Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi giật hết cả mình, giấu cây kéo về phía sau áo. Tôi bắt đầu nghĩ ra trò lừa thằng Điền bằng một câu chuyện khoác lác của chính mình tự dựng:

- Này Điền lại đây!

Tôi vẫy vẫy tay kêu nó lại chỗ tôi đang nghịch. Nó cũng nghe lời tôi răm rắp chạy lại, tôi hỏi nó:

- Mày biết chơi năm mười không?

Nó lắc đầu lia lịa nhìn lại tôi. Tôi mới sẵn giọng như đàn chị nói với nó:

- Mày lạc hậu quá mấy đứa con nít trong làng ai cũng biết chơi cả!

Nói rồi tôi kéo nó ngồi xuống, ghé tai nói nhỏ:

- Là như vầy, thấy vòi nước này không? Mày ngồi ở đây đếm đến năm mươi, đếm hết năm mươi tao sẽ xuất hiện.

Nghe tôi nói, nó thích thú mỉm cười úp mặt vô tường mà không hề biết vòi nước kia bị bể và còn trò lừa của tôi. Tôi chạy nhanh về nhà ăn cơm rồi lẽo theo cụ cố. Trong đầu tự hỏi lúc này thằng Điền đã về nhà chưa? Tôi bắt đầu thấy bất an và lo sợ nhỡ như nó bị bắt cóc thì tôi là kẻ đầu sỏ. Với suy nghĩ đó tôi vừa đặt bát xuống là chạy một mạch sang chỗ vòi nước trưa nay kiếm nó. Dù đã gọi nó nhiều lần nhưng vẫn không nghe tiếng đáp lại, tôi bắt đầu lo sợ nên định quay về nhà. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng chửi của mẹ thằng Điền từ trong và có cả tiếng khóc thủ thỉ của nó.Tôi trèo qua cửa rào, đứng nép mình im lặng quan sát sao má thằng Điền lại đánh nó.

Một lúc sau khi tiếng chửi dừng lại, mẹ nó mới hỏi:

- Lấy cái gì cắt vòi nước? Ai lại cho mày nghịch ngợm thế hả Điền?

Tôi vỗ ngực cầu cho nó đừng khai ra tôi mới là đứa cắt vòi nước. Nhưng nếu nó không nói thì nó sẽ bị ăn roi mà khai ra thì tôi còn ăn thảm hơn nó. Tôi khép mắt không muốn nhìn nữa. Không, thằng Điền vẫn giữ im lặng và tự thừa nhận nó là đã gây ra trò nghịch ngợm đó trước mặt mẹ mình. Giọng nó mếu máo:

- Mẹ ơi con biết lỗi rồi. Lần sau con không dám nữa!

Nó cứ thế nói đi nói lại, mẹ nó cũng từ từ nguôi giận hạ roi xuống ôm lấy nó vào lòng:

- Có đau không? Má xin lỗi, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa?

Nó không trả lời, chỉ khóc sụt sịt. Thấy vậy, tôi cũng lẳng lặng bỏ về nhà. Về đến cửa, tôi thấy mẹ đứng ở trước chờ tôi. Có phải mẹ sắp đánh tôi rồi không? Tôi còn đang thập thò ở ngoài cửa thì con Úng liền sủa gâu gâu một hồi làm lộ tẩy. Hết cách, tôi bước vào nhà với dáng vẻ rụt rè. Giọng khẽ nhỏ:

- Chào mẹ, mẹ mới làm về...

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt dò xét rồi cất giọng hỏi:

- Mới đi đâu về đó? Cơm nước gì chưa?

Trả lời mẹ, giọng tôi vẫn còn run lẩy bẩy:

- Ăn với cụ cố hồi chiều.

Mẹ chỉ "ừ" với tôi một cái rồi giục tôi đi ngủ sớm. Tôi bước vào nhà, giậm chân lên nùi giẻ và chuồn ngay vào phòng mình. Bạn bè tôi, ai cũng ngủ với cha mẹ nhưng tôi thì khác, tôi nghĩ rằng vì sợ hãi ông kẹ nên chúng nó mới phải đi ngủ với cha mẹ. Tôi muốn chứng tỏ mình không sợ bất cứ thứ gì cả, tôi không cần ngủ chung phòng với ai. Nhưng mãi đến khi lớn lên tôi mới biết được rằng tôi rất sợ cô đơn, sợ ở một mình.

Trước đây căn phòng này là của cha tôi giờ thì nó là của tôi. Sở dĩ, tôi chấm nó là vì cái cửa sổ bằng gỗ to ở góc dưới có thể nhìn ra những vì sao trên bầu trời, đứng từ đây tôi thấy đường làng nhỏ bé hơn hẳn, đẹp đẽ và mộc mạc hơn so với những gì tôi biết và những gì tôi thấy. Cho đến khi nhắm mắt lại, đến khi trưởng thành tôi vẫn có thể hình dung được nét đẹp đó rất rõ ràng.

Tôi trải chiếc chiếu bằng cói xuống sàn nhà rồi ngã ạch xuống. Cảm giác rất thoải mái khi ngã xuống bạn như quên đi tất cả phiền muộn và chỉ thấy về những điều tốt đẹp, đó là việc mà trước lúc ngủ tôi luôn làm. Nhưng hôm nay thì khác, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Trong lòng tôi có cảm giác lạ lắm vừa hối hận vừa thấy có lỗi với thằng Điền. Vì tôi mà nó phải chịu trận thay, trong khi tôi vẫn vui vẻ về nhà ăn no nê. Cảm giác bứt rứt đó khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi đưa tay phải kê dưới đầu rồi cứ thế nằm suy nghĩ nên làm gì để bù đắp cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro