Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Cung Kiêu cầm điện thoại di động run lên.

Kỳ thật cậu biết ngày này sẽ đến, bởi vì cậu không quản được chính mình, ánh mắt của cậu luôn dõi theo anh, cậu luôn đáp ứng tất cả mọi chuyện của anh trước tiên. Cậu sẽ đỏ mặt khi ở một mình với anh, và cậu sẽ lo lắng khi nói chuyện; Cậu cũng không thể che giấu được cảm xúc, chỉ biết để mặc cho những tình cảm mãnh liệt kia tràn ra từ ánh mắt và biểu cảm của mình, cách thể hiện không hề có quy luật lại ngập tràn như vậy, Đường Diệc Soái làm sao có thể không nhìn ra?

Nhưng Cung Kiêu không ngờ suy nghĩ của mình sẽ bị Đường Diệc Soái nói thẳng ra như vậy, biểu cảm có thể xuất hiện khi Đường Diệc Soái nói lời này tràn vào trong đầu cậu, là lạnh nhạt, nghi ngờ, chán ghét, hay là khuyên nhủ?

Cung Kiêu thoáng cái liền hoảng hốt, cậu nhìn thời gian nói chuyện tăng lên từng giây từng giây trên điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy điều này giống như hành hình khiến người ta dày vò, cậu giơ tay cúp máy.

Cung Kiêu ngồi yên tại chỗ thật lâu, cậu nhìn đèn báo nhiên liệu trên bảng điều khiển, suy nghĩ dần dần trống rỗng đột nhiên bị tiếng điện thoại đột ngột cắt đứt.

Cậu hoảng sợ cúi đầu, phát hiện Đường Diệc Soái gọi lại.

Lúc này Đường Diệc Soái kỳ thật cũng rất ảo não, vừa rồi hắn quá kích động nên lỡ đem lời nghĩ trong lòng nói ra, hiện tại Cung Kiêu không chỉ cúp điện thoại của hắn mà còn không chịu nghe máy.

Hắn có làm em ấy sợ không? Chẳng lẽ là hắn tự mình đa tình? Không, không đời nào?

Đường Diệc Soái đã gọi điện nhiều lần, Cung Kiêu một lần cũng không nghe máy, hắn đành phải nhắn tin xin lỗi Cung Kiêu. Đường Diệc Soái thở dài, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, khó chịu đến mức hắn muốn đem rượu đêm qua tống ra khỏi dạ dày.

Đường Diệc Soái căn bản không ngủ được, chẳng lẽ Cung Kiêu đối với ai cũng đều như vậy sao? Đối với ai cũng quan tâm như vậy?

Hiện tại Đường Diệc Soái mới thật sự nhận ra, hắn thật sự thích Cung Kiêu nhiều hơn mình nghĩ, nhất cử nhất động của một người có thể ảnh hưởng đến tâm trí của hắn, nếu hắn phát hiện sớm một chút có lẽ cũng không phải như bây giờ.

Đường Diệc Soái mở to hai mắt đến hơn mười hai giờ vẫn không buồn ngủ, Cung Kiêu cũng không gọi lại. Nhìn màn hình từ đầu đến cuối vẫn không sáng lên, trong lòng hắn căng thẳng, không cam lòng mở khóa điện thoại lại gọi thêm một cuộc nữa, sau khi bấm, vang lên nửa phút, ngay khi Đường Diệc Soái cho rằng Cung Kiêu sẽ không nhận, lại bắt máy.

Đường Diệc Soái: "... Cung Kiêu?"

"..."

"Em hãy nghe tôi nói, tôi vừa nãy..."

"Đường Diệc Soái, có chuyện gì... trực tiếp nói đi." Thanh âm Cung Kiêu nghe có chút run nhẹ, "Em hiện tại đang ở dưới lầu nhà anh."

"... Cái gì?"

"Em ở dưới lầu nhà anh rồi."

Cung Kiêu cuối cùng vẫn không thể chống cự được tình cảm thầm kín của mình muốn nhìn thấy Đường Diệc Soái, hơn nữa dù thế nào cậu cũng cảm thấy mình nên chính miệng nói cho hắn biết. Sau khi hạ quyết tâm, cậu liền khởi động xe, một mạch điên cuồng lái về phía nhà Đường Diệc Soái.

Trên đường Cung Kiêu vẫn luôn xuất thần, đèn đường in quầng sáng vào trong mắt cậu có quy luật, tuy rằng xung quanh không ai nhìn thấy cậu, nhưng sự căng thẳng trong mắt cậu lại hiện lên rõ ràng, tiếng động cơ nổ vang làm cho trái tim cậu phập phồng theo.

Hiện tại đứng trước cửa nhà Đường Diệc Soái, Cung Kiêu mới cảm thấy mình sắp căng thẳng đến mức không cầm được điện thoại di động.

Cổng lập tức bị mở ra, Đường Diệc Soái đứng trước cửa, ngây người nhìn cậu một hồi, cuối cùng thở dài một hơi, xem như nhận thua mà thở phào nhẹ nhõm,cười khổ nói: "Không phải tôi bảo em đừng đến sao? "

Cung Kiêu đứng trên bậc thềm ngẩng đầu nhìn Đường Diệc Soái, tuy rằng cậu không phải là một người thẳng thắn, nhưng có một số chuyện không liên quan gì đến thẳng thắn, cho dù là ép buộc bản thân, cậu cũng không thể để bản thân sau này hối hận.

Cung Kiêu trầm mặc một hồi, trên mặt có chút lảng tránh cùng do dự, đến cuối cùng cậu vẫn chọn vứt bỏ những do dự này, nói: "Em chỉ muốn nói cho anh biết, anh không nói sai.... Em thích anh. "

Đường Diệc Soái nhìn cậu thật sâu, cuối cùng nghiêng người: "Vào đi."

Cung Kiêu đau lòng, đi vào nhà hắn, dù sao lời nói cũng đã nói ra, tâm tư cũng bị đoán được, cho nên cậu dứt khoát nói ra, cho dù chết cũng để cho cậu chết rõ ràng.

Nghĩ như vậy Cung Kiêu có dũng khí hơn nhiều, cậu kiên định nói: "Em thích anh, em thật sự rất thích anh. "

"Tôi biết." Đường Diệc Soái thoải mái nói, "Tôi nhìn ra rồi."

Cung Kiêu cắn cắn môi, hai má vẫn nhịn không được ửng đỏ: "Từ lúc quay "Tội Chung Lộ" đã thích anh, cái này anh cũng nhìn ra sao? "

Đường Diệc Soái vốn còn đang uống nước, nghe Cung Kiêu nói những lời này thiếu chút nữa sặc, thầm nghĩ quay« Tội Chung Lộ » là một năm trước rồi đúng không? Hắn khiếp sợ nhìn cậu mấp máy môi của mình:"Cái này tôi ngược lại thật ra không nghĩ tới."

Nghe Đường Diệc Soái nói như vậy, mặt Cung Kiêu càng đỏ hơn, cậu hơi nghiêng đầu muốn che giấu sự xấu hổ của mình. Đường Diệc Soái nhìn bộ dáng của cậu, dục vọng đùa giỡn trong lòng tràn ngập. Hắn cảm thấy đây không phải là ý hay, nhưng Cung Kiêu đáng yêu quá đáng.

Nhưng trước đó, trong lòng Đường Diệc Soái còn có vài phần tức giận: "Tại sao em vẫn không nghe điện thoại của tôi? "

"Tại em đang lái xe a."

"Không phải em còn đổ xăng sao? Ít nhất phải nhắn cho tôi một tin chứ." Đường Diệc Soái nói, "Tôi còn tưởng rằng tôi làm em sợ."

"Anh vốn đã làm em sợ..."

Đường Diệc Soái nhìn chăm chú cậu nửa ngày, cuối cùng mím môi, nói: "Tôi có thể nói rõ cho em biết tôi là song tính luyến, nhưng em còn nhớ trước đây tôi đã nói tôi muốn tìm một người ngoài giới giải trí không? "

Trong lòng Cung Kiêu thoáng cái bị những lời này của Đường Diệc Soái làm lạnh thành một cái hố băng, trong lúc thở ra một hơi, những tảng băng sắc nhọn kia rơi xuống, đâm vào lồng ngực cậu đau như búa bổ, cậu cúi đầu, bất giác khàn giọng: "... Tại sao lại quanh co từ chối. "

"Tôi đổi ý rồi, hiện tại tôi thu hồi câu nói kia."

Cung Kiêu sững sờ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.

"Lần trước đến chỗ ba mẹ em,hình như ba mẹ em cũng khá thích tôi nhỉ?"

"... Anh... Có ý gì..."

"Tôi đã nói với em bao nhiêu lần hãy tin tưởng chính mình một chút." Đường Diệc Soái đi tới nhẹ nhàng gõ lên trán cậu một cái, "Em cảm thấy tôi sẽ tùy tiện vì một người bị quy tắc ngầm mà tức giận sao? Em nghĩ tôi sẽ lái xe 3 tiếng để gặp một người mà tôi không quan tâm sao? Sẽ không ngần ngại đi cùng một người tôi không thích về nhà gặp ba mẹ? Hả? Tôi hỏi em, em nghĩ tôi có thích em không? "

Sắc mặt Cung Kiêu từ trắng chuyển sang đỏ, trái tim vốn đang lạnh lẽo bỗng nhiên nóng lên, đầu óc cậu bởi vì quá vui mừng bất thình lình mà khuấy động, đáp án đã ở ngay bên miệng, nhưng cậu lại không thể nào thốt ra.

Đường Diệc Soái: "Tôi cũng thích em."

Cung Kiêu ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, tay nắm siết chặt đến trắng bệch, khiến cho Đường Diệc Soái có cảm giác cậu một giây tiếp theo sẽ vung lên đánh vào mặt mình

Cuối cùng Cung Kiêu mới ngẩng đầu lên, giống như bị chịu ủy khuất thật lớn, nước mắt chảy dài trên má, mũi cũng đỏ bừng.

Cung Kiêu cũng không muốn khóc, nhưng trong lòng có quá nhiều cảm xúc cùng nhau trào ra, nếu bây giờ có một bao cát ở đây cậu sẽ đánh nó, nhưng không có, cậu không có chỗ nào để phát tiết, đành phải khóc ra.

Từ khi thích Đường Diệc Soái, Cung Kiêu không có một ngày thảnh thơi, trong đầu cậu tất cả đều là anh, mặt anh, tay anh, thanh âm của anh, từng cử chỉ của anh... Vốn đã chuẩn bị tốt để từ bỏ, bây giờ lại đột nhiên biết được, những thứ này toàn bộ đều có thể thuộc về cậu.

"Đừng khóc, mà."

Cung Kiêu dụi dụi mắt, tay nhẹ nhàng cử động, tựa hồ là muốn ôm Đường Diệc Soái, nhưng vẫn có chút do dự không dám động đậy. Đường Diệc Soái hào phóng kéo cậu vào lòng, nói: "Do dự cái gì? Bạn trai em, em muốn ôm thì ôm đi. "

Nghe thấy hai chữ bạn trai này, Cung Kiêu đỏ mặt, da mặt cậu quá mỏng, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Đường Diệc Soái nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt sau gáy Cung Kiêu như một con vật nhỏ, nói: "Đã trễ như vậy, đi ngủ đi. "

Cung Kiêu gật gật đầu, lại chần chờ nói: "Em... Có thể ngủ cùng với anh được không?"

Khóe miệng Đường Diệc Soái nhếch lên, hơi cúi đầu, trong giọng nói có chút trêu chọc: "À... Lời này cần phải nói rõ ràng sao? "

Cung Kiêu có ngốc đến đâu cũng có thể hiểu được ý tứ của Đường Diệc Soái, bọn họ cũng không phải là người rụt rè về phương diện tình dục. Nhưng vừa xác định quan hệ đã làm luôn, Cung Kiêu vẫn cần chuẩn bị chút tâm lý, vì thế cậu khô khan nói: "Em có chút mệt..."

Đường Diệc Soái cười một tiếng, kéo Cung Kiêu đi lên lầu, cười đến mức Cung Kiêu còn có chút sợ. Cung Kiêu bước nhanh theo chân của hắn, thăm dò hỏi: "Anh muốn... có phải không? "

Đường Diệc Soái cố ý không nói lời nào, đẩy cửa phòng ngủ ra bước vào.

Cung Kiêu bĩu môi, tuy rằng đã lấy hết dũng khí tỏ tình với Đường Diệc Soái, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng thẳng thắn với Đường Diệc Soái về khía cạnh sở thích nhỏ kia của cậu.

Cho dù là Đường Diệc Soái, chuyện này cũng đã giấu trong lòng Cung Kiêu hơn mười năm, cậu không thể nói thật ngay lập tức được. Nhưng vừa mới xác nhận Cung Kiêu cũng không muốn để Đường Diệc Soái cảm thấy mình quá bảo thủ, túm lấy cánh tay Đường Diệc Soái, đỏ mặt nói: "Nếu anh thật sự muốn, em..."

Đường Diệc Soái thật sự nhịn không được, đem cậu lăn lên giường Cung Kiêu kinh ngạc kêu lên một tiếng, ,thỏa mãn xoa xoa tóc cậu nói: "En đã mệt mỏi như vậy, tôi còn không thông cảm cho em mà còn làm em sao? Được rồi, ngủ đi. "

Cung Kiêu đỏ mặt, từ dưới thân Đường Diệc Soái đứng dậy: "Em đi tắm. "

"Đi đi, lát nữa tôi tìm cho em bộ quần áo."

Cung Kiêu đứng dưới vòi hoa sen nửa ngày, tim vẫn đập thình thịch, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy từ hai tiếng trước mình vẫn đang còn nằm mơ.

Sau khi tắm rửa xong, cậu mở cửa phòng tắm ra, Đường Diệc Soái đã nằm trên giường, cậu cẩn thận đi tới vén chăn lên nằm xuống. Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên ngủ cùng với Đường Diệc Soái, nhưng hiện tại tình huống và lập trường đều khác nhau, Cung Kiêu khẩn trương muốn chết.

Đường Diệc Soái: "Sát lại đây."

Cung Kiêu hơi di chuyển về phía Đường Diệc Soái.

"Sát thêm nữa."

"... Chật lắm đấy."

"Chính là muốn cho chật mà." Đường Diệc Soái đưa tay kéo cậu lại.

Bản thân Cung Kiêu cũng cảm thấy trái tim mình đập mạnh đến mức nào, cậu lo rằng Đường Diệc Soái sẽ ngại ồn ào. Vốn tưởng rằng mình có thể sẽ mất ngủ đến nửa đêm, nhưng cảm giác an toàn khi ở trong lòng Đường Diệc Soái khiến cho cậu từ sau khi bà nội ngã bệnh, thần kinh chưa được thả lỏng đã hoàn toàn mềm nhũn, nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngủ quá thoải mái hậu quả chính là sáng hôm sau Cung Kiêu hơn mười giờ mới rời giường, cậu bình thường đều khoảng tám giờ tự nhiên sẽ tỉnh dậy, đã lâu không ngủ được như vậy.

Lần đầu tiên với tư cách là người yêu mà ở nhà bạn trai lại lười biếng như vậy, sau khi Cung Kiêu rời giường rất ngượng ngùng khi nhìn Đường Diệc Soái.

Đường Diệc Soái đang làm bữa sáng, tuy rằng nói là làm nhưng cũng chỉ là hấp mấy cái bánh bao thơm sữa, nhìn thấy Cung Kiêu từ trên lầu đi xuống, cười nói: "Ngủ ngon không ? "

Cung Kiêu: "... Ngon."

"Ăn sáng đi."

"Đã giờ này rồi..."

"Vậy thì vẫn phải ăn mà."

Đường Diệc Soái bưng bữa sáng lên bàn liền đi nhận điện thoại, nghe giọng nói của hắn tâm tình rất tốt. Sau khi cúp điện thoại, hắn lục lọi trong ngăn kéo tủ TV trong phòng khách một hồi, cuối cùng tìm ra một cái chìa khóa, đặt ở trước mặt Cung Kiêu.

"Chìa khóa nhà tôi." Đường Diệc Soái cười nói, "Đừng có làm mất nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro