh thích đặt các loại đồ trang trí kỳ lạ lên đó, giờ đây, những thứ đó đã biến mất cùng Tiêu Chiến, như thể chưa từng xuất hiện.

Vương Nhất Bác tưởng rằng cậu đã quen với việc chia ly. Cậu đã mười tám tuổi, đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ chỉ biết đi theo Tiêu Chiến ăn vạ nữa, cậu có thể bình thản chấp nhận chuyện ba mẹ ly hôn, chấp nhận việc mẹ sinh thêm cho cậu một người em gái khác trong một khoảng thời gian ngắn; cậu cũng chấp nhận việc ba cậu dùng cậu làm quân bài mặc cả để thoả thuận với Vương Khải, đương nhiên cậu cũng có thể chấp nhận việc người anh cùng cha khác mẹ bỏ rơi cậu lần nữa.

Nhưng lúc này, cậu nhìn chằm chằm vào giá sách trống trơn, đôi mắt không ngừng đỏ lên.

Tình cảm gia đình duy nhất mà cậu còn lại, và tình yêu với người anh trai lần đầu tiên cậu có được sau mười tám năm giống như một giấc mơ, hiện tại, tỉnh dậy từ giấc mơ, tất cả đã không còn nữa.

Ngăn kéo đầu giường hở ra một khe nhỏ, giống như Tiêu Chiến vội quá quên đóng lại, Vương Nhất Bác uể oải kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng mới chú ý tới sự thiếu sót duy nhất trong căn phòng sạch sẽ trống trơn này.

Vương Nhất Bác kéo mở ngăn kéo, nhưng không thấy cuốn sách hay dây nối usb nào mà Tiêu Chiến thường để ở đây, cũng không có tin nhắn hay lá thư nào dành cho cậu, chỉ còn lại một hộp bao cao su đã dùng một nửa, giống như nhắc nhở Vương Nhất Bác mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng qua không phải một giấc mơ.

Vương Nhất Bác đột nhiên vô cùng tức giận, cậu dùng hết sức đạp mạnh vào ngăn kéo, khiến toàn bộ chiếc bàn rung lên hai lần. Cậu đứng đó, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, hai mắt đỏ hoe rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác mới buông lỏng nắm tay đã trở nên trắng bệch, cử động những đốt ngón tay cứng ngắc, sau đó nặng nề ném mình lên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cậu ngửi thấy mùi hương của Tiêu Chiến trong chăn và gối mềm mại, nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm nghiền, cậu vùi mặt thật sâu vào trong gối.


Mắt Kính Đen gặp Vương Nhất Bác là hai ngày sau đó. Cậu gần đây bận rộn vô cùng, đồng thời còn nóng lòng đợi Vương Nhất Bác đến tìm mình, lo lắng cả đêm không ngủ được, quầng thâm dưới mắt đen xì, cảm giác như mi mắt cậu có thể sụp xuống tận cằm được vậy.

Tiêu Chiến chỉ đơn giản là rời đi, studio hoàn toàn được chuyển sang cho Mắt Kính Đen, bản thân Mắt Kính Đen không có gì lo lắng về mặt thủ tục, nhưng đồng nghiệp của cậu cần thời gian mới chấp nhận được chuyện này, và cậu phải làm yên lòng mọi người.

Giang Xuyên rời đi, mang theo một nửa nhân viên chủ chốt của studio, Tiêu Chiến lúc này giao lại studio cho Mắt Kính Đen, không thể để uổng phí bao nhiêu năm tâm huyết của anh, nhất định phải kích hoạt lại nhiệt huyết làm việc của mọi người.

Chỉ là lúc nửa đêm tan làm, Mắt Kính Đen sẽ cảm thấy bối rối.

Cậu vừa mới tốt nghiệp cách đây không lâu, còn đang loay hoay với công việc mới, cần Tiêu Chiến giúp đỡ, đột nhiên lại trở thành người đứng đầu studio, điều này thực sự là một thách thức. Huống hồ, Tiêu Chiến có thể sẽ không bao giờ quay lại, studio này còn có thể đặt tên là Sean sao?

Mắt Kính Đen không hiểu được, ban ngày làm việc cậu thường hay lơ dãng, bị Oanh Oanh đẩy mạnh, sợ đến mức suýt trượt khỏi ghế ngồi.

"Cô làm gì vậy?" Mắt Kính Đen đột nhiên tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn Oanh Oanh, "Thật đáng sợ."

Oanh Oanh thay đổi giọng điệu thường ngày, căng thẳng chỉ một ngón tay ra phía sau Mắt Kính Đen, "...có người tìm anh."

Mắt Kính Đen lập tức quay lại, thấy Vương Nhất Bác đang đứng cách đó một mét, vẻ mặt nghiêm trọng, thậm chí còn có chút lạnh lùng hơn thường ngày.

Oanh Oanh có vẻ sợ hãi, hạ thấp giọng đến mức nhỏ nhất nhắc nhở Mắt Kính Đen, "Có chuyện gì thế? Trông cậu ta giống như đến gây sự ấy."

Nhưng Mắt Kính Đen lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như mình cuối cùng cũng hoàn thành trọng trách, cậu chỉ vào văn phòng của Tiêu Chiến, nói với Vương Nhất Bác, "Chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Những thứ Tiêu Chiến thường dùng vẫn còn trong văn phòng, Mắt Kính Đen chưa có thời gian để dọn dẹp, tạm thời cậu cũng không có ý định chuyển bàn làm việc vào đây.

"Sếp nói với tôi có thể cậu sẽ đến tìm tôi."

Mắt Kính Đen đóng cửa lại và đi thẳng vào vấn đề, "Tôi tưởng cậu sẽ đến đây từ hai ngày trước."

Vương Nhất Bác nhìn Mắt Kính Đen, "Anh ấy nói tôi sẽ đến?"

"Đúng vậy."

"Anh ấy thực sự hiểu tôi mà," Vương Nhất Bác cười tự giễu, đi vòng sang phía đối diện, ngồi vào bàn làm việc của Tiêu Chiến, "Anh ấy còn nói gì nữa không?"

Mắt Kính Đen nhớ rõ ràng từng lời Tiêu Chiến nói khi đưa cho cậu hợp đồng thuê văn phòng cùng với toàn bộ tài liệu của studio.

Tiêu Chiến hôm đó khác với thường ngày, nói xong một câu sẽ dừng lại rất lâu, tựa như đang do dự, đang suy nghĩ, mỗi lần dừng lại phải rất nỗ lực mới có thể nói tiếp.

"Anh ấy nói, Nhất Bác có thể sẽ đến đây và hỏi tôi đã đi đâu, hãy nói sự thật với cậu ấy." Mắt Kính Đen nhớ lại lời của Tiêu Chiến, "Tôi thực sự không biết, anh ấy bảo tôi phải tiếp quản studio một cách đàng hoàng, nếu có người muốn nghỉ việc thì không cần ngăn cản, chỉ cần giải thích rằng anh ấy ra nước ngoài và sẽ không quay trở lại trong một thời gian ngắn."

Vương Nhất Bác hồi lâu không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh khiến không khí có chút khó xử. Mắt Kính Đen không thể ngồi yên, luôn cảm thấy thanh niên trước mặt áp lực lên người khác còn ghê gớm hơn cả Tiêu Chiến mỗi khi anh nổi giận vì công việc.

"Thành thật mà nói tôi vẫn còn hoang mang," Mắt Kính Đen trầm ngâm nói, phá vỡ sự im lặng, "Sếp rời đi vội vàng, mọi thủ tục đã hoàn tất, tôi thậm chí còn không có thời gian để chuẩn bị."

Vương Nhất Bác như không để ý, nên Mắt Kính Đen đành phải nói tiếp, "Hai ngày nay tôi rất bận, mọi người đều có chút bất an, tôi thậm chí còn không có thời gian ghé qua nhà. Tôi muốn liên lạc với cậu, nhưng tôi bận quá nên quên mất."

"Tiêu Chiến nhờ anh liên lạc với tôi phải không?" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng.

Mắt Kính Đen thành thật lắc đầu, "Anh ấy chỉ nói cậu có thể sẽ đến, lại không cho tôi liên lạc của cậu."

Vương Nhất Bác im lặng cúi đầu, khoanh tay, không biết đang nghĩ gì.


Bàn làm việc của Tiêu Chiến vẫn chất đày tài liệu, hoàn toàn khác với khung cảnh sạch sẽ trong phòng ngủ của anh, Vương Nhất Bác thoáng nhìn thấy một số giấy tờ khác lạ, cậu liền rút ra đọc mà không cần suy nghĩ.

Mắt Kính Đen không biết Vương Nhất Bác đang xem cái gì, chỉ cảm thấy sắc mặt cậu còn tệ hơn trước, u ám giống như sắp có bão.

"Anh ấy..." Vương Nhất Bác dừng lại, thay đổi lời nói, "Trước khi rời đi anh ấy làm những việc gì anh biết không?"

"Thì là bận công việc thôi, còn cái gì khác chứ." Mắt Kính Đen nói xong, suy nghĩ một lúc, "À, anh ấy còn thường xuyên trả lời điện thoại, ừm, anh ấy cũng rất coi trọng mấy tài liệu này, trước đây tôi cũng từng nhìn thấy. Nhưng nói chung, công việc của anh ấy anh ấy rất ít khi đề cập với bọn tôi."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào dòng chữ đen trắng trước mặt, hồi lâu vẫn chưa thể đọc được, thậm chí, cậu còn cảm thấy từng chữ, từng dấu câu đang lơ lửng trên mặt giấy, lang thang khắp nơi, giống như một cái miệng đầy răng nanh, sắp hướng lên nuốt chửng cậu.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng chưa bao giờ hiểu về công ty của Lâm Chính Đình một cách chi tiết như vậy, ngoài hoạt động kinh doanh và phá sản, mọi thứ từ dòng vốn và cơ cấu kinh doanh đến những hoạt động của Lâm Chính Đình trong giai đoạn này đều được ghi lại chi tiết trong tài liệu. Ngoài ra, còn một dòng viết tay số điện thoại.

Vương Nhất Bác biết đây là số điện thoại của Lâm Chính Đình. Cậu không muốn nhìn thêm nữa nên đóng tập tài liệu và ném lên bàn.

Mắt Kính Đen do dự hồi lâu vẫn quyết định nói với Vương Nhất Bác, "Hôm đó, tôi thấy sếp viết dòng số này."

Tiêu Chiến viết xong, lấy điện thoại ra bấm số, nhưng do dự mãi cuối cùng vẫn không nhấn nút gọi. Mắt Kính Đen vẫ còn nhớ rõ, "Tôi không thể miêu tả được vẻ mặt của anh ấy lúc đó, anh ấy trông rất lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không gọi điện mà chỉ để tài liệu ở đây. Tôi hỏi anh ấy có muốn mang theo không nhưng anh ấy nói không."

Vương Nhất Bác không muốn nghe thêm nữa, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng lấy ra một xấp tài liệu rồi đút vào máy hủy tài liệu.

Mắt Kính Đen trố mắt, 'Sao cậu lại huỷ đi?"

"Không phải anh ấy nói không cần sao?" Giọng Vương Nhất Bác đều đều, như đang nói chuyện không liên quan tới bản thân. "Tôi giúp anh ấy xử lý."

Mắt Kính Đen nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, không nói nên lời.


Vương Nhất Bác mà Mắt Kính Đen gặp cách đây không lâu vẫn còn nét ngây thơ, thoạt nhìn có thể nhận ra ngay đây là một thanh niên mới vào Đại học, nhưng chỉ mới qua mấy ngày, cậu dường như đã trở thành một người khác.

Vương Nhất Bác lúc này đứng trong văn phòng, không lên tiếng, Mắt Kính Đen có cảm giác như đang nhìn thấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngày hôm đó cũng đứng ở vị trí đó, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài qua khung cửa kính trong suốt, như muốn giữ tất cả vào lòng.

Mắt Kính Đen không khỏi hỏi Tiêu Chiến, "Sếp, sao anh lại phải rời đi đột ngột như vậy?"

Tiêu Chiến không nhìn cậu, ánh mắt vẫn chăm chú vào con đường ngoài cửa sổ, trầm ngâm nói, "Bởi vì đã sai, và tôi không thể phạm sai lầm thêm nữa."

Mắt Kính Đen không hiểu, nhưng cảm nhận được rất rõ vẻ mặt khổ sở của Tiêu Chiến, cho nên cậu ấn tượng sâu sắc cho đến tận bây giờ.

Mắt Kính Đen cố gắng thuyết phục Vương Nhất Bác, người cũng đang có tâm trạng không tốt, "Tôi không biết cậu với sếp có chuyện gì, nhưng là anh em mà, làm gì có chuyện gì không giải quyết được, phải không?"

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh ấy nói với anh à?"

Ánh mắt của Vương Nhất Bác khiến Mắt Kính Đen hoảng sợ, "Hả? Cái gì? À, vâng, tôi hỏi, và anh ấy nói với tôi cậu là em trai anh ấy."

Âm thanh của máy huỷ tài liệu dừng lại đột ngột, tài liệu chứa đầy thông tin của Lâm Chính Đình bị xé thành từng mảnh nhỏ, mang theo chút kiên nhẫn cuối cùng của Vương Nhất Bác. Cậu sải những bước dài ra ngoài cửa, "Không còn nữa."

Mắt Kính Đen sửng sốt, "Cậu nói gì cơ?"

"Vương Nhất Bác đứng ở cửa văn phòng, quay lại nhìn Mắt Kính Đen, nhắc lại từng chữ, "Tôi nói là, anh ấy không còn là anh trai tôi nữa."


Tháng trước có một đợt tuyết rơi dày, nhiệt độ giảm xuống rất sâu. Sân biệt thự của Vương gia sau một đêm trắng xoá tuyết rơi, để lại một lớp tuyết dày đọng trên đường dẫn từ cổng vào nhà, khi dẫm lên sẽ để lại dấu chân rất sâu.

Vương Ngữ Cương đưa con gái về nhà bố mẹ đẻ, cô đang chơi đùa trong tuyết cùng con gái nhỏ, cả sân tràn ngập tiếng cười của hai mẹ con.

"Vẫn còn nghĩ mình là một thiếu nữ," chị dâu hai ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ, bĩu môi, "Đã sinh hai đứa con rồi vẫn còn cư xử như vậy."

Trong phòng khách không có người ngoài, chỉ có anh họ thứ hai của Vương Nhất Bác đang ngồi đó cùng mẹ cậu, cười khúc khích, "Mẹ, cô Út con sinh ra đã được hưởng phúc, mẹ đừng ghen tị với cô ấy nữa."

"Sao mẹ không thể ghen tị được? Con không thể động viên mẹ một chút hay sao?" Chị dâu hai trừng mắt nhìn con trai, "Đúng là giống ba con như đúc, thượng bất chính hạ tắc loạn."

"Vậy con cũng là con của mẹ, sao mẹ không nói con giống mẹ?" Anh họ thứ hai hỏi vặn lại.

Chị dâu hai tức đến mức muốn giơ tay tát cho con trai mình một cái.

"Không, không phải, con nói chơi thôi." Anh họ thứ hai lập tức năn nỉ, "Mẹ con vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, vừa lên được phòng khách vừa xuống được phòng bếp."

Chị dâu hai lúc này mới dịu lại, hỏi con trai, "Con có biết tại sao cô Út con về nhà không?"

"Chú Nghiêm đang đi công tác, nên cô Út đưa em họ về nhà chơi với bà." Anh họ thứ hai nói, "Tuần trước con đến công ty tình cờ gặp chú ấy."

"Cô ấy tính nết vẫn không thay đổi gì cả, chồng đi công tác thì liền về nhà bố mẹ đẻ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đã làm vợ, làm mẹ người ta rồi sao còn cứ về nhà mẹ đẻ liên tục thế?" Chị dâu hai nhét miếng cam vào miệng, nhăn mặt vì chua, "Chua quá!"


Đang định gọi người giúp việc tới mắng thì quay đầu lại thấy Lưu Tư Bồi đang từ tầng hai đi xuống, chị dâu hai vội vàng thay đổi sắc mặt, "Mẹ!"

"Ngọc Cương đâu?" Lưu Tư Bồi hỏi xong, lập tức nghe thấy trong sân có tiếng động, cau mày nói, "Như thế nào còn nghịch ngợm như vậy? Không sợ lạnh cóng hay sao?"

Lời chào chuẩn bị sẵn của chị dâu hai nghẹn lại trong cổ họng, cô không khỏi trợn mắt lên nhìn Lưu Tư Bồi, lẩm bẩm phàn nàn, "Chẳng lẽ cô ấy còn có thể chết cóng được sao?"

Lưu Tư Bồi đã đi tới cửa gọi, "Mau vào nhà đi!" Bà bất mãn nhìn Vương Ngữ Cương đang chơi đùa ben ngoài, "Bản thân con không lạnh, nhưng Lang Lang mặt đã đỏ bừng vì lạnh rồi."

Vương Ngữ Cương miễn cưỡng đi vào, "Nó cũng chơi vui vẻ mà."

"Con thật bướng bỉnh!"

Lưu Tư Bồi tức giận, ôm cháu gái dỗ dành, kiểm tra lòng bàn chân bàn tay của đứa trẻ, làm ấm cho nó xong mới hỏi Vương Ngữ Cương, "Đừng có quên mấy đứa trẻ trong nhà, sắp nghỉ lễ rồi, Nhất Bác thì sao? Lúc đó ít nhất cũng phải hỏi han thằng bé chứ."

"Nó lớn như vậy rồi, được nghỉ học thì tự nhiên sẽ về nhà thôi," Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Hơn nữa, nếu con có hỏi nó cũng không chịu nói cho con biết, sao con lại phải động đến cái tảng băng ấy chứ?"

"Con đang nói cái gì vậy? Đó là con trai con!" Lưu Tư Bồi tức giận, "Cha con đã nói rất nhiều lần, con nghĩ kỹ xem, thân là một người mẹ, mà còn hơn cả người thường."

Vương Ngữ Cương chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, "Ba, ba con nói gì về Nhất Bác ạ?"

Lưu Tư Bồi không biết Vương Ngữ Cương trong đầu có cái gì, 'Còn nói cái gì khác được? Muốn đợi Nhất Bác tốt nghiệp thì trở về làm việc ở công ty."

'Thật sao ạ?" Vương Ngữ Cương tươi cười, "Là ba tự nói ạ?"

"Mẹ lừa con làm gì?" Lưu Tư Bồi nhìn con gái đang vui mừng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Là thật."

Vương Ngữ Cương từ khi sinh con gái đã thay đổi rất nhiều, trước đây cô thường xuyên về nhà bố mẹ đẻ hoặc đi mua sắm, bây giờ, cô có thể chịu đựng nỗi cô đơn và làm một người mẹ tốt, thậm chí có thể tự mình thay tã, chuẩn bị sữa bột, những điều mà trước đây cô chưa từng làm với Nhất Bác, khiến ngay cả Lưu Tư Bồi cũng ngạc nhiên.

"Thật sự rất tốt khi con và Nghiêm Lại có cuộc hôn nhân hạnh phúc." Lưu Tư Bồi nói với Vương Ngữ Cương, nhưng con đừng quên con không chỉ có một đứa con gái mà còn có một đứa con trai nữa."

Vương Ngữ Cương gật đầu, không biết có nghe được không, "Con biết rồi mẹ, khi về con sẽ gọi cho Nhất Bác."


Lưu Tư Bồi còn muốn khuyên nhủ thêm vài câu, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa, một bóng người quen thuộc xuyên qua tuyết bước vào nhà. Bà nheo mắt, kinh ngạc thốt lên với Vương Ngữ Cương, "Nhìn xem có phải là Nhất Bác không?"

Vương Ngữ Cương tưởng là mẹ cô bị ám ảnh bởi nỗi nhớ cháu trai nên thờ ơ liếc nhìn, nhưng đôi mắt lập tức mở to, "...về khi nào, sao không nói mẹ biết?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn bé gái trong tay Vương Ngữ Cương và Lưu Tư Bồi, sau đó mới cất tiếng chào, "Bà ngoại."

Lưu Tư Bồi nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi, "Sao con về giờ này? Trường học đã nghỉ lễ rồi ư? Sao không kêu tài xế tới đón? Tuyết đang rơi, con có bị lạnh không?"

Vương Nhất Bác bị bà kéo vào trong phòng ấm áp, "Không lạnh ạ."

Anh họ thứ hai nhét nửa quả cam vào trong miệng, vừa nghe thấy tiếng động liền nuốt chửng, "Sao em lại về tầm này?"

Liên tiếp bị hỏi máy lần, Vương Nhất Bác trở nên mất kiên nhẫn, lập tức giương cung bạt kiếm, "Em không thể về à?"

"Nhất Bác, là anh họ quan tâm con." Chị dâu hai lập tức lên tiếng thay con trai.

"Đúng vậy," anh họ trợn mắt, "Đúng đúng, Nhất Bác, sao trường học cho nghỉ sớm thế? Còn lâu mới đến Tết Nguyên Đán mà."

Mọi người trong phòng khách đều đợi câu trả lời của cậu, Vương Nhất Bác bình tĩnh đặt túi xách xuống nói, "Trường không cho nghỉ."

"Vậy là em..." anh họ ngập ngừng.

"Em không đi học nữa." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, không quan tâm đến phản ứng của mọi người xung quanh.

Vương Ngữ Cương hét lên, "Không đi học nữa là sao? Thằng mất nết này, giải thích rõ ràng ngay!"

Vương Ngữ Cương có thai ngoài giá thú, chưa tốt nghiệp bụng đã to ra, Vương Khải bề ngoài không nói ra, nhưng thực sự cô vẫn rất bất an, hiện tại Vương Nhất Bác lại lặp lại con đường này, sao cô có thể không lo lắng?

"Ý trên mặt chữ." Vương Nhất Bác ngọ nguậy cái cổ đã cứng ngắc hỏi Lưu Tư Bồi, "Bà ngoại, phòng của con đã dọn xong chưa? Con mệt, muốn đi ngủ trước."

Lưu Tư Bồi theo bản năng gật đầu, "Bà vẫn cho người dọn thường xuyên, con đi ngủ trước đi."

"Chờ đã." Anh họ bị mẹ huých vào khuỷu tay, như vừa tỉnh mộng, nhảy tới nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, không kìm được hưng phấn, hai mắng sáng lên hỏi, "Ý em là em đã bỏ học?"

Vương Nhất Bác gạt bỏ sự kiềm chế của mình, "Ừ, thì sao?"

"Thì sao, em..."Anh họ bị gián đoạn giữa lúc đang hả hê.

Vương Nhất Bác bước lại gần hơn, chỉnh âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy, 'Tôi không đi học, nhưng cái gì là của tôi thì là của tôi, đừng có mơ tưởng."


Mùa đông ở London mưa liên tục, mặc dù Tiêu Chiến đã được chủ nhà nhắc nhở nhiều lần từ khi mới đến nhưng anh vẫn rất không quen, anh trùm chăn ngồi cạnh lò sưởi, bơ phờ nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Tiêu Chiến không quen nơi này, tốn rất nhiều công sức để mua đồ đạc và nhu yếu phẩm hàng ngày, may mắn thay, chủ nhà là người Trung Quốc và rất quan tâm đến anh, giúp anh vận chuyển đồ đạc và chỉ đường cho anh, phải mất vài ngày anh mới ổn định cuộc sống.

Mọi thứ ở đây đều khác với nơi Tiêu Chiến từng sống. Người qua lại đều mắt sâu, trán cao, nói tiếng Anh với nhiều ngữ điệu khác nhau, thỉnh thoảng sẽ có người dân địa phương ở trong các cửa hành bán đồ ăn nhanh thân thiện hỏi anh có cần giúp đỡ không.

Tiêu Chiến vẫn chưa kịp thích nghi với những ngày mưa liên miên ở London nên anh không còn sức lực làm bất cứ việc gì. Dự định ban đầu của anh là đi học trước, nhưng thời tiết như thế này anh không có hứng thú ra ngoài, chủ nhà ở dưới tầng mời anh uống trà, anh cũng từ chối.

"Vẫn chưa quen à?" Chủ nhà cười thông cảm, "London là như thế này, sống lâu sẽ quen thôi."

Tiêu Chiến cảm ơn, "Có lẽ tôi vẫn chưa hồi phục sau jet lag nên cảm thâý không còn chút sức lực nào."

"Vậy cậu nghỉ ngơi nhiều thêm đi, chờ cậu hồi phục, tôi đưa cậu đến trường học."

Chủ nhà biết, Tiêu Chiến sang đây du học, coi anh như một sinh viên nghèo, không có nhiều tiền, cũng không có kinh nghiệm xã hội nên nhiệt tình đề nghị giúp đỡ anh.

"Làm phiền anh quá!" Tiêu Chiến cười nói, "Sau này tôi sẽ mời anh một bữa."

"Cái đó thì dễ thôi, tôi rất muốn ăn đồ ăn Trung Quốc." Chủ nhà cũng cười, 'Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu nghỉ ngơi đi."

Tiêu Chiến đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sofa đơn, đối diện với anh là hai khung ảnh mới toanh được đặt trên lò sưởi, chưa có thời gian, anh chưa kịp đặt ảnh vào bên trong, nên chỉ có hai chiếc khung trống.

Tiêu Chiến bấm vào album ảnh trên điện thoại, ngón tay lật từng bức ảnh một rồi dừng ở bức ảnh gần cuối.

Anh dùng ngón tay phác hoạ hai khuôn mặt có phần giống nhau trong ảnh, ngón tay dừng lại rất lâu trên đôi lông mày của người đang tươi cười.

Cuối cùng, Tiêu Chiến ấn điện thoại vào ngực, nặng nề nhắm mắt lại.

Ngày mai, anh sẽ lồng ảnh vào khung.

Tiêu Chiến nghĩ.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro