Chương 36. Người mà Hoàng Hợp thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Hợp già ngần này tuổi rồi, còn lạ gì cái thói làm mình làm mẩy của đám đàn bà? Ông thừa biết Ngọc Bội chỉ hù dọa Bách Gia thôi chứ nàng không thực sự muốn rời xa chốn hồng trần. Tuy nhiên, ông vẫn lên tiếng cho nó phải phép:

- Thằng Vạm mau đi mời thầy lang! Cậu Gia mau mặc đồ cho Ngọc Bội! Nàng đã trao thân cho cậu rồi, chút chuyện này cậu nên giúp nàng, đừng để nàng bị mất thể diện trước mặt người ngoài.

Thằng Vạm ngoan ngoãn nghe lời ông Hợp. Bách Gia ngược lại khinh không buồn liếc Ngọc Bội, hắn đi thẳng ra khỏi phòng. Bà Ly nháy mắt ra hiệu cho con Ngao ở lại. Nó đợi mọi người ra ngoài hết mới đóng cửa rồi cẩn thận dùng khăn tay lau đi giọt máu vương trên cổ cô Bội. Mặc xong váy cho cô, nó buột miệng thắc mắc:

- Ơ hay? Thường thì sẽ có vết máu vương trên tấm nệm cơ mà nhỉ?

Ngọc Bội điếng người. Lỗi tại nàng bất cẩn, lu bu nhiều việc quá, quên khuấy mất chi tiết quan trọng. Cũng may con Ngao nói nhỏ nên chẳng ai ở ngoài kia nghe thấy mà xông vào trong. Nàng ngay lập tức bật dậy, ghé tai nó dọa dẫm:

- Muốn sống thì im miệng!

Con Ngao run rẩy gật đầu. Cô Bội lạnh lùng bảo:

- Vết máu ở trên chiếc khăn tay kia kìa!

Giọng cô nhẹ nhàng lắm cơ mà lại sặc mùi nguy hiểm. Rõ ràng đó không phải là vết máu mà Ngao ám chỉ. Phải chăng do cơ địa khác thường nên cô không bị chảy máu sau lần thân mật đầu tiên với nam nhân? Hay là cô đã trót trao cái ngàn vàng cho một người đàn ông khác? Hoặc cũng có thể là cậu Gia chỉ bế cô về phòng thôi chứ không hề làm gì quá đáng cả. Nhưng tại sao cậu lại phủ nhận chuyện đã từng gặp cô trong vườn đào nhỉ? Không lẽ cậu bị đãng trí? Rối rắm, khó hiểu quá! Ngặt nỗi, con Ngao chẳng có gan tra khảo cô Bội, nó chỉ tiếp tục gật đầu cho cô yên tâm.

- Ngao có phúc tám kiếp mới tình cờ biết được bí mật của cô. Thôi thì từ bây giờ, con chính là người của cô rồi. Cô nghe nói thầy con mất sớm, bu con lại mắc bệnh hiểm nghèo. Con mà dám phản bội cô thì cô sẽ tiễn hai bu con xuống địa ngục cùng nhau luôn đấy!

Bị tra tấn tinh thần, con Ngao sợ chết khiếp. Có nằm mơ nó cũng không dám tin tiểu thư Ngọc Bội mà nó vẫn luôn ngưỡng mộ lại nham hiểm đến vậy. Cô cười nhếch mép, gian xảo thì thầm:

- Con đem chiếc khăn tay kia ra ngoài đưa cho bà Ly. Nhớ dùng câu từ sướt mướt để bà hiểu được cô đã phải chịu tổn thương lớn như nào.

Con Ngao tuân lệnh chạy vụt ra ngoài, giả bộ hốt hoảng bẩm báo:

- Bẩm bà... con... tình cờ... tìm thấy... chiếc khăn này... ở... trên tấm nệm... tội nghiệp cô Bội quá bà ơi... cô... đã phải chịu... nhiều oan ức rồi...

Bà Ly đang ngồi hóng gió trên chiếc ghế đẩu cũng phải bất bình đứng dậy phát biểu:

- Ôi chao! Chứng cứ rõ rành rành ra rồi, con gái nhà người ta chịu biết bao ủy khuất mà con trai nhà này lại cứ dửng dưng như không. Bu đau lòng quá!

Thằng Sách lấy hết can đảm thưa chuyện:

- Con xin ông Hợp, con xin bà Ly, con xin các nền anh nền chị đừng nghĩ xấu cho cậu. Con nghĩ cậu không cố ý tỏ ra vô tình đâu, có khi là tại cậu uống say quá nên tạm thời quên mất những chuyện đã xảy ra.

Ông Hợp ra lệnh:

- Có quên thì vẫn phải chuẩn bị sính lễ để đi hỏi vợ!

Bách Gia châm chọc:

- Thầy thiếu vợ thì đi mà hỏi, mắc mớ gì bắt cậu chuẩn bị?

Bà Ly xấu hổ khuyên nhủ con trai:

- Cậu ơi là cậu! Gạo đã nấu thành cơm rồi mà sao cậu còn ngang bướng? Đừng để đến lúc con gái nhà người ta tự ái, người ta không thèm nhận sính lễ rồi người ta làm ầm lên thì muối mặt thầy bu lắm cậu ơi! Thể diện của nhà họ Hoàng quẳng đi đâu? Thầy bu sao dám ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ nữa? Cậu không thương thầy bu à? Thầy bu nuôi cậu lớn để cậu bất hiếu thế ư?

- Cậu có làm việc gì hổ thẹn với thầy bu đâu mà gọi là bất hiếu? Nhưng nếu thầy bu không tin cậu, nhất định cho rằng cậu sai thì mai này ra ngoài đường, thầy bu cứ việc cúi đầu thôi, ai cấm?

Ông Hợp chán nản làm câu chốt điểm:

- Không nhiều lời nữa, tóm lại, đàn ông dám chơi dám chịu, cậu bắt buộc phải cưới Ngọc Bội.

Bách Gia cười chua chát. Có những lời vu khống vô lý đến cùng cực nhưng chẳng mấy ai hoài nghi, chỉ đơn giản bởi vì đó là điều mà họ muốn tin. Có những câu chuyện còn nhiều điểm bất cập, nhưng không ai thèm tìm hiểu thêm, vì sự thật trong tim mỗi người được hình thành dựa trên những định kiến kiên cố, mấy ai chịu gạt cái thấy vốn có của mình sang một bên để đón nhận những luồng ý kiến mới? Nếu Ngọc Bội không phải là con gái nhà phú hộ và cũng không được lòng ông Hoàng Hợp, biết đâu ông lại đứng về phía con trai? Bách Gia cao ngạo hỏi thầy:

- Nếu như cậu cứ không chịu cưới thì sao?

- Thì Ngọc Bội vẫn sẽ là con dâu nhà này và cậu vĩnh viễn là một thằng hèn!

- Được. Nếu thầy đã quả quyết như vậy thì cậu cũng sẽ trình bày rõ ràng quan điểm luôn. Chỉ cần thầy để Ngọc Bội bước chân vào phủ Ly Hợp với tư cách là vợ của cậu thì cậu sẽ không bao giờ quay trở về Sơn Nam nữa.

Thái độ thách thức của Bách Gia hại ông Hợp tức hộc máu. Trong lúc mất bình tĩnh, ông đã cầm chiếc ghế đẩu lên, phang một phát vào đầu con trai. Bách Gia bất ngờ ngã khuỵu. Ông Hợp chỉ định cảnh cáo con thôi nên lúc trông thấy máu chảy ròng ròng xuống mặt cậu Gia, ông liền bị hoảng loạn. Giọng ông run rẩy thấy rõ:

- Thằng Vạm... đi mời thầy lang... đã về chưa?

Thằng Vạm lễ phép bẩm báo:

- Dạ, con về rồi đây ạ, cả thầy lang Sơn Dược cũng đã về cùng con rồi đây thưa ông.

Ông Hợp sốt sắng nói:

- Tốt! Nhờ thầy lang qua đây xử lý vết thương cho cậu!

- Ơ? Thế còn cô Ngọc Bội thì sao hả ông? Cô ấy ngất xỉu, có vẻ cũng nguy hiểm phết đấy ạ!

Thằng Sách uất ức chửi thằng Vạm:

- Hỏi ngu! Cô Ngọc Bội ngất thì kệ bà nhà cô, cái kiểu ngất đấy thì kiểu gì chả tỉnh. Tình hình của cậu Gia mới nguy hiểm kia kìa! Mày nom cậu máu me be bét mà mày không thương cậu hả thằng vô nhân tính?

Ông Hợp đau lòng quá nên buột miệng:

- Lũ chúng mày im hết đi! Thầy Sơn Dược! Xin thầy! Mau! Mau giúp cậu! Cậu... mà... có mệnh hệ gì... thì tôi... sống không nổi... tôi bị bỏ rơi... một lần... đã là... quá đủ rồi...

Gia nhân trong phủ đều hoang mang, ai mà dám bỏ rơi phú ông Hoàng Hợp cơ chứ? Tuy nhiên, chẳng đứa nào dám thắc mắc nhiều vì ông đang rất cáu. Bà Ly tỏ vẻ lãnh đạm như thể chồng chỉ cuống quá hóa ngu, nói năng tầm bậy. Ông Hợp bỗng thấy chua chát, người sớm quên chuyện cũ thật thảnh thơi, người khắc sâu trong lòng, nỗi đau mãi còn đó. Ông vẫn nhớ như in dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Gia Hòa. Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên bước chân vào lầu xanh, gặp được nữ nhân tài sắc vẹn toàn, tinh thông cầm kỳ thi họa, ông đã không do dự bỏ ra một ngàn lượng bạc để chuộc thân cho bà. Ông thậm chí còn muốn cả đời chỉ chung tình với một mình bà. Ngặt nỗi, gia tộc họ Hoàng nhiều đời danh giá, đâu thể giao vị trí dâu trưởng cho một người đàn bà từng sống trong lầu xanh. Dưới sức ép của thầy bu, năm hai mươi tuổi, ông Hợp đành phải lấy bà Ly. Bà Hòa chưa từng oán trách ông nửa lời, chỉ cần được ở bên ông là bà thấy mãn nguyện rồi. Bà vui vẻ sống trong phủ với thân phận người làm nhà ông.

Trước mặt ông Hợp, bà Ly luôn tỏ vẻ rộng lượng, không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của ông. Nhưng sau lưng ông, bà Ly lại thường xuyên hành hung bà Hòa cho bõ ghét. Đỉnh điểm là vào ngày biết tin bà Hòa mang bầu, bà Ly đợi tới đêm muộn mới mò sang phòng của tình địch. Bà lôi con ả mà mình căm ghét ra ngoài sân, trói nó vào gốc nhãn, vả liên tiếp vào mặt nó đến khi nó ngất lịm mới thôi. Cơ mà run rủi thế nào, ông Hợp lại vì háo hức sắp được làm cha nên bị mất ngủ. Ông đi lang thang hóng gió, tình cờ bắt quả tang bà Ly đang hung hãn tấn công người thương. Ông phẫn uất nhốt bà Ly vào nhà Sám Hối. Tuy ngày nào gia nhân cũng mang đồ ăn và nước uống đến cho bà, nhưng sau một tháng, bà vẫn bị lẩn thẩn. Bà tưởng rằng bà đang mang trong mình cốt nhục của ông nên bị người ta ghen ghét. Bà nói năng liên thiên như con điên:

- Con yêu của bu! Con ngoan nha con! Thầy sẽ bảo vệ bu con mình mà! Thầy thương bu nhất đó con! Thầy nhốt bu trong nhà Sám Hối là để bảo vệ bu đấy. Thầy sợ người ta đánh bu!

- Ô kìa! Ai như chị Gia Hòa thì phải? Ôi chao! Em cắn rơm cắn cỏ em lạy chị! Xin chị đừng tát em! Mồm em hộc máu ra rồi, chị ơi! Chị mạnh tay quá đỗi, chị à! Chị không thương bà chửa hả?

- Cậu Hợp có đang khóc vì xót thương em không? Nếu có, em xin cậu hãy lau ngay giọt nước mắt vương trên khóe mi, kẻo chị Hòa trông thấy, chị lại ghen tím mặt rồi tìm cách hãm hại em thì nguy to!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro