Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường Diệc Soái mở mắt ra, trong phòng ánh đèn còn rất mờ, hắn mơ màng đưa tay lấy di động trên tủ đầu giường, bị ánh sáng trên màn hình làm cho chói mắt, phát hiện đã hơn bảy giờ sáng.

Đường Diệc Soái xoay người, nhìn thấy Cung Kiêu đang ngủ cách xa mình, cuộn tròn như quả bóng. Đường Diệc Soái thấy cậu còn chưa tỉnh, liền định ngủ thêm một lát, không muốn động tĩnh rời giường của mình đánh thức cậu dậy.

Đường Diệc Soái nằm xuống một lúc, lại không buồn ngủ nữa.

Hắn nghĩ về những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, hắn cảm thấy ba mẹ Cung Kiêu thật sự quá nhiệt tình với hắn, nhiệt tình đến mức Đường Diệc Soái cảm thấy có chút khó tin.

Đường Diệc Soái nhìn Cung Kiêu, khóe môi Cung Kiêu hơi hé ra một cái khe nhỏ, từ trong đó nhẹ nhàng thở ra. Đường Diệc Soái phát hiện Cung Kiêu có đôi môi hạt đậu(*), môi trên tròn trịa, chính giữa hơi phồng lên một ngọn đồi nhỏ nhìn qua vô cùng mềm mại.

(*)Môi hạt đậu hay môi cherry

Đường Diệc Soái tỉ mỉ quan sát một hồi, cảm thấy thật sự rất đáng yêu.

Đường Diệc Soái dần dần không có cách nào không quan tâm đến Cung Kiêu, đại khái mình cũng coi như là anh cả, không để ý cũng sẽ liền quay trở về quan tâm cậu. Nhưng như thế nào mới được coi là em trai? Là thỉnh thoảng phải làm nũng với hắn? Quan tâm đến hắn thông cảm cho hắn? Hay chỉ cần kêu một tiếng "Anh"?

Cũng có rất nhiều điều em trai không thể làm được.

Giống như ——

Cung Kiêu lại tỉnh lại vào lúc này, cậu dụi mắt nhìn thời gian, chắc là cảm thấy không còn sớm liền ngồi dậy, quay đầu lại phát hiện Đường Diệc Soái cũng đang mở mắt, nhất thời có chút xấu hổ không biết nên nhìn đi đâu: "Anh... Anh thức dậy khi nào? "

"Vừa rồi."

"Anh có thể ngủ thêm một lát, em đến bệnh viện thăm bà nội."

"Tôi với em đi cùng chứ." Đường Diệc Soái bật cười: "Tại sao cứ nghĩ sẽ đi đến một mình vậy? "

Hắn ngồi dậy, lấy quần áo của mình từ ghế bên cạnh rồi cởi đồ ngủ và thay vào. Lồng ngực cường tráng của Đường Diệc Soái bất ngờ không kịp chuẩn bị đập vào tầm mắt, khiến Cung Kiêu bị kích thích quá chừng, cậu chỉ có thể ngồi ở trên giường chờ hắn thay xong trước.

Đường Diệc Soái rửa mặt xong từ trong phòng ngủ đi ra, vừa vặn nhìn thấy mẹ Cung Kiêu đang chuẩn bị bữa sáng, liền chủ động tiến lên nói: "Dì ơi, để con giúp dì một tay. "

"Không cần không cần, dì chuẩn bị xong ngay đây, tối hôm qua có ngủ ngon không?"

"Tốt lắm dì, giường của dì rất thoải mái."

Cung Kiêu từ trong phòng đi ra, thấy Đường Diệc Soái cùng mẹ mình trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói nên lời.

Sau khi ăn sáng, gia đình Cung Kiêu và Đường Diệc Soái đến bệnh viện thăm bà nội, buổi trưa cùng nhà cậu Ba ở gần đó hẹn ăn trưa.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng không tính là sôi nổi, cơ bản đều là một nhà cậu Ba đang nói chuyện, cậu Ba cùng mợ Ba thỉnh thoảng đem đề tài chuyện hôn lễ của con trai mình, nói bóng nói gió hỏi Cung Kiêu đã tính gì chưa.

Cung Kiêu cũng biết người thân thích hỏi những vấn đề này, nhưng cậu một chút cũng không có tâm tư không có thời gian để hùa theo bọn họ, chỉ thuận miệng nói qua loa vài câu.

Nói xong chuyện hôn lễ, gia đình cậu Ba lại bắt đầu nói chuyện tiền lương, anh họ Cung Kiêu làm việc ở công ty nước ngoài, vừa thăng chức không lâu, vị hôn thê sắp kết hôn cũng có công việc rất tốt, một nhà cậu Ba gặp ai liền khoe khoang chuyện này, nói mặt mày hớn hở, anh họ tuy rằng không nói chuyện nhiều nhưng vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Cung Kiêu có thể hiểu bọn họ rất cao hứng, nhưng luôn đem chuyện tiền bạc treo bên miệng khoe khoang vẫn khiến người ta thấy phiền, huống chi bà nội nhà bọn họ đang bị bệnh, nào có tâm trạng để mà vui vẻ?

Hơn nữa, Cung Kiêu trộm liếc mắt nhìn Đường Diệc Soái một cái, người có tiền thực sự còn chưa nói lời nào. Nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ, rạp chiếu phim đều rất ít, cơ bản không ai nhận ra Đường Diệc Soái.

Trên đường trở về sau bữa cơm, Đường Diệc Soái cũng nhịn không được nói một câu cậu Ba của Cung Kiêu nhất định rất quan tâm đến thể diện, hắn nói tương đối uyển chuyển, nói trắng ra chính là thích khoe khoang.

Cung kiêu bất đắc dĩ nói: "Cho nên có đôi khi em thực sự không muốn trở về gặp người thân, luôn lôi ba mẹ nói không dứt"

Đường Diệc Soái đùa nói: "Vậy em nên nhanh chóng tìm một người giàu hơn để bịt miệng bọn họ, tìm một gia đình hào môn."

"... Vậy thì cũng phải có gia đình hào môn nào muốn em chứ!"

Chắc là bởi vì giọng điệu cùng vẻ mặt của Cung Kiêu thật sự là làm cho người ta không nhịn được cười, Đường Diệc Soái cười vài tiếng, nói: "Sao lại không có gia đình hào môn nào muốn? "

"Muốn em làm gì? Làm vệ sĩ sao?"

Đường Diệc Soái cười cười, không nói gì.

Ở nhà lại mấy ngày, tình trạng của bà nội đã ổn định rồi, giai đoạn nguy kịch cũng qua, cho nên sau khi về nhà chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Ba mẹ Cung Kiêu không muốn làm chậm trễ công việc của con trai nên yêu cầu cậu về sớm, Cung Kiêu thấy Đương Diệc Soái đã ở bên mình lâu như vậy, liền đồng ý.

Hai người đi máy bay trở về, Đường Diệc Soái đưa Cung Kiêu về đến nhà, Cung Kiêu mở cửa xe xuống, nói lời tạm biệt với Đường Diệc Soái.

Đường Diệc Soái chậm rãi khởi động xe, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, Cung Kiêu vẫn còn đứng dưới lầu nhìn xe của hắn, chắc là không nghĩ tới hắn còn có thể nhìn lại, vẻ mặt không hề che giấu sự mất mát.

Đường Diệc Soái cảm thấy Cung Kiêu thật sự không biết che giấu cảm xúc, cả khuôn mặt đều ỉu xìu xuống, mất mát gần như sắp tràn ra từ trong mắt, giống như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, còn ôm chút hy vọng cuối cùng nhìn hắn, khiến người ta không phát hiện cũng khó.

Ánh mắt kia khiến trái tim Đường Diệc Soái níu lại, tầm mắt của hắn nhịn không được đặt lên người cậu, cho đến khi xe rời khỏi tiểu khu.

Đường Diệc Soái nắm chặt vô-lăng, cảm thấy từ "Anh trai" này mình sắp không giữ được nữa rồi.

Đường Diệc Soái về đến nhà, trong lòng giống như bị cái gì đó chặn lại, không có chỗ nào để phát tiết. Hắn nhận được một cuộc gọi từ một người bạn hỏi liệu hắn có rảnh không tối nay đi uống một ly.

Đường Diệc Soái vốn ngồi máy bay lại lái xe lâu như vậy có chút mệt mỏi, nhưng hắn lại cảm thấy mình cần một cái gì đó để phát tiết, bằng không trong lòng thật sự nghẹn đến hoảng loạn, liền đồng ý.

Đường Diệc Soái cùng bạn hắn hẹn gặp mặt ở quán bar, cậu bạn này còn có chút kinh ngạc khi hắn thật sự đồng ý, cười nói: "Đạo diễn Đường rất khó hẹn, hôm nay sao lại đồng ý tham gia ? "

"Có một số việc bức bối." Đường Diệc Soái bưng ly rượu lên uống một ngụm, "Không uống chút rượu không được."

"Chuyện gì vậy?"

Đường Diệc Soái uống một ngụm rượu, buông ly xuống nói: "Tôi hỏi cậu trước, cậu sẽ nhận cô gái cậu thích làm em gái không? "

"Đạo diễn Đường, anh bao nhiêu tuổi rồi? Hồi tiểu học tôi cũng không làm chuyện này." Cậu bạn cười to, "Anh cảm thấy ai khó ra tay à? Anh còn cần phải nhận làm em gái mình sao? Người trong giới à? "

Đường Diệc Soái trầm mặc một hồi, nói: "Quên đi, không tìm cậu thảo luận nữa, không có giá trị tham khảo. "

"Hắc —— cậu có ý gì?"

"Thật ra trong lòng tôi cũng có chút manh mối, chính là..." Đường Diệc Soái lại không nói tiếp, cuối cùng uống cạn rượu trong ly, "Cho thêm một ly nữa. "

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ uống với cậu cho đến khi giải quyết xong vấn đề."

Đêm đó Đường Diệc Soái uống đến hơn hai giờ mới về nhà, vừa về nhà lập tức mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, kết quả vô tình liền ngủ thiếp đi, cũng không có đắp chăn, sáng hôm sau tỉnh dậy cổ họng có chút đau.

Đường Diệc Soái vẫn định đến trường quay xem một chút, hôm nay Cung Kiêu không đến, nghĩ cũng đúng, đều đã có diễn viên đóng thế dự bị, cậu cũng không cần phải làm mấy việc không công.

Đường Diệc Soái ở trường quay cho đến khi kết thúc công việc, giữa chừng nói đùa với diễn viên một hồi cảm thấy cổ họng sắp bốc khói, nên phải về nhà tự pha một ít thuốc cảm.

Đường Diệc Soái bất tri bất giác nghĩ đến chuyện lần trước Cung Kiêu thay mình rửa sạch rễ bản lam căn(*), nhìn dược dịch màu nâu sẫm tỏa ra vị đắng trong chén, nhẹ nhàng thở dài.

(*) Rễ bản lam căn:rễ bản lan căn được dùng làm thuốc hạ sốt trong bệnh tinh hồng nhiệt; lá cũng được dùng làm thuốc. Cây này rất mát đặc biệt đối với máu, được dùng trị thương hàn, sởi và cảm.

Đường Diệc Soái mở điện thoại ra tìm số điện thoại của Cung Kiêu, ngón tay dừng lại nửa ngày cũng không ấn xuống, cuối cùng lại ném điện thoại xuống.

Nhưng không ngờ, điện thoại di động của Đường Diệc Soái lại vang lên, người gọi tới chính là Cung Kiêu. Đường Diệc Soái ngẩn người, nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia Cung Kiêu chần chờ một hồi, tựa hồ không nghĩ kĩ nên nói cái gì, cuối cùng mới hỏi: "Hôm nay anh có đến phim trường không?"

Nghe được giọng nói của Cung Kiêu, Đường Diệc Soái cảm thấy tâm tình rất tốt, trả lời: "Đi rồi. "

"Có vấn đề gì không?" Diễn viên đóng thế mới bên kia hay bên anh Chu? "

"Hôm nay không cần đến diễn viên đóng thế, đều rất thuận lợi."

"À..." Cung Kiêu trầm mặc một hồi, giọng điệu đột nhiên có chút lo lắng, Đường Diệc Soái cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng nhíu mày của cậu, "Giọng nói của anh có chút khàn khàn. "

"À, có chút thôi, tối hôm qua ra ngoài uống rượu, trở về ngủ trên sô pha, có lẽ bị cảm lạnh."

"Tối hôm qua anh còn đi uống rượu?" Thanh âm của Cung Kiêu mang theo chút trách cứ: "Nhưng anh về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi, không mệt sao? "

"Có chút chuyện phiền lòng mà." Đường Diệc Soái khẽ mỉm cười một cái.

"Chuyện gì vậy?"

"Ừm... Muốn nghe tôi nói à? "

"... Muốn."

Đường Diệc Soái nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn mười giờ tối: "Nếu tôi muốn nói chuyện trực tiếp với em thì sao? "

"Vậy giờ em liền qua?"

Đường Diệc Soái thoáng bật cười: "Em cũng quá nghe lời rồi, đã hơn mười giờ, tôi đùa một chút thôi. "

"...Nhưng không phải anh luôn đến mà cũng không làm gì sao?"

Đường Diệc Soái cong khóe miệng, nghe Cung Kiêu nói những lời này, hắn cảm thấy đặc biệt đáng yêu, cực kì khiến người ta yêu thích: "Em thật sự muốn lái xe một hai tiếng tới để nghe tôi nói những lời nhảm nhí này sao? "

"Ngày đó anh tới đây cũng đã lái xe hơn ba tiếng đồng hồ mà. Một hoặc hai tiếng đã là gì, bây giờ còn rất ít xe, một tiếng là đến. "Nghe tiếng động bên Cung Kiêu, cậu tựa hồ thật sự định ra ngoài, "Hơn nữa đâu phải nói nhảm, làm cho anh phiền lòng đến vậy chắc chắn là có nguyên nhân. "

Trong lòng Đường Diệc Suất có chút tan chảy, thứ gì đó vội vàng phá đất xông ra, cảm giác xúc động này làm cho hắn tựa hồ theo bản năng mở miệng: "Đến đây đi, tôi muốn gặp em. "

Cung Kiêu bên kia tựa hồ ngẩn người, sau đó mới trả lời: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Đường Diệc Soái nằm trên giường một hồi, đầu óc đặc biệt tỉnh táo. Hắn hồi tưởng lại những tình cảm trước kia của mình, cùng An Vũ Đồng cũng tốt, cùng những người khác lâu dài cũng được, có lẽ quỹ đạo bắt đầu và kết thúc đều quá giống nhau, mang đến cho hắn một loại ảo tưởng có lẽ không còn hình thức quan hệ khác.

Bất quá người bên cạnh đều muôn hình muôn vẻ, tình cảm thì quá nhiều và phức tạp, làm sao có thể lấy một khuôn khổ để định nghĩa được. Bây giờ nhớ lại những gì cô nói trong xe ngày chia tay với An Vũ Đồng, Đường Diệc Soái mới thật sự cảm thấy cô từ lâu đã sớm nhìn thấu những điều này.

Cậu bé lần đầu gặp mặt luôn ngại ngùng lại ngoan ngoãn, nếu như là em thì tốt biết bao.

Lúc này, điện thoại của Cung Kiêu lại gọi tới, giọng điệu có chút áy náy: "Xe của em sắp hết xăng, lát nữa còn phải đi đường vòng để đổ xăng, có lẽ anh phải đợi thêm một chút. "

Đường Diệc Soái nghe giọng nói của cậu, trong lòng cực kỳ thoải mái, chậm rãi cười nói: "Vậy thì đừng phiền phức như vậy, em đừng đến đi, buổi tối một mình em lái xe tôi cũng không yên tâm. "

"A? Nhưng..."

"Những chuyện kia tôi đều nghĩ rõ rồi, không cần lo lắng."

"... Không."

"Hửm?"

Thanh âm của Cung Kiêu nghe có vài phần bất mãn và cố chấp bởi vì Đường Diệc Soái nhất thời thay đổi chủ ý: "Không, em muốn đến. "

Đường Diệc Soái nửa ngày cũng không nói gì, Cung Kiêu tự hỏi mình có phải xen vào chuyện của người khác quá nhiều khiến hắn thấy phiền không.

"Cung Kiêu." Đường Diệc Soái rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói hơi trầm thấp lại khàn khàn kia khiến hô hấp của Cung Kiêu đều đình trệ, "Em thích tôi sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro