Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tháng năm ,bộ phim thần tượng mà Chu Vũ Ngạn đóng vai chính bắt đầu quay, và địa điểm là thành phố nơi công ty đặt trụ sở.Sau khi Chu Vũ Ngạn tiến vào trạng thái làm việc trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tuy rằng hắn rất không thích phim thần tượng nhưng hắn vẫn vô cùng nghiêm túc hợp tác diễn với bạn diễn.

Hôm nay khi đoàn đang quay phim, đạo diễn Trần nhận điện thoại, hình như là bạn bè, nàng bảo đoàn phim tạm dừng nghỉ ngơi một lát rồi đi ra ngoài. Lúc quay trở về cùng ai đấy vười cười vừa nói, người này hóa ra là Đường Diệc Soái.

Theo Đường Diệc Soái nói bọn họ là bạn cùng lớp, bản thân tới nơi này để tham gia một sự kiện , vừa vặn nghe nói đạo diên Trần đang quay phim gần đây, liền muốn đến thăm bạn học cũ và tiện thể trò chuyện đôi câu.

Đường Diệc Soái nhìn thấy Chu Vũ Ngạn cùng chị Bùi, đi lên hỏi thăm một chút, liền thoáng nhìn xung quanh hỏi: "Cung Kiêu không có ở đây sao?"

Chị Bùi : "A Kiêu xin nghỉ phép."

Đạo diễn Trần mời Đường Diệc Soái đi ăn tối, dù sao cũng là người quen, Chu Vũ Ngạn bọn họ cũng đi. Sau khi cơm nước xong xuôi thì đã không còn sớm, bây giờ mà về có vẻ không tiện, nên đạo diễn Trần liền mời Đường Diệc Soái ở lại đây qua đêm.

Đường Diệc Soái nghĩ cũng chẳng sao, nhưng mà hắn vốn dĩ không có ý định ở đây, nên cũng không đặt trước phòng khách sạn nào, bây giờ còn đang là mùa cao điểm nên để đặt phòng có vẻ rất khó.

Đường Diệc Soái cũng đã thử gọi điện đến một số khách sạn mà hắn từng ở, nhưng họ đều nói thực sự không còn phòng nào cả, mà những khách sạn nhỏ ven đường gần đây Đường Diệc Soái thực sự không muốn ở

Chị Bùi : " đạo diễn Đường , A Kiêu sống ở gần đây, nếu không anh thử hỏi chỗ cậu ấy còn phòng trống không, chị nhớ không lầm cậu ấy sống một mình."

Đường Diệc Soái cảm thấy lời đề nghị này không tồi, gửi tin nhắn cho Cung Kiêu, bảo hôm nay vì bản thân có công việc nên muốn ở nhờ cậu một đêm , khách sạn đã kín phòng, hỏi cậu có được hay không cho anh ở đêm nay.

Hơn mười phút sau Cung Kiêu nhắn lại nói có thể, đồng thời còn gửi tới địa chỉ nhà cậu

Đạo diễn Trần kêu người đưa Đường Diệc Soái đến tiểu khu nhà Cung Kiêu, nói hôm khác lại ôn chuyện sau. Đường Diệc Soái tìm thấy số nhà, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa lập tức mở ra. Cung Kiêu mặc đồ ngủ, xấu hổ gãi đầu: "Vào đi."

Đường Diệc Soái: "Xin lỗi vì đã làm phiền em."

"Không sao đâu ạ, dù sao vẫn còn phòng trống."

Cung Kiêu quay lưng lại với Đường Diệc Soái rót nước cho hắn, trên trán cậu có một tầng mồ hôi mỏng. Đường Diệc Soái không biết,ngay khi cậu nhận được tin nhắn của hắn liền ngẩn người ,luống cuống tay chân hơn mười phút mới trả lời lại.

Từ trường quay phim đến đây mất khoảng nửa tiếng, Cung Kiêu nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa một lần, sau khi chuẩn bị toàn bộ xong xuôi mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.

Cung Kiêu thật sự không ngờ bản thân liền có thể gặp lại Đường Diệc Soái nhanh đến vậy, nhìn thấy hắn ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, tròng lòng vô cùng lo lắng.

Đường Diệc Soái: "Em vẫn luôn ở một mình sao?"

"Ừm."

Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói gì thêm, Cung Kiêu hiện tại mới phát hiện mình thực sực không biết cách tạo bầu không khí hay trò truyện, vì vậy để giảm bớt sự buồn tẻ cậu đành phải nói: "Em đi dọn giường cho anh."

"Để tôi tự làm."

"Không sao."

Cung Kiêu đứng ở trước tủ quần áo, muốn tìm một tấm ga trải giường mới, cậu mở cửa tủ tầng cao nhất, bên trong chỉ đặt một hộp giày vốn là dùng để chứa giày. Chỉ có Cung Kiêu mới biết hiện tại trong cái hộp này chứa cái gì, bởi vì đã lâu không dùng nên cậu cũng quên mắt nó được đặt ở đây.

Cung Kiêu lấy chiếc hộp ra và khóa nó lại chặt chẽ, bỏ nó vào ngăn kéo có khóa và khóa kỹ, sau đó mở một cánh cửa tủ khác và tìm thấy ga trải giường ở bên trong.

Làm xong những thứ này vẫn còn sớm, Cung Kiêu hỏi Đường Diệc Soái có muốn xem phim không, Đường Diệc Soái nói có thể, Cung Kiêu trực tiếp lấy đĩa DVD « Người qua đường».

Đường Diệc Soái: "... Em muốn xem cái này sao?"

"Ừm."

"Em vẫn còn mua đĩa DVD à? Phim 1080P có đầy trên Internat mà."

"Em khá thích mua đĩa DVD."

"Em xem nó mấy lần rồi , nó hay như vậy sao?"

"Xem cũng được ạ."

"... Vậy thì em để nó vào đi."

Bộ phim mình đóng Đường Diệc Suất chưa từng xem lại lần thứ hai, bây giờ nhìn lại mình năm đó vẫn là quá ngây ngô, quả thực chính là lịch sử đen tối. Đường Diệc Soái có chút ngượng ngùng khi xem phim chính mình đóng, Cung Kiêu cũng không thật sự muốn xem, cậu đã xem rất nhiều lần ngay cả lời thoại cũng sắp thuộc lòng, không ngừng nhìn trộm biểu tình của Đường Diệc Soái.

Đường Diệc Soái không đành lòng nhìn thẳng nam chính nói những lời có chút đạo đức giả với nữ chính.

Nhìn thấy lông mày Đường Diệc Soái hơi nhăn lại, Cung Kiêu không nhịn được bật cười, đành phải giả vờ uống nước, Đường Diệc Soái nhìn chằm chằm cậu : " Tôi biết em chính là muốn cười nhạo tôi."

"Nào có, không có mà."

"Tên nhóc thối."

Cái xưng hô này khiến Cung Kiêu nóng cả tai, nhưng Đường Diệc Soái nhìn rất bình thường, Cung Kiêu cảm thấy có lẽ anh vẫn thường gọi Đường Tử Chân như vậy.

Phim chiếu xong đã gần mười giờ, Cung Kiêu xem đoạn kết này bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy có chút tiếc hận.

Cung Kiêu: "Không còn sớm nữa, anh đi ngủ sớm một chút đi."

Cung Kiêu vừa dứt lời liền nhìn thấy trên điện thoại di động sáng lên tin nhắn, cậu hơi nghi hoặc một chút không biết lúc này còn có ai gửi tin nhắn cho mình, mở ra vừa nhìn, vừa bấm vào, là một tin nhắn lưu lại, " Bây giờ bạn đã trở thành bạn bè, bạn có thể bắt đầu trò chuyện".

Cung Kiêu hồi tưởng hồi lâu mới nhận ra đây là trợ lý đạo diễn của bộ phim anh Chu đóng năm trước, đối phương trước tiên xin lỗi vì đã quấy rầy anh muộn như vậy, đại khái là mời Cung Kiêu đi thử vai.

Cung Kiêu sửng sốt một lúc, đọc nhiều lần mới xác định trợ lý nói là mời mình thử vai chứ không phải mời anh Chu thử vai. Cung Kiêu bán tín bán nghi gửi tin nhắn qua hỏi lại, đối phương trực tiếp gọi điện thoại tới, còn nói cho cậu biết thời gian thử vai, chỉ còn hai ngày nữa. Nghe có vẻ giống như là quyết định nhất thời, có chút gấp gáp.

Sau khi cúp điện thoại, Cung Kiêu hỏi Đường Diệc Soái: "Anh có biết đạo diễn Lý Như Tu không? "

"Lý Như Tu? Nghe nói qua, không tính là quen biết, có chuyện gì vậy?"

"Trợ lý của anh ấy bảo em đi thử vai."

"Thử vai?" Đường Diệc Soái kinh ngạc nhìn cậu vài giây, nói: "Em xác định là bản thân Đạo diễn Lý không? "

"Em có thêm wechat trợ lý của ông ấy, trợ lý của ông ấy cũng đã cùng em nói chuyện ".

"Ồ, vậy thì tốt, đi thôi, khi nào?"

Cung Kiêu cùng Đường Diệc Soái nói về thời gian và địa điểm, Đường Diệc Soái trả lời: "Dù sao, gần đây tôi cũng không có việc gì để làm, vì vậy tôi sẽ đi với em."

"A? Không cần đâu...Vậy thì phiền lắm ."

"Không sao, vừa vặn tôi còn có thể chỉ đạo cho em một chút." Đường Diệc Soái cười nói, "Xem ra em vẫn còn có cơ hội gia nhập vào giới giải trí mà."

Cung Kiêu đến bây giờ cũng không biết vì sao lại tìm người chưa từng diễn mấy lần như cậu đi thử vai, chẳng lẽ lúc quay phim cậu đóng thế thân, đạo diễn Lý cảm thấy cậu không tệ sao? Đạo diễn Lý cũng không phải là đạo diễn đặc biệt nổi tiếng, lúc ấy cũng chỉ là một phó đạo diễn, có lẽ không mời nổi ngôi sao như Chu Vũ Ngạn.

Nếu đã có cơ hội này, đương nhiên Cung Kiêu cũng muốn nắm bắt, nếu Đường Diệc Soái đã nói như vậy, anh cũng định thử một lần, công ty tạm thời sẽ không đề cập tới, nếu như anh không được chọn, sẽ nếu không được chọn sẽ xấu hổ một thời gian.

Đường Diệc Soái chủ động đi cùng cậu đến buổi thử vai, Cung Kiêu lẽ ra phải vui vẻ, nhưng cậu lại không thể vui được.

Đường Diệc Soái có thể cổ vũ cậu đi thử vai như vậy, điều đó cũng chứng tỏ hắn cũng chẳng quan tâm cậu có gia nhập giới giải trí hay không.

Đường Diệc Soái hôm đó ngủ cũng không tệ lắm, ít nhất so với ở khách sạn thoải mái hơn nhiều.

Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở quán điểm tâm gần đó, Cung Kiêu thấy Đường Diệc Soái hình như đang gọi điện thoại cho khách sạn hỏi còn phòng không, hắn cúp điện thoại thở dài: "Vẫn là không có phòng, hai ngày nay sao người lại nhiều như vậy chứ. "

Cung Kiêu: "Anh ở nhà em đi, dù sao anh ở lại cũng là vì cùng em đi thử vai, sao có thể để anh trả thêm tiền ở khách sạn được. "

"Vậy lại làm phiền em thêm hai ngày rồi."

Ngày thử vai, Cung Kiêu và Đường Diệc Soái đến phim trường làm phim của đạo diễn Lý, có khá nhiều diễn viên đến thử vai, phần lớn đều là người mới vào nghề, xem ra đạo diễn Lý rất muốn sử dụng một khuôn mặt mới.

Trợ lý của đạo diễn Lý nhận ra Đường Diệc Soái, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng gọi đạo diễn Lý tới. Đường Diệc Soái và Lý Như Tu tuy không quen biết, nhưng người sau vẫn vô cùng tôn trọng, bảo người đưa đạo diễn Đường đi thăm quan phụ cận, cậu liền bận đi thử vai.

Trước khi rời đi Đường Diệc Soái bảo Cung Kiêu sau buổi thử vai thì gọi điện lại cho hắn, Cung Kiêu được trợ lý đưa đến phòng chờ, nói lát nữa sẽ có người gọi cậu ra. Lẽ ra Cung Kiêu nên đi lấy kịch bản thử vai, nhưng trợ lý lại một đi không trở lại.

Cung Kiêu có chút bồn chồn, tự hỏi cậu có phải tùy cơ ứng biến không? Nhưng độ khó cao quá. Hơn nữa, điều khiến cậu lo lắng hơn nữa là chỉ có một mình cậu ngồi trong phòng chờ.

Không quá năm phút, đã có người đến gọi Cung Kiêu. Cậu hít sâu một hơi, đi theo nhân viên công tác đến trước một gian phòng, đối phương bảo cậu gõ cửa đi vào là được, nói xong liền rời đi.

Cung Kiêu gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng trả lời, cậu mở cửa ra, nhưng không nhìn thấy thiết bị quay phim như trong dự đoán. Một người đàn ông mặc âu phục có chút quen mắt ngồi trên ghế sofa, nhiệt tình cười với cậu.

Cung Kiêu nhanh chóng nhận ra hắn là ai, một nhà đầu tư nổi danh trong ngành, tên là La Kiến Nghĩa, hơn bốn mươi tuổi, anh Chu đã tham gia vài bộ phim có một phần tài trợ của hắn, một trong số đó là bộ phim « Nhạn Quá Vô Ngân ». Tuy rằng vẫn còn kém xa Đường Chấn Minh-cha của Đường Diệc Soái, nhưng cũng tính là rất có tiếng.

Cung Kiêu: "Xin chào ngài La, đã lâu không gặp."

La tổng: "Không cần khách sáo, ngồi đi."

"Bộ phim này là ngài tài trợ ?"

"Đúng vậy." Hắn trả lời "Bộ phim này không tồi."

Cung Kiêu ngồi cùng vị đại boss xa lạ không biết nói chuyện gì, nhìn quanh một lượt: "La tổng, anh có biết đạo diễn Lý ở đâu không? Sắp đến giờ thử vai rồi."

"Ừ, chuyện này tôi muốn nói với cậu." La tổng châm một điếu thuốc, trong miệng nhả ra một làn khói nói, "Kỳ thực, để cậu thử vai là chủ ý của tôi."

Cung Kiêu sửng sốt, trong lòng có chút bất an, chỉ có thể nói lời cảm ơn ý tốt của La tổng.

La tổng cười nói: "cậu rất có tài năng, mắt nhìn người của tôi vẫn rất chuẩn. "

Cung Kiêu: "Cảm ơn."

"Có đôi khi tôi cũng sẽ nâng đỡ người mới." La tổng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Nào, ngồi đi, có một số việc tôi phải bản bạc với cậu một chút. "

Cung Kiêu: " đạo diễn Lý bên kia..."

"Không sao, tôi đã nói trước với ông ấy, lượt thử vai của cậu sẽ xếp cuối."

Cung Kiêu chần chờ chốc lát, cuối cùng đứng lên, ngồi vào vị trí bên cạnh La tổng , nhưng khoảng cách vẫn rất xa. La tổng với tay lấy cốc nước trên bàn, vô ý đưa về phía Cung Kiêu, cuối cùng phun ra một làn khói, đưa tay ôm lấy eo Cung Kiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro