Chương 2 :Tiên Thiên Linh Thể 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Trương Vân dọn đồ ăn lên,Bạch Vân Tử hai mắt phát sáng kéo một cái ghế gỗ ngồi xuống tay cằm bầu rượu mà uống,khà một tiếng sản khoái,trong vòng một tiếng đồng hồ lão đã ăn sạch bàn đồ ăn
"Đưa ta đi gặp hài tử các người"
Bạch Vân Tử tay vẫn cằm bầu rượu lảo đảo bước đi,Lữ Lão Ông lắc lắc đầu,cả bốn người cùng nhau đi về phía phòng của hài tử,bớt chợt,một cơn gió lạnh thổi đến,Bạch Vân Tử đi tới trước cửa lão không vào vội mà lấy tay gõ"Cộc...cộc...cộc" lão gõ ba lần vào cửa gỗ sau đó bước vào hít hít mấy cái trừng mắt
"Là thi khí!"
Bạch Vân Tử cả kinh lập tức đẩy ba người nhà Lữ Lão Ông ra đóng cửa lại xoay người nhìn,ở trên giường một đứa bé đang ngồi ánh mắt nó đỏ như máu,hai cánh tay đen xì xì tóc tai bù xù vô cùng dữ tợn,Bạch Vân Tử nhận ra đây là hài tử mà họ nói,đột nhiên hài tử lao tới lão dùng cánh tay đen đen đánh về phía lão một cái,Bạch Vân  Tử vội vàng né được tiện tay bắt lấy cánh tay của hài tử,cánh tay khô ráp,lão thuận tay điểm một cái lên cổ tay nó không nhiều lời cũng không quan tâm hài tử đau đớn,lão nắm tay nó ném ra ngoài cửa sổ."Oành" một tiếng,tiếng gỗ gãy vụng hài tử bị ném bay ra ngoài lăn lốc trên mặt đất,người nhà Lữ Lão Ông chạy tới định đỡ hài tử lên thì nghe tiếng quát của Bạch Vân Tử
"Tránh xa nó ra!"
Nhưng đã muộn,hài tử một tay đập vào ngực của Lữ Lão Ông,Lữ Lão Ông bị đánh bật ra ôm ngực
"Cha cha!"
Lữ Tiểu Bình và Trương Vân vội vàng chạy đến đỡ lão  lên
"Yêu nghiệt!"
Bạch Vân Tử hét to,nắm một nắm đậu đồng ném về phía hài tử,hai cánh tay của hài tử tiếp xúc với đậu đồng lập tức bốc lên làn khói xanh,hài tử rú lên quái dị không đợi nó có cơ hội,Bạch Vân Tử phóng tới hai tay ngấp lại tạo ra kết ấn một kích đập vào đầu hài tử,hài tử  bị đánh bậc ra lăn trên đất vài vòng,không cho nó cơ hội Bạch Vân Tử lại lao tới tốc độ cực nhanh hai chân đạp lên hai cánh tay hài tử,vẽ ra Định Thi Phù dán lên trán của hài tử,hài tử bất động,Bạch Vân Tử thò tay sờ sờ bụng nó sau đó ấn mạnh một tay còn lại bóp lấy miệng hài tử từ trong miệng lăn ra một viên ngọc,Bạch Vân Tử lấy ra một lá bùa bắt lấy bỏ vào túi
"Lấy cái bát lại đây cho ta"
Bạch Vân Tử xoay đầu nói,Trương Vân vội vàng chạy đi lấy,hai phút sau đem tới,Bạch Vân Tử đổ một ít hùng hoàng đổ nước vào hóa một lá bùa bỏ vào trong bát dùng Du Mộc Côn khuấy lên đợi một lúc mới đổ vào miệng hài tử,trên người hài tử khẽ rung sau đó toát ra một làn khói hai cánh tay đen xì của nó từ từ tan biến,lão thở một hơi,mấy phút sau hài tử đột nhiên khóc òa  lên than lạnh,Trương Vân vội vàng dỗ cho nó ngủ mới đem nó vào phòng,Lữ Tiểu Bình đỡ Lữ Lão Ông lên cũng theo Bạch Vân Tử vào phòng xem xét,nét mặt của hài tử hồng hào trở lại,Lữ Lão Ông vui mừng liên tục cảm ơn Bạch Vân Tử,Bạch Vân Tử tay nâng bầu rượu uống một hốp sau đó một tay đặt lên trán của hài tử rót một luồng cương khí vào người hài tử kiểm tra thoáng chốc lão giật mình.Hài tử này cư nhiên lại có Tiên Thiên Linh Thể hiếm có,lúc này lão mới tập trung quan sát đánh giá hài tử,hài tử độ năm tuổi,ngũ quan đầy đủ,mệnh cách kiên định,tướng tá cao gầy ấy đúng là một kỳ tài tu đạo trong lòng lão mừng như điên
"Khà Khà,Huyền Thanh Sơn của nhà ta có hậu nhân ròi"
Bạch  Vân Tử cố kiền nén cơn vui sướng của mình mới tiến lên một tay chỉ vào trán của hài tử âm thầm phát lực,đôi mắt hài tử đang nhắm từ từ mở ra bên trong ánh mắt là một màu đỏ rực,ba người nhà Lữ Lão Ông đưa mắt nhìn nhau khiếp sợ không thôi
"Đạo...đạo trưởng tôn tử nhà tôi không sao chứ?"
Lữ Lão Ông lo lắng hỏi,kết quả Bạch Vân Tử không đáp vẽ ra một tờ linh phù dán sau ót của hài tử đôi con mắt kia dần dần thu lại,ánh mắt hài tử từ từ nhắm lại,Bạch Vân Tử cầm lấy linh phù sau ót hài tử quan sát đột nhiên lão cả kinh
"Sát khí sao?"
Thu lại linh phù bỏ vào túi,nhìn hài tử một lúc mới xoay người bảo với ba người nhà Lữ  Lão Ông
"Yên tâm đi,không sao bất quá do tiếp xúc với thi khí quá nhiều nên ta vẫn chưa rút hết thi độc ra trong người nó"
"Vậy,có còn nguy hiểm không ạ?"
Lữ Tiểu Bình hướng Bạch Vân Tử hỏi,Bạch Vân Tử khoác tay thở dài
"Đương nhiên là còn,nếu không triệt để,thi khí tích tụ lâu năm sẽ hóa hành thi!"
Lữ Lão Ông vừa nghe tay chân run rẩy cả người mềm nhũng ngã xuống dưới chân Bạch Vân Tử
"Cha Cha!"
Trương Vân và Lữ Tiểu Bình vội vàng đỡ lão lên,Lữ Lão Ông nước mắt tuông trào
"Rốt cuộc tôi làm gì nên tội....mà cháu tôi.... !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro