Chương 34. Lời hứa trong giấc mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bu của Trân Bảo là em gái ông Ngọc Kiến, nhưng do lấy chồng ở An Lạc nên bà ít về Sơn Nam. Ngọc Bội vốn chẳng ưa gia đình con em họ cho lắm, tại bọn họ ăn mặc cứ phèn phèn bẩn bẩn kiểu gì ý, quần áo trên người chắc ba đồng bảy bộ. Tuy nhiên, nàng vẫn ngọt nhạt dặn dò:

- Be bé cái mồm thôi, đừng nói cho ai biết chị nhờ em thuê nhà của Nam Bắc.

- Đằng nào chị ở đây thì người ta chả biết!

- Ai bảo em là chị sẽ ở đây?

- Ủa? Chị không ở rồi ai ở?

Ngọc Bội liếc con Xoài. Trân Bảo há hốc hỏi:

- Con Xoài á? Chị đùa à? Chị mới quen nó được nửa ngày chứ mấy? Sao lại thuê hẳn nhà cho nó ở?

Ngọc Bội cười gian. Nàng phải dùng người mới quen thì mới qua mắt được Trấn phó Sơn Nam chứ! Từ giờ trở đi, con Xoài sẽ giúp nàng theo dõi nhất cử nhất động của vợ chồng nhà hắn. Hiển nhiên, con em họ ngờ nghệch của nàng cũng không cần phải biết kế hoạch này rồi.

- À! Tại chị thương con Xoài quá ý em. Thầy nó nóng tính, suốt ngày đánh đập hai bu con. Cho nó qua nhà Nam Bắc ở một thời gian cũng tốt mà.

Trân Bảo ngạc nhiên thốt lên:

- Ôi chao! Chị yêu của em! Tiểu thư lá ngọc cành vàng mà biết nghĩ cho người khác như chị đúng là thiên hạ đệ nhất thiện lương!

- Em quá khen! Ở đây, chị có chút gọi là...

Ngọc Bội không nói hết câu mà chỉ âm thầm bỏ vào túi áo Trân Bảo hơn chục quan tiền rồi lên kiệu đi về Sơn Nam. Con nhỏ hớn hở chạy ra quán nước nhâm nhi chén trà, hóng hớt chuyện thiên hạ. Từ khi Phương Nhi làm vỡ lở mọi chuyện, không chỉ Tây Đông mà những người xưa kia chưa biết trắng đen phải trái như nào đã chửi Mễ Đình te tua, hiện nay đều bị chỉ trích thậm tệ. Âu cũng là lẽ đời, trao đi điều gì thì sớm muộn sẽ nhận lại y như vậy.

Có kẻ lúc chưa bị sỉ nhục tưởng rằng bản thân mình cứng cỏi lắm, ấy vậy mà, cũng chính kẻ ấy, chỉ mới nghe vài lời châm chọc đã cảm thấy buốt ruột buốt gan. Chửi người thì hả hê lắm cơ mà sao đến lúc bị người chửi nó lại cay đắng đến thế? Đã ở trong cõi nhân gian, ít nhiều sẽ bị cảm xúc chi phối, chưa kể khi bản ngã còn cao thì mấy ai chịu cúi đầu? Cứ phải khăng khăng rằng cái thấy của mình mới là nhất cơ, đến lúc trầy da tróc vẩy mới hối hận thì ôi thôi, đã trót gây đau khổ cho người khác mất rồi, bao nhiêu phước báu cũng vì sự ngông cuồng trong quá khứ mà tiêu tan. Một vài người áy náy chạy tới nhà Mễ Đình gửi lời xin lỗi, không quên thắc mắc:

- Mấy người bọn chị ăn cháo chửi chưa đầy hai tháng đã thấy khổ nhục lắm rồi, người bị miệt thị suốt gần hai năm như em làm cách nào để vượt qua cơn bão bẩn?

Mễ Đình thở dài đáp:

- Thú thực với các chị... em chẳng có cách gì cao siêu cả... em cứ như vậy mà sống thôi... dẫu khổ nhục... thì em vẫn cố ăn đủ cơm, uống đủ nước... chăm chỉ hoàn thành công việc của mình... không dám oán... chẳng dám than...

Tuy Mễ Đình luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng so với chuyện đói rét bệnh tật thì chuyện tổn hại danh dự thực chẳng là gì, nhưng trái tim nàng... nơi ấy... ngày qua tháng lại... cứ đau râm ran như bị kim châm. Buồn chứ! Buồn lắm! Buồn tái tê cõi lòng! Nàng lúc nào cũng cố tươi cười nhưng thi thoảng chỉ ngồi ngoài sân ngắm mây trời thôi mà nước mắt lại có thể tuôn rơi. Cuộc đời vô thường, yêu ghét vô thường, ngay cả cái thấy của đám đông cũng là vô thường, biết vậy nhưng sao vẫn cứ u sầu khi bị người ta khinh rẻ?

Mễ Đình không dám tin sẽ có ngày nàng được minh oan. Nàng cố đợi đến nửa đêm mới men theo ánh trăng, mò mẫm ra bờ ao ngồi một mình, khóc một trận thật to cho thoả bao nỗi ấm ức bấy lâu nay. Bách Gia thực ra vẫn luôn đi theo vợ, nhưng hắn chỉ âm thầm đứng dưới tán cây nhìn nàng. Mễ Đình khóc đã đời mới thèm chạy đến bên chồng, mặc kệ hắn vác nàng về phòng. Bách Gia mới làm một chiếc ghế mây. Thi thoảng, hắn hay ngồi thư giãn trên ghế, dang rộng vòng tay, để vợ tự biết ý nhào vào lòng chồng. Hắn cho nàng nghe nhịp tim của mình rồi cố tình tỏ ra khó chịu để nàng chủ động hôn môi hắn dỗ dành.

Hai người dùng chung phòng lâu rồi nên hắn chẳng giữ ý như xưa nữa. Trong lúc hôn vợ, những ngón tay của hắn rất hay mơn trớn trên gò má nàng. Đôi khi, hắn còn nghịch cả tóc nàng nữa, cũng có lúc, hắn tháo dây áo yếm, tình cảm vuốt ve nơi yêu dấu thân thuộc. Hành động của hắn như muốn đoạt hồn nàng, vậy mà hắn lại có thể trách nàng không thương chồng, chỉ mỗi hắn hôn nàng thôi chứ nàng thì tự dưng cứ như bị đơ, chẳng hề hôn đáp trả. Nàng đấm nhẹ vào vùng ngực săn chắc, còn không phải tại hắn sao? Hắn cười gian, bàn tay chuyển dần xuống dưới thăm dò đóa hoa đẫm sương. Những sự đụng chạm nồng nhiệt thiêu đốt trái tim nàng. Da dẻ nàng dần chuyển sang màu ửng hồng, vẻ đẹp rực rỡ ấy khơi dậy khát khao yêu thương trong tim hắn. Hắn điên cuồng nhá lên người nàng, ngay cả cổ tay nhỏ xinh cũng có vết yêu sâu đậm. Nàng quấn lấy hắn như loài tầm gửi bám cây đại thụ, phụng phịu tra khảo:

- Cậu Gia còn nhớ cậu gả về đây vào ngày nào không?

Hắn ung dung đáp:

- Ngày hai mươi tháng Chạp năm Ất Dậu.

Nàng hài lòng thổ lộ:

- Vâng, hết năm Bính Tuất, qua năm Đinh Hợi, bây giờ là năm Mậu Tý, cậu sắp đi ở rể được ba năm rồi đấy ạ. Thật may, chúng ta đã kéo dài giao dịch. Bằng không, vào ngày cậu quay trở lại Sơn Nam, chắc em khóc cạn nước mắt.

Bách Gia thở dài. Hai ngày trước, hắn đã bàn giao đội quân Gia Trí cho triều đình. Theo lệnh của Hoàng thượng, hắn chỉ giữ chức Trấn phó Sơn Nam đến hết tháng Chạp năm Mậu Tý. Người muốn hắn tạm rời xa An Lạc, vào năm Kỷ Sửu ở Sơn Tây, năm Canh Dần ở Kinh Bắc và năm Tân Mão ở Hải Đông, tại ba địa điểm trên đều giữ chức Trấn phó. Hắn tất nhiên muốn ở gần nàng, nhưng ba năm qua, hắn không bận huấn luyện binh lính thì lo giải quyết công việc mà Sơn Hào giao phó, ngẫm thấy bản thân chẳng giúp được vợ mấy mà bây giờ lại mặt dày đề nghị nàng bỏ quê theo mình, kể cũng hơi ích kỷ. Về chuyện sẽ chuyển đi, do chưa biết mở lời như nào nên hắn hẹn nàng:

- Rằm tháng Chạp, cậu sẽ về Sơn Nam. Đúng ngày hai mươi tháng Chạp, cậu sẽ quay lại An Lạc để báo cho em một tin vui, đồng thời, cậu cũng muốn thương lượng với em một chuyện.

Tin vui hắn muốn báo với vợ đó chính là năm nay hắn sẽ đón giao thừa cùng nàng. Do vậy, lần về Sơn Nam này, hắn đi thẳng tới phủ Ly Hợp thưa chuyện với thầy bu:

- Bẩm thầy, bẩm bu. Cậu có chuyện muốn bàn.

Phú ông Hoàng Hợp đưa chén rượu cho con trai, tình cảm rủ rê:

- Ngồi xuống thềm nhà, làm chén rượu với thầy bu cho ngọt giọng rồi có gì thì từ từ nói.

- Bẩm thầy, sáng sớm ngày mai, cậu phải tới trấn đường. Cậu xin phép thầy cho cậu giữ tỉnh táo.

- Con trai nuôi từ tấm bé mà gả đi một cái liền thành con nhà người ta, cả năm chả được gặp thì chớ, đến chén rượu của thầy, cậu cũng chê, bu buồn ghê!

Phú bà Lưu Ly rơi nước mắt. Bách Gia đành phải nhận lấy chén rượu từ tay thầy, uống cạn rồi trình bày:

- Tết này, cậu xin phép thầy bu cho cậu đón giao thừa ở An Lạc.

Ông Hợp đập vỡ tan chai rượu, cáu kỉnh chửi:

- Mở mồm ra nói câu ấy mà không thấy nhục à? Cả năm ở bên con đàn bà đó còn chưa chán hay sao mà đến Tết cũng muốn bám váy nó, ruồng rẫy thầy bu?

- Bẩm thầy, cậu không dám ruồng rẫy thầy bu. Chỉ là, thầy bu cấm cửa nàng, cậu không có cách nào vẹn toàn đôi bên. Tết là dịp sum vầy, nàng cứ phải lủi thủi một mình, thực sự rất tội nghiệp.

- Tôi mặc kệ! Nó chỉ là vợ hờ thôi mà, sắp hết giao dịch rồi, cậu quan tâm làm gì?

- Bẩm thầy, giao dịch giữa cậu và nàng đã được kéo dài rồi.

- Kéo dài đến bao giờ?

- Chắc là đến khi nào cậu ngừng thở.

- Cậu khùng hả? Vậy Ngọc Bội thì sao?

- Cậu đã hủy hôn với nàng từ lâu rồi. Sau khi nhận một trăm lượng vàng của cậu, Ngọc Kiến đã ký và điểm chỉ vào giao kèo đồng ý huỷ hôn.

- Cậu thôi ngay đi! Cậu đừng hòng qua mắt tôi! Ngọc Kiến nhận vàng của cậu hồi nào? Chính cậu cậy mạnh ép yếu, đánh người ta một trận nhừ tử rồi bắt người ta ký giao kèo thì có.

- Thầy tin lời Ngọc Kiến ư?

- Ngọc Kiến chơi với tôi từ nhỏ, ông ta thật thà chất phác, làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ cho người khác. Tôi không tin ông ta thì tin kẻ lươn lẹo như cậu hả?

Bà Ly hiểu vì sao ông Hợp lại tin ông Kiến hơn cả con trai. Âu cũng tại cậu Gia không biết cách luồn cúi như ông Kiến, hễ gặp chuyện bất bình, cậu sẽ tranh luận với thầy cho ra nhẽ. Ông Hợp từ nhỏ đã được cưng chiều, lại là người đứng đầu gia tộc, quen đè đầu cưỡi cổ người khác rồi thì vui sao nổi mỗi khi bị con trai bật lại tanh tách? Ông ưa nói ngọt cơ, không ưa nói xẵng đâu. Bà ghé tai con trai thủ thỉ:

- Cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện đón giao thừa ở An Lạc, bu sẽ giúp cậu thương lượng với thầy.

- Vậy con đội ơn bu.

Bách Gia theo thói quen đi lối tắt qua vườn trúc rồi về thẳng phòng riêng của mình bằng cửa sau. Cả thời thơ ấu, hắn đều ở đây, hôm nay đi đường xa cũng hơi mệt, vậy mà chẳng hiểu sao, mới chợp mắt được nửa canh giờ, hắn đã cảm thấy nặng nề như có rắn độc quấn quanh người. Hắn bàng hoàng tỉnh giấc. Trông thấy Ngọc Bội đang nằm ôm mình, nàng ở dưới lớp chăn mỏng chỉ mặc mỗi một chiếc áo yếm, Bách Gia suýt thì sốc nghẹn. Hắn ngay lập tức đẩy nàng ra, vội vàng bật dậy. Ngọc Bội giả bộ ngơ ngác hỏi hắn:

- Cậu Gia sao lại lạnh lùng vậy? Cậu đã hứa sẽ lấy em rồi mà... không lẽ... cậu định nuốt lời sao?

Bách Gia cười khẩy xỉa xói:

- Cậu hứa trong giấc mộng của em hả?

Ngọc Bội bịa chuyện như thật:

- Khi cậu ngỏ ý muốn đi quá giới hạn, em đã cương quyết phản đối, nhưng cậu lại dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ em, hứa rằng sẽ sớm đem kiệu hoa tới nhà rước em. Do quá tin tưởng cậu nên em mới trao thân cho cậu. Nhưng... cậu... cớ sao... lại... có thể... lật kèo... một cách trơ trẽn như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro