Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày nhiều mây hiếm hoi giữa mùa hè, những đám mây che bớt ánh nắng, cho mặt đất nóng nực được một chút râm mát.

Thời tiết rất thích hợp cho việc tập lái, gió lớn trước khi mưa đổ xuống không ảnh hưởng tới việc lái xe, tiếng động cơ gầm rú trên sân tập nối tiếp nhau, thỉnh thoảng lại có một chiếc motor xuất hiện gàn lan cao bảo vệ, và chỉ trong chốc lát nó sẽ biến mất.

Hôm nay không phải ngày thi đấu, nhưng vẫn có một số khán giả ngồi thành nhóm hai, ba trên khán đài bên hông sân vận động, bọn họ thích thú theo dõi trận đấu tập đầy hứng khởi dưới cái nắng mặt trời như thiêu đốt.

Có bốn, năm chiếc motor đang lao vun vút trên sân, bọn họ ở xa không nhìn rõ motor, chỉ tháy một tràng cảm thán từ trên khán đài, cũng không biết là đang gào thét cho chiếc motor nào, cho đến khi một tay đua trong bộ đồ đua màu xanh lá cây kết hợp với màu đen xuất hiện ngày càng gần khán đài hơn, tiếng la hét chợt im bặt trong chốc lát, rồi vọt lên đến đỉnh điểm, như thể sẽ xuyên thủng màng nghĩ người ta ngay giây tiếp theo.

Chiếc xe nhả ga sau khi chạy thẳng trơn tru về đế điểm bảo dưỡng, tay đua bước xuống, tháo găng tay ném cho trợ lý đang đợi bên cạnh mà không thèm nhìn sang, cậu cởi mũ bảo hiểm, lắc lắc mái tóc ướt mồ hôi về đi về phía cửa phòng P, bên hông lập tức vang lên tiếng lạch cạch của cửa chớp.

"Hôm nay chạy ít vậy."

ở góc phòng P, có một người đàn ông đang ngồi dưới đất xem xét phụ kiện, tay áo ngắn xắn lên tận vai, để lộ ra hình xăm hung dữ trênbawps tay. Cơ bắp của anh ta săn chắc, trong tay đang cầm một chiếc cờ lê, xoay người lại nói với tay đua, "Bên ngoài có nhiều cô bé đến cổ vũ cậu như vậy, sao không chạy thêm vài vòng nữa?"

"Tốc độ gió mạnh hơn, có lẽ trời sắp mưa." Vương Nhất Bác cởi áo khoác da ctrên người ra, để lộ phần ngực mặc áo thun trắng, hất cằm nhìn đối phương, "Có nước không, Lý ca?"

Người được gọi là Lý ca ném qua một chai nước bù khoáng, "Uống đi, có cái này thôi."

Vương Nhất Bác một hơi uống hết nửa chai nước, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, ngã người ra sau như muốn giải toả tâm lý, "Mệt quá."

"Không phải chứ, cậu mới chạy được bao nhiêu vòng?" Lý ca chế nhạo, "Có chuyện gì vậy? Đêm qua bị ai hút cạn tinh lực à? Không được nữa?"

"Biến đi!" Vương Nhất Bác mắng, ném chai nước về phía sau, "Tôi lại không phải anh."

"Đừng coi thường tôi, dù bao nhiêu tuổi tôi vẫn có thể đánh một trận với cậu."

Lý ca chính là người đã cùng Vương Nhất Bác đánh nhau một trận trong cừa hàng phụ kiện xe máy, so với hồi đó, bây giờ hắn điềm tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ việc vẫn nghèo như lúc ba tuổi.

"Tối nay tiếp tục không?" Lý ca nhướng mày nhìn Vương Nhất Bác, mỉm cười đầy ẩn ý, "Ai nhỉ? À, Amy, cô ấy thực sự rất khó chịu vì hôm qua cậu không chịu đưa cô ấy về, dỗ dành cô ấy chút đi."

Ánh mắt Vương Nhất Bác loé lên sự không đồng tình, "Không phải hôm nay, lát nữa tôi có việc."

"Chẳng trách cậu chạy nhanh như vậy đã quay lại." Lý ca đột nhiên ý thức được, hỏi, "Đi gặp ba cậu à? Ông ấy gần đây thế nào?"

"Trong thời gian ngắn còn chưa chết được." Vương Nhất Bác thản nhiên nói, duỗi chân duỗi tay đứng dậy, "Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây."

Lý ca vừa định nói đồng ý thì một giọng nữ lanh lảnh đột ngột cắt ngang.

"Nhất Bác, anh đến khi nào?" Cô gái mặc quần jean bó như một cơn gió nóng lao vào, ôm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, mỉm cười, giọng đầy ngạc nhiên.

Lý ca cau mày, "Arlene."

Vương Nhất Bác rút tay ra, phớt lờ Arlene, chỉ gật đầu với Lý ca, rời khỏi phòng P không quay đầu lại.

"Này, sao anh lại rời đi?" Arlene giậm chân, nhìn theo, muốn đuổi kịp Vương Nhất Bác nhưng bị Lý ca ngăn lại.

"Được rồi, đừng làm anh khó xử!" Lý ca trừng mắt, "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em và Vương Nhất Bác không hợp, không có cơ hội đâu."

"Tại sao không có cơ hội? Anh là anh trai ruột của em đúng không?" Arlene không bị thuyết phục, cô cảm thấy anh trai mình cả ngày chơi bời với Vương Nhất Bác ở bên ngoài nhưng không chịu sắp xếp giúp cô một buổi gặp mặt, "Em không tốt bằng mấy con khốn bên ngoài kia sao?" Lý ca nghiêm khắc nói.

Arlene bị anh trai làm cho giật mình, đôi mắt đỏ hoe, cô quay mặt đi chỗ khác không nói gì nữa.

Lý ca xoa xoa thái dương, cô em gái này từ nhỏ đã đi theo anh, mọi người đều vì chút lợi ích của bản thân mà chiều chuộng cô, cuối cùng lại khiến cô phát triển nhân cách một cách thiếu sót như vậy, thậm chí cô còn không nhìn ra được Vương Nhất Bác luôn giữ khoảng cách và tôn trọng hai anh em cô, cũng như giữ khoảng cách với những cô gái khác.

Lý ca muốn mắng vài câu, nhưng nhìn khuôn mặt đầy oan ức của em gái mình, anh dịu giọng khuyên nhủ, :"Đừng quên Vương Nhất Bác có thân phận như thế nào, cậu ấy không cùng thế giới với chúng ta."

"Tại sao không? Arlene vặn lại, "Lúc đó chính anh đã kéo anh ấy vào câu lạc bộ." "

"Người ta chạy motor là do sở thích tự do, không muốn gò bó, không phải để kiếm sống như anh trai em." Lý ca đập bàn rất mạnh.

Năm năm trước, Vương Nhất Bác đột nhiên trở lại đây tìm Lý ca, hỏi có thể giới thiệu cậu vào một câu lạc bộ đua xe chuyên nghiệp không. Ban đầu Lý ca không muốn đưa một thanh niên như vậy vào đường đua chuyên nghiệp, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại lấy ra một xấp tiền ném lên mặt bàn, nói chi phí bảo dưỡng xe của hắn từ sau sẽ do Vương Nhất Bác chịu. Lý ca được món hời nên rất nhanh liền giới thiệu Vương Nhất Bác vào câu lạc bộ.

Hắn tưởng Vương Nhất Bác chỉ là một thanh niên tuỳ hứng, nhưng không ngờ cậu thực sự nghiêm túc, trong những năm qua đã tham gia rất nhiều cuộc đua và giành được một số giải thưởng, cậu cũng rất được săn đón vì vẻ ngoài đẹp trai, cậu thậm chí còn mang theo tài trợ của riêng mình trực tiếp đầu tư vào câu lạc bộ. Ngay cả ông chủ câu lạc bộ cũng khen ngợi Lý ca vì đã mời được Thần Tài tới đội, mỗi khi nhìn thấy hắn sẽ tươi cười.

Lý ca không biết Vương Nhất Bác làm gì, chỉ biết gia đình cậu có tiền, hình như mở một công ty lớn, ngày thường cậu cũng rất hào phóng với anh em trong đội, nhưng những người đồng hành với cậu thì thay hết lượt này đến lượt khác, điểm chung là bọn họ không có một điểm nào giống nhau.

Chuyện này trong mắt đám đàn ông chỉ là chuyện nhỏ, nhưng em gái anh lại đâm đầu vào Vương Nhất Bác khiến Lý ca phải nhắc đi nhắc lại sự thật này,

"Không phải em không biết người gắn bó với Nhất Bác nhiều như vậy, không nói tới phụ nữ, chỉ riêng đàn ông cũng đã không đếm dược! Cậu ấy thực sự có tình cảm với ai trong số đó? Vừa quay đầu lại liền đã quên mất. Cậu ấy không thích em, là vì còn nể tình huynh đệ với anh trai em đây, em hiểu chưa?"

Arlene cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đầy uỷ khuất, "Trong trường hợp đó, em ......"

"Em định làm gì? Đừng có mơ mộng nữa!" Lý ca ngắt lời Arlene, "Anh không giấu em, gia đình Vương Nhất Bác đã có sắp xếp cho cậu ấy rồi, chúng ta không đủ khả năng trèo lên một người như vậy, em nên chết tâm càng sốt càng tốt."

Sắc mặt Arlene cuối cùng cũng sụp đổ, hốc mắt cô đau nhức, nước mắt lần lượt rơi xuống.


Lái xe ra khỏi khu vực xung quanh sân vận động và vào thành phố, đường phố dần trở nên đông đúc. Vương Nhất Bác vốn dĩ mở cửa sổ, nhưng giờ bị kẹt xe, cũng không có chút dấu vết của gió, chỉ có thể đóng cửa sổ và bật điều hoà.

Điện thoại để trên ghế phụ của cậu reo hai lần, cả hai đều là tin nhắn từ trợ lý của cậu, thúc giục cậu quay lại công ty càng sớm càng tốt, có một cuộc họp đột xuất cậu bắt buộc phải tham dự.

"Đây không phải lúc thích hợp để tổ chức cuộc họp." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, cuối cùng đổi hướng, lái xe về phía công ty.

Khi Vương Nhất Bác đến, bên ngoài đã bắt đầu có tiếng sấm sét nổi lên, Vương Nhất Bác sải bước vào toà nhà văn phòng, nhiên viên dọc đường đều cúi chào cậu, trợ lý đang đứng ở cửa phòng họp lo lắng, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, giống như tìm được sợi dây cứu mạng, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đến rồi!" trợ lý nhanh chóng đưa máy tính bảng cho Vương Nhất Bác, nhìn đồng hồ nói, "Còn hai phút nữa mới bắt đầu, vừa kịp."

Vương Nhất Bác liếc nhìn báo cáo trên máy tính bảng, "Mọi người đến đủ chưa?"

"Đã đến đủ rồi," trợ lý thấp giọng, có chút gấp gáp, "Anh là người cuối cùng."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Anh họ tôi hiếm khi đúng giờ như vậy, thật sự là hiếm thấy."

Đầu trợ lý đổ đầy mồ hôi, "Anh mau vào đi."

Bất kể là Vương Nhất Bác hay ai khác, bọn họ đều là những thái tử mà những nhân viên cấp dưới như trợ lý không thể động vào, cũng không có hứng thú tham dự.

Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng họp ra, những người từ cấp quản lý trở lên có mặt trong phòng đều quay ra nhìn cậu, có người mỉm cười thân thiện, có người thì mặt vô cảm, giả vờ như không nhìn thấy.

"Đã lâu không gặp," anh họ thứ hai tức giận nói, "Để cả một phòng người đợi cậu, Nhất Bác, lần này cậu không đúng rồi."

Vương Nhất Bác kéo chiếc ghế trống đối diện anh họ thứ hai ngồi xuống, gật đầu với người anh họ khác và bác cả trong phòng họp, rồi mới lên tiếng, "Hôm nay vẫn còn khá sớm, bình thường không phải giờ này anh còn đang ngủ bù sao?"

Anh họ thứ hai cảm thấy rất khó chịu, ho khan hai tiếng, cứng ngắc đổi chủ đề, 'Bác cả, chúng ta bắt đầu đi."

Vương Ngọc Phong gật đầu, "Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây vì dự án Kim Thành Viên. Tôi vừa nhận được tin báo khu đất đó hiện đã được thành phố đưa vào phạm vi phá dỡ, vì vậy, tôi yêu cầu thẩm định lại dự án này."

"Theo lý thì một dự án như vậy không cần tất cả mọi người ở đây có mặt, nhưng chủ tịch đã quyết định sau dự án này sẽ từ chức, đại hội cổ đông lần tới sẽ có những điều chỉnh cho phù hợp, vì thế, hiệu quả của dự án này rất quan trọng."

Ngay khi Vương Ngọc Phong dứt lời, phòng họp giống như mặt hồ nước êm ả bị ném đá xuống, tiếng thì thầm vang lên khắp nơi.

Trong phòng này đều là những nhân viên cấp cao, nhiều người trong số họ có mục tiêu cả đời là được tham gia đại hội cổ đông của tập đoàn, nghe được tin tức như vậy sao có thể không mất bình tĩnh?

Ngay cả anh họ thứ hai cũng không thể ngồi yên, hai chân anh ta vắt chéo, nhìn Vương Nhất Bác và anh họ cả, phát hiện hai người bọn họ vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hiển nhiên là bọn họ đã biết tin tức này từ trước rồi, nên đột nhiên anh họ hai cảm thấy mất thăng bằng.

Anh cả sẽ không nói về chuyện này, dựa theo quy tắc của Vương Khải, đây là trưởng tử, hắn không thể tranh giành được, nhưng vì sao Vương Nhất Bác lại có thể giẫm lên đầu lên cổ hắn? Cho dù cậu họ Vương, nhưng nói trắng ra thì cậu chỉ là cháu ngoại, còn hắn mới là cháu nội.

Khi đó, Vương Nhất Bác đột nhiên bỏ học về nhà, hỏi nguyên nhân thì cậu không hé răng nói một lời, khiến Vương Khải tức giận đến mức không nói chuyện với cậu trong một tháng liền.

Anh họ hai vốn nghĩ Vương Nhất Bác sẽ hoàn toàn mất địa vị trước mặt Vương Khải, nhưng đáng tiếc hắn hả hê không được lâu thì Vương Khải đã đưa Vương Nhất Bác đến tập đoàn, nói là để cậu bắt đầu từ căn bản, đồng thời muốn dạy cho Vương Nhất Bác một bài học; Nhưng thực tế, Vương Nhất Bác trong những năm qua được thăng chức rất nhanh, ai cũng có thể thấy được thái độ coi trọng của Vương Khải đối với đứa cháu ngoại này.

Ba năm trước, Vương Nhất Bác thậm chí còn thành công tham gia một khoá MBA, khiến hắn hiện tại không thể dùng nhược điểm kia để đả kích Vương Nhất Bác được nữa.

Những người lớn tuổi trong tập đoàn vẫn luôn coi thường hắn, cho rằng hắn không có năng lực bằng con trai Vương Ngọc Phong, sự xuất hiện của Vương Nhất Bác đối với hắn là một sự uy hiếp cực lớn, hiện tại tập đoàn sắp có sự thay đổi lớn như vậy trong cổ đông, nhưng ông nội lại chỉ cho Vương Nhất Bác biết mà không nói với hắn.

Anh họ thứ hai không nhịn được bẻ khớp ngón tay cho đến khi Vương Nhất Bác ngồi đối diện với hắn nhận ra và đưa mắt qua.

Vương Ngọc Phong dường như không chú ý đến tranh đấu ngầm này, ra hiệu cho con trai bật máy chiếu, sau đó chậm rãi nói, "Dự án này trước đây do Nhất Bác quản lý, Nhất Bác, con hãy giải thích tình hình chung đi."

Mặc dù cuộc họp được triệu tập vội vàng, nhưng Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn từ trước, nghe xong liền đứng lên chào hỏi mọi người, chỉnh lại áo vest, và đi đến chỗ màn chiếu.

Những năm này ở công ty, Vương Nhất Bác trải qua cũng không dễ dàng gì. Mối quan hệ cá nhân trong công ty gia đình rất phức tpaj, cậu được Vương Khải đưa vào bộ phận quan trọng ngay từ khi còn quá trẻ, thậm chí còn trước khi cậu học xong đại học.

Vì lợi ích, các nhân viên ngoài mặt đều ca ngợi tâng bốc cậu, nhưng sau lưng, bọn họ thực sự không quá tôn trọng cậu.

Vương Nhất Bác dựa vào khả năng của chính bản thân cậu để đi đến vị trí hiện tại, từng bước một, giống như lúc này, cậu có thể hoàn toàn không cần phụ thuộc vào bản thảo mà có thể trình bày rõ ràng từng vấn đề trong slide dự án, rất nhiều nhân viên kỳ cựu có mặt đều không khỏi thầm tán thưởng.

Anh họ thứ hai nhìn Vương Nhất Bác càng ngày càng thấy chói mắt, hắn nhắm mắt lại, cố để mình không phải nhìn thấy cậu nữa.

Đến cuối cuộc họp, bầu trời bên ngoài đã u ám. Vương Nhất Bác trở lại phòng làm việc, một tách cafe đen đã được đặt sẵn trên bàn, nhiệt độ cũng thích hợp, cậu nhấp một ngụm.

"Tiểu Vương tổng, anh có sắp xếp gì cho bữa tối không ạ?" Trợ lý hỏi.

Người trong công ty gọi con trai Vương Ngọc Phong và anh họ cả của Vương Nhất Bác là Vương tổng, còn Vương Nhất Bác gọi là Tiểu Vương tổng, trước kia danh xưng này là của anh họ thứ hai, sau khi Vương Nhất Bác đến, hắn trở thành "quản lý Vương", không cao cũng không thấp, cho nên anh họ thứ hai bằng mặt nhưng không bằng lòng.

"Không, tôi phải đến bệnh viện."

Vương Nhất Bác bước vào phòng làm việc, từ trong tủ lấy ra một bộ đồ bình thường thoải mái, sau đó hỏi trợ lý ở bên ngoài, "Tìm hiểu tất cả thông tin của Kim Thành Viên rồi tiến hành đánh giá lại nhé!"

Vừa rồi, Vương Nhất Bác đã nói với trợ lý về thông tin chính phủ cho phá dỡ khu đất đó, trợ lý không hề ngạc nhiên, nghe xong lập tức sắp xếp, "Vâng, sếp Vương, anh còn dặn dò gì tôi nữa không ạ?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi nói, "Không còn gì đâu, cậu có thể đi làm việc tiếp đi."

Một lúc sau, giọng trợ lý lại vang lên, "Tôi đã gửi tin tức tháng này của phía "bên kia" cho anh rồi ạ."

Hành động khoá dây lưng của Vương Nhất Bác dừng lại, "Tôi biết rồi."

Vương Nhất Bác thu dọn xong rồi quay lại văn phòng, "Hãy làm những việc tôi vừa bảo cậu càng nhanh càng tốt."


Đột nhiên, Vương Nhất Bác bị một lực ở bắp chân kéo xuống, khiến lời nói của cậu đột ngột dừng lại theo, nhưng cậu cũng không ngạc nhiên, lắc đầu, bất lực hô to, "Lãng Lãng."

Cô bé chừng năm, sáu tuổi ngẩng đầu cười hở ra mấy chiếc răng sún, "Anh chơi với em đi!"

Vương Nhất Ba xoa xoa đầu Lãng Lãng, "Hôm nay không được."

"Không, anh chơi với em đi!" Lãng Lãng lắc chân Vương Nhất Bác không ngừng, cố gắng thuyết phục anh trai mình. Cách làm này của cô bé luôn thành công với tất cả người lớn trong nhà, và hầu hết cũng thành công với Vương Nhất Bác, nhưng cậu không chiều theo cô bé một cách vô điều kiện.

"Hôm nay anh thực sự có việc." Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, cố gắng giải thích với Lãng Lãng, "Ngày mai được không?"

Lãng Lãng không vui, đôi mắt to chớp chớp, chuẩn bị rơi nước mắt.

"Được rồi, Lãng Lãng, hôm nay anh có việc, con đừng quấy rầy anh."

Nghiêm Lại chắp hai tay sau lưng, bước vào phòng làm việc của Vương Nhất Bác giải nguy giúp cậu.

Lãng Lãng có chút sợ sự uy nghiêm của ba, nghe vậy liền buông Vương Nhất Bác ra, chạy đến bên cạnh Nghiêm Lại.

Vương Nhất Ba đút hai tay vào túi quần, chào, "Chú Nghiêm"

"Cậu đi làm việc đi, tôi đến gặp bác cả cậu, Lãng Lãng nói nhớ cậu nên tôi đưa tới cùng."

Thái độ của Nghiêm Lại đối với Vương Nhất Bác luôn chừng mực, không xa không gần, đủ tôn trọng, nhưng cũng không thêm gì khác.

Vương Nhất Bác từng coi thường người đàn ông này. Cho dù hiện tại hắn và Vương Ngữ Cương hoà hợp như thế nào, sự thật vẫn là hắn đào góc tường của Lâm Chính Đình, ngoại tình với mẹ cậu để có thể xây dựng mối quan hệ kinh doanh bền chặt với Vương gia.

Nhưng qua nhiều năm, Nghiêm gia hợp tác cùng Vương gia, tài năng kinh doanh của Nghiêm Lại không thể phủ nhận, Vương Ngữ Cương cũng trở thành một người vợ tốt, còn có một Lãng Lãng ở giữa, Vương Nhất Bác không thể không hợp tác cùng hắn, cậu cũng không có nhu cầu cạnh tranh với Nghiêm Lại.

"Vậy tôi đi trước." Vương Nhất Bác không nói nhiều, đi ra ngoài.

'Trời sắp mưa, có lẽ mưa to đấy, tự lái xe không an toàn, tôi để tài xế đưa cậu đi, được không?" Nghiêm Lại đề nghị một cách tử tế, ân cần, "Dù sao tôi cũng chưa về ngay."

"Không cần, tôi đi gặp ba tôi." Vương Nhất Bác vẻ mặt dửng dưng, "Cảm ơn chú Nghiêm."

Nghiêm Lại vẫn ân cần mỉm cười, như thể không bị ảnh hưởng bởi chuyện này chút nào, "Vậy thì tốt."


Khi còn cách bệnh viện hai cây số, cơn mưa lớn ấp ủ suốt cả ngày cuối cùng cũng trút xuống, Vương Nhất Bác vặn cần gạt nước lên mức cao nhất, nhưng màn nước dày đặc vẫn tiếp tục đọng trên kính chắn gió, tiếng mưa rơi lộp độp gõ vào cửa xe khiến Vương Nhất Bác khó chịu.

Giao thông vốn đã tắc nghẽn do xe cộ di chuyển chậm bởi trời mưa to đột ngột, quãng đường chỉ 2km Vương Nhất Bác đi hết hai mươi phút, cuối cùng, khi cậu lái được xe vào gara bệnh viện thì trời đã hoàn toàn tối đen.

Đây là một bệnh viện tư nhân, môi trường yên tĩnh, không quá đông đúc, Vương Nhất Bác đã đến đây rất nhiều lần, các bác sĩ, y tá đều quen mặt cậu, nhiệt tình chỉ đường, "Ông Lâm vừa mới làm kiểm tra xong, vừa trở về phòng bệnh."

Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng bệnh ra, Lâm Chính Đình đang ngồi trong phòng nhìn mưa rơi. Cửa sổ các toà nhà cao tầng đóng kín từ lâu, những hạt mưa rơi xuống thành từng màn nước trên cửa sổ, làm mờ khung cảnh bên ngoài.

"Ba!"

Lâm Chính Đình định thần lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác lập tức mỉm cười, "Nhất Bác, nào, lại đây, ngồi xuống đây."

Vương Nhất Ba không ngồi ở mép giường Lâm Chính Đình mong muốn, mà lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, "Gần đây ba cảm thấy thế nào?"

"Vẫn vậy thôi, cơ thể và xương cốt của ba thêm được một ngày thì là thêm được một ngày." Vẻ mặt Lâm Chính Đình trở nên chán nản, hắn đã mất đi vẻ thanh lịch và khí chất sang trọng trước đây. "Ở tuổi này, lẽ ra ba nên nghỉ hưu từ lâu rồi. Hiện giờ ở đây cả ngày, coi như là để hồi phục sức khoẻ đi."

"Nếu ba sớm nghĩ được như vậy, hiện tại có lẽ đã không bệnh thành như này." Vương Nhất Bác nói.

Sau khi Lâm Chính Đình và Vương Ngữ Cương ly hôn, Vương gia vẫn để lại cho hắn một con đường sống, tuy không lớn như trước nhưng một đội ngũ nhỏ cũng đủ để Lâm Chính Đình không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.

Nhưng hắn bất mãn, không chịu nhục được, ba năm trước tìm cách cướp dự án cảu Vương gia, thậm chí còn tung ra tin tức tiêu cực về Vương gia, kết quả là mất tất cả, thậm chí còn bị huỷ hoại thân thể.

"Con cũng nghĩ như vậy sao?" Lâm Chính Đình tự giễu, "Vương gia đối xử với ba như vậy, ba không nên báo thù sao?"

Vương Nhất Bác không muốn nói cho Lâm Chính Đình biết cậu đã gặp khó khăn thế nào khi đến công ty làm việc, chỉ nói, "Đã như vậy rồi, ba có thể nghỉ ngơi."

"Ừ, nghỉ ngơi." Lâm Chính Đình gật đầu, nhìn khuôn mặt ngày càng trưởng thành cảu Vương Nhất Bác, lộ ra một nụ cười hài lòng, "Nhất Bác, may mà ba còn có con trai là con."

Có lẽ vì đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, hoặc có lẽ vì đã già nên Lâm Chính Đình giờ đây đối xử với Vương Nhất Bác ngày càng giống một người cha thực sự, như thể hắn muốn cố gắng hàn gắn rạn nứt giữa cha con những năm trước bằng tình yêu và sự quan tâm cậu hơn trước.

Vương Nhất Bác không phản ứng lại, "Ba tìm con, nhất định là có chuyện muốn nói đúng không?"

Lâm Chính Đình do dự một chút rồi gật đầu, "Mấy ngày nay, ba thường xuyên mơ về những chuyện trong quá khứ, mơ thấy một số người, đặc biệt là mẹ của Tiêu Chiến."

"Ba nhắc tới dì ấy làm gì?" Bàn tay đặt trên đầu gối của Vương Nhất Bác lập tức nắm chặt lại, giọng nói trở nên lạnh lùng và cứng rắn, "Ba không nghĩ người con trai đó của ba đã chết từ lâu rồi à?"

"Ba không còn sống được bao lâu nữa, dù Tiêu Chiến có làm ta mất mặt thế nào đi nữa nó vẫn là do ta sinh ra." Lâm Chính Đình không để ý đến sự kháng cự của Vương Nhất Bác, tự nhủ, "Ba hy vọng nó có thể đến tiễn ba lần cuối. Hơn nữa, có lẽ bây giờ nó đã thay đổi và không còn thích đàn ông nữa."

Vương Nhất Bác sắc mặt âm trầm, "Cũng không biết được."

Lâm Chính Đình thở dài, "Khi còn nhỏ, các con có quan hệ khá tốt, con có thể tìm xem nó bây giờ đang ở đâu không?"

"Chuyện đó để sau đi." Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu nhưng vẫn không cho Lâm Chính Đình một câu trả lời chắc chắn, cậu đứng dậy nói, "Con còn có việc, con về trước."

Vương Nhất Bác bước nhanh đến sảnh dưới bệnh viện, hít một hơi thật sau, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực.

Cơn mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, cách ly Vương Nhất Bác khỏi thế giới đầy muộn phiền bên ngoài. Lời nói của Lâm Chính Đình không ngừng vang lên trong đầu, cậu đưa tay hứng một nắm mưa rồi lập tức ném đi.

"Ở đâu?" Vương Nhất Bác khoé miệng nhếch lên, trong mắt lại không có ý cười, "Tốt nhất là anh đừng bao giờ trở về."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro