Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày sau chuyện này, Cung Kiêu nhận được một tin nhắn khác từ chỗ La tổng, hỏi cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc có muốn nhận chỗ tốt này hay không.

Cung Kiêu trực tiếp nói thẳng, từ chối một cách dứt khoát.

Chỉ là Cung Kiêu không ngờ tên kia lại da mặt dày, còn không từ bỏ ý đồ. Lúc Cung Kiêu đi tắm, điện thoại di động cậu để ở bên ngoài vang lên, người gọi chính là "La tổng".

Đường Diệc Soái tình cờ nhìn thấy điện thoại di động Cung Kiêu đặt trên bàn, vừa nhìn thấy sắc mặt liền âm trầm, hắn ôm cánh tay ngồi trên sô pha, chờ xem người này khi nào thì cúp máy.

La Kiến Nghĩa cúp máy một lần, rất nhanh lại gọi lại. Đường Diệc Soái dứt khoát trực tiếp thay Cung Kiêu nhận, trầm giọng nói: "La Kiến Nghĩa, ngươi chưa xong à? Con người cũng phải có chút mặt mũi chứ?"

Đối phương sửng sốt vài giây, sau đó cười giễu cợt: "đạo diễn Đường, sao lại là anh? Chuyện giữa tôi và Cung Kiêu, anh có tư cách gì xen vào chứ? Không phải tôi nói chứ, muốn còn thể diện trong cái giới này sao? Anh trở về mà hỏi người cha quyền lực của anh đi, ông ta có muốn mặt mũi hay không. "

Đường Diệc Soái: "Cha tôi năm đó dựa vào bản lĩnh, người không có bản lĩnh mới suốt ngày đem những chuyện này ra treo ở bên miệng, thỉnh thoảng còn đến nhắc nhở người khác bản thân là một kẻ hèn nhát. "

Giọng La tổng tức giận đến phát run: "Được, được, Đường Diệc Soái ngươi giỏi lắm, ngươi và cha ngươi đều mất nết như nhau."

Hắn dừng một chút, tựa hồ là bắt được chút nhược điểm, ngữ khí đanh thép: "Ngươi để ý tên đóng thế kia như vậy, như thế nào, hóa ra ngươi cũng muốn bao dưỡng hắn kết quả bị ta cướp trước một bước? Được rồi, loại người như Cung Kiêu ta thấy nhiều rồi, ngoài mặt giả bộ thanh cao bao nhiêu, chính là đã từng lên giường, nếu hắn bị ngươi chơi qua rồi ta cũng không thèm! "

La Kiến Nghĩa cúp điện thoại, Cung Kiêu vừa lúc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Đường Diệc Soái cầm điện thoại di động của mình, trên màn hình vẫn đang hiển thị giao diện kết thúc cuộc gọi, ngạc nhiên hỏi: "Ai gọi điện thoại vậy? "

Đường Diệc Soái: "La Kiến Nghĩa."

"Hả? Sao hắn ta lại gọi điện thoại tới, em đã nói với hắn là..."

"Hắn ta vẫn quấy rối em?" Đường Diệc Soái ôm cánh tay trầm mặt nhìn chằm chằm cậu, "Không phải tôi đã nói với em,nếu hắn còn muốn quấy rối em, thì phải nói cho tôi biết sao."

"Bản thân em tự biết nên xử lý như thế nào, em không thể chuyện gì cũng làm phiền anh." Cung Kiêu cầm lấy điện thoại di động của mình, "Em không ngốc như anh nghĩ đâu. "

Đường Diệc Soái há miệng, còn muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Anh đứng một lúc rồi nói, "Ngày mai tôi sẽ về."

Cung Kiêu: "... Được, em tiễn anh ra sân bay."

"Không cần, tôi bắt taxi qua là được, chuyến bay cất cánh lúc tám giờ ít nhất phải rời giường lúc sáu giờ, không làm phiền em ngủ."

"Nhưng em cũng phải dậy khóa cửa lại."

"Nếu không em đưa chìa khóa cho tôi trước, sáng mai tôi khóa cửa đặt dưới thảm trước cửa nhà em? Em đừng quên là được. "

"Ồ... Cũng được."

Kết quả sáng hôm sau Cung Kiêu vẫn thức dậy, thậm chí còn nấu cho Đường Diệc Soái một bữa sáng đơn giản. Mặc dù chỉ có mấy cái bánh bao cộng thêm hai quả trứng, Đường Diệc Soái vốn định ra sân bay ăn, nhưng lại không đành lòng uổng phí ý tốt của Cung Kiêu, liền nhanh chóng ăn sang rồi ra cửa.

Đợi đến khi trở về nhà, Đường Diệc Soái nằm xuống giường, lại đột nhiên cảm thấy hắn về nhà hình như cũng không có việc gì để làm. "Tội Chung Lộ" sắp lên sóng, hậu kỳ của "Tâm Uyên" giao cho giám chế và đoàn làm phim, hắn cảm thấy mình đúng là cứng đầu đến chết cũng không đổi được cách sống bận rộn , năm trước nói muốn cho mình một kỳ nghỉ, kết quả khi thực sự nhàn rỗi lại cảm thấy nhàm chán.

Đường Diệc Soái vừa nghĩ đến tâm tư bỉ ổi của La Kiến Nghĩa lên người Cung Kiêu, trong lòng liền tức giận, lúc quay "Tâm Uyên" diễn viên nhỏ kia lén lút, nhưng hắn vẫn còn có thể nói vài câu với đối phương coi như khuyên nhủ. Đổi thành Cung Kiêu, Đường Diệc Soái lại vô cùng tức giận, không thể khuyên bảo, thậm chí đứng trước mặt La Kiến Nghĩa nhịn không đánh hắn là giỏi lắm rồi.

Sau vài ngày không làm gì cả, Đường Diệc Soái đang suy nghĩ về việc tìm một công việc nào đó cho mình thì hắn nhận được cuộc gọi từ một người bạn là đạo diễn Lưu.

Đường Diệc Soái biết gần đây một bộ phim mới của anh vừa mới khởi quay, theo lý thuyết hẳn là không có thời gian tìm hắn tán gẫu, chắc là có chuyện gì đó.

Đạo diễn Lưu : "Lão Đường, có rảnh không?"

"Có, làm sao vậy?"

Giọng nói của đạo diễn Lưu nghe có chút đau lòng: "Này, không phải tôi vừa mới bắt đầu quay phim sao? Có một diễn viên đóng thế đột nhiên không diễn nữa, toàn bộ thiết bị của tôi thì đã thuê xong, không thể lãng phí mặt bằng, tôi đang lo không tìm được ai đóng... Anh có biết diễn viên đóng thế nào hay không? Giới thiệu cho tôi đi. "

"Diễn viên đóng thế? Tôi có quen biết một diễn viên võ thuật."

"Đánh võ cũng được, chủ yếu là xem có thể làm được hay không."

"Được, vậy cậu đem yêu cầu nói sơ qua cho tôi biết tôi giúp cậu hỏi một chút."

Sau khi ghi nhớ yêu cầu của đạo diễn Lưu, Đường Diệc Soái liên lạc với Cung Kiêu, vừa nghe lại là về diễn xuất, Cung Kiêu bị Đường Diệc Soái dọa sợ, có chút không muốn nhận. Đường Diệc Soái nói chẳng lẽ hắn còn có thể lừa cậu sao? Hơn nữa nghe đạo diễn Lưu nói cũng không có mấy cảnh, quay xong là có thể đi.

Đường Diệc Soái: "Lần này em cứ yên tâm đi, là người quen của tôi,nếu em thật sự lo lắng vậy tôi theo cùng em đến trường quay. "

Cuối cùng Cung Kiêu vẫn đồng ý đi xem, dù sao hiện tại công ty cũng không sắp xếp công việc cho cậu, tranh thủ chút thời gian này kiếm thêm chút tiền cũng tốt.

Vài ngày sau, Cung Kiêu đến trường quay của đạo diễn Trần thử vài động tác, thực ra cũng chỉ là mấy cảnh võ thuật trên cao không có gì đặc biệt khó, đối với cậu mà nói vẫn khá dễ. Đạo diễn Trần rất hài lòng, vỗ vai Đường Diệc Soái nói nhất định phải mời hắn ăn cơm.

Sau khi sự việc xong xuôi, Cung Kiêu liền chào hỏi công ty, lần này công ty cũng không nói gì, vẫn như cũ là những chuyện không thể diễn vai chính không thể tăng lương nói lại cho Cung Kiêu một lần nữa.

Phân cảnh của Cung Kiêu ba ngày là có thể quay xong, cậu cũng lười lái xe qua lại, liền tìm một khách sạn ở gần trường quay. Đường Diệc Soái tự nhiên làm giám đốc nghệ thuật miễn phí cho bạn hắn, ở bên cạnh Cung Kiêu.

Ngày đầu tiên trước khi quay phim, Đường Diệc Soái đi gõ cửa phòng Cung Kiêu muốn cùng cậu đến phim trường, Cung Kiêu mở cửa, trong tay cầm một cái dây cao su màu đen.

Đường Diệc Soái: "Em đang bận sao?"

Cung Kiêu: "Không có, chỉ là trước khi quay phim phải buộc cái này quanh eo để tránh bị thương. "

"Đai bảo hộ à." Đường Diệc Soái thuận miệng nói, "Tôi giúp em buộc nhé? Tự buộc không thuận tiện lắm. "

Cung Kiêu sửng sốt, biểu tình lập tức trở nên có chút do dự, cậu lui về phía sau một bước, tay vô thức giấu đai lưng bảo hộ ở phía sau, quay đầu không dám đối mặt với tầm mắt Đường Diệc Soái, thanh âm nhỏ lại ra vẻ trấn định: "Không cần... Em tự làm được, anh đi trước đi, em sẽ xuống ngay. "

"Tôi cũng không vội." Đường Diệc Soái hào phóng nói, "Nào nào, đưa cho tôi. "

Cung Kiêu cảm thấy trong lòng đang vô cùng rối bời, cậu biết rõ mình tốt nhất nên nhanh chóng đẩy Đường Diệc Soái ra, nhưng cậu chính là không kiềm chế được dục vọng của mình. Cậu do dự đưa đai bảo hộ ra, ấp úng nói: "Anh buộc được không?" "

"Được."

Đường Diệc Soái gỡ khóa, đi tới phía sau Cung Kiêu, bảo cậu giơ tay lên. Đường Diệc Soái đeo đai lưng lên eo cậu hai vòng, điều chỉnh độ chặt, hỏi: "Có phải quá chặt quá không? "

Mồ hôi trên đầu Cung Kiêu lập tức túa ra, vốn sắp đến mùa hè sẽ rất nóng, quần áo bó sát mỏng manh bị đai lưng bảo vệ gắt gao siết chặt vào da càng khiến cho hơi nóng bốc lên.

Cung Kiêu kéo kéo cổ áo, thở hổn hển nói: "Không sao, chính là buộc như vậy."

"Đeo cái này khá nóng ."

Đường Diệc Soái nhìn thấy mồ hôi từ phía sau tai Cung Kiêu chảy ra, sụn trên tai và vành tai mềm mịn đều có chút ửng đỏ lên. Đường Diệc Soái đột nhiên có chút không biết nên nhìn đi đâu, xoay người nói: "Vậy tôi ở bên ngoài chờ em. "

Sau khi Đường Diệc Soái rời đi, Cung Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, hít sâu mấy hơi, mặc áo khoác vào, thu dọn đồ đạc mới ra khỏi cửa.

Ngày quay đầu tiên diễn ra suôn sẻ, để tiết kiệm một ít tiền và không chiếm dụng thiết bị quá lâu, đều tranh thủ quay cảnh của Cung Kiêu.

Sau khi ăn cơm tối, Cung Kiêu và Đường Diệc Soái liền trở về khách sạn, Cung Kiêu không biết vì sao nhìn qua có vẻ vội vàng muốn trở về.

Cung Kiêu cởi áo khoác ra, cởi thắt lưng xuống, quần áo bó sát bên trong đã sớm ướt đẫm mồ hôi .Cậu hạ điều hòa trong phòng xuống hai độ, đứng dưới cửa gió một hồi, vẫn cảm thấy nóng đến khó chịu.

Cậu quyết định tắm rửa trước, vào phòng tắm, cởi quần áo xong, đứng dưới vòi hoa sen để xả nước. Cung Kiêu điều chỉnh nhiệt độ nước hơi lạnh một chút, để cho hơi nóng trên người cậu biến mất.

Nhưng trong đầu cậu vẫn đang suy nghĩ lung tung, từ sáng sớm khi Đường Diệc Soái thay cậu quấn đai bảo vệ cảm giác này liền không thể biến mất được. Cung Kiêu nghĩ đến thân dưới đã bắt đầu có chút phản ứng, cậu vội vàng mở nước lạnh để bản thân bình tĩnh.

Dằn vặt một hồi Cung Kiêu đã thấm mệt, đang chuẩn bị nằm lên giường, lại thấy Đường Diệc Soái gửi tin nhắn hỏi cậu có muốn đi ăn khuya hay không.

Cung Kiêu cảm thấy trạng thái hiện tại của mình nên từ chối, nhưng tình cảm thầm mến của cậu lại nhịn không được muốn ở cùng với Đường Diệc Soái, cuối cùng vẫn cắn răng nói được.

Hơn mười giờ đêm, hai người tìm một con phố ăn vặt gần khách sạn, gọi một ít đồ ăn nhẹ. Đại khái là vì Cung Kiêu nghĩ, Đường Diệc Soái đều khá đơn giản.

Giữa đường điện thoại Đường Diệc Soái vang lên, là Đường Tử Chân gọi tới, hắn cùng Hân Văn đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật vừa mới trở về không lâu.

"Này, Tử Chân à... Anh hiện tại đang ở bên ngoài ăn khuya, cùng Cung Kiêu... Gần đây cậu ấy nhận việc, không phải gần đây anh rảnh sao, tiện thể tới xem một chút..." Đường Diệc Soái câu nói câu không với Đường Tử Chân, "Ai? Anh không biết... Con gái của một người bạn dì? Em lại sắp sửa muốn gây phiền phức gì cho anh trai em... Tại sao anh phải gặp người khác mà không có lý do? ...... Anh chưa bao giờ gặp cô ấy cả lấy đâu ra tình cảm... Em đi ra ngoài chơi một vòng cuối cùng mới gọi điện thoại cho anh mình chính là để nói chuyện này? ...... Anh không đi, em đi mà nói đàng hoàng với người ta... Anh không nói với em nữa, đồ ăn nguội rồi, bye bye. "

Cung Kiêu nghe xong đại khái, có thể đoán được phỏng chừng là Tử Chân muốn giới thiệu bạn gái cho Đường Diệc Soái.

Quả nhiên, Đường Diệc Soái buông điện thoại xuống oán giận một câu: "Thằng nhóc này, kết hôn thì giỏi rồi, lại còn giới thiệu đối tượng cho tôi. "

"Chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện là con gái bạn của thím tôi, đối với tôi có ấn tượng rất tốt và muốn làm quen với tôi, thím tôi rất thích cô bé đó."

"Vậy cũng có thể mà. Sao anh không đi gặp ? "Cung Kiêu khuấy đồ ăn trong chén, "Lỡ như cảm thấy không tệ thì sao. "

"Quên đi, tôi không có tâm tình ." Đường Diệc Soái nói, "Loại chuyện này vẫn phải dựa vào duyên phận. "

Cung Kiêu nghĩ thầm, làm sao có nhiều duyên phận tốt đẹp như vậy?

Đường Diệc Soái: "Đủ chưa? Còn muốn gọi thêm cái gì không?"

"Đủ rồi, buổi tối em cũng không thể ăn quá nhiều."

Đường Diệc Soái dừng một chút, hỏi: "Còn em, em không có ý định yêu ai sao? "

"Em? Em... Tạm thời không có ý định ấy."

Đường Diệc Soái cười nói: "Cha mẹ em không thúc giục à? "

"Bọn họ tốt lắm."

"Có cảm thấy ai không tệ không?"

"... Có."

"... Thật sao? Trong giới hay ngoài giới?"

"Trong giới."

Cũng may Đường Diệc Soái chỉ gật đầu, không có tiếp tục hỏi thêm, nếu hỏi thêm nữa Cung Kiêu sợ mình sẽ hoảng hốt mất. Bây giờ nghĩ lại, Cung Kiêu phát hiện ra rằng cậu đã yêu Đường Diệc Soái, nhưng đó chỉ là hai hoặc ba tháng, một năm qua đã bị xáo trộn, Cung Kiêu không thể nhớ mình đã sống như thế nào.

Loại cảm xúc này có thể nói là một loại đau khổ vừa thầm kín vừa dày vò, Cung Kiêu nghĩ thầm, nếu có một ngày cậu thật sự có thể hết hy vọng với anh ,mong ngày đó hãy đến nhanh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro