Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay quay phim « Ngày xưa trời quang » kết thúc, chị Bùi đưa nước cho Chu Vũ Ngạn đang rời khỏi trường quay, có chút lo lắng hỏi: "Vũ Ngạn, không sao chứ? "

Gần đây cường độ quay phim rất dày đặc, Chu Vũ Ngạn lại không cẩn thận bị cảm, sắc mặt đều dựa vào phấn nền che xuống, chị Bùi là lo lắng vô cùng.

Chu Vũ Ngạn nhận nước uống một ngụm, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ mệt mỏi, anh lau môi khô có chút nứt nẻ bị nước ướt, lắc đầu nói không có việc gì.

Cậu đi theo đoàn làm phim ra ngoài ăn cơm tối, trên TV trong phòng riêng chiếu một chương trình tạp kỹ trên truyền hình vệ tinh, tình cờ là tập phim về Hách Tinh. Đây là một chương trình truyền hình thực tế ngoài trời thiên về tình yêu,các khách mời được chia thành các nhóm nam và nữ để thực hiện một số nhiệm vụ nhỏ, chính là dựa vào CP của người nổi tiếng làm điểm bán.

Nữ minh tinh hợp tác với Hách Tinh trước kia cũng từng hợp tác với cậu lớn hơn cậu một chút, là chị em CP duy nhất, chủ đề rất hot. Trong chương trình, hai người biểu hiện rất tự nhiên, không biết là vì hiệu quả chương trình hay là thật, hai người tương tác rất thân mật và ấm áp.

Trong chương trình có một phần tương tác là chia sẻ với nhau về ấn tượng của đối phương, nữ minh tinh cười nói, Hách Tinh thỉnh thoảng giống như chó con thỉnh thoảng giống chó sói.

Những lời này nghe vào tai Chu Vũ Ngạn khiến cậu không được tự nhiên, cậu vừa nhìn thấy hình ảnh của Hách Tinh trên TV liền cảm thấy phiền lòng, dù sao xung quanh cũng không có ai xem, cậu cầm điều khiển giơ tay tắt TV.

Trên đường trở về, Chu Vũ Ngạn nhìn thấy Hách Tinh đăng weibo, đại khái chính là cảm ơn mọi người trong chương trình này, kèm theo một tấm ảnh riêng. Hot search có thêm một tiêu đề "chó sữa nhỏ,chó sói nhỏ", Chu Vũ Ngạn không cần nhấn vào cũng biết là cái gì.

Như vậy cũng tốt, Chu Vũ Ngạn tựa vào cửa sổ xe, cậu thích mình, tự diễn cho mình.

Đầu tháng sáu « Tội Chung Lộ » ra mắt, rating của tập 1 đã vượt qua cả tập 2, đối với một bộ phim truyền hình điều tra tội phạm giữa rất nhiều các bộ phim thần tượng chuyển thể từ ip nổi tiếng hiện nay, tập đầu tiên có thể đạt được thành tích này đã rất bất ngờ rồi.

Tâm tình Đường Diệc Soái đương nhiên rất tốt, liền nói với đoàn làm phim lúc đầu của "Tội chung lộ"muốn mở một bữa tiệc chúc mừng.

Ngày ăn mừng không ít người uống say, Chu Vũ Ngạn chỉ uống hai ly nhỏ, bệnh cảm của cậu còn chưa khỏi, uống nhiều rượu cảm thấy không thoải mái.

Ngày mai đoàn làm phim « Ngày xưa trời quang » được nghỉ một ngày, Chu Vũ Ngạn muốn về sớm một chút, nghỉ ngơi lát. Cậu đến hiệu thuốc mua ít thuốc trước, lái xe về nhà, vừa mới đỗ xe xong, điện thoại trong túi liền rung lên.

Chu Vũ Ngạn mệt đến mức lười xem, nhưng nếu là chị Bùi gửi tới chuyện liên quan đến công việc, cậu lại không thể không trả lời, đành phải lấy điện thoại ra xem .

Người nhắn tin là Hách Tinh, hai chữ này đập vào mắt Chu Vũ Ngạn.

Hách Tinh: Em nghe nói buổi ra mắt « Tội Chung Lộ » của anh đã nhận được đánh giá cao, xin chúc mừng

Chu Vũ Ngạn buông điện thoại xuống, không có ý định trả lời, lời chào hỏi nhẹ nhàng như vậy đối với cậu cũng không có ý nghĩa gì.

Hách Tinh: Em đang ở trước cửa nhà anh, nếu anh không quay lại, em sẽ ngủ luôn ở đây.

Chu Vũ Ngạn sửng sốt, sắc mặt trầm xuống. Cậu xuống xe, bực bội nhấn thang máy mấy lần, sau khi cửa thang máy tầng mở ra, anh bước nhanh tới trước cửa nhà mình, quả nhiên nhìn thấy Hách Tinh giống như một con chó lớn ngồi xổm ở trước cửa nhà, khi nhìn thấy anh, mỉm cười đứng lên.

Chu Vũ Ngạn vốn đã không thoải mái, nhìn thấy Hách Tinh, trong lòng bực bội lại càng thêm khó chịu, cậu nghiêng người né tránh thân thể hắn dựa vào mình: "Cậu đến đây làm gì vậy? Làm sao cậu biết nhà tôi? "

"Em hỏi chị Bùi." Hách Tinh đáp, "Nhớ anh, nên tới xem một chút."

Chu Vũ Ngạn trầm giọng hỏi: "Cậu có bị người ta chụp được không?"

Hách Tinh giơ khẩu trang và mũ trong tay lên, xem ra hắn cũng không phải hoàn toàn không có ý thức này, nhưng lời hắn nói ra lại khiến Chu Vũ Ngạn rất tức giận: "Em đã trốn rồi, còn có bị người ta chụp được hay không thì em không biết. "

Hách Tinh nhìn chăm chú cậu một hồi: "Anh uống rượu?"

"Tiệc mừng."

"À."

"Cậu mau đi đi."

Hách Tinh làm như không nghe thấy,hắn cúi đầu nhìn thấy trên tay Chu Vũ Ngạn mang theo túi nilon in hiệu thuốc, nhíu mày nói: "Bị bệnh? "

"Không liên quan đến cậu."

Hách Tinh giật lấy túi nilon trong tay Chu Vũ Ngạn nhìn một chút, thấy bên trong có chút thuốc kháng sinh cảm lạnh, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ: "Ceph? Anh uống rượu với Cephalosporin á? Anh không muốn sống à? "

(*)Phản ứng xảy ra giữa rượu là Metronidazole là với những triệu chứng lâm sàng như buồn nôn, ói mửa, đỏ bừng, co thắt dạ dày, đau đầu, nhịp tim nhanh, tức ngực, khó thở... Ngoài ra những kháng sinh khác như Cefotetan, Cephalosporin, Tinidazole cũng có thể gây ra phản ứng tương tự khi dùng với rượu.

Chu Vũ Ngạn sửng sốt, mình quả thật không nghĩ tới chuyện này.

Hách Tinh: "Anh nhìn anh xem đi, nếu hôm nay em không đến thì làm sao giở? Anh cứ như vậy uống nó à? Sao em có thể yên tâm về anh đây? "

Hách Tinh cầm lấy chìa khóa trong tay cậu, mở cửa ra, lại kéo Chu Vũ Ngạn vào. Có lẽ là chuyện Cephalosporin quả thật phải cảm ơn Hách Tinh, Chu Vũ Ngạn không yêu cầu để hắn đi nữa, nhưng vẻ mặt cũng không tính là hoan nghênh.

Hách Tinh sờ sờ đầu cậu, xác nhận cậu không bị sốt, tỉ mỉ nhìn thành phần của mỗi hộp thuốc một lần, chọn ra những loại không có kháng sinh, bẻ ra viên thuốc cho Chu Vũ Ngạn uống.

Hách Tinh cũng là lần đầu tiên đến nhà Chu Vũ Ngạn, một mình cậu ở một tòa nhà hai tầng, phong cách trang trí màu xám đen trắng không khác gì tính cách chủ nhân nó.

Hách Tinh: "Có phòng trống không?"

"Cậu muốn làm gì?"

"Trễ như vậy rồi để cho em ở lại chứ."

"Không được ở." Chu Vũ Ngạn cau mày xoa huyệt thái dương của mình, "Mau trở về đi. "

"Yên tâm, anh bị cảm em sẽ không làm cái gì ."

"Ai đã nói với cậu điều này?" Đừng bắt tôi đuổi cậu ra khỏi đây. "

Hách Tinh thở dài, từ trên sô pha đứng lên, đưa tay ôm lấy Chu Vũ Ngạn, vòng quanh eo anh trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Cảm giác anh gầy đi, bình thường ăn nhiều một chút.Em nghe chị Bùi nói gần đây tinh thần của anh không tốt lắm, quay phim cũng đừng liều mạng, đừng cố gắng chống đỡ, thật sự kiên trì không nổi thì hãy nghỉ ngơi tốt đi. Có chuyện gì thì đưa cho em... Quên đi, em cũng không trông cậy vào anh có thể yêu thương cho cái mặt này. "

Hách Tinh buông anh ra, đội mũ và đeo khẩu trang: "Vậy em đi đây, liên lạc với anh sau." "

Sau khi Hách Tinh đi, Chu Vũ Ngạn ở trong phòng khách vắng vẻ cứng đờ hồi lâu. Màu trắng đen trên những bức tường xung quanh ép về phía cậu, khiến cậu có chút khó thở. Nếu Hách Tinh có thể hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì, biết cậu không có cách nào giữ được đoạn tình cảm này, cậu có lẽ sẽ không cứ như vậy hết lần này đến lần khác xé rách trái tim hắn.

Có lẽ Hách Tinh là hiểu rõ, cậu chỉ là cố ý giả làm người xấu không nói ra, cậu chỉ muốn ép hắn phải lựa chọn. Hắn muốn làm người xấu, Chu Vũ Ngạn tại sao phải cứ muốn làm người tốt ?

Chu Vũ Ngạn quá mệt mỏi, ngay cả nâng mí mắt cũng rất khó khăn. Cậu lê bước chân trở lại phòng ngủ trên tầng hai, nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.

Rating của "Tội chung lộ" không ngừng tăng lên, đây cũng là chuyện trong dự liệu, dù sao bộ phim truyền hình này từ khâu quảng bá ban đầu đến đạo diễn và diễn viên chủ đề đều rất rộng, hút mắt là điều đương nhiên.

Vào ngày tập phim có Cung Kiêu xuất hiện được phát sóng, cậu đã nóng lòng chờ đợi ở nhà chờ xem nó, sau khi tập phim đó được phát sóng, Cung Kiêu ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ gia đình,ba mẹ và bà nội đừng nói có bao nhiêu vui vẻ, nói có thể khoe với người thân và bạn bè trong một năm.

Có thể làm cho ba mẹ vui vẻ hạnh phúc trong lòng Cung Kiêu cũng rất mừng, ba mẹ cậu khi còn trẻ làm công việc dễ bị người khác khinh thường, nhà cậu ở trong dòng họ cũng không được chào đón, hơn nữa người thế hệ trước cũng không hiểu công việc của Cung Kiêu, cho rằng cậu suốt ngày đánh nhau giết chóc, làm một số công việc chân tay.

Cung Kiêu lúc còn học đại học come out với người trong nhà, cha mẹ và người già trong nhà sau đó thật lâu không nói chuyện với cậu, nhưng một khoảng thời gian lại trở lại như thường, nhưng Cung Kiêu vẫn nhìn thấy bọn họ thầm thở dài.

Cung Kiêu cảm thấy rất có lỗi với gia đình, mỗi lần khi có con dâu con rể thậm chí là họ hàng ôm cháu hỏi chuyện của ba mẹ, họ đều nói rằng họ không vội. Nhìn những người đó khoe công việc của con dâu và ảnh chụp cháu nội, bố mẹ ngoài mặt không nói, nhưng Cung Kiêu biết trong lòng họ rất buồn.

Ngày đó nhận điện thoại của ba mẹ Cung Kiêu liền có chút muốn khóc, không bao lâu lại có cuộc gọi khác gọi đến, còn cố tình là Đường Diệc Soái. Cung Kiêu hít một hơi thật sâu, nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Đường Diệc Soái có chút nhẹ nhàng: "Tập mới xem chưa? "

"Ừm...Thấy."

"Trên TV thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm, em còn rất ăn ảnh."

"Ừm..."

Đường Diệc Soái dừng một chút: "Cảm giác giọng mũi của em hơi nặng, bị cảm? "

Cung Kiêu nằm uỵch lên giường, ôm gối, nghe thấy những lời này của Đường Diệc Soái, trong lòng mở ra một rãnh nứt nhỏ, chảy ra đều là dòng nước ấm áp, cậu xuất phát từ tâm tư nói dối: "Có chút. "

"Người lớn như thế còn không biết chăm sóc mình."

"Anh có tư cách gì nói em..."

"Được, được, cảm lạnh thì đi ngủ sớm một chút, tôi không quấy rầy em, tạm biệt."

Cung Kiêu còn muốn nói thêm gì nữa, bên Đường Diệc Soái đã cúp máy. Cung Kiêu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen ngẩn người, muốn hắn nói chuyện với mình nhiều hơn, cậu thật sự không nói nên lời.

Sau khi tập phim đó phát sóng không lâu, lúc Đường Diệc Soái đang trò chuyện với một số người bạn đạo diễn của mình, đối phương còn nhắc tới Cung Kiêu. Đại khái là bởi vì Cung Kiêu là người mới, hơn nữa cũng không thuộc loại diễn viên được đạo diễn Đường yêu thích.

Đường Diệc Soái thản nhiên nói sự thật chứng minh hiệu quả rất tốt, hiện tại rất nhiều người mới đều là cổ phiếu tiềm năng. Có người nói nếu nâng Cung Kiêu lên nói không chừng tương lai có lẽ rất tốt, Đường Diệc Soái cảm thấy lời này không sai, nhưng hắn theo bản năng lại có chút mâu thuẫn với suy nghĩ này.

Đường Diệc Soái cuối cùng cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình đang mâu thuẫn cái gì, Cung Kiêu làm đóng thế hay là trở thành phía minh tinh trên màn ảnh nói trắng ra cũng đều là con đường cậu nên lựa chọn.

Cung Kiêu ở trong mắt hắn không khác gì năm đó, là một cậu bé có chút ngại ngùng nhưng rất lễ phép luôn quan tâm đến suy nghĩ của người khác, làm cho người ta muốn chán ghét cũng khó. Chỉ là thiện lương vô tâm như vậy khó tránh khỏi chịu thiệt thòi trong giới này, Đường Diệc Soái nói thế nào cũng lớn hơn cậu vài tuổi, giúp đỡ một cậu chút cũng là chuyện nên làm.

Đường Diệc Soái vốn luôn đối đãi Cung Kiêu như một đứa em trai giống Tử Chân, không biết từ khi nào mọi chuyện bắt đầu khác đi. Có lẽ bắt đầu từ lần Cung Kiêu uống say trong hôn lễ của Tử Chân, khi đó Cung Kiêu rất khác mọi khi, lộ ra vẻ mặt này, khiến Đường Diệc Soái vừa nghĩ tới liền cảm thấy trong lòng có chỗ ngứa ngáy.

Mà bây giờ, hắn vừa nghĩ tới Cung Kiêu có lẽ sẽ trở thành người có người thích theo đuổi, loại cảm giác mâu thuẫn này liền tự nhiên sinh ra, hắn muốn xem nhẹ cũng không bỏ qua được.

Đường Diệc Soái cũng phát hiện mình bất tri bất giác nhúng tay vào chuyện của Cung Kiêu hơi nhiều, là bởi vì cậu và em trai thật sự là bạn tốt, mình theo bản năng quan tâm? Hay vì một điều gì đó khác?

Đường Diệc Soái cũng không phải người cổ hủ, cổ hủ trong giới giải trí không thể lăn lộn được. Hắn từ trước đến nay luôn thẳng thắn, chưa bao giờ cố ý tránh né một số chuyện không chắc chắn, cũng không cố ý suy tính đúng sai một số ý nghĩ, dù sao chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Nghĩ như vậy, Đường Diệc Soái cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro