Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tháng 9,« Tội Chung Lộ » đã giành được hai giải thưởng một giải thưởng phim truyền hình nổi tiếng trong ngành, biên kịch xuất sắc nhất và quay phim xuất sắc nhất, Chu Vũ Ngạn đã giành được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng vẫn thua một bộ phim cũ khác đã quay từ lâu

Một bộ phim truyền hình có thể giành được hai giải thưởng đã là một trong những điều khiến giới chuyên môn chấn động, Đường Diệc Soái muốn mời mọi người trong đoàn làm phim ăn mừng một phen.

Cung Kiêu cũng tới, cậu tiến vào phòng, nhìn chung quanh, dù sao cậu cũng không phải nhân vật chính, nên muốn ngồi ở vị trí cách xa một chút. Đường Diệc Soái đang nói chuyện phiếm với biên kịch của "Tội Chung Lộ",không ngẩng đầu, trực tiếp vươn tay nắm lấy cánh tay Cung Kiêu kéo đến vị trí bên cạnh.

Cung Kiêu đành phải xấu hổ dựng thẳng ghế.

Đường Diệc Soái trò chuyện với biên kịch xong, quay đầu lại nhìn cậu, thấp giọng nói: "Tôi ở đây em còn muốn ngồi ở đâu nữa? "

Mặt Cung Kiêu có chút đỏ lên, nói thật cậu vẫn lo bị người ngoài nhìn ra một chút dấu hiệu.

Sau khi ăn xong có một ít món tráng miệng, Cung Kiêu ăn được nửa miếng bánh ngọt, đã bị Đường Diệc Soái kéo ra ban công. Tất cả mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có họ đang ngồi trên ban công để tiêu cơm.

Đường Diệc Soái ngồi xuống ghế ban công, cười nói: "Bây giờ em cũng đã là diễn viên có tác phẩm đoạt giải rồi nha. "

Cung Kiêu bĩu môi, ngồi bên cạnh hắn: "Đừng có chọc em."

Đường Diệc Soái: "Tối nay có muốn ở nhà tôi qua đêm không?"

Cung Kiêu: "... Được."

Sau khi ăn xong mọi người tạm biệt nhau ở cửa khách sạn , Đường Diệc Soái trở lại xe của mình, Cung Kiêu thì ngồi trên ghế phụ. Bởi vì sau đó Đường Diệc Soái tương đối bận, đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau kể từ đêm tỏ tình.

Dọc đường đi, Cung Kiêu khẩn trương đến mức không dám nói chuyện, mãi cho đến khi vào nhà Đường Diệc Soái bước chân cậu vẫn cứng ngắc. Đường Diệc Soái cũng không nói gì, ngồi trên sô pha uống nước. Không khí yên ắng, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác khô khan mơ hồ, như thể bất kể ai cố ý nói một lời hay làm một hành động, đều có thể ch lên ngọn lửa này.

Đường Diệc Soái biết Cung Kiêu cũng đang suy nghĩ chuyện này, nhìn thấy gương mặt người mình thích luôn vô thức ửng hồng, hắn đã sớm nhịn không được, nhưng hắn vẫn có chút ác ý muốn nhìn phản ứng của Cung Kiêu.

Cuối cùng Cung Kiêu cũng lên tiếng: "Ừm... Đường Diệc Soái, nhà anh có cân điện tử không? "

"... Có ,em muốn dùng sao?"

"Ừm, em cảm thấy gần đây em không khống chế được chế độ ăn uống, hình như đã tăng cân."

Đường Diệc Soái nghĩ thầm hắn chờ cậu hơn nửa ngày thật vất vả mới mở miệng cuối cùng lại hỏi cân, hắn đứng dậy lên lầu lấy chiếc cân điện tử từ dưới gầm giường trong phòng ngủ ra.

Cung Kiêu đứng lên cân, nhìn chằm chằm con số ngẩn người, Đường Diệc Soái từ phía sau ôm lấy cậu, đặt cằm lên cổ cậu: "Mập lên à? "

Thân thể Cung Kiêu có chút cứng ngắc, cậu thật không dám nói mình kỳ thực cũng không phải là muốn hỏi chuyện tăng cân này đâu, chỉ là lời đến miệng cậu lại nhịn không được đỏ mặt nói không nên lời, đành phải nói: "Có lẽ... Một chút đi. "

Đường Diệc Soái vòng tay qua eo cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo da thịt săn chắc trên eo Cung Kiêu: "Trên eo em đâu có mỡ. "

Cung Kiêu bị Đường Diệc Soái véo đỏ cả lỗ tai, vịn tường nói:"Không có... Là tốt rồi."

Đường Diệc Soái im lặng một hồi, đột nhiên đưa tay xoay Cung Kiêu lại, Cung Kiêu vốn quay lưng về phía hắn để che giấu sự xấu hổ giờ không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể tránh tầm mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Đường Diệc Soái ôm cậu vào lòng, Cung Kiêu xấu hổ quá trời, cậu thậm chí còn cảm thấy mình hơi quá phận. Cung Kiêu cũng ôm chặt cổ Đường Diệc Soái, đầu tựa vào vai hắn.

Đường Diệc Soái cảm thấy được cổ họng khô khốc: "Ngẩng đầu lên."

Cung Kiêu chần chờ một chút, chậm rãi ngẩng đầu.

Đường Diệc Soái hôn lên môi cậu, không thèm nếm thử, trực tiếp dùng sức nghiền ép môi và lưỡi cậu, đầu lưỡi luồn vào, quấn lấy nhau, khiến khoang miệng Cung Kiêu run lên. Sắc mặt Cung Kiêu đỏ bừng, cậu không nghĩ tới Đường Diệc Soái vừa bắt đầu liền mạnh bạo như vậy.

Đầu lưỡi Cung Kiêu bị mút đến đỏ bừng nóng lên, khoang miệng bị kích thích tiết ra nước bọt dính dính, bị đầu lưỡi không biết của ai đẩy đến bên miệng Cung Kiêu, trong suốt óng ánh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống.

Không biết có phải do sau bữa tối Cung Kiêu vừa ăn món tráng miệng hay không, Đường Diệc Soái cảm thấy đầu lưỡi Cung Kiêu có chút vị ngọt chưa phai, hắn vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng hiện tại hắn lại rất có hứng thú nhấm nháp chúng.

Tay Đường Diệc Soái bất giác siết chặt eo Cung Kiêu, cánh tay thon dài mang đến cảm giác gần gũi và trói chặt khiến thân thể Cung Kiêu run lên, bản năng si mê của cơ thể đối với cảm giác trói buộc làm cho khoái cảm từng chút từng chút tràn ngập xương cốt cùng đại não cậu.

Từ trong môi Cung Kiêu bị Đường Diệc Soái bịt kín truyền ra một tia sung sướng nặng nề, cậu có chút sợ hãi, sợ sự khác thường của mình bị Đường Diệc Soái phát hiện, nhưng trong lòng cậu lại khao khát mong muốn hắn ôm chặt hơn một chút.

Đường Diệc Soái liếm hạt môi trên môi của Cung Kiêu, cái túi nhỏ phồng lên hôn rất thoải mái, vừa hôn vừa mút, khiến sắc mặt Cung Kiêu đỏ bừng.

Cảm giác khoái cảm nhân đôi khi vừa được phục vụ trên môi lại bị siết chặt vòng eo khiến hai chân của Cung Kiêu bắt đầu nhũn ra, đợi đến khi Đường Diệc Soái rốt cục cũng buông cậu ra, Cung Kiêu ngả về phía sau, cũng may mà Đường Diệc Soái ôm lấy cậu.

Cung Kiêu cúi đầu nhìn thấy đũng quần căng phồng giữa hông Đường Diệc Soái, dùng sức chọc vào eo cậu. Cậu nuốt nước bọt, nhắm mắt hít sâu một hơi, thoáng kéo giãn khoảng cách với Đường Diệc Soái, xấu hổ lấy tay vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo của Đường Diệc Soái bị mình siết hồi nãy.

Nụ hôn vừa rồi khiến Đường Diệc Soái có chút chưa đã thèm, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Cung Kiêu, thấp giọng nói: "Lên giường. "

Cung Kiêu nhìn chằm chú hắn một lúc, vết ửng hồng trên mặt còn chưa phai. Cậu đẩy Đường Diệc Soái ngồi xuống bên giường, khuỵu gối xuống đất, cúi người nhẹ nhàng áp sát vào giữa đùi Đường Diệc Soái, hạ quyết tâm vươn tay về phía thắt lưng của Đường Diệc Soái.

Đường Diệc Soái sững sờ, nắm lấy tay cậu: "Khoan khoan, chờ đã."

Cung Kiêu nhỏ giọng nói: "Em giúp anh trước..."

Đường Diệc Soái muốn nói lại thôi, sắc mặt cổ quái nghẹn hồi lâu.

Cung Kiêu đơn thuần chỉ muốn Đường Diệc Soái thoải mái hơn, cậu nhìn dáng vẻ của Đường Diệc Soái, sợ hắn hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm... Em không phải là loại người rất có kinh nghiệm..."

Đường Diệc Soái rốt cục nhịn không được nói: "Vậy ý của em là rất muốn làm với tôi? "

Cung Kiêu đỏ mặt, cuối cùng ấp úng nửa ngày, mới thành thật gật đầu.

Đường Diệc Soái cũng đã sớm không còn là loại thanh niên đặc biệt dễ kích động ở phương diện này, hắn vẫn cho rằng mình có thể được coi là người có sức tự chủ rất mạnh, nhưng hắn lại cảm thấy hiện tại mình sắp bị Cung Kiêu bức cho phát điên.

Thấy Đường Diệc Suất không nói lời nào, Cung Kiêu liền nhẹ nhàng cởi thắt lưng đường Diệc Suất, cởi khuy quần trên cùng, rồi kéo khóa xuống, chuyện bình thường hắn làm trong hai giây là xong, bây giờ lại cảm thấy thời gian dường như bị chậm lại vô số lần.

Bên trong Đường Diệc Soái mặc chiếc quần lót màu đen, thắt lưng in logo thương hiệu, Cung Kiêu cảm thấy mình cần phải nhớ một chút.

Ngón tay hắn móc lấy mép quần lót, chậm rãi kéo xuống, nhìn thấy đám lông tượng trưng cho nam giới, cắn răng kéo quần lót xuống, trong nháy mắt mùi nam tính liền sộc lên khoang mũi cậu. Dương vật tối màu đã cương cứng từ lâu, bởi vì ở trong quần lâu ngày rồi mới được thả ra trong nháy mắt thiếu chút nữa bật lên chọc vào mặt Cung Kiêu.

Trong lòng Cung Kiêu còn đang kinh ngạc với kích thước của Đường Diệc Soái, tay ngơ ngác nắm vào, di chuyển lên xuống một hồi, cảm giác rắn chắc làm cho trong lòng cậu có chút khiếp sợ lại chờ mong. Cung Kiêu bởi vì suy nghĩ có chút dung tục này của mình mà cảm thấy xấu hổ, nhất thời cúi đầu quỳ trên mặt đất, khô khốc mà giúp hắn tuốt.

Đường Diệc Soái nhìn vẻ mặt Cung Kiêu, trêu trọc nói: "Biểu cảm kia của em là thế nào? Chê tôi không đủ lớn sao?"

Đường Diệc Soái nói đùa Cung Kiêu lại không nghe ra, về mặt này cậu lại quá thành thật, nhỏ giọng nói: "Không có... Anh thực sự... Lớn..."

Đường Diệc Soái: "..." Hắn cảm thấy mình không thể tùy tiện đùa giỡn Cung Kiêu.

Cung Kiêu hít sâu một hơi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đỉnh ô mềm mại, lại từ dưới liếm qua thân cột, lưu lại nước bọt trong suốt, cuối cùng lại ngậm cả phần đầu, đầu lưỡi vụng về lại ra sức lấy lòng những đường gân trên thân cột, cẩn thận ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Đường Diệc Soái, sợ răng mình sẽ va vào hắn.

Trên đầu Đường Diệc Soái đọng lại vài giọt mồ hôi, môi hơi hé mở, từ đó truyền ra hơi thở hổn hển tựa hồ rất thỏa mãn.

Cung Kiêu ngước mắt nhìn động tác của hắn thật sự là quá dụ người, tuy rằng ngoài miệng nói chẳng sao cả, nhưng Đường Diệc Soái vẫn cảm thấy mình cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.

Cung Kiêu ngậm càng sâu hơn, lần đầu ngậm vào họng vẫn rất miễn cưỡng, cổ họng cậu vô thức siết chặt lại, vách họng ép chặt quy đầu của Đường Diệc Soá, thoải mái khỏi phải nói. Tuy rằng Đường Diệc Soái cực kỳ không muốn rời khỏi nơi trơn trượt ấm áp này, nhưng Cung Kiêu đã kìm không được nước mắt, hắn xoa xoa đầu cậu, đau lòng từ trong miệng cậu rút ra.

Cung Kiêu thất thần nhìn hắn, nhẹ nhàng liếm đi dịch thể bên khóe miệng.

Cung Kiêu: "Không... Thoải mái sao?"

Đường Diệc Soái kéo cậu từ dưới đất lên: "Đừng gượng ép làm, đổi chỗ khác làm cho tôi thoải mái đi. "

Cung Kiêu gãi gãi cổ đỏ bừng, ngồi trên giường, ôm đầu gối nhìn Đường Diệc Soái, động tác cơ thể cũng không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ dung túng Đường Diệc Soái có thể làm bất cứ chuyện gì với cậu.

Đường Diệc Soái cảm thấy mình đã gặp qua ánh mắt này của Cung Kiêu, hắn giật mình phát hiện chính là lần đầu tiên hắn đưa Cung Kiêu say rượu trở về, tia sáng thầm kín và dục vọng đó, hắn không bao giờ quên được.

Đường Diệc Soái bị bộ dáng này của Cung Kiêu kích thích đến trong lòng thiêu đốt, hắn cúi người tới gần cậu, cười khàn khàn lại bất đắc dĩ nói: "Tôi lại muốn bao nuôi em, làm sao bây giờ? "

Cung Kiêu tựa hồ bị chọc đến chỗ đau, có chút tức giận nhìn hắn. Đường Diệc Soái cúi đầu hôn lên môi cậu, tay bắt đầu cởi quần áo của cậu.

Nói trắng ra, bởi vì do sở thích dục vọng đặc biệt, đây vẫn là lần đầu tiên của Cung Kiêu, khi Đường Diệc Soái khuếch trương cho cậu, cậu liền cắn môi ôm chặt gối đầu, mơ hồ nhìn chằm chằm cà vạt của Đường Diệc Soái trên tủ đầu giường, muốn cầm nó tới đưa cho Đường Diệc Soái để hắn trói mình ở khắp nơi.

Trong lòng Cung Kiêu giống như có chỗ bị chặn không ra được, thiếu đi cảm giác trói buộc kia, cậu thậm chí không có được cảm giác an toàn.

Vì không muốn Cung Kiêu cảm thấy quá đau đớn, Đường Diệc Soái gần như đã dùng hết toàn bộ chất bôi trơn, dùng đến mức bắp đùi của Cung Kiêu chảy nước đầm đìa, tay nắm vào rất trơn trượt.

Đường Diệc Soái rút ngón tay ra khỏi cơ thể Cung Kiêu, từ cái miệng nhỏ nhắn vừa chặt chẽ lại mềm mại kia kéo ra mấy sợi chỉ từ dầu bôi trơn. Hậu huyệt sưng tấy bị ngón tay quấy đến mức đỏ bừng, cảm giác bị nhìn chăm chú quá mức làm cho người ta xấu hổ cả người rạo rực, Cung Kiêu thở hổn hển, hai má ửng hồng.

Dương vật thô to nóng bỏng của người mình thích cọ xát một hồi vào khe mông trơn bóng, xấu xa đỉnh chọc vào hậu huyệt còn dính dầu bôi trơn của Cung Kiêu, khiến người Cung Kiêu run lên.

Khoảnh khắc bị tiến vào, Cung Kiêu quả thực nhịn không được kêu lên, cho dù đã dùng rất nhiều dầu bôi trơn nhưng vẫn còn cảm giác đau đớn, Cung Kiêu ôm chặt bả vai Đường Diệc Soái, nghe thấy Đường Diệc Soái phát ra tiếng rên sung sướng bên tai, cậu cố gắng thả lỏng thân thể của mình, Đường Diệc Soái cũng không vội đâm vào,nhẹ nhàng di chuyển để cho cậu làm quen dần.

Cung Kiêu cúi đầu rên rỉ, môi dưới đều bị cậu cắn đến đỏ bừng, cậu cũng không muốn kiềm chế quá, nhưng cậu lại cảm thấy phát ra âm thanh thật sự tiếng kêu rất xấu hổ, chỉ có thể phát ra chút tiếng rên nhỏ nhẹ như tiếng mèo con khiến máu trong người Đường Diệc Soái càng thêm sôi sục.

Đường Diệc Soái: "Gọi tôi là anh trai ."

"..." Cung Kiêu thật sự không nghĩ tới Đường Diệc Soái ở trên giường còn có tình thú này, nghẹn nửa ngày: "Nói thẳng ra anh vẫn muốn em làm em trai anh mà. "

"Không phải muốn em làm em trai của tôi, là muốn nghe em gọi tôi như vậy."

Cung Kiêu bĩu môi, nhỏ giọng nói: "... Anh hai."

Cung Kiêu rõ ràng cảm nhận được Đường Diệc Soái trong cơ thể cậu càng thêm hưng phấn, cậu khó chịu vặn vẹo thân thể một chút, bất giác siết chặt hậu huyệt cắn hắn càng chặt hơn, từ trong khoang mũi phát ra tiếng hừ nóng rực.

Đường Diệc Soái nâng hai chân cậu gấp lên người, đâm thật sâu vào, lại dùng sức cọ xát vào thành ruột nóng ẩm kia. Cung Kiêu ngửa cổ lên, bị dương vật nghiền qua chỗ nhô lên trong cơ thể, khơi dậy một trận khoái cảm run người, hai chân cậu quấn chặt lấy eo Đường Diệc Soái, mỗi một lần động cùng va chạm đều mang theo tiếng rên rỉ của cậu.

Cung Kiêu cố hết sức mở rộng thân thể mình để đón nhận hắn, cậu siết chặt bả vai Đường Diệc Soái, đem cánh tay và thân thể của mình kề sát, tựa hồ là muốn dùng phương thức này để mang đến cho mình khoái cảm trói buộc.

Nhưng loại cảm giác này không thành hiện thực, sự trống rỗng trên thân thể Cung Kiêu cơ hồ đạt tới trình độ đáng sợ, thân thể tuy sung sướng nhưng tâm lý chưa bao giờ đạt được khoái cảm chân chính, cậu sắp bị loại khoái cảm nửa vời này nghẹn ra nước mắt, chỉ có thể khàn giọng khiến cho Đường Diệc Soái nhanh hơn một chút.

Đường Diệc Soái lật người cậu lên, nâng mông cong lên để dễ dàng tiến vào hơn. Cung Kiêu vùi mặt vào gối mềm, hơi nóng làm hai gò má cậu đỏ bừng, cậu bởi vì Đường Diệc Soái tàn nhẫn nên cậu không chịu nổi mà rên rỉ, eo nhũn ra, cong xuống thành một vầng trăng khuyết đẹp mắt.

Đường Diệc Soái nhịn không được sờ eo Cung Kiêu, cúi người cắm thật sâu vào trong cơ thể cậu, hơi thở dốc nói: "Eo của em mềm dẻo thật đấy. "

Cung Kiêu: "... Nói thừa."

Đường Diệc Soái nhếch khóe miệng: "Vậy chẳng phải là tư thế gì cũng làm được sao? "

Đường Diệc Soái nói xong, nâng Cung Kiêu lên đặt một chân cậu lên vai hắn, người bình thường có lẽ đã sớm cảm thấy dây chằng đau, nhưng Cung Kiêu chỉ vì thẹn quá mà nức nở vài tiếng. Đường Diệc Soái càng thêm hung hăng làm cậu, tay cũng an ủi chơi đùa dương vật của Cung Kiêu trước mặt hắn.

Khoái cảm giống như vũ bão bao trùm thân thể Cung Kiêu, hậu huyệt ướt át bị cọ sát đến đỏ bừng bắt đầu co rút, chấn động sâu trong cơ thể làm cho cậu càng muốn tìm kiếm cảm giác trói buộc đó. Động tác của cậu cùng theo sự xóc nảy của Đường Diệc Soái, giọng nói run rẩy không ngừng: "... Có thể... Ưm... Ôm em..."

Đường Diệc Soái cúi người ôm chặt cậu, vòngtay siết chặt càng làm cho Cung Kiêu an tâm mười phần, cậu thất thần gọi tên Đường Diệc Soái, trong lúc cao trào vẫn hồi tưởng lại cảm giác giam cầm trá hình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro