Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàng năm, cuộc đua motor được tổ chức vào cuối mỗi mùa hè, Vương Nhất Bác dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ dành thời gian để luyện tập, cậu chưa bao giờ vắng mặt trong bất cứ giải đấu mùa hè nào trong suốt 5 năm qua.

Năm nay, câu lạc bộ đặt rất nhiều kỳ vọng vào việc Vương Nhất Bác có thể giành chức vô địch, bởi vì lý do này, bọn họ đã bắt đầu luyện tập từ trước đó hơn nửa tháng, cũng thông báo cho Vương Nhất Bác, hy vọng Thần tài vẫn tiếp tục ủng hộ đội đua.

Vương Nhất Bác chỉ do dự một lát rồi đồng ý, 'Được, tôi sẽ đua."

"Lại là đua motor à?"

Lúc nghe điện thoại, Vương Nhất Bác đang nói chuyện với Lưu Tư Bồi, tình cờ bị bà nghe được.
"Vâng ạ." Vương Nhất Bác cũng không giấu diếm, khéo léo rót một tách trà đưa cho Lưu Tư Bồi, cười ní, "Năm nào cũng là vào thời điểm này, bà ngoại vẫn chưa quen sao ạ?"

"Cả đời bà cũng sẽ không quen được." Lưu Tư Bồi trợn mắt nhìn cháu trai, bắt đầu cằn nhằn, "Nói cho bà ngoại nghe đi, con chơi cái trò nguy hiểm như thế chỉ để cho vui thôi, sao còn muốn thi đấu vậy? Chỉ nghe tiếng động cơ thôi đã khiến bà sợ chết khiếp, nghĩ đến việc con tham gia một cuộc thi nguy hiểm như vậy là bà cả đêm không ngủ nổi."

"Bà ơi, không khoa trương như vậy đâu ạ." Vương Nhất Bác tỏ vẻ ăn năn, "Ở trên đường đua an toàn hơn nhiều so với chạy xe trên đường ạ."

"Toàn là nói nhảm thôi!" Lưu Tư Bồi không thể tác động đến Vương Nhất Bác, liền quay sang cô gái bên cạnh, "Tâm Huy, lão bà này không nói được nó, đành phải nhờ cậy ở con thôi."

Thái độ của Trương Tâm Huy rất thân mật, cô nắm tay Lưu Tư Bồi, lấy lòng nói, "Bà ngoại, con không dám đâu, Nhất Bác chỉ nghe lời bà thôi."

Lưu Tư Bồi rất thích Trương Tâm Huy, nghe cô nói lập tức mỉm cười, không trách móc Vương Nhất Bác nữa, vui vẻ kéo Trương Tâm huy lại trò chuyện.

Trong lúc nói chuyện Trương Tâm Huy vẫn giả vờ lơ đãng chú ý đến Vương Nhất Bác, thấy cậu luôn cúi đầu xử lý wechat trên điện thoại, không hề có ý định chuyển hướng chú ý, ánh mắt tối lại, có chút chán nản.

"Nhất Bác à Nhất Bác!" Lưu Tư Bồi vỗ lưng Vương Nhất Bác, "Bảo con bé tới gặp con mà con chỉ mải chú ý điện thoại thôi."

Vương Nhất Bác giơ tay lên đầu hàng, "Được rồi, con không xem nữa."

Lưu Tư Bồi già đi, rất thích có con cháu ở bên cạnh, vừa nói vừa nhìn Vương Nhất Bác, "Khi nào thì con và Tâm Huy mới cho lão bà này tin vui đây? Bà đã sẵn sàng từ lâu rồi."

Cha của Trương Tâm Huy là bạn cũ của bác cả Vương Ngọc Phong, hoàn cảnh gia đình cũng tương tự như Vương gia, cô gặp Vương Nhất Bác trong lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn hai năm trước. Người lớn hai bên gia đình đều cho rằng hai người rất phù hợp và nỗ lực hợp tác cho đôi trẻ, nhưng họ không biết, Vương Nhất Bác và Trương Tâm Huy đã thoả thuận với nhau sẽ "đóng kịch" trước hai gia đình, hỗ trợ nhau trong công việc nhưng tuyệt đối không can thiệp vào chuyện cá nhân của mỗi người.

Lưu Tư Bồi không biết về những mối quan hệ bên ngoài của cháu trai mình, bà chỉ biết Vương Nhất Bác và Trương Tâm Huy đang yêu đương, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hai đứa trẻ khách sáo với nhau, cho nên thúc giục một cách vừa công khai vừa ngấm ngầm.

"Bà mỗi ngày đều nằm mơ được ôm chắt, không biết đến khi nào thì mới thành sự thật đây."

"Không phải bà vừa nói cả đêm không ngủ được sao?" Vương Nhất Bác cười, "Sao giờ lại đã nằm mơ rồi?"

"Thằng nhóc thối này!" Lưu Tư Bồi giả vờ giận dỗi, cười nói, "Đừng có quấy rầy bà nữa, dẫn Trương Tâm Huy ra ngoài chơi đi.

Vương Nhất Bác không muốn ngồi đây mãi nên đồng ý ngay.

"Nếu anh bận thì cứ thả tôi xuống ngã tư phía trước."

Sau khi ra khỏi nhà, không còn người lớn nhìn chằm chằm nữa, Trương Tâm Huy nói chuyện càng khách sáo hơn, "Tôi sẽ gọi tài xế đến đón."

"Được." Vương Nhất Bác trả lời đơn giản, không nói thêm lời nào.

"Bây giờ anh định đi đâu? Đến sân tập lái à?" Trong xe quá yên tĩnh, Trương Tâm Huy cố gắng phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu.

Trương Tâm Huy thật sự không còn gì để nói, bọn họ quen nhau đã được hai năm, cô vẫn có chút quan tâm đến Vương Nhất Bác, nghĩ rằng tuy là giả vờ nhưng vẫn có cơ hội, nhưng Vương Nhất Bác hình như hoàn toàn không có ý định tiếp nhận, thậm chí thỉnh thoảng cô còn nghe được những lời đàm tiếu về Vương Nhất Bác.

Ngoài ra, sự xa cách của Vương Nhất Bác như được viết rõ trên mặt cậu, nếu Trương Tâm Huy cố tình tiến lên thi Vương Nhất Bác ngay lập tức sẽ không nể mặt cô.

Nhưng những lời Lưu Tư Bồi nói hôm nay khiến Trương Tâm Huy thức tỉnh.

"Gần đây bà ngoại của anh đã thúc giục vài lần, gia đình tôi cũng vậy." Cô nói với Vương Nhất Bác, "Anh định thế nào?"

"Không thế nào cả. Anh họ thứ hai của tôi còn chưa kết hôn, bà ngoại có giục thế nào thì tôi vẫn có thể vin vào chuyện đó để khước từ." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói, "Nếu người nhà cô hỏi thì cứ lấy tôi ra làm lá chắn, nói tôi không muốn kết hôn."

"Vậy còn cha mẹ tôi thì sao?" Trương Tâm Huy tức giận hỏi, "Anh chọc giận bọn họ thì sẽ tìm đâu ra người khác giúp anh đối phó với nhà anh?"

"Vậy sao cô không tìm đối tượng kết hôn đi?" Vương Nhất Bác gõ gõ lên vô lăng, hỏi Trương Tâm Huy, "Nhắc đến chuyện này, sao cô lại không muốn kết hôn?"

"Vậy sao anh không kết hôn đi?" Trương Tâm Huy hỏi lại.

Vương Nhất Bác dừng xe trước đèn giao thông, im lặng hồi lâu mới đáp, "Cô không hiểu đâu."

Trương Tâm Huy trợn mắt, không thèm giữ ý tứ, "Sao anh lại phải giả vờ đứng đắn như vậy?"

Cô không rảnh để nghe những tâm sự lo lắng kiểu trẻ con của Vương Nhất Bác, liền chỉ vào trung tâm mua sắm cách đó không xa, "Cho tôi xuống đó đi."

Vương Nhất Bác làm theo, nhưng không nói chuyện với Trương Tâm Huy nữa, thay vào đó, cậu đeo airpod trả lời điện thoại.

Xe vừa dừng, Trương Tâm Huy mở cửa bước xuống, vừa muốn quay người lại chào tạm biệt Vương Nhất Bác thì phát hiện sắc mặt cậu thay đổi rõ rệt, "...Có chuyện gì thế?"

Vương Nhất Bác cuộn chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt âm trầm, như đang cố đè nén chuyện gì đó, "Tôi biết rồi."

"Tôi đang nói chuyện với anh đấy." Trương Tâm Huy không hài lòng.

"Chuyện riêng của tôi." Vương Nhất Bác không có ý định giải thích với Trương Tâm Huy, "Tôi đi trước."

Không đợi Trương Tâm Huy phản ứng lại cô đã chỉ còn nhìn thấy đèn hậu của xe Vương Nhất Bác.

"Tính tình khó chịu như thế, tôi cũng mặc kệ anh." Cô quay người bỏ đi.


Trên đường đua.

Tiếng động cơ gầm rú trên đường đua kéo dài gần hết một buổi chiều, cho đến tận khi trời tối, khán giả trên khán đài đã ra về hết nhưng có một tay đua khí thế vẫn sôi sục.

Rất nhiều người tụ tập trong phòng P, đều mặc đồng phục của câu lạc bộ, vẻ mặt không mấy lạc quan, người này nhìn người kia, thỉnh thoảng lại nhìn ra đường đua, cuối cùng, quản lý đội hết kiên nhẫn, đứng lên nói với người được gọi là Lý ca, "Cậu đi thuyết phục xem!"

Lý ca ngồi xổm bên cạnh motor, lấy tay áo thun lau mồ hôi, nhìn điện thoại, "Cậu ấy đã chạy bao lâu rồi?"

"Tôi đã thay dầu mấy lần rồi," người quản lý vô cùng lo lắng, "Phương pháp tập luyện thế này không một tay đua nào có thể chịu nổi, cậu với cậu ấy có quan hệ tốt, mau gọi cậu ấy đi."

Lý ca lắc đầu, "Để tôi thử xem, có thể cậu ấy cũng sẽ không nghe đâu."

Vương Nhất Bác vừa đến trường đua liền bắt đầu chạy xe, không nói không rằng, cho đến tận lúc này mọi người trong đội vẫn còn ngơ ngác. Lý ca hiểu được tính tình Vương Nhất Bác ở một mức độ nào đó, biết lúc này không ai có thể thuyết phục được cậu, nhưng trời dần tối, hắn cũng không thể ngồi yên được nên nhấc chân đi ra ngoài.

Người quản lý hơi cau mày, vỗ nhẹ vào ngực mình, nỗi lo lắng của hắn đã kéo dài nhiều giờ. Vương Nhất Bác là ngôi sao của đội đua, quan trọng hơn, cậu là cổ đông của câu lạc bộ, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn thực sự không thể gánh nối.

Nhưng người quản lý chưa kịp thở phào được nửa phút thì đã nghe thấy tiếng Lý ca hét lên đầy lo lắng ở bên ngoài, "Có ai không? Mau đến đây!"

Tim hắn lỡ một nhịp, vội vàng lao ra ngoài, nhìn thấy chiếc motor yêu quý của Vương Nhất Bác đang nằm xiêu vẹo trên bãi cỏ ven đường cách đó không xa, nam thanh niên ở bên cạnh cũng gần như đang khuỵu xuống.

Lý ca phản ứng rất nhanh, lập tức gọi bác sĩ của đội đến kiểm ta, mấy người cùng hợp lực khiễng Vương Nhất Bác vào trong.

May mắn, không có gì nghiêm trọng.

Đầu gối Vương Nhất Bác có một ít vết xước, mắt cá chân sưng tấy, cơ bắp không có chỗ nào bị tổn thương, nhưng chắc chắn không thể lái xe lại trong một thời gian ngắn.

Sắc mặt Vương Nhất Bác nhìn còn tệ hơn lúc mới đến trường đua, ánh mắt cậu u ám đến nõi ngay cả bác sĩ của đội cũng run rẩy khi giải thích tình hình.

"Vậy tốt rồi." Lý ca lên tiếng trấn tĩnh bầu không khí, trực tiếp nện một quyền vào Vương Nhất Bác, "Cậu làm sao mà luyện tập điên cuồng như thế? Chỉ bị thương nhẹ thế này coi như là Phật tổ độ cậu đấy."

"Tôi không chú ý đến thời gian." Vương Nhất Bác mở miệng, cuối cùng cũng lên tiếng.

Lý ca thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt ra hiệu cho những người xung quanh rời đi, rồi ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác, "Tâm trạng không tốt à?"

Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn lên trần nhà, tự hỏi, cậu đang nghĩ cái gì vậy.

"Một mình buồn chán thì buổi tối ra ngoài đi dạo thư giãn chút đi." Lý ca đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, trầm ngâm.

"Chân tôi chỉ bị bong gân, không bị gãy đúng không?"

"Cậu đang nói đến cái chân nào?"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cười, huých cùi chỏ vào Lý ca, "Cho dù có tàn tật thì tôi cũng không thể què được."

"Bốc đồng!" Lý ca đỡ vai Vương Nhất Bác đứng dậy rồi buông ra, "Cậu có tự đi được không?"

"Tạm thời vẫn chưa thành người tàn tật." Vương Nhất Bác cử động mắt cá chân, hất cằm nhìn Lý ca, "Đi thôi, tối nay tôi mời."

"Chỗ cũ?"

"Được."

Địa điểm cũ mà Lý ca nhắc đến chính là bán bar nơi bọn họ vẫn hay lui tới, Vương Nhất Bác là khách hàng VVIP, Vương Nhất Bác còn chưa đến cửa thì quản lý bar đã ra tận nơi tiếp đón.

"Anh Vuong, lâu lắm rồi mới thấy anh đến." người quản lý cười nhiệt tình, "Ôi, chân anh bị sao vậy?"

"Tai nạn nhỏ thôi." Vương Nhất Bác miễn cưỡng vẫn có thể tự đi lại, nhưng nhìn kỹ vẫn sẽ nhận ra cậu có chút khó khắn. Cậu cũng không nhiều lời, nói thẳng với quản lý, "Vẫn quy tắc cũ, đừng để người lạ làm phiền bọn tôi."

"Vâng, anh yên tâm, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi ạ." Quản lý lễ phép nói, "Amy đã đợi anh mấy ngày nay rồi, tôi gọi cô ấy tới nhé!"

"Tuỳ anh sắp xếp." Vương Nhất Bác không thích âm nhạc sôi động trong hội trường nên vỗ vai quản lý rồi đi thẳng về phòng riêng như mọi khi.


Sau khi nhận được tin từ người quản lý, Amy dặm lại lớp trang điểm trước ánh mắt ghen tị của các chị em hái, cô đá tung đôi giày rẻ tiền của mình, lấy từ trong tủ ra một đôi CL được chăm chút cẩn thận đi vào, rồi đi theo quản lý đến phòng bao riêng của Vương Nhất Bác.

Amy vừa mới tới đây chưa lâu, cô thật may mắn, chỉ trong vài tháng đã gặp được Vương Nhất Bác. Sau khi được ra ngoài vài lần cùng cậu, trái tim cô dần trở nên tham vọng, luôn có một kỳ vọng và cảm thấy mơ hồ rằng mình có thể khác với những người khác.

Nhưng lần trước Vương Nhất Bác tới, cư nhiên có người chiếm lợi trước mặt cô, Amy xấu hổ vô cùng, nhất là khi người cô thua lại là một bartender thấp kém, cô không biết bản thân bị đồng nghiệp giễu cợt nhưu thế nào, hôm nay cô nhất định phải lấy lại những thứ đã mất.

Ví thế vừa bước vào cửa, Amy đã đi thẳng tới chỗ Vương Nhất Bác, "Tiên sinh, ngài đến rồi, em đợi ngài lâu quá à."

Vương Nhất Bác chỉ vào ly rượu, giọng điệu không hề nhận ra bất cứ cảm xúc hay tức giận nào, "Đợi tôi?"

"Tất nhiên rồi," Amy dựa người vào Vương Nhất Bác, "Em mới giảm cân, ngài không nhận ra sao?"

Lý ca cười trêu chọc, "Nhất Bác, cậu phải dỗ dành người ta đi, nhớ cậu tới giảm cân rồi."

Vương Nhất Bác không quan tâm, chỉ đưa cho Amy một ly rượu, "Uống hai ly với tôi trước đi."

Đôi mắt của Amy sáng lên, cô ngước cần cổ thon dài của mình lên uống một ngụm rượu trong ly, đôi mắt ánh lên vẻ quyết tâm, thầm vui mừng vì đã uống thuốc giải rượu trước khi bước vào.

Vương Nhất Bác tối nay uống nhiều hơn bình thường, Lý ca vốn uống cùng với cậu, sau đó không uống nổi nữa, dựa vào sofa giả chết

"Tôi không uống nữa, không uống được nữa."

Amy cũng chếnh choáng, để lại Vương Nhất Bác sắc mặt âm trầm tự rót cho mình hết ly này đến ly khác.

"Vương tiên sinh, hôm nay chúng ta chỉ uống đến đây thôi được không?" Amy cố gắng thuyết phục Vương Nhất Bác, cố chịu đựng đau đầu, kéo tay áo Vương Nhất Bác làm động tác khêu gợi, "Em say rồi."

Chai whisky trong tay lại trống rỗng, Vương Nhất Bác liếc nhìn chiếc bàn trước mặt, phát hiện không còn chai rượu nào liền ném chai trong tay xuống sofa, 'Vậy thì đừng uống nữa."

Cậu gọi người phục vụ, sau đó đứng dậy nói với Lý ca, "Đi thôi."

Amy đột nhiên tỉnh lại, như chưa từng say rượu, bật dậy nói với Vương Nhất Bác, "Vậy chờ em, em đi lấy túi."

Vương Nhất Bác uống hơi nhiều, lên xe nhắm mắt lại trầm tư, Amy lưỡng lự mấy lần muốn bắt chuyện lại sợ mình nói sai sẽ khiến người đang có tâm trạng không tốt càng thêm không vui.

Vương Nhất Bác hôm nay rất lạ, Amy cảm thấy bất an, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi, "Vương tiên sinh, hôm nay váy của em có đẹp không?"

Xe chạy đến đoạn đường có đèn đường dày dặc, ánh đèn chiếu vào trong xe bỗng trở nên chói mắt. Vương Nhất Bác đang trầm tư bị quấy rầy, đành phải mở mắt ra, nhìn Amy chiếu lệ, 'Cũng được."

Amy tiến lại gần sát hơn, để lộ khuôn mặt mới dặm thêm lớp trang điểm ra ánh sáng, "Mặt em thì sao?"

Vương Nhất Bác vốn chỉ liếc Amy cho có lệ, nhưng đột nhiên, ánh mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt cô, Amy trở nên phấn khích, nhưng cô phát hiện ra ánh mắt Vương Nhất Bác không có chút độ ấm nào, vô thức muốn trốn tránh, nhưng Vương Nhất Bác đã nắm lấy cằm cô.

"Đây là cái gì?" Vương Nhất Bác trầm giọng, như đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, dùng sức miết thật mạnh khoé miệng Amy, "Ai bảo cô vẽ cái này?"

Amy sợ hãi, cô chưa từng thấy Vương Nhất Bác tức giận như vậy, 'E..em sẽ lau ngay lập tức."

Amy che miệng, lau đi lau lại nhiều lần, tìm gương trang điểm để lau sach nốt ruồi ở khoé miệng, thậm chí còn lau sạch cả một mảng lớn kem nền mà lúc nãy rất kỳ công trang điểm.

Cô vô cùng hối hận.

Bartender lần trước được Vương Nhất Bác đưa đi có một nốt ruồi ở khoé miệng, Amy nhớ rất rõ Vương Nhất Bác đã nhìn chằm chằm bartender một hồi lâu mới đưa anh ta đi đêm đó, cho nên cô quyết định trước khi lên xe dặm lại lớp make up, định cho cậu một bất ngờ không ngờ lại như đụng phải thuốc súng của Vương Nhất Bác.

"Emxin lỗi, Vương tiên sinh," Amy hốt hoảng, "Làn sau em không dám nữa."

Cô vội vàng thừa nhận sai lầm, nhưng trong lòng không thể tin nổi, tại sao cô không thể vẽ thêm cái nốt ruồi?

"Xuống xe!"

Vương Nhất Bác rút từ trong ví ra máy tờ tiền ném cho Amy, "Gọi taxi về đi."

"Vương tiên sinh!" Amy kinh hãi, lập tức ôm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, muốn ngồi luôn vào lòng cậu, "Em, em thực sự không cố ý, em tưởng tiên sinh thích, em sẽ không bao giờ dám lặp lại nữa."

"Cút xuống!" Giọng Vương Nhất Bác càng lạnh lùng hơn.

Amy hốc mắt đỏ hoe, nhưng sợ còn tiếp tục dây dưa sẽ phản tác dnjg, chỉ có thể gật đầu uỷ khuất trong nước mắt, 'Vậy, vậy em đi đây."

Khi xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Vương Nhất Bác thở dài.

"Quay xe đi."

Tài xế giảm tốc độ, hỏi, "Ngài muốn đi đâu ạ?"

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhắm mắt lại, "Về nhà đi!"


Căn biệt thự hai tầng trước mặt vẫn như cũ, ngay cả cây cối trồng trong vườn cũng không có gì thay đổi, Sau khi Lâm Chính Đình lâm bệnh, nơi này trở nên hoang vắng, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ quay về. Cậu ở trong một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố, nơi này, cậu chưa bao giờ đưa bất cứ người nào tới, thi thoảng chỉ đến ngồi một mình yên lặng rồi lại rời đi.

Tài xế vốn định đợi ngoài sân như thường lệ, nhưng Vương Nhất Bác bảo anh ta về trước, "Đêm nay tôi ở lại đây, sáng mai anh đến đón tôi."

Một con gió thổi qua, thổi đi phần lớn hơi cồn trong người Vương Nhất Bác, cậu thậm chí còn cảm giác được mắt cá chân bị bong gân của mình đau hơn trước. Đứng ngoài sân một lúc Vương Nhất Bác mới bước vào nhà, đi thẳng đến phòng ở cuối hàng lang tầng một, căn phòng cậu đã quen thuộc đến mức có thể chạm vào cửa phòng ngủ mà không cần bật đèn.

Phòng của Tiêu Chiến đã bị bỏ trống nhiều năm, bật đèn lên lại càng vắng vẻ, càng trống trải hơn. Vương Nhất Bác đứng ở cửa, cũng không bước vào trong, cậu đứng dựa vào cửa, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà, để lại một lớp tro mỏng trên sàn gỗ.

Vương Nhất Bác hút cho đến khi hộp thuốc trong tay trống rỗng, cũng không để ý tới sàn nhà nhiều ngày không được lau chùi, trực tiếp ngồi bệt xuống.

Cậu ôm lấy mắt cá chân đau nhức của mình, nhớ lại nội dung cuộc điện thoại nhận được lúc ban ngày.

Trợ lý nói với Vương Nhất Bác, "Chủ nhà ở bên kia nói rằng "người kia" sẵn sàng bỏ cọc thuê nhà, dường như có ý định trở lại Trung Quốc"


London.

Căn phòng chất đầy những hộp carton lớn nhỏ, bụi từ việc đóng gói hành lý bay lơ lửng trong không khí, căn phòng vốn ấm áp và sạch sẽ trở nên bừa bộn.

Tiêu Chiến đứng giữa những hộp bìa cứng, dỡ những bức tranh trên tường xuống, cẩn thận đặt vào trong hộp. Sống ở đây năm năm, anh có chút không muốn rời đi, căn phòng này tràn đầy kỷ niệm. Tiêu Chiến nhìn bức tường trống trải rộng lớn, không khỏi có chút hoài niệm.

"Có cần tôi giúp không?"

Cửa nhà không đóng, Allen đi thẳng tới chỗ Tiêu Chiến, cùng ngồi xuống sàn với anh, "Đang nhìn gì vậy? Không nỡ rời đi sao?"

"Có một chút," Tiêu Chiến thẳng thắn nói, "Nhưng tôi vẫn muốn quay về." Anh vỗ nhẹ bụi bám trên tay, "Nếu anh đã đến đây, hãy giúp tôi niêm phong những bức tranh này, tôi phải gửi chúng đi. "

Allen miễn cưỡng cầm cuốn băng dính lên: "Tôi chỉ hỏi khách sáo thôi, sao cậu lại nghiêm túc thế?"

Tiêu Chiến cười nói: "Tiếng Trung của cậu càng ngày càng tốt, thậm chí còn có thể nói chuyện với tôi."

Allen là một người nhập cư thế hệ thứ hai lớn lên ở London. Trước khi gặp Tiêu Chiến, tiếng Trung của anh rất tệ, chỉ sau khi hai người quen nhau thì Allen mới có tiến bộ. Mặc dù hôm nay anh đến để giúp Tiêu Chiến nhưng đồng thời cũng là để thuyết phục Tiêu Chiến ở lại.

"Kỳ thực, cậu ở lại đây rất có triển vọng phát triển " Allen vừa giúp đỡ vừa nói, "Thị trường nghệ thuật trong nước không bằng châu Âu và Mỹ, thiết kế cũng khó khăn, vì sao phải quay về?"

Sau khi Tiêu Chiến học xong, anh quay lại nghề cũ và duy trì thu nhập ổn định, nhưng anh chưa bao giờ di chuyển đến nơi khác, mỗi lần Allen đến, luôn có thể nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngơ ngác nhìn những bức ảnh trên lò sưởi.

"Có phải là vì người trong ảnh không?"

Tiêu Chiến không trả lời, Allen tiếp tục hỏi: "Tôi thực sự không hiểu. Nếu hai người yêu nhau như vậy, tại sao anh ấy lại chưa bao giờ xuất hiện? Tại sao cậu lại đến đây một mình?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Chuyện không đơn giản như vậy."

"Tình yêu chẳng phải rất đơn giản sao?" Allen bối rối, "Giống như tôi và bạn gái, chúng tôi yêu nhau nên chọn ở bên nhau. Trên đời này làm gì có tình yêu nào màkhông thể ở bên nhau chứ?"

Tiêu Chiến ánh mắt rơi vào trên ảnh, anh cẩn thận cầm khung ảnh cũ trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa, "Đúng vậy, thật sự là không có."

Allen nhún vai, nói rằng anh không thể hiểu được: "Vậy tại sao bây giờ cậu lại chọn quay lại Trung Quốc? Cậu còn yêu anh ấy không?"

"Tôi muốn quay về từ rất lâu rồi." Tiêu Chiến cất khung ảnh vào giữa quần áo trong vali để tránh bị vỡ, "Chỉ là chưa đến lúc thôi."

"Tôi không hiểu," Allen xòe tay, "Anh có thể giải thích bằng tiếng Trung để tôi hiểu được không?"

Tiêu Chiến mỉm cười, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với Allen: "Tôi trở lại Trung Quốc vì tôi yêu em ấy, nhưng tôi không trở lại Trung Quốc cũng là vì tôi yêu em ấy."

"Đã nhiều năm như vậy, có lẽ em ấy không còn yêu tôi nữa," Tiêu Chiến ngồi xổm trước vali, lẩm bẩm: "Vì thế tôi có thể quay về."

Allen càng bối rối hơn, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa, vẻ mặt của Tiêu Chiến rất buồn, giống như đang đi trên đường phố London vào một ngày mưa mà không có ô.

"Dù sao thì Sean," Allen nói với Tiêu Chiến, "Chúc cậu những điều tốt đẹp nhất."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt đẹp cong lên thành hình trăng khuyết, khiến anh trông bình tĩnh hơn trước rất nhiều: "Cảm ơn anh."


Gió thu bắt đầu thổi, sức khoẻ của Lâm Chính Đình ngày càng xấu đi.

Nghe xong lời của bác sĩ, Vương Nhất Bác bước vào phòng bệnh, lại được Lâm Chính Đình nhờ đi tìm Tiêu Chiến.

"Không cần con nói, ba cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa."

Lâm Chính Đình sụt cân rất nhiều, áo bệnh viện rộng thùng thình trên người, khi nói luôn phải nghỉ một chút mới nói được câu tiếp theo: "Nhất Bác, ba nhờ con điều cuối cùng này, được không?"

Vương Nhất Bác đứng bên giường bệnh một lúc không lên tiếng, cuối cùng mới thốt ra một chữ: "Được."

Lâm Chính Đình nghe được lời hứa của con trai, cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.

Khi Vương Nhất Bác ra khỏi bệnh viện, trợ lý gửi cho cậu một tin tức mới.

"Đúng lúc quá!" Vương Nhất Bác cười lạnh, nhanh chóng trả lời, "Gửi thông tin chuyến bay cho tôi."

Tbc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro