Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi và Jeong Jihoon cưới nhau đến nay cũng đã gần 4 năm...

Ngày mai là kỉ niệm ngày cưới của tôi với anh ấy, nhưng buồn thay là tôi phát hiện ra mình bị bệnh nan y vào hôm khám sức khoẻ tổng quát hằng năm.

Tôi với Jeong Jihoon đi đến hôn nhân không phải do tình yêu...

Mà là do quan hệ làm ăn của hai nhà mà thành hôn

Nhưng thật ra tôi có tình cảm với anh ấy từ lúc bé vì hai gia đình của tôi và anh có quan hệ rất tốt nên vì thế gia tộc Jeong rất muốn rước tôi về làm dâu nhà họ.

Bù lại...

Jeong Jihoon không thích tôi, phải nói đúng hơn là anh ấy căm ghét tôi đến tận xương tuỷ.

Vì tôi chính là cái còng chân trói buộc anh ấy với cuộc hôn nhân xáo rỗng này.

Phải rồi vì anh ấy có bạch nguyệt quang của đời mình, anh ấy có người anh ấy yêu đến chết đi sống lại...

Dù biết điều đó nhưng tôi vẫn dựa vào hôn ước mà giữ anh ấy làm của riêng, lúc ấy tôi cứ cho rằng thứ gì mình muốn thì chắc chắn bản thân tôi phải tìm mọi cách để dành lấy dù thứ đó vốn dĩ không thuộc về mình.

Tình yêu của Jeong Jihoon cũng thế, tôi đã khao khát có nó từ rất lâu về trước nhưng dường như tôi không có được thứ mình mong muốn.

Vì thế tôi đã đòi bố mẹ phải để tôi cưới anh ấy cho bằng được.

Giờ thì hay rồi...

Tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Bác sĩ bảo tôi chỉ còn sống được 3 tháng nữa nhưng nếu ăn uống đều độ và xạ trị thì có thể kéo dài mạng sống được 1 năm.

Tôi cầm bệnh án trên tay mà cười chua xót.

Gia đình tôi có gen bị ung thư, bà tôi bị ưng thư mà mất và mẹ tôi cũng mắc ung thư và qua đời cách đây 2 năm.

Nhưng tôi không ngờ nó lại tới với tôi nhanh đến thế.

Tôi ra về với tâm trạng không thể tốt hơn được nữa...

Bây giờ mà có ai bảo với tôi phải vui vẻ lên thì tôi sẽ chửi chết kẻ đó, có ai sắp chết mà lại vui vẻ được cơ chứ.

Vì bệnh viện khá gần nhà nên tôi quyết định đi bộ về.

Nhưng mới chỉ ra khỏi bệnh viện được 2 phút thì trời bất chợt đổ mưa lớn.

Chó má thật, đến ông trời còn đang trêu ngươi với tôi sao.

Tôi vội chạy thật nhanh về nhà với cơ thể ướt sủng.

Vừa mở cổng nhà thì tôi thấy Jihoon đang đi ra ngoài thì vội vàng chạy tới hỏi mặc kệ bản thân đang run rẩy vì lạnh.

        -Mưa lớn như này mà anh còn đi đâu à?

Vì trong khá gấp nên anh ấy chỉ quăng lại cho tôi một câu.

        -Hỏi làm gì, tối nay tôi không về đâu, đừng kêu quản gia đợi cửa.

Nói xong thân ảnh cao ráo mở cửa xe rồi lên chiếc Maybach phóng đi, mặc kệ tôi đang đứng như trời trồng nhìn theo sau.

Cũng quen rồi, không có gì lạ nữa.

Tôi cũng chỉ cười nhạt rồi cởi giày đi vào nhà.

Mở cửa ra thì bác quản gia đã vội chạy đến hỏi han tôi.

        -Cậu chủ nhỏ à, sao cậu lại ướt hết thế này?
-Cậu mau lên tắm đi lỡ bệnh thì cậu Jeong sẽ mắng tôi đấy ạ...

Tôi nghe đến đây thì cười trừ, anh ấy lo cho tôi đến mức đó sao?

        -Bác không cần lo cho cháu, chỉ là mắc mưa thôi mà...
- À hồi nãy bác có biết Jihoon đi đâu giờ này không ạ?

Bác quản gia nghe tôi hỏi thì nhíu mày thở dài.

        -Tôi cũng không biết nữa cậu chủ nhỏ.
-Chỉ thấy cậu Jeong nghe điện thoại rồi chạy như bay ra ngoài, đến áo khoác còn không chịu mặc vào, có lẽ đang sốt sắng lắm ạ...

Tôi không hỏi nữa, chỉ cảm ơn bác rồi đi lên lầu tắm rửa thay đồ.

Tôi không hỏi không phải vì tôi không tò mò chồng mình đã đi đâu...

Bởi tôi biết anh đi đến tìm người con gái đó.

Đúng như các bạn đang suy nghĩ, anh ấy đến tìm bạch nguyệt quang của mình.

Nói cũng phải kể đến lúc Jeong Jihoon và cô ấy gặp nhau.

Là năm tôi và anh đang học đại học, anh học năm 2 ngành quản trị kinh doanh.

Còn tôi mới vừa vào năm nhất đại học khoa mĩ thuật.

Cô gái đó tên là Kim Yuha, cô học cùng ngành với Jihoon nên cả 2 đã vô tình gặp nhau tại thư viện.

Lúc đó tôi còn đang bận mơ tưởng đến việc tôi và anh cưới nhau thì tôi sẽ hạnh phúc như nào.

Nhưng tôi đâu có ngờ người con gái dịu dàng, xinh đẹp đó đã dập tắt ước mơ và hạnh phúc của tôi vào một cái hố đen không có lối thoát...

Bắt đầu những chuỗi ngày kinh hoàng khi tôi phát hiện anh đã tỏ tình với Yuha và cả hai thành một đôi tình nhân hạnh phúc mà bao người ngưỡng mộ.

Tôi lúc đó như cái đuôi lẻo đẻo theo anh từ ngày này sang ngày khác mà không biết mình từ khi nào đã trở thành cái gai khó nhổ bỏ trong mắt Kim Yuha và cả anh.

Sau khi biết chuyện của Jihoon và cô ta thì tôi bắt đầu thúc ép cha mẹ tôi sang nhà anh để bàn chuyện hỏi cưới sau khi cả hai tốt nghiệp đại học.

Bà Jeong rất vui khi gia đình tôi nhắc đến chuyện hôn nhân của cả hai đứa, bà liền đồng ý mặc cho sự từ chối ác liệt của Jeong Jihoon.

Từ đó anh tỏ ra chán ghét và cố tình né tránh tôi.

Nhưng tôi vẫn như vậy, vẫn là một kẻ mặt dày bám theo anh không rời nữa bước chân.

Đến một ngày Kim Yuha hẹn tôi ra để nói chuyện riêng.

Tôi nhìn cô ta với một ánh mắt không thể nào phán xét hơn được.

Yuha bắt đầu giở giọng cầu xin tôi buông tha cho Jeong Jihoon, để cô ta và anh có thể hạnh phúc bên nhau.

Nhưng tôi đã thẳng thừng nói không!

Đồ của tôi thì mãi mãi là của tôi, cô ta không có quyền ý kiến hay yêu cầu tôi làm theo bất cứ điều gì vì nếu cô ta bước vào nhà họ Jeong thì cũng sẽ bị mẹ anh sĩ vả cho không ngẩn mặt lên được.

Đương nhiên cái ghế con dâu nhà họ Jeong chỉ có một mình Lee Sanghyeok tôi được ngồi lên, không có ai được động vào cái ghế ấy dù chỉ một chút.

Lúc đó bản thân cứ tưởng mình đã có được Jeong Jihoon.

Nhưng không...

Sau khi tôi và anh tốt nghiệp đại học, tình cảm của anh và Kim Yuha ngày càng bền chặt đến mức tôi không tài nào có thể chen chân vào.

Nhưng ngày cưới đã được xếp lịch ổn thỏa, thiệp cưới cũng đã được phân phát cho bạn bè và hai bên họ hàng.

Bà Jeong lấy cái chết để ép buộc Jeong Jihoon phải tổ chức lễ cưới và thế là anh không thể từ chối yêu cầu của mẹ.

Anh và cô ta chia tay trong sự hả hê của tôi.

Thứ tôi muốn đã có trong tay rồi ư...

Nhưng vào ngày diễn ra hôn lễ, trong đêm tân hôn thì anh đã bỏ mặt tôi để chạy đến bên cô ta chỉ vì Kim Yuha bị cảm mạo.

Mặc kệ tôi nằm co ro trên chiếc giường hỉ to lớn ấy với gương mặt nhem nhuốc nước mắt.

Quay về với thực tại, đã gần 4 năm kể từ ngày anh và tôi kết hôn.

Và anh không hề đụng chạm đến tôi trong gần 4 năm ấy.

Anh vẫn giữ liên lạc với Kim Yuha và thường xuyên đến gặp cô ta, bỏ ngoài tai sự phản đối không có tác dụng của tôi...

Tôi với anh cũng mỗi người một phòng mà ngủ, xa lạ đến mức một tuần tôi không gặp anh ấy quá 5 lần nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng

Vì sao hả?

Đơn giản là vì tôi yêu Jeong Jihoon

__________
CÒN TIẾP...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro