Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập cuối cùng của "Tội chung lộ" phát sóng xong, rating trung bình đã phá ba, mấy tập cuối thậm chí còn sắp phá bốn. Các phương tiện truyền thông lại bổ sung thêm một phần nữa cho tài năng của vị đạo diễn trẻ này, đương nhiên không thể bỏ qua chính là hắn cũng bởi vì bộ phim truyền hình này mà kiếm được không ít tiền, xem thành tích trước mắt này, về sau còn có thể tiếp tục kiếm bộn tiền ở mảng phim truyền hình trong tương lai.

Đường Diệc Soái cũng không muốn người khác khi nói về bản thân mình lúc nào cũng nhắc đến việc hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, đương nhiên hắn kiếm được tiền, nhưng hắn vẫn muốn người khác nhắc đến tài năng và năng lực của mình nhiều hơn.

Tuy nhiên, đây cũng là một đề tài khó tránh khỏi trong giới điện ảnh và truyền hình hiện nay, dưới sự dẫn dắt của phòng vé và lưu lượng, khó có người nào có người thực sự đi tìm hiểu sâu hơn về một đạo diễn rốt cuộc có bao nhiêu tài năng.

Chu Vũ Ngạn sau khi quay xong bộ phim 《Ngày xưa trời quang》lập tức không ngừng bắt đầu quay 《Vòng xoáy trắng》, Đường Diệc Soái có kinh nghiệm về đề tài kinh dị, hơn nữa đối với phong cách diễn xuất của Chu Vũ Ngạn cũng hiểu biết rất rõ, cho nên hắn mới đáp ứng đến làm cố vấn.

Phần lớn cảnh Chu Vũ Ngạn đều có thể một mình hoàn thành, nhưng một số cảnh như nhảy xuống xe cần Cung Kiêu thực hiện.

Bởi vì trang thiết bị nên cảnh nhảy xe sẽ quay trước, loại cảnh này Cung Kiêu trước đây cũng từng quay qua, vì cảnh quay chân thực nên cảnh nhảy là cảnh thật, chỉ có là tốc độ xe sẽ làm một chút xử lý hậu kỳ trực quan.

Đoạn nhảy xuống xe được quay thuận lợi, hôm nay trời rất nóng, Cung Kiêu toát mồ hôi hột, quay xong cậu vào phòng hóa trang thay quần áo.

Lúc Cung Kiêu đang chuẩn bị thay đồ, Đường Diệc Soái đẩy cửa tiến vào, thấy Cung Kiêu dừng một chút chào hỏi, liền cầm kịch bản ngồi xuống ghế, dùng bút viết cái gì trên đó.

Cung Kiêu có chút ngượng ngùng, nhưng cảm thấy kỳ thật cũng không có gì, bèn ở một bên cởi áo. Đường Diệc Soái đang suy nghĩ chuyện kịch bản, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương trên bàn trang điểm lộ ra nửa người trên gầy gò của Cung Kiêu, trước ngực dán hai miếng dán ngực màu anh đào, che hai chỗ kia.

Đường Diệc Soái biết có một số diễn viên võ thuật dán ngực để che đi phần lồi lên, đôi khi di chuyển khó tránh khỏi kích động, quay cận cảnh sẽ nhìn thấy.

Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng thân thể trắng nõn như hoa sen lại bị hai miếng dán ngực màu anh đào che lại, thật sự là có chút cảm giác không thể nói rõ. Đường Diệc Soái cảm thấy trong phòng có chút khô nóng, hắn nhìn chằm chằm chữ trên kịch bản, trong đầu lại loạn không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cung Kiêu thay quần áo xong liền rời đi, Đường Diệc Soái dựa vào ghế, chậm rãi thở ra một hơi.

Hôm nay có một cảnh dưới mưa phải quay, cảnh dưới mưa gần như là đặc điểm tiêu chuẩn của phim thần tượng lãng mạn, muốn quay ý tưởng mới cũng khó. Có lẽ bởi vì cũng bị thẩm mỹ đại chúng hiện nay ràng buộc, Chu Vũ Ngạn chụp mấy tấm ảnh cũng không tìm được cảm giác. Xe cứu hỏa và vòi phun nước do đoàn thuê rất lạnh, mặc dù đang là mùa hè nhưng ngâm trong nước lạnh vẫn rất dễ bị cảm, sau khi Chu Vũ Ngạn quay xong cảnh này, tối hôm đó anh cảm thấy hơi chóng mặt.

Chị Bùi biết sức khỏe Chu Vũ Ngạn vốn không tốt lắm, vội vàng bảo anh đừng quay nữa, nghỉ ngơi trước.

Cung Kiêu rất lo lắng cho anh Chu, đặc biệt là sức khỏe của anh Chu đã giảm sút trong những tháng gần đây. Đúng lúc này Hách Tinh gửi tin nhắn đến tán gẫu, Cung Kiêu nghĩ anh Hách với anh Chu khá quen thuộc, có lẽ có thể khuyên anh ấy đừng quá mệt mỏi, vì vậy liền không nhịn được nói cho Hách Tinh biết chuyện này.

Vốn tưởng rằng anh Hách sẽ gọi điện thoại nói với anh Chu, Cung Kiêu không ngờ rằng, buổi tối hôm đó hắn lại tự mình tới.

Khi Hách Tinh tới đeo khẩu trang và đội mũ, tựa hồ cũng vừa mới quay xong, Hách Tinh nói hắn chỉ đến thăm Chu Vũ Ngạn, không có chuyện gì khác.

Chu Vũ Ngạn khi đó đã ngủ, Hách Tinh cũng không quấy rầy anh, ngồi ở bên giường một hồi, sờ mặt anh.

Nói Hách Tinh đau lòng, nhưng hắn lại có chút tức giận. Hắn thừa nhận mình đang bức Chu Vũ Ngạn, buộc anh phải suy nghĩ nhiều hơn, buộc anh thừa nhận anh không buông được hắn, nhưng Chu Vũ Ngạn càng bức càng cực đoan, răng cắn càng ngày càng chặt, tựa hồ muốn liều mạng làm việc để đối đầu với hắn, nói cho hắn biết trong mắt anh sự nghiệp so với hắn không đáng một đồng.

Hách Tinh thở dài, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái, đứng dậy mở cửa rời đi. Sau khi từ phòng xe đi ra, Hách Tinh tìm được Cung Kiêu, nói lời cảm ơn cậu.

Khi Hách Tinh chuẩn bị đi, lại nhớ tới cái gì, quay đầu cười khổ với Cung Kiêu nói: "Chuyện tôi đến đừng nói cho Vũ Ngạn. "

Cung Kiêu: "Được, anh Hách anh đi đường cẩn thận."

Hách Tinh cười nói: "Ừm, nếu anh ấy thẳng thắn bằng một nửa cậu thì tốt rồi."

Cung Kiêu bị lời Hách Tinh nói sửng sốt, không hiểu ra sao nhìn hắn rời đi. Cung Kiêu sờ sờ mũi, cảm thấy anh Hách kỳ thật nói cũng không đúng, nếu muốn nói thẳng thắn, cậu thật sự còn kém xa.

Trải qua chuyện này, cho dù có ngốc đến đâu cậu cũng có thể nhìn ra giữa Hách Tinh và Chu Vũ Ngạn có mối quan hệ gì đó không tầm thường.

Vài ngày sau, Đường Diệc Soái được mời tham gia một buổi lễ trao giải, có thể dẫn theo một vị khách, hắn theo bản năng liền đi hỏi Cung Kiêu có rảnh không.

Cung Kiêu có chút được thương mà sợ, trong ấn tượng của cậu những lễ trao giải lớn như này với cậu một chút cũng không liên quan gì,nhưng khi cậu đối mặt với Đường Diệc Soái, từ điển của cậu lại tự động xóa từ "Không".

Sau khi nhận được câu trả lời của Cung Kiêu, Đường Diệc Soái cầm điện thoại di động ngẩn người thật lâu, mỗi lần có chuyện tương tự như này, người đầu tiên hắn nghĩ đến lại đều là Cung Kiêu.

Lễ trao giải kỳ thật cũng rất nhàm chán, Đường Diệc Soái cũng chỉ đi làm khách mời, lúc mở màn được MC giới thiệu một chút mà thôi. Sau khi buổi lễ kết thúc có một bữa tiệc, Cung Kiêu đứng dậy đi toilet.

Đường Diệc Soái ngồi trong hội trường, ánh mắt tùy ý nhìn xung quanh, đột nhiên ở trong góc thấy La Kiến Nghĩa đang nói chuyện vui vẻ với ai đó.

Đường Diệc Soái "chậc" một tiếng, nghĩ đến chuyện lần trước liền tức giận, chỉ ước gì hắn mau biến đi càng sớm càng tốt.

La Kiến Nghĩa và bạn của hắn gật đầu, cài khuy áo vest đứng dậy đi về phía toilet. Vừa nghĩ tới Cung Kiêu hiện tại đang ở trong toilet, Đường Diệc Soái mặc kệ suy nghĩ lo lắng, dứt khoát đứng lên vội vàng đi theo.

Sau khi rẽ qua hành lang, Đường Diệc Soái không nhìn thấy bóng dáng La Kiến Nghĩa, hắn mở cửa toilet, vừa lúc nhìn thấy Cung Kiêu đang rửa tay, Đường Diệc Soái đi tới, trầm giọng hỏi: "La Kiến Nghĩa đâu? "

Cung Kiêu sửng sốt: "A? La Kiến Nghĩa? Hắn sao ở đây?"

Đường Diệc Soái: "Tôi vừa mới thấy hắn đi về hướng bên này."

"Em không nhìn thấy hắn."

"Không tới tìm em thì tốt rồi." Đường Diệc Soái hừ lạnh một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ đến tìm em gây phiền toái. "

Nhắc tới chuyện này, Cung Kiêu vừa có chút xấu hổ vừa tức giận: "Yên tâm đi, em sẽ không nói chuyện với hắn nữa. "

"...... Em sẽ không nghĩ là tôi đang can thiệp vào chuyện không đâu chứ? "

"A? Không đâu ạ."

"Tôi vốn cũng không phải người thích xen vào việc của người khác như vậy." Đường Diệc Soái nói, "Thật ra chuyện này theo lý thì cũng là tùy em, đúng không? "

Cung Kiêu buồn bực nói: " Em chưa từng nghĩ tới muốn được hắn bao dưỡng..."

Đường Diệc Soái cười một tiếng, khoác lên vai Cung Kiêu muốn trêu trọc cậu: "Vậy em nghĩ tới bị ai bao dưỡng ?"

Cung Kiêu đỏ mặt, biết Đường Diệc Soái chỉ là đang trêu chọc mình: "Không nghĩ tới."

Cung Kiêu da mặt mỏng, bị trêu chọc sẽ đỏ mặt,hắn coi như một nửa là người trong giới, cho dù không tham gia vào giới giải trí nhưng ít nhiều cũng biết người trong giới này, da mặt mỏng như vậy thật sự là không thấy nhiều.

Nếu Đường Diệc Soái phải tự mình nói, thì hắn có thể lăn lộn phần lớn dựa vào da mặt dày của mình.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Cung Kiêu, Đường Diệc Soái nhịn không được vươn ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng cong lên nhéo hai má cậu một cái, Cung Kiêu thoạt nhìn không mập nhưng trên mặt lại có thịt, nhéo rất thoải mái: "Da mặt mỏng như vậy sao được? "

Cung Kiêu bị hắn nói như vậy càng thêm xấu hổ, Đường Diệc Soái cảm thấy giữa ngón tay mình có một khối thịt nhỏ đang nóng lên, nhưng Cung Kiêu cũng không có trốn tránh, ngược lại để cho hắn véo, bất mãn nói: "Mặt dày có phải là lời khen không?"

"Ở chỗ tôi đó chính là lời khen."

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đường Diệc Soái đưa Cung Kiêu về chỗ cậu ở. Cố vấn điện ảnh như hắn cũng không cần phải ở lại phim trường suốt, từ trường quay chỉ cách nhà hai ba tiếng đồng hồ, hắn liền tự mình trở về nhà.

Sau khi về đến nhà nằm cũng không có việc gì làm, Đường Diệc Soái ở trong thư phòng nhìn bản mẫu của "Tâm Uyên", ngẫu nhiên lại nhìn thấy "Phục Nhiên" của Vũ Đồng trên giá sách. Hắn đã xem được một nửa trước đây, giữa chừng có một số việc nên bị tạm gác lại.

Nghĩ đến « Phục Nhiên » đang chuẩn bị quay trong năm nay,Đường Diệc Soái liền lấy xuống lật qua lật lại.

Đường Diệc Soái kỳ thật rất ít khi xem những tác phẩm văn học có khúc mắc tình cảm quá mức phức tạp này, nhưng quyển sách này đích thực là một kiệt tác hiếm thấy trong những năm gần đây, ngay cả Đường Diệc Soái cũng có thể nhìn thấy.

"Nàng đối với cái người ấy có một tình cảm diệu kỳ, vậy đó có phải là tình yêu, nàng bây giờ không thể nào trả lời. Nàng nguyện ý ở cùng bên anh, chia sẻ ngày đêm; nàng tình nguyện nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, cũng đau lòng vì nỗi khổ của anh. Loại tình cảm này làm cho trái tim và tâm hồn hoang dã giống như thảo nguyên của nàng bắt đầu sáng lên những đốm lửa, nàng mỗi khi nhìn thấy bầu trời đầy sao, đến xem biển rộng, trái tim nàng đều sẽ xuất hiện hình bóng của người ấy. Nàng vốn là một gốc cây tuyết tùng sừng sững trên cao nguyên, mà người ấy chính là một hồi tuyết dày bất ngờ rơi. Từng mảnh bông tuyết dày bay tán loạn kia, đem cành lá của nàng đè gãy, lại lăn xuống vực sâu. "

Đường Diệc Soái nhìn đoạn thoại này, trong lòng không biết vì sao có chút xúc động.

Tiếp cận và theo đuổi những thứ và những người bạn yêu thích là điều tự nhiên, và nhiều khi bạn sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ vì do dự và nghi ngờ. Khi Đường Diệc Soái lần đầu tiên ra mắt với tư cách là đạo diễn, hắn đã biết rõ những điều này nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Đường Diệc Soái nhìn thời gian, đã gần đêm rồi.

Hắn mở đoạn chat với Cung Kiêu tán gẫu, gửi một tin nhắn: Có chút chán.

Đường Diệc Soái sau khi nhắn tới liền cảm thấy mình có chút ấu trĩ, một người thẳng thắn như hắn vậy mà còn có thể làm loại chuyện này, cuối cùng vẫn lựa chọn tắm rửa rồi ngủ.

Vốn tưởng rằng Cung Kiêu ít nhất phải sáng ngày thứ hai mới có thể trả lời, không nghĩ tới Cung Kiêu rất nhanh liền trả lời: Em có thể cùng anh nói chuyện.

Đường Diệc Soái xì một tiếng bật cười, cảm thấy được Cung Kiêu thật sự rất đáng yêu, tiếp tục trêu chọc cậu: Nói chuyện gì?

Cung Kiêu: Anh muốn nói cái gì thì nói cái đó

Đường Diệc Soái: Hát cho tôi nghe?

Cung Kiêu: Em không biết hát nha

Đường Diệc Soái: Thôi, tôi không trêu em nữa, muộn như vậy rồi, em đi ngủ sớm đi, tôi cũng đến giờ đi ngủ rồi.

Cung Kiêu: Ừm, ngủ ngon

Đường Diệc Soái chậm rãi xoay người, cũng lười suy nghĩ sao chính mình làm sao có nhiều tâm tư thiếu niên như vậy, hắn cũng không phải loại người đa sầu đa cảm giả tình, càng không biết lừa gạt mình.

Xưng hô hơi rối mình sẽ beta lại sau mong mọi người thông cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro