061. Sở gia đến thăm ban

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Khi Lâm Phú lao tới, anh ta đang mặc một chiếc quần đùi hoa, khoác một chiếc áo sơ mi ngắn tay, cúc áo còn chưa cài.

Đèn trên hành lang là loại cảm ứng, ánh sáng mờ tối nhưng cũng đủ Lâm Phú nhìn thấy Thẩm Liên giơ nắm tay nện xuống mặt một người.

Lâm Phú còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đáy mắt lộ ra khiếp sợ.

Một màn này rất là kích thích.

Thẩm Liên chú ý thấy Lâm Phú, còn rất săn sóc nói một câu: "Không có chuyện gì lớn cả, anh về ngủ đi."

Lâm Phú: "?"

Đây gọi là không có chuyện gì lớn cả sao?!

Cuối cùng, Lâm Phú đã nhận ra gã đàn ông đang kêu gào thảm thiết dưới đất, xoay người đi gõ cửa phòng Triệu Văn Thư ở cuối hành lang.

Chẳng bao lâu sau, cả nhà nghỉ đã đèn đuốc sáng trưng.

Triệu Văn Thư nghe Lâm Phú nói tới một nửa đã hiểu, anh ta lập tức gọi một cuộc điện thoại. Lần này không mang theo quá nhiều bảo vệ an ninh quanh trường quay, tổng cộng chỉ có bảy nhưng tiếp nhận một gã đàn ông linh tinh trong ngoài đều thối nát thì chẳng có vấn đề gì.

Chính là tên côn đồ quấy rối Giang Dữu đó.

Ban đầu gã còn lớn tiếng kêu gào muốn báo cảnh sát, muốn tìm người của mình tới. Kết quả bị Triệu Văn Thư bịt miệng lại, sau khi ăn vài đòn tàn nhẫn, nằm trên sàn nhà rên rỉ, cũng không dám càn rỡ nữa.

Gã đàn ông cuộn tròn dưới đất, mặt mũi bầm dập, hơi thở phun ra ngày càng nặng nề hơn.

Thẩm Liên được Lâm Phú kéo ra đứng phía sau Triệu Văn Thư, thấy đạo diễn Triệu ngồi trên một chiếc ghế bát tiên cũ nát, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thẩm Liên: "..." Ngài rất hợp diễn vai xã hội đen.

"Lấy khăn ra, để tôi xem chuyện này là thế nào." Triệu Văn Thư nhàn nhạt nói.

Tên côn đồ bị đánh sợ, có cái gì cũng khai ra hết.

Gã thật sự chưa từ bỏ ý xấu, lại rất quen thuộc vùng này, cho nên bò lên nóc một căn nhà đã lâu không có người ở quan sát Giang Dữu một thời gian. Gã thấy Giang Dữu lên lầu hai của nhà nghỉ nhưng lại bỏ lỡ lúc Giang Dữu đi ra, mới cho rằng Giang Dữu ở tại nơi này. Vì thế, gã chờ tới tối rồi lần mò đi vào khách sạn theo đường cửa hông đã bỏ hoang.

Ai ngờ bị Thẩm Liên bắt ngay tại trận.

Suýt chút nữa mày đã đả thương nhà đầu tư lớn của tao rồi, Triệu Văn Thư thầm nghĩ.

Tuy Triệu Văn Thư là đạo diễn nhưng làm phim thường lấy chủ đề hiện thực và xã hội là chính. Mấy năm trước, vì đề cập tới một ít nhà xưởng đen cùng với truyền x vân vân đã từng bị người đuổi theo đánh. Nhưng anh ta không chịu thua, dựa vào hai bộ tác phẩm ít được để ý tới thoát ra trùng vây đoạt được giải thưởng trong các lễ trao giải lớn. Cho nên không phải không có cách xử lý đám côn đồ này, mà là có rất nhiều cách riêng.

"Mày có thể báo cảnh sát nhưng tin tao, mày không có chứng cứ." Triệu Văn Thư cười khẽ, "Ở đây làm gì có camera? Ai có thể chứng minh bọn tao đánh mày?"

"Nhưng chính mày, cũng đừng muốn sống yên ổn trong những ngày sắp tới." Triệu Văn Thư nói tiếp,"Mỗi ngày chịu một trận như vậy, chẳng lẽ không ngoan ngoãn được?"

Đáy mắt tên côn đồ thoáng hiện lên kinh hoàng.

"Ban ngày không làm gì mày là do có nhiều người, sao lại không biết tốt xấu chứ?" Triệu Văn Thư nói: "Lại để tao nhìn thấy mày quanh quẩn nơi quay phim, gặp một lần tao đánh một lần!"

Đối xử với vô lại phải dùng cách vô lại, Triệu Văn Thư quen việc dễ làm.

Tên côn đồ này là điển hình cho loại bắt nạt kẻ yếu. Thật ra lúc bị Thẩm Liên đánh đã hoảng rồi, bây giờ lại bị Triệu Văn Thư đe dọa cho nên nói gì cũng không dám nữa.

Mấy bảo vệ kéo tên côn đồ xuống lầu, dồn vào trong góc lại đe dọa một hồi mới thả người đi.

Những nơi hoang vu hẻo lánh sẽ gặp phải vài con rệp như vậy.

Xung quanh trở lại yên tĩnh, Triệu Văn Thư quay đầu lại nhìn Thẩm Liên.

Thẩm Liên lập tức đứng thẳng, "Đạo diễn Triệu, là gã tấn công tôi trước."

"Tôi biết." Ánh mắt Triệu Văn Thư nhìn quét qua lại y, "Cậu có bị thương không?"

"Không." Thẩm Liên lắc đầu: "Người nọ gà lắm."

Triệu Văn Thư thở phào: "Làm tôi sợ muốn chết."

Thẩm Liên và Lâm Phú nhìn nhau, thầm nghĩ, ngài sợ cái gì? Ngài như vừa rồi mới dọa bọn tôi sợ chết khiếp đây này.

Hai người không hiểu, Triệu Văn Thư đã bắt đầu viết kịch bản khoa học viễn tưởng rồi.

Chuyện này không có bao nhiêu người biết, Triệu Văn Thư cũng ra lệnh giữ kín miệng. Nhưng dù gì chuyện cũng đã xảy ra, ngẫm nghĩ lại, sáng sớm hôm sau Triệu Văn Thư vẫn báo cho Tôn Bỉnh Hách.

Quả nhiên, Tôn Bỉnh Hách vô cùng sốt ruột, câu đầu tiên là hỏi về sự an toàn của Thẩm Liên.

"Rất an toàn, không bị thương, người đã đuổi đi rồi." Triệu Văn Thư nhấn mạnh vài lần.

Ngắt điện thoại, Tôn Bỉnh Hách không chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức báo cho Sở Dịch Lan.

Thật ra hai ngày nay Tôn Bỉnh Hách khá mệt mỏi, hỏi chính là do cơn say đêm đó chưa tan hết, lại cộng thêm công việc quá bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Tôn Bỉnh Hách lại có động lực một cách khác thường với những chuyện liên quan tới Thẩm Liên.

"Hủy toàn bộ lịch trình chiều nay với ngày mai." Sở Dịch Lan nói.

Tôn Bỉnh Hách ôm tệp tài liệu, vô cùng chuyên nghiệp nói: "Vâng, em đi chuẩn bị xe ngay."

Sở Dịch Lan hơi nheo mắt lại: "Cậu biết bây giờ phải đi đâu sao?"

"Không đi tìm thầy Thẩm sao?"

Sở Dịch Lan nở nụ cười: "Tìm. Mau đi thu xếp đi."

Không phải nhìn thấy bóng dáng của tên côn đồ đó nữa khiến tâm trạng Giang Dữu tốt lên nhiều. Có bệnh tâm thần sao? Vừa nhìn thấy một người phụ nữ đã "Cô làm vợ tôi đi."

Mặt trời mùa hè chói chang nóng bức, sau khi quay một phân đoạn xong, Thẩm Liên đi ra gương mặt đã ửng hồng, Giang Dữu vội vàng đưa nước.

Nước sôi để nguội, lại cho hai viên đá vào, vừa vặn.

Lâm Phú bên cạnh vớ lấy một lon Coca vừa mới lấy ra vẫn còn tỏa hơi lạnh, uống một hơi đã hơn phân nửa khiến Thẩm Liên nhìn thấy mà sọ não đau giùm.

Lúc ăn cơm chiều, Triệu Văn Thư nhìn điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó trở lại bình thường, khẽ ho hai tiếng nói: "Ừm ờ, Lâm Phú, tối nay cậu với tôi sang sân của biên kịch Trương ở nhé."

Lâm Phú: "Sao vậy?"

"Ừm, phòng của chúng ta có chuột, để chủ nhà nghỉ dọn dẹp."

"Chuột? Tôi đâu có thấy đâu."

Triệu Văn Thư lập tức chơi xấu: "Vậy để tôi đi, cậu với con chuột ngủ cùng một đêm đi."

"Đừng, tôi cũng đi." Lâm Phú không sợ chuột nhưng cảm thấy rất ghê tởm.

Thẩm Liên vươn một cái đầu tới, "Ba phòng của chúng ta gần kế bên nhau, phòng tôi không có à?"

"Không có." Sắc mặt Triệu Văn Thư thản nhiên: "Chủ nhà nghỉ đã kiểm tra rồi, phòng cậu rất sạch sẽ."

"Vâng." Thẩm Liên gật đầu.

Cơm nước xong, Triệu Văn Thư có vẻ rất sốt ruột, gọi mọi người trở về nghỉ ngơi. Thẩm Liên không hiểu gì nhưng được tan ca sớm đương nhiên là rất vui.

Màn trời dần tối xuống, tiếng ve bắt đầu kêu râm ran bên ngoài.

Thẩm Liên nằm trên giường, mở ô cửa sổ ra, y vốn chỉ định nghỉ ngơi ba phút không ngờ đã ngủ mất.

Tuy tiếng xe chạy vào sân không lớn nhưng giữa lúc mọi nơi rơi vào yên tĩnh lại có vẻ khá rõ ràng, có chó nhà nào đó bắt đầu sủa. Thẩm Liên đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa, y xoay người xuống giường, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc Sở Dịch Lan ngẩng đầu lên.

Thẩm Liên lập tức mở to hai mắt, y còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác, thò người ra ngoài thêm chút nữa.

Sắc mặt Sở Dịch Lan thay đổi: "Muốn chết à?"

Thẩm Liên không nói gì, cái đầu đó đột nhiên lùi về sau. Tôn Bỉnh Hách âm thầm đếm.

Lúc đếm tới năm, tiếng bước chân dồn dập truyền từ trên thang lầu xuống.

Thẩm Liên còn chưa mang giày đã nhảy về phía trước, ôm lấy cổ Sở Dịch Lan.

Sở Dịch Lan đón được người, hai tay vòng lấy mông Thẩm Liên.

Đây gần như là tư thế bế em bé nhưng Sở Dịch Lan không nói gì mà cứ thế bế Thẩm Liên lên lầu.

Tôn Bỉnh Hách đứng thẳng ở lầu một, thầm nghĩ, thế là mình có thể nghỉ ngơi thoải mái một ngày rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro