060. Muốn chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Lâm Phú ngủ một giấc tỉnh dậy, bên ngoài Thẩm Liên đã qua ba cảnh.

"Nhanh lên." Triệu Văn Thư rất vui sướng: "Coi chừng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, về sau cho các cậu ra rìa sông đứng hết."

Lâm Phú hơi kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra, đạo diễn Triệu là vô cùng hài lòng với Thẩm Liên.

Lâm Phú ăn sáng xong, lấy lại tinh thần.

Triệu Văn Thư cũng không rầy rà thêm, lập tức sắp xếp cho hai người đối diễn.

Trong thiết lập của nhân vật, Lục Tiểu Khai có gì thì nói đó, toàn bộ cảm xúc đều viết trên mặt, còn nam chính Phong Chính lại im lặng hướng nội hơn. Ở giai đoạn trước, hắn luôn có vẻ nặng nề, ánh mắt vĩnh viễn ngắm nhìn một nơi bên ngoài trấn nhỏ.

Mà Lục Tiểu Khai chỉ cần nhận được một hai công việc sửa chữa đồ gia dụng là đã vui vẻ rồi. Tiền kiếm được nếu nhiều đều tích góp, ít thì tiêu xài ít lại, còn thường hay mua thuốc lá cho Phong Chính nữa. Hai người đều mất ba mẹ từ sớm, xem như dìu dắt nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm.

Lục Tiểu Khai vừa trưởng thành, trên mặt tràn ngập non nớt, hắn vỗ lên sau bả vai Phong Chính, rồi đi vòng tới ngồi xuống bên cạnh, lấy một gói thuốc lá từ trong túi quần ra: "Này."

Phong Chính không khách sáo nhận lấy, trên gương mặt lạnh lẽo xuất hiện ý cười từ tận đáy lòng: "Hôm nay kiếm được bao nhiêu?"

"Hơn một trăm đồng." Lục Tiểu Khai ngượng ngùng, "Ngày mai còn có đơn, đợi làm xong, em mua thịt heo về."

"Giỏi quá nha Tiểu Khai!"

Lục Tiểu Khai gãi đầu: "Còn kém xa anh Phong."

Đúng vậy, Lục Tiểu Khai chỉ có thể kiếm chút tiền trinh. Mà Phong Chính đều có thể bắt được mỗi một vụ làm ăn rơi vào trấn nhỏ. Hắn luôn yên lặng kiếm được mấy chục ngàn, lập kế hoạch khởi động vốn. Phong Chính lại rất rộng rãi với Lục Tiểu Khai. Khi trước Lục Tiểu Khai viêm ruột thừa phải phẫu thuật, tiền thuốc men đều do Phong Chính lấy ra.

"Anh Phong, bên đó có thật là nhiều bướm." Lục Tiểu Khai cảm khái.

Phong Chính "ừ" một tiếng, đôi mắt lại nhìn diều hâu trên đỉnh đầu.

Gió mạnh nổi lên từ phía sau, lướt qua bóng dáng hai người, đột nhiên bay lên không trung. Trấn nhỏ bỗng trở thành một dấu chấm, giấc mộng của người thiếu niên sẽ bắt đầu trở nên khác nhau lại rõ ràng hơn tại nơi này.

"Cắt!"

Triệu Văn Thư đứng dậy, "Được rồi!"

Cảnh đầu tiên chính là một lần đã qua.

Thẩm Liên chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ ngượng ngùng lập tức phai nhạt. Y không khỏi lấy làm kinh hãi, Lâm Phú rất chuyên nghiệp. Hai người vừa mới nhập diễn mà đã hành văn liền mạch lưu loát, chưa vấp váp cái gì cả.

Giống như mỗi một người từng trải, Lâm Phú cũng thầm sợ hãi than: Đây gọi là bình hoa không biết diễn xuất sao?!

Lâm Phú ít nói, mặt mũi lại nghiêng về lạnh lẽo mang đến cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo nhưng thực tế rất tốt tính. Thẩm Liên trò chuyện với anh ta vài câu, chẳng trong chốc lát đã trở nên thân thiết rồi.

Cơm trưa bắt đầu ăn lúc một giờ, Thẩm Liên húp ngụm canh gà trước, sau đó mới phối hợp đồ mặn và rau củ.

"Thích ăn đậu phụ?" Lâm Phú tò mò.

"Bình thường." Thẩm Liên nói: "Bổ sung protein."

"Cậu để ý chuyện cơm nước nhỉ."

Thẩm Liên cười cười.

Cơm nước xong nghỉ ngơi, Thẩm Liên sang bên cạnh gọi điện thoại.

Sở Dịch Lan cũng vừa ăn xong, Thẩm Liên tựa vào một cây cột của cổng lớn đã biến thành màu đen, cười tươi roi rói như gió xuân về.

"Không, anh đừng đi theo tôi!" Một giọng nữ mang theo phẫn nộ, là Giang Dữu. Cô ấy đi từ xa tới, hô to về phía sau, tựa như đuổi ruồi bọ vậy: "Cách xa tôi chút đi!"

"Anh đợi em xíu." Thẩm Liên nói rồi nhíu mày nhìn về phía sau lưng Giang Dữu. Lúc này mới phát hiện còn có một người đàn ông đi theo cô ấy, khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc không tính sạch sẽ lại cộng thêm nụ cười bỉ ổi khiêu khích, là điển hình cho một kẻ háo sắc xấu xí.

"Sở gia, lát nữa em gọi lại cho anh nhé." Thẩm Liên nói rồi ngắt điện thoại đi nhanh qua. Giang Dữu thấy y lập tức chạy chậm tới, ai ngờ người đàn ông kia cũng chạy theo.

Ngay lúc gã đàn ông sắp chạm tới bả vai Giang Dữu, Thẩm Liên kéo Giang Dữu ra phía sau, vỗ một cái chát lên bàn tay bẩn thỉu kia, "Anh muốn làm gì?"

Một tiếng của Thẩm Liên, cùng với động tĩnh vừa rồi, không ít nhân viên lập tức vây tới.

Gã đàn ông hoảng sợ, không dám làm gì nữa, mà chỉ phô trương thanh thế quát: "Các, các người muốn làm gì?!"

Thẩm Liên không để ý tới gã mà là quay đầu hỏi Giang Dữu đã đỏ vành mắt: "Đừng sợ, nói anh nghe xem."

"Em tới bên bờ sông chụp hình, không biết gã nhảy từ nơi nào ra, em cảm thấy bất thường cho nên chạy trở về, ai ngờ gã vẫn luôn đi theo. Còn hỏi em... Có muốn làm vợ gã không."

"Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Lâm Phú cười nhạo.

Gã đàn ông thẹn quá thành giận, "Liên quan gì các người?"

"Cút! Dám quấy rầy trợ lý của tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Thẩm Liên lạnh giọng.

Gã đàn ông chỉ cho rằng Giang Dữu là cô gái đi du lịch ngang qua đây thôi, không ngờ còn có đoàn phim đóng quân ở nơi này. Nhìn cảnh tượng trước mặt đương nhiên gã không dám làm gì nữa, vì thế hung tợn trừng Giang Dữu rồi xoay người chạy đi.

Bà cụ lúc sáng mang dưa hấu tới mời Thẩm Liên thấy toàn bộ quá trình, nhỏ giọng nói: "Đó là tên côn đồ có tiếng u
quang đây. Ba mẹ nó cũng không quản lý nó được, vài ngày lại phạm tội bị bắt, cảnh sát bắt nó mãi mà cũng quen luôn. Cô gái nhỏ, về sau đi tới nơi lạ, dù là đêm hay ngày cũng đừng đi một mình."

Giang Dữu bị dọa sợ không ngừng gật đầu.

Thẩm Liên nhìn Giang Dữu, nặng nề thở dài: "Anh cho rằng cô vẫn phải có chút ý thức an toàn chứ."

"Em xin lỗi..." Giang Dữu nhỏ giọng. Cô ấy là con gái một trong nhà, trừ lúc mới vừa tốt nghiệp đến thực tập ở Hưng Đồ gặp phải một ít va vấp ra, thì nhận thức về sự nguy hiểm ở thế giới này vẫn còn rất phiến diện.

Sau lại được Thẩm Liên mang theo bên người, càng suôn sẻ hơn.

Giang Dữu rất khi được đến một nơi có núi sông nguyên sơ thế này cho nên cô rất cao hứng, vốn không ngờ đến nguy hiểm ẩn nấp trong đó.

"Không phải trách cô, là lo lắng cho cô." Thẩm Liên dặn dò: "Về sau dù đi nơi nào cũng phải đi cùng Lý Dật, biết không?"

Giang Dữu lập tức gật đầu: "Em biết rồi!"

Giang Dữu có một ưu điểm, nhớ đánh! Cũng có lẽ là hành động theo đuôi ghê tởm của gã đàn ông đã để lại bóng ma trong cô ấy. Dù sao thì mấy ngày kế tiếp cô ấy đều ngoan ngoãn ở trong trường quay, thi thoảng đi ra ngoài mua kem cũng dắt theo Lý Dật, mua xong lập tức đi về không dám dây dưa thêm một giây nào.

Trong lúc này, có nhân viên công tác tới nói với Thẩm Liên, lại nhìn thấy gã đàn ông đó quanh quẩn gần đây. Nhưng vì đối phương chẳng làm gì cả, lại xuất hiện nơi công cộng cho nên trừ đề cao cảnh giác ra cũng không còn cách nào.

Kiểu người ranh ma rác rưởi này, để ý tới gã thì chỉ tổ phí năm trăm máu của bản thân. Nhưng hơi chút buông lỏng, gã sẽ dám không ngừng làm người ta ghê tởm.

Giang Dữu đem giường đệm đã phơi nắng đến phòng Thẩm Liên, cẩn thận thay đổi xong, lại tranh thủ trước khi bầu trời tối đen quay lại sân nhỏ nơi mình ở. Xung quanh cô ấy đều là nhân viên công tác cho nên cũng không sợ lắm.

Như một thói quen, Thẩm Liên gọi điện cho Sở Dịch Lan xong lập tức tắt đèn đi ngủ. Cũng thuận miệng kể lại chuyện này cho anh nghe.

Trong lúc mơ màng dường như đã tới sau nửa đêm, Thẩm Liên nghe thấy tiếng khóa cửa bị cạy mở, liên lục vài cái sau đó ngừng lại, qua vài giây lại vang lên.

Thẩm Liên mở bừng mắt ra.

Giây tiếp theo, cửa phòng kiểu cũ "két" một tiếng bị đẩy mở ra.

Trong đêm tối yên tĩnh, có vẻ rất đáng sợ.

Đối phương sải bước rất nhẹ, sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng động nhỏ nhưng lại chói tai. Tính cảnh giác trên người Thẩm Liên lập tức kéo cao, gần như nhạy bén tới có thể bắt giữ dù chỉ là một chút di động trong không khí.

Chẳng bao lâu sau, một mùi tanh tưởi khó nghe xộc tới miệng mũi của y.

"Con mẹ nó, đúng là mày muốn chết mà." Thẩm Liên đã đoán được là ai.

Đối phương nghe thấy giọng nam, sợ tới mức động tác cứng đờ, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Thẩm Liên đã nhảy lên, động tác cực nhanh, y tung cái chăn ra lại thêm chút sức, cái chăn lập tức bay qua trùm lên trên người của bóng đen đó. Trong lúc bối rối, đối phương đạp phải một góc chăn, hai chân lảo đảo, ngay khi sắp khuỵu xuống lại bị Thẩm Liên đá một cú từ sau lưng, ngã sõng soài ra đất.

Một tiếng "Rầm!" thật lớn vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro