Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày cuối tháng 6, Đường Tử Chân vì viêm ruột thừa cấp tính phải nhập viện phẫu thuật, sau khi nhận được điện thoại của Đường Diệc Soái, Cung Kiêu lập tức chạy đến bên Tử Chân giúp chăm sóc.

Lúc Cung Kiêu đến, Đường Tử Chân vừa phẫu thuật xong, nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh, Đường Diệc Soái, Hân Văn và Ba mẹ Tử Chân đều ở đây.

Cung Kiêu chào hỏi đi vào, Đường Diệc Soái hỏi: "Em ăn cơm chưa? "

"Vẫn chưa."

"Chúng tôi cũng chưa ăn, hai chúng ta ra ngoài rồi lấy vài bịch mang về. Chú dì, Hân Văn, tụi con đi ra ngoài trước. "

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Diệc Soái nói: "Làm phiền em tới đây một chuyến rồi. "

"Không có gì, bình thường em có chuyện gì Tử Chân đều lo liệu mọi thứ thay em mà."

"Tên nhóc Tử Chân kia cũng vậy, công việc bận rộn cũng không chú ý ăn uống, tối hôm qua lúc đau bụng còn tưởng là tiêu chảy, mệt mà nó còn có thể nhịn, vẫn là Hân Văn kéo đến bệnh viện."

Cung Kiêu nghĩ thầm, chính anh không phải cũng như vậy sao.

Hai người làm mấy bát bún, sau khi trở lại phòng bệnh, Đường Diệc Soái nói với Hân Văn: "Hân Văn, buổi chiều em đưa chú và dì về nghỉ ngơi chút đi, tối hôm qua hai người đều không ngủ, có anh và Cung Kiêu ở đây là được. "

Ba của Đường Tử Chân bị cao huyết áp có chút nghiêm trọng, Hân Văn cũng không yên tâm để cho ba mẹ ở bệnh viện lạnh lẽo này lâu như vậy, phẫu thuật viêm ruột thừa cũng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, Tử Chân hiện tại cũng không có vấn đề gì khác, cô liền đáp ứng: "Được, đại ca, A Kiêu, vất vả cho hai người rồi, tụi em về trước, tối nay mang cơm tối đến cho các anh. "

Sau khi Hân Văn và ba mẹ Tử Chân rời đi, Đường Diệc Soái ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh của Tử Chân, nửa đùa nửa thật cảm khái nói: "Kết hôn có người chăm sóc vẫn có khác nhỉ, giống như nếu tôi ở nhà một mình đột ngột xảy ra tình huống này có lẽ phải trông chờ vào vận may. "

Cung Kiêu: "Sao có thể tệ đến mức như anh nói, Tử Chân và em chẳng lẽ không quan tâm đến anh sao? "

"Nói thì nói như vậy, Tử Chân cũng đã có gia đình mà." Thực ra cũng không phóng đại như Đường Diệc Soái nói, chắng qua hắn tự nhiên nổi hứng muốn trêu chọc Cung Kiêu, cười nói: "Em tuy độc thân nhưng lại không thường xuyên ở bên cạnh tôi a. "

Cung Kiêu há miệng lại không nói gì, đầu lỗ tai không biết vì sao lại bị lời Đường Diệc Soái nói cho đỏ ửng, như để giảm bớt xấu hổ cậu đứng lên, nói đi toilet.

Đường Diệc Soái chú ý tới phản ứng của Cung Kiêu, giống như một con nai con sợ hãi, suýt chút nữa thì run cả lỗ tai.

Hơn bảy giờ Hân Văn trở lại, mang cơm tối cho họ, thay bọn họ đến chăm sóc Tử Chân. Cung Kiêu vốn định về nhà, xem ngày mai khi nào lại tới, Đường Diệc Soái nói:"Trở về làm gì? Phiền phức lắm. Em dứt khoát đến nhà tôi ở đi, dù sao lần trước tôi cũng ở nhà em mấy ngày, nhà tôi cách đây không xa."

"Ừm... Vậy cũng được."

Trên đường đến nhà Đường Diệc Soái, do tối hôm qua ngủ không ngon, Cung Kiêu cảm thấy mệt đến đừ người, tựa lưng vào ghế bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Đường Diệc Soái vốn muốn nói hai câu với Cung Kiêu, nhưng đợi không thấy Cung Kiêu trả lời, quay đầu nhìn mới phát hiện cậu đã ngủ thiếp đi. Đường Diệc Soái bất đắc dĩ cười cười, tìm một chỗ bên đường tạm thời dừng lại, lấy một cái áo khoác từ ghế sau tới đắp lên người cậu.

Đợi đến khi Đường Diệc Soái dừng xe, trán Cung Kiêu đập vào cửa sổ xe một cái, cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, cúi đầu nhìn áo trên người mình, mới xấu hổ nhận ra mình đang ngủ.

Cung Kiêu theo Đường Diệc Soái vào nhà hắn, phòng ốc rất rộng rãi, chắc hẳn đã từng có người ở cùng hắn, có lẽ là cha mẹ ,người nhà hoặc có thể là người yêu cũ nhưng bây giờ quả thật chỉ có một mình hắn

Cung Kiêu: "Em không mang theo quần áo để thay làm sao bây giờ..."

Đường Diệc Soái: "Không sao, bạn tôi trước đó tặng tôi mấy bộ đồ mới tôi cũng chưa mặc, em cứ mặc của tôi đi. "

Cung Kiêu tắm rửa xong, quần áo của Đường Diệc Soái có hơi dài một chút. Cậu ngồi ngẩn người trên giường phòng khách, nghĩ đến những lời Đường Diệc Soái nói trong phòng bệnh chiều nay.

Đường Diệc Soái nói những lời đó hơn phân nửa đều không có tình cảm gì, nhưng nhiều lời vô tình như thế khiến người có tình cảm thật nghe xong lại vô cùng đau lòng. Cung Kiêu cảm thấy nghĩ nhiều như vậy trong lòng cũng rất mệt mỏi, dứt khoát nằm xuống ngủ.

Tám giờ sáng hôm sau Đường Diệc Soái định đến bệnh viện thăm Tử Chân, Cung Kiêu không ngờ vẫn còn chưa tỉnh. Nghĩ đến nếu mình đi Cung Kiêu một mình ở nhà không có chìa khóa, vì vậy liền dứt khoát gọi cậu dậy.

Đường Diệc Soái gõ cửa phòng Cung Kiêu, không có tiếng trả lời, hắn nhẹ nhàng vặn nắm cửa ra một khe nhỏ, thấy chăn trên giường cong ra cái vòm nhỏ, nửa khuôn mặt Cung Kiêu chôn vùi trong gối. Chắc là nửa đêm hơi nóng, chăn đều bị chất đống ở nửa người trên, mép quần đùi rộng thùng thình được dùng làm quần ngủ bị gấp lại, lộ ra một phần bụng trắng nõn cùng cơ bụng phẳng lỳ.

Động tác của Đường Diệc Soái khựng lại mấy giây, khom lưng vỗ vai cậu: "Cung Kiêu, dậy đi. "

Cung Kiêu mở mắt ra, từ trong gối ngẩng mặt lên, nửa ngày mới tập trung vào mặt Đường Diệc Soái. Cậu ngồi dậy, cầm lấy điện thoại lên nhìn, mới phát hiện đồng hồ báo thức bảy giờ rưỡi mình đặt chưa bật.

Cung Kiêu xoa xoa mái tóc cong vểnh, móc chăn che chân mình, nói: "Ừm..."

"Bữa sáng thì trên đường gói mang đi nhỉ?"

"Được."

Cung Kiêu và Đường Diệc Soái đến bệnh viện, Đường Tử Chân đã cảm thấy tốt hơn nhiều, đang nằm trên giường nói chuyện phiếm với Hân Văn. Cùng Cung Kiêu trò chuyện một lúc, Đường Tử Chân nói: "A Kiêu, hai ngày nay làm phiền cậu, tớ ở đây cũng không có chuyện gì cả, cậu về trước đi, để anh trai tớ ra tiễn cậu. "

Cung Kiêu: "Không cần đâu, vậy cậu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ."

Buổi tối lúc Cung Kiêu về đến nhà, nằm xuống giường, điện thoại di động ném ở một bên rung lên, là tin nhắn của Đường Diệc Soái: Em về đến nhà chưa?

Cung Kiêu ngồi dậy, trả lời: Về rồi, vừa mới về.

Đường Diệc Soái: Được

Cung Kiêu cầm điện thoại, ngồi phịch xuống giường, ngơ ngác nhìn tin nhắn. Sắc mặt cậu đột nhiên trầm xuống, cậu nằm sấp trên gối thở dốc, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, một lúc lâu sau, mặt cậu bị ngạt thở mà đỏ bừng.

Cậu chậm rãi đứng dậy, xuống giường đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ, dùng chìa khóa mở ngăn kéo bị khóa, từ bên trong lấy ra cái hộp mình giấu lần trước khi Đường Diệc Soái tới ở.

Cung Kiêu mở nắp hộp ra, bên trong có mấy cái hộp nhỏ dài, do dự một lúc, mở ra một cái, trong đó có một sợi dây làm bằng da màu đen kết hợp với ruy băng đỏ.

Trong lòng Cung Kiêu nóng lên, cậu siết chặt sợi dây thừng, trở lại giường, khép hai chân lại, đặt vòng qua mắt cá chân mình.

Mỗi lần làm chuyện này, cậu vừa xấu hổ vừa hưng phấn, hành động này không thể nghi ngờ là kích thích, tâm lý dục vọng khiến khoái cảm thể xác được phóng đại vô hạn. Lúc này Cung Kiêu có thể buông thả bản thân, không lo bị người phát hiện mặt xấu xí này của mình, tùy ý phóng đãng trong không gian chật hẹp.

Nhưng một khi kết thúc, cậu liền cảm thấy trong lòng khó chịu, cậu không nhất định cần có người quan tâm thấu hiểu mình, nhưng khi trong lòng ta đã có người mình thích, những thứ mong ước trước đây vốn cho là không quan trọng sẽ trở nên mãnh liệt hơn.

Qua vài ngày, Cung Kiêu đến công ty một chuyến, việc quay phim thần tượng của Chu Vũ Ngạn còn chưa kết thúc, công ty lại nhận cho anh một phim mới. Chị Bùi rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Chu Vũ Ngạn, nhưng quyết định của công ty chị cũng không thể nói được, Chu Vũ Ngạn quanh năm đóng phim không ngừng trở thành một nhân viên kiểu mẫu trong ngành.

Sắc mặt Chu Vũ Ngạn lúc nghỉ ngơi rất xấu, gần đây bệnh đau cơ xơ hóa của cậu lại bắt đầu nghiêm trọng,thậm chí thỉnh thoảng còn ảnh hưởng đến quay phim. Cậu không muốn trì hoãn tiến độ quay phim, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Cậu cũng không phải chưa từng đi khám bác sĩ, cũng uống một ít thuốc chống co thắt và thuốc giảm đau, nhưng vì để không ảnh hưởng đến công việc nên cậu không dám uống nhiều, hơn nữa khối lượng công việc lớn như vậy khiến cậu thường xuyên quên uống thuốc, chứ đừng nói đến tập thể dục và ngủ được ngon giấc.

Cung Kiêu cũng nhận được rất nhiều tin nhắn của Hách Tinh, đều đến hỏi cậu tình hình của Chu Vũ Ngạn. Cung Kiêu cảm thấy anh Hách từ tận đáy lòng rất quan tâm đến anh Chu, liền nói thật với hắn.

Tháng sáu gần như trôi quay trong nháy mắt, Cung Kiêu thỉnh thoảng đến trường quay của anh Chu để giúp đỡ, chạy đến phòng tập thể dục, nằm ở nhà xem lịch sử trò chuyện với Đường Diệc Soái chưa từng cập nhật.

Chiều hôm đó Cung Kiêu cùng mẹ gọi video call, bà và con trai trò chuyện đôi câu, giống như là vô tình nhắc tới, nhưng thực ra lại có thể nhìn ra là bà đã chuẩn bị từ lâu, nói trong nhà có thêm một người con trai cũng không sao cả, hy vọng Cung Kiêu có thể tìm người theo cùng, tốt nhất là còn có thể cùng bọn họ gặp mặt.

Cung Kiêu cười cười, bảo bà đừng quá lo lắng cho cậu.

Sau khi cúp điện thoại Cung Kiêu nghĩ tới nghĩ lui, kỳ thực độc thân cả đời cũng không có gì không tốt.

Lúc này, cậu nghe thấy có người gõ cửa, liền tưởng rằng là chuyển phát nhanh của mình đến, không suy nghĩ nhiều liền mở cửa. Kết quả, khi thấy rõ người tới, Cung Kiêu sửng sốt nửa ngày, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

"Đường Diệc Soái?" Cung Kiêu kinh ngạc nói, "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi đến tham gia một buổi tọa đàm, đi ngang qua chỗ em liền muốn tiện thể ghé qua thăm em." Đường Diệc Soái đáp, "Nghe chị Bùi nói gần đây em được nghỉ phép, vừa rồi điện thoại di động tôi lại hết pin, chưa kịp gửi tin nhắn cho em trước, liền trực tiếp tới đay. "

Vừa rồi còn đang nghĩ đến chuyện của Đường Diệc Soái, kết quả chính chủ đã tới, tuy rằng đối phương không biết nhưng trong lòng Cung Kiêu luôn cảm giác xấu hổ khi bị bắt quả tang làm việc xấu, mở cửa: "Không sao, anh vào đi. "

Đường Diệc Soái đi vào cửa, bên ngoài trời nóng bức, trên đầu hắn chảy vài giọt mồ hôi, hắn kéo cổ áo mình, nói: "Mượn sạc của em dùng một lát. "

"Ừm."

"Buổi tối có muốn ăn cơm cùng nhau không? Em quen thuộc chỗ này hơn tôi, dẫn tôi đến nhà hàng nào ăn ngon đi. "

"Kỳ thật em cũng rất ít khi ra ngoài ăn, lát nữa em thử tìm một chút."

"Mà nói em có biết bộ phim mới của Vũ Ngạn nhận không?"

"Nghe nói, là một bộ phim kinh dị?"

"Ừm, "Vòng xoáy trắng", do Quách Gia Nhĩ đạo diễn, tôi là cố vấn tình bạn(!)." Đường Diệc Soái cười nói: "Em có muốn tới giúp không? "

Mặc dù có thể không cần người đóng thế nhưng Cung Kiêu vẫn muốn có cơ hội gặp Đường Diệc Soái: "Được, em sẽ đi. "

Trước khi ăn tối, Cung Kiêu muốn đi tắm trước, Đường Diệc Soái ngồi trên sô pha chờ cậu, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa, đối phương nói là chuyển phát nhanh, báo tên Cung Kiêu.

Đường Diệc Soái mở cửa nhận lấy cái hộp giấy nhỏ kia, cầm lên đặc biệt nhẹ, giống như bên trong không có gì, Đường Diệc Soái tò mò nhìn thoáng qua nội dung. Cung Kiêu đang từ trong phòng tắm đi ra, thấy Đường Diệc Soái cầm đồ chuyển phát nhanh của mình trong tay, sửng sốt, vội vàng chạy tới giật lấy cái hộp.

Đường Diệc Soái mới nhìn thấy hai chữ "đen", đồ đã bị Cung Kiêu giật lấy, hắn thấy Cung Kiêu bóp cái hộp đến đỏ cả tai, hắn cảm thấy có thể là thứ rất xấu hổ khi để người khác nhìn thấy, xin lỗi cười cười: "Xin lỗi, em đang tắm nên tôi thay em nhận, tôi cũng chưa có thấy nội dung, em đừng lo. "

Cung Kiêu: "Không có chuyện gì... Chỉ là mấy móm đồ lặt vặt thôi."

"Em tắm xong rồi vậy chúng ta đi ra ngoài đi."

Cung Kiêu xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một sợi dây nhung đen bọc trong túi vải, Cung Kiêu đã thử nhiều loại như vậy, vẫn là loại nhung này không tổn thương da cũng không dễ để lại dấu vết.

Cung Kiêu thở dài, may mà người bán chỉ viết hai chữ "đen" và "nhung" ở bên trong chiếc hộp đáng tin cậy, nếu không bị Đường Diệc Soái nhìn thấy, sau này sẽ đối mặt với hắn như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro