Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì truyện có số lượng chữ dài nên mình không thể cập nhất hết tất cả trong một chương. Mong các bạn thông cảm.

Chiếc xe buýt được sơn màu xanh dương trải qua nhiều mưa nắng phôi pha đã sang màu xanh lợt dừng lại trước một con đường làng. Tuyến xe này đã chạy từ suốt chiều qua cho đến sáng nay. Bác tài xế vươn vai, đưa tay lấy cốc cà phê nhâm nhi cho tỉnh táo. Dường như trên xe vẫn còn một vị khách chưa xuống. Đó là một cô gái mặc quần jeans dài, phối áo phông trắng được dệt theo nốt jersey, đi kèm đôi converse đắt tiền đang nằm ngủ ở hàng ghế số hai phía bên phải.

- Cô ơi, cô ơi!

Tôi chợt tỉnh dậy trước tiếng gọi trầm trầm của một người đàn ông trung niên, hai tay đưa lên dụi dụi từ từ mở mắt:

- Tới rồi ạ?

Bác phụ xế đứng trước tôi cũng vui vẻ nói:

- Trạm cuối rồi cháu. Từ thành phố về quê à?

Tôi mỉm cười đáp lại:

- Vâng ạ, cháu về thăm nhà.

Tôi nhìn ra phía ngoài. Lúc này, trời vẫn còn tờ mờ sáng, nền trời xanh ngắt lác đác vài ngôi sao. Phía phương Đông hửng sáng dần giữa những đám mây treo thơ mộng. Bầu không khí trong lành và mát mẻ này hệt như cảm giác của cái hồi mười hai năm trước. Tiếng kẽo kẹt kẽo cà vang lên đều đều từ máy dệt, mùi hương lúa nhè nhẹ hoà quyện vào làn gió sớm.

Hít thở và cảm nhận từng làn gió mát dịu lướt nhẹ qua da thịt, tôi vác chiếc ba lô nặng trịch lên vai, xách thêm giỏ đựng các thứ bánh trái xuống xe. Con đường làng mà tuổi thơ tôi đã từng đi nhiều lần bỗng dưng trở nên khác lạ, con đường đất đỏ bay bụi tứ tung mỗi khi xe chạy ngang trước kia giờ đã là con đường bê tông sạch đẹp.

Buổi sáng ở làng quê khác hẳn với buổi sáng ở thành phố, những con đường ngoằn nghèo giăng sương trắng xoá, tôi nghe tiếng chim hót và nghe con tim nhộn nhịp đến lạ thường. Đối với tôi quê hương là một khái niệm rất thiêng liêng. Bốn năm, bốn năm xa nhà, xa quê trong lòng tôi ấp ủ giấc mơ một ngày nào đó có thể lại nhìn thấy tuổi thơ ở miền đất Quảng lần nữa.

Sải bước trên con đường làng giữa cánh đồng lúa rộng mênh mông, ấn tượng đầu đập vào mắt một kẻ xa quê đã nhiều năm đó là tấm biển đề tên làng chữ "Thôn An Tráng, xã Nghĩa Thắng, huyện Tư Nghĩa" to rõ. Tôi nhìn hết thảy xung quanh một lượt, có cảm giác khác lạ và mới mẻ hoàn toàn. Thêm vào đó là cảm xúc da diết, nhớ nhung kỉ niệm ngày thơ ấu còn rong chơi với những đứa trẻ trong sớm.

Tôi là An Bình, cô nhóc quậy phá nổi danh ở làng ngày nào nay đã hai mươi bốn cái xuân xanh. Thời gian qua nhanh đến chớp nhoáng, nhiều thứ có thể đã thay đổi, thay đổi để trở nên tốt hơn, cũng có thứ thay đổi để xấu đi kể cả con người cũng thế. Nhưng hồi ức là giai điệu sống mà bất cứ ai cũng không thể thay đổi hay quy đổi được. Tôi vẫn còn nhớ rõ như in câu chuyện về cái ngày mà An Bình tôi được sinh ra trên mảnh đất thân thương này.

Hôm đó vẫn như mọi ngày, mẹ tôi có mang nhưng vì gia đình điều kiện khó khăn lại sắp phải chào đón thêm một thành viên mới trong nhà là tôi nên mẹ đành vác bụng bầu làm ở một xưởng xí nghiệp dệt nhỏ. Cha vì chán nản cuộc sống thiếu thốn ở vùng quê khó khăn và nghèo nàn này nên ông đã lên thành phố lập nghiệp mặc cho mẹ có nói thế nào. Ở nhà chỉ còn lại mẹ, cụ cố và tôi. Giữa giấc trưa nhưng trời vẫn đổ mưa, cụ cố ở nhà nhận được một cuộc điện thoại từ xưởng mẹ tôi làm báo mẹ bị đau bụng động đến thai giờ đang trên đường đến bệnh viện. Cụ hối hả gom tiền đi đến bệnh viện tỉnh, vừa đến thì mẹ tôi đã được đưa vào trong phòng mổ. Tình hình không mấy khả quan, nếu có một người được giữ lại và một người phải ra đi cụ sẽ chọn ai? Ba tiếng sau, bác sĩ bước ra mỉm cười nói với cụ mẹ con tôi đều bình an. Cụ cố vui lắm, cụ đặt ngay cho tôi cái tên là An Bình đảo ngược từ chữ Bình An với hi vọng mong tôi sẽ luôn hạnh phúc và khoẻ mạnh.

Tuy là con gái nhưng tôi rất bướng và nghịch ngợm còn hơn cả mấy đứa con trai trong xóm. Lúc đó chắc có lẽ là thời huy hoàng của An Bình chăng? Còn nhớ năm lên bốn, cha tôi ở xa, mẹ thì bận đi mằng không có thời gian ở nhà chăm sóc, tôi phải ở với cụ cố. Ngày nào cũng có một đứa bé lẽo đẽo theo cụ và hỏi những câu vớ vẩn chính là tôi. Một ý ngốc nghếch xuất hiện trong đầu tôi lúc đó, đợi đến giờ ngủ trưa tôi vờ nhắm tịt mắt lại để cố nghĩ rằng tôi đã ngủ. Mãi thấy im lặng rồi tôi mới mở mắt ra, rón rén đi về phía nhà bếp. Tôi thường lẽo đẽo theo cụ ở mỗi nơi nên từng ngóc nghách trong nhà tôi là đứa am hiểu nhất. Mở ngăn tủ nhỏ phía dưới, tôi lấy theo cây kéo hay cắt thịt lon ton chạy ra ngoài. Tôi dừng trước một cái ống nước nhà thằng Điền bên cạnh, hôm trước khi đi chợ với cụ cố tôi đã thấy nó và tự hỏi sao nó có thể phát ra tiếng kêu ùng ục? Có con gì trong đấy sao? Chính vì thú tò mò đó tôi đã đi cắt ống nước nhà thằng Điền, đúng lúc nó đang chơi trong vườn thấy tôi hì hục ở đó. Nó tiến lại hỏi:

- Bình làm gì nhà Điền vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro