Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đạo diễn Quách: "Được, ngày hôm nay tạm thời kết thúc công việc đi, một lát nữa mọi người trực tiếp đến quán rượu Đông Duyệt!"

Quá trình quay "Vòng xoáy trắng" đã đi được 1/3 chặng đường, hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Quách Gia Nhĩ, ông đã đặt một phòng lớn trong nhà hàng để cả đoàn làm phim dùng bữa tối.

Có một phong tục ở quê hương của đạo diễn Quách là tiệc sinh nhật phải luôn hoành tráng, thậm chí ông còn mời một nhóm diễn viên Kinh kịch đến biểu diễn trên sân khấu. Sau khi cá và thịt được dọn ra, bên cạnh mỗi bàn được đặt vài chai rượu trắng lớn.

Chị Bùi nhắc nhở Cung Kiêu nói dựa theo phong tục ở quê nhà đạo diễn Quách, lúc chủ tiệc đến mời rượu khách khứa phải uống hết phần rượu còn lại trong ly, bằng không sẽ là bất lịch sự.

Cơm tối đã ăn được một nửa, đạo diễn Quách xuống từng bàn nâng ly, đến phiên Cung Kiêu, rượu trắng trong ly Cung Kiêu còn chưa động đến. Cung Kiêu nghĩ thầm chắc chắn vẫn phải giữ phép tắc, nâng chén lên dự tính gượng gạo thôi vậy.

Không nghĩ tới, Đường Diệc Soái đem ly rượu của hắn uống cạn xong lại ngăn cản cậu, cầm lấy ly rượu của cậu, đổ hết rượu bên trong vào trong ly của mình, cười nói với đạo diễn Quách: "Xin lỗi đạo diễn Quách, diễn viên võ thuật không thể uống quá nhiều rượu, ly này tôi thay cậu ấy uống. "

Đường Diệc Soái nói xong liền ngửa đầu uống cạn.

"Ha ha, không thành vấn đề, đạo diễn Đường rất thẳng thắn ."

Sau khi đạo diễn Quách rời đi, Cung Kiêu mới thấp giọng kinh ngạc nói: "Anh giúp em uống rượu làm gì? "

"Chỉ với tửu lượng đó của em còn uống rượu trắng, quên đi."

"Nhưng anh cũng không thể uống quá nhiều nha."

"Hai chén mà thôi, không tính là gì."

Cung Kiêu bĩu môi, đành phải bỏ qua, so với việc để cậu say rượu phát điên quả thật vẫn là để Đường Diệc Soái đến uống còn tốt hơn.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Đường Diệc Soái ít nói cũng uống hơn phân nửa chai, tuy rằng Đường Diệc Soái nhìn qua còn rất tỉnh táo, nhưng Cung Kiêu vẫn không yên tâm để hắn lái xe, liền nói với hắn: "Lát nữa để em lái xe nhé? "

"Được, chìa khóa đây."

Tuy Đường Diệc Soái còn chưa say, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút từ tính và khàn khàn sau khi uống rượu, nghe vào khiến trái tim trong lòng Cung Kiêu run lên.

Cung Kiêu đưa Đường Diệc Soái về khách sạn, trên đường trở về nhận được điện thoại của chị Bùi.

Chị Bùi: "A Kiêu, diễn viên đóng thế mới bổ sung của công ty đã tới, kế tiếp cứ giao cho cậu ta là được, em nghỉ ngơi một thời gian đi, có việc lại gọi điện thoại cho em. "

Cung Kiêu đồng ý một tiếng, buông điện thoại xuống, thoáng cái trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Sáng hôm sau, Đường Diệc Soái khi rời giường cảm thấy còn có chút đau đầu, quả nhiên say rượu vẫn rất tệ. Hắn ở ven đường mua hai hộp đồ ăn sáng trước, đi tới trường quay, tìm Cung Kiêu một lúc phát hiện cậu không có ở đây, liền hỏi chị Bùi hôm nay cậu có phải không tới hay không.

Chị Bùi: "Công ty cho A Kiêu nghỉ, đây là Tiểu Trần diễn viên đóng thế mới tới, đến đây, Tiểu Trần chào hỏi với đạo diễn Đường . "

Phát hiện Cung Kiêu tự nhiên không nói một lời liền đi, Đường Diệc Soái trong lòng có chút không vui, hắn gật đầu với diễn viên đóng thế mới tới, dừng một chút, đưa bữa sáng trong tay qua: "Cậu chưa ăn sáng à? Cái này cho cậu. "

Đường Diệc Soái đi ra khỏi trường quay, gọi điện thoại cho Cung Kiêu, sau khi đối phương bắt máy, Đường Diệc Soái hỏi: "Em không tới sao? Sao không nói với tôi? "

"Hả? Em... Em tưởng anh vẫn chưa dậy. "

"Bây giờ em đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Một mình?"

"Dạ đúng."

"Vậy em có muốn tôi tới không? Dù sao tôi ở đây cũng không có việc gì, chỉ cần nói với đạo diễn Quách một tiếng là được. "

Cung Kiêu ở đầu dây bên kia ngây ngẩn cả người, từ trường quay đến nơi này ít nhất cũng phải mất hai ba tiếng lái xe, cậu cũng không dám nghĩ vì sao Đường Diệc Soái lại có thể tốt như vậy, trong lòng rõ ràng không muốn để cho hắn thêm chuyện phiền phức như này, nhưng cậu thế nào cũng không thể từ chối được.

Cung Kiêu nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn từ chối nói: "... Phiền phức lắm."

Đường Diệc Soái nghe giọng điệu của Cung Kiêu thế nào cũng có một ý nghĩa trái ngược nồng đậm, khóe miệng vừa nhếch lên, ngữ khí cố ý trở nên cứng rắn, quát: "Được rồi, chờ tôi hai tiếng rưỡi tôi sẽ tới. "

Cung Kiêu cúp điện thoại, đỏ mặt nửa ngày, cậu còn chưa kịp cao hứng, điện thoại của mẹ liền gọi tới. Cung Kiêu cho rằng mẹ đến hỏi han ân cần, kết quả giọng điệu của bà vừa gấp vừa sợ.

Cung Kiêu vừa nghe mới biết, bà nội mình ở nông thôn bị đột quỵ, hiện tại còn đang cấp cứu tại bệnh viện. Cung Kiêu càng nghe càng sợ hãi, bà nội cùng cậu lớn lên, tình cảm của cậu đối với bà rất sâu đậm, nghe giọng nói của mẹ tay cậu đều lo lắng đến phát run.

Cung Kiêu nóng lòng như lửa đốt đặt vé máy bay nhanh nhất về nhà, từ trong tủ quần áo lấy vài bộ quần áo nhét vào trong vali rồi liền ra ngoài, cậu không quên nói với Đường Diệc Soái một tiếng, bảo hắn không cần tới đây, trong nhà mình xảy ra chuyện gấp phải lập tức trở về.

Đường Diệc Soái: "Đừng lo lắng, em đặt bay mấy giờ?"

"Mười hai giờ."

"Bây giờ tôi lái thẳng về phía sân bay, em nói cho tôi biết số hiệu chuyến bay của em."

"Anh muốn số hiệu chuyến bay để làm gì..."

"Tình huống này của em tôi sợ em lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cùng em trở về." Đường Diệc Soái nói, "Không thì em giúp tôi đặt một vé cũng được, tôi chuyển tiền cho em sau. Không nói nữa, tôi đang ở trên đường cao tốc. "

Tốc độ xe của Đường Diệc Soái nhanh hơn bình thường, hắn đến sân bay lúc 11 giờ 20, vừa đi vào trong hắn muốn gọi điện thoại cho Cung Kiêu hỏi cậu ở đâu, kết quả nhìn thấy cậu đang ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi trước cửa kiểm tra an ninh.

Cung Kiêu ngồi đó đầu rũ xuống, hành lý nghiêng sang một bên, tóc có chút rối loạn. Đường Diệc Soái gọi cậu một tiếng, Cung Kiêu ngẩng đầu, lập tức đứng lên, hốc mắt thoáng có chút hơi đỏ, cậu tựa hồ bởi vì có chút lo lắng mà nhẫn nhịn, chỉ nói: "Anh đến rồi. "

Đường Diệc Soái ngược lại nhìn không nổi nữa, hắn đi tới ôm Cung Kiêu vào trong lòng, xoa xoa gáy cậu, an ủi: "Đừng sợ, hiện tại trình độ y học mê mẩn như vậy, sẽ không có việc gì đâu. "

Cung Kiêu sửng sốt, nước mắt vốn nhịn rất tốt lại bị một câu nói đùa của Đường Diệc Soái mà trào ra, nói thật, nghe được Đường Diệc Soái nói muốn đi cùng cậu, một khắc đó Cung Kiêu thật sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Cậu nắm chặt quần áo Đường Diệc Soái, khịt mũi một cái, đẩy hắn ra, quay lưng lại lau nước mắt, nói: "Anh mau đi đổi thẻ lên máy bay đi."

Hai người vừa qua cửa kiểm tra an ninh liền bị nhắc nhở lên máy bay, sau khi lên máy bay, Cung Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày ủ rũ nói: "Em không biết nên cảm ơn anh như thế nào. "

"Hôm nào mời tôi đi ăn một bữa cơm là được."

Cung Kiêu biết Đường Diệc Soái đang đùa giỡn, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Sau khi xuống máy bay, hai người ngồi xe đến bệnh viện thành phố nơi bà nội Cung Kiêu được đưa đến. Bà nội vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ vẫn chưa đến giờ vào thăm, gia đình và một số người thân đang ngồi trong phòng gia đình.

Cung Kiêu sau khi đi vào lập tức ôm ba mẹ mình, cậu Ba cùng anh họ cũng ở đây. Ba mẹ nhìn qua trông có vẻ mệt mỏi, bệnh của bà nội cộng thêm nằm viện lại tốn một khoản tiền lớn, nhưng chuyện tiền bạc cậu Ba lại một chút cũng không nhắc tới, tựa hồ muốn ném hết cho nhà Cung Kiêu giải quyết.

Đường Diệc Soái xách theo một ít hoa quả mua trên đường, mẹ Cung Kiêu nhìn thấy đường Diệc Soái là một thanh niên cao lớn đẹp trai, sửng sốt, kinh ngạc nói: "A Kiêu, vị này là..."

Đường Diệc Soái: "Chào chú và dì, con là bạn của Cung Kiêu, con tên là Đường Diệc Soái. Vội vàng tới đây cũng không mang theo cái gì, chút hoa quả này mong mọi người không chê. "

Mẹ Cung Kiêu: "Ai nha thật sự là cảm ơn con a, nặng quá, mau để xuống đi. A Kiêu, con sao lại làm phiền người ta như vậy, còn bảo người ta đi theo con. "

Đường Diệc Soái: "Không việc gì đâu, dì, là con lo lắng cho Cung Kiêu nên nhất quyết muốn tới. "

Mẹ Cung Kiêu nhìn con trai mình, kéo nó lại, thấp giọng nói: "A Kiêu, con và mẹ có thể nói thật không, có phải con và Tiểu Đường đang hẹn hò phải không? "

Cung Kiêu biết mẹ sẽ hiểu lầm: "Mẹ, không có. "

Mẹ Cung Kiêu thở dài, sờ sờ đầu con trai.

Tình trạng của bà nội dần ổn định, còn phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một hai tuần để tiếp tục theo dõi. Cung Kiêu bảo ba mẹ đừng lo lắng về phí trị liệu, bản thân cậu cũng có tiền tiết kiệm, dành cho bà nội dùng là tốt nhất.

Cậu ba từ đầu đến cuối đều không nhắc tới tiền, không bao lâu liền rời đi. Sau khi bọn họ đi, mẹ của Cung Kiêu mới thở dài, nói con trai cậu ba sắp kết hôn, muốn mở tiệc rượu trong thôn, khẳng định sẽ không nói đến chuyện góp tiền.

Sau khi tình trạng của bà nội ổn định, Cung Kiêu mới về đến nhà, dọc đường đi ba mẹ lôi kéo Đường Diệc Soái hỏi đông hỏi tây, hỏi đến mức Cung Kiêu cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Mẹ Cung Kiêu: "Tiểu Đường hóa ra là đạo diễn, còn trẻ như vậy, thật lợi hại, con có thể loại phim gì vậy? "

Cung Kiêu: "Mẹ đừng bắt người ta trả lời, trên Baidu đều có. "

Mẹ Cung Kiêu vui vẻ nói: "Tiểu Đường nổi tiếng như vậy sao?"

Cung Kiêu xấu hổ không thôi, thấp giọng nói với Đường Diệc Soái: "Ba mẹ em bình thường không chú ý đến những thứ này, anh đừng để ý. "

Đường Diệc Soái ngược lại vẻ mặt thoải mái: "Không sao đâu, ba mẹ em rất dễ thương. "

Sau khi về đến nhà, mẹ Cung Kiêu nhiệt tình nói: "Tiểu Đường, phòng chúng ta không rộng rãi lắm, thật có lỗi với con. "

"Không sao đâu dì."

"A Kiêu, con dọn phòng con cho Tiểu Đường ở, tối nay con ngủ trên sô pha đi."

"Không cần, dì, con ngủ trên sô pha là được."

"Nào có đạo lý để khách ngủ trên sô pha? Con từ xa cùng A Kiêu tới đây, chúng ta cảm ơn con còn chưa kịp đâu. "

Lòng tốt của mẹ Cung Kiêu thực sự rất khó để từ chối, Đường Diệc Soái nhìn Cung Kiêu và nói: "Cung Kiêu, nếu không hai chúng ta tối nay chen chúc một chút? Em có phiền không?"

Cung Kiêu nghĩ mình và Đường Diệc Soái mà ngủ chung giường thì đừng hòng ngủ, vội vàng nói: "Tướng ngủ của em rất xấu, sợ sẽ ép anh, tốt hơn em vẫn là nên ngủ trên sô pha đi. "

"Không sao đâu, sao lại chen chúc, hơn nữa nếu em không ngủ được còn có thể gọi tôi dậy nói chuyện với em."

Mẹ Cung Kiêu cười cười: "Được, hai người trẻ tuổi hai người ngủ đi. "

Cung Kiêu đỏ mặt: "Mẹ!"

Mẹ Cung Kiêu kéo hành lý của Cung Kiêu vào trong phòng, trải giường xong liền đi nấu cơm. Lúc cơm tối, ba mẹ Cung Kiêu cũng không ngừng gắp thức ăn cho Đường Diệc Soái, gắp đến mức trong bát hắn sắp không đựng được.

Cung Kiêu biết ba mẹ nhất định suy nghĩ nhiều, rõ ràng nói với bọn họ bọn họ vẫn không tin, nhưng Đường Diệc Soái ở bên cạnh cậu, Cung Kiêu lại không thể nói thẳng hắn không phải bạn trai của cậu, chỉ có thể nháy mắt với ba mẹ mình.

Buổi tối trước khi đi ngủ Đường Diệc Soái nghe điện thoại, là đạo diễn Quách gọi tới, đầu dây bên kia gửi cho hắn mấy chục giây mẫu, hai người thảo luận đoạn clip này rất lâu.

Sau khi Đường Diệc Soái cúp điện thoại, Cung Kiêu nói: "Anh vẫn nên về sớm một chút đi, như vậy đỡ làm phiền đạo diễn Quách. "

"Không có việc gì, tạm thời không vội, chờ em bên này dàn xếp xong chúng ta cùng nhau trở về."

Đường Diệc Soái ngồi ở bên giường, Cung Kiêu theo bản năng nhích ra ngoài, suýt chút nữa đến mép giường. Đường Diệc Soái nằm xuống, nhìn Cung Kiêu còn đang xem điện thoại di động, nói: "Vấn đề tiền bạc có gấp lắm không? Nếu gấp quá có thể tìm tôi mượn. "

"May mà cũng không cần dùng tới."

"Ừm, tôi có hơi buồn ngủ, tôi đi ngủ trước."

"Được."

Cung Kiêu tắt đèn, cũng nằm xuống, nhưng cậu vẫn rất tỉnh táo, tỉnh đến mức ngay cả tiếng tim đập của mình cũng nghe rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro