059. Thời đại xem mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Lâm Phú là nam số một trong <Liệt Hỏa>, sắm vai nam chính Phong Chính, một trong các ngôi sao mới theo phái thực lực hiện nay. Ba mẹ, thậm chí ông nội đều là diễn viên gạo cội, điều kiện không tồi, lại có thiên phú bẩm sinh, diện mạo cũng ổn cho nên có lượng fan hùng hậu, người qua đường cũng rất có thiện cảm.

Con đường đi đến trấn nhỏ xóc nảy lại dài đằng đẵng. Trong lúc lên đường, ekip đoàn phim có dừng lại một lúc, không phải uống nước nghỉ ngơi mà là ôm thân cây nôn mửa.

Cuối cùng, Thẩm Liên đã nhìn hiểu, tối hôm qua tụ tập đi nhậu phải không?

Biết đường dài còn uống rượu, gan dạ thật, Thẩm Liên nghĩ thầm.

Có lẽ là vẻ mặt kính nể của y quá rõ ràng, Triệu Văn Thư quay đầu nhìn thấy như muốn nói gì đó lại nhịn xuống.

Tối hôm qua Sở Dịch Lan dặn dò anh ta rồi, không được cho Thẩm Liên biết, cho nên Triệu Văn Thư đã khóa miệng mấy người biên kịch phó đạo diễn, nói là đầu tư còn chưa xác định đừng nói lung tung ra ngoài.

Gió mát cuốn theo cát bụi dưới mặt đất, bên hàng liễu cong cong khẽ đong đưa, Thẩm Liên nhìn thấy một biên kịch sắp nằm liệt dưới đất mà không nhịn được cười. Triệu Văn Thư liếc nhìn, lập tức cảm nhận được bóng dáng của "Lục Tiểu Khai".

Chạng vạng, đoàn người đến trấn nhỏ.

Vừa xuống xe, Thẩm Liên đã ngửi được mùi rễ bắp bị đốt trọi trong không khí, chủ sạp đồ ăn ven đường đang vây quanh bếp lò nhóm lửa nấu cơm.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, đường phố uốn lượn mất trật tự, nhà ở tự xây hai bên đường nằm rải rác không quy tắc, trong ống khói từng làn khói nhẹ toả ra, cụ già lớn tuổi ngồi trên bệ cửa hớp thuốc lá sợi nhìn bọn họ chằm chằm, mặt trời lặn phủ cho mặt đất gập ghềnh một màu vàng rực rỡ, tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ. Đây là cảnh tượng trong mộng của rất nhiều người.

Giang Dữu muốn ăn kem, kết quả lao vào quầy bán quà vặt, loại tốt nhất cũng chỉ là một cây kem đá.

"Ăn tạm đi." Thẩm Liên xoa nhẹ đầu Giang Dữu, "Đợi quay xong, anh mua cho cô cả một thùng Häagen-Dazs."

Cũng may nơi này có một quán cơm trông cũng ổn, có lẽ là chuyên phục vụ cho du lịch nông thôn, giá cả hợp lý, dùng gà vườn, rau củ cũng là rau dưa tươi mới trồng trong sân nhà mình.

Toàn bộ đồ ăn được bưng lên bàn, lại đợi thêm khoảng mười phút, Lâm Phú và các diễn viên khác cũng lục tục tiến vào.

Năm nay Lâm Phú hai mươi bảy tuổi, mặc một thân hàng hiệu, quần túi hộp màu đen phối với áo phao màu xanh lam, đội mũ, tiến vào hô một tiếng "đạo diễn Triệu". Sau đó ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Thẩm Liên.

Lâm Phú không được xem như là "soái ca" vừa nhìn đã phải kinh ngạc vì vẻ ngoài nhưng nói thế nào nhỉ? Có đôi khi "soái" lại là một loại cảm giác.

Người này tháo mũ ra, mặt mày trong sáng sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ, lúc cười, một bên khóe miệng sẽ nhếch lên trông hơi vô lại.

Lâm Phú và Thẩm Liên là lần đầu hợp tác nhưng đều là người trong giới, chắc chắn đã nhìn thấy ảnh chụp của nhau rồi.

Lâm Phú đứng dậy, vươn tay: "Rất vui được quen biết cậu, Thẩm Liên."

"Chào thầy Lâm." Thẩm Liên lễ phép đáp lại.

Các diễn viên khác giới thiệu lẫn nhau trong chốc lát, Triệu Văn Thư gọi mọi người ăn cơm.

Không nói chứ, bữa cơm này rất không tệ, mùi vị nguyên lành tươi mới, lâu lâu được ăn một bữa cảm giác còn hơn nhà hàng lớn nữa.

Triệu Văn Thư đã liên hệ sắp xếp trước, nhóm diễn viên vào ở trong một nhà nghỉ nhỏ, còn lại đều thuê lại nhà trống của người dân, một ngày trả năm mươi đồng, người ta đã đồng ý.

Phòng của Thẩm Liên ở lầu hai, kế bên phòng Lâm Phú, cũng rộng rãi, quan trọng ở chỗ là có nhà vệ sinh riêng. Điều kiện thì không được tốt lắm, giẫm lên sàn gỗ đã hơi cũ kỹ còn phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Trên giường có mùi đất thoang thoảng hòa cùng mùi bột giặt. Giang Dữu cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó trải ra giường mà tự mình mang đến lên.

Thẩm Liên bật cười: "Anh không kén chọn đến vậy."

Giang Dữu: "Cũng mang tới rồi, anh cứ dùng đi."

Về vấn đề dọn dẹp vệ sinh, Giang Dữu rất nghiêm túc cẩn thận, đợi mọi thứ đã thu xếp xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối sầm. Nơi Giang Dữu ở ngay trong sân đối diện, Thẩm Liên đứng bên cửa sổ là có thể nhìn đến.

Thấy Giang Dữu đã vào phòng, Thẩm Liên mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Sở Dịch Lan.

"Mọi thứ đều ổn, anh yên tâm." Thẩm Liên nói rồi, nghe thấy tiếng "meo meo", "Sở Trư Mễ ở bên cạnh anh à?"

"Ừ." Sở Dịch Lan đáp, "Lá gan lớn lắm, vừa rồi mới tiểu trên đùi tôi."

Thẩm Liên khá là để ý vấn đề này: "Phải sửa lại, không thể có tật xấu này được."

"Biết." Vừa rồi Sở Dịch Lan cảm thấy trên đầu gối nóng lên, sau đó dần mát mẻ. Sở Trư Mễ ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt mèo là trong veo không sợ trời không sợ đất.

Nhưng Sở gia cũng không phải người bình thường, anh không hề quát mắng mà chỉ nhìn chằm chằm Sở Trư Mễ như vậy một hồi lâu. Mèo con không chịu nổi, lập tức nhảy xuống xoay mông đi tìm dì Phân. Sau khi được tẩy rửa thơm tho bèn chui vào trong góc sô pha, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

"Em không có ở nhà, anh ít hút thuốc, ít uống rượu." Thẩm Liên uống trà cẩu kỷ, không quên nhắc mãi, "Có nhớ em thì gửi tin nhắn cho em, em nhìn thấy sẽ trả lời ngay. Hoặc chẳng hạn như ảnh chụp nè, video nè, yêu cầu hợp lý, em đều sẽ cố gắng thỏa mãn anh."

Sở Dịch Lan: "..."

Hiện giờ Sở Dịch Lan rất thích Thẩm Liên là không sai. Nhưng cũng không ảnh hưởng có đôi khi anh rất muốn dán kín cái miệng của y lại.

Ánh trăng không sáng tỏ, trấn nhỏ khá nóng bức, buổi tối Thẩm Liên mở ô cửa sổ bằng tre ra, nghe tiếng ve đứt quãng kêu rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ sáng, cùng với tiếng thét bán đậu hủ, Thẩm Liên mở bừng mắt, nhìn thời gian, sự khó chịu sau khi bị gọi rời giường lập tức cuộn trào lên. Y lấy chăn che đầu, lại ngủ thêm hơn một giờ nữa.

Triệu Văn Thư nghỉ ngơi đủ, vừa chỉ huy nhân viên công tác bố trí bối cảnh, vừa lật xem mấy phân đoạn hôm nay cần phải quay thử.

Thẩm Liên xuống dưới ăn sáng, chào hỏi một tiếng với Triệu Văn Thư, "Chào buổi sáng, đạo diễn Triệu."

"Chào buổi sáng." Triệu Văn Thư đáp lại, "Cậu còn tốt, không ngủ nướng."

Thẩm Liên tò mò: "Có người ngủ nướng à?"

"Lâm Phú." Triệu Văn Thư cười nói: "Cái gì cũng tốt, chỉ là không đến mười một giờ sẽ không dậy."

Thẩm Liên gật đầu. Một chén cháo và hai cái bánh bao xuống bụng, lập tức đi thay quần áo, trang điểm, tiện thể ôn lại lời thoại.

Có lẽ Triệu Văn Thư không thể tưởng được, Thẩm Liên liên tục cân nhắc kịch bản vài ngày, bây giờ đã nhớ nằm lòng lời thoại của "Lục Tiểu Khai" rồi.

"Thầy Thẩm, có cần Coca ướp lạnh không?" Có người hỏi.

Thẩm Liên xua tay, "Không cần, tôi uống nước ấm là được."

"Ôi chao, còn trẻ tuổi mà đã dưỡng sinh rồi sao?"

Thẩm Liên cười cười.

Không tính dưỡng sinh, mà là tiếc mạng. Trước đây không biết thì thôi, bây giờ đã biết thân thể này có vấn đề, nếu không quý trọng thì chính là tự tìm đường chết.

"Thẩm Liên, cậu biết đạp xe đạp không?" Triệu Văn Thư đi tới.

Thẩm Liên: "Đương nhiên. Tôi còn có thể đứng bằng một bánh sau, xoay đầu xe tại chỗ. Anh xem thử tôi có cần làm một màn xiếc không?"

Triệu Văn Thư: "Cũng không cần lắm..."

Lâm Phú còn chưa xuất hiện, Triệu Văn Thư để Thẩm Liên diễn thử màn xuất hiện đầu tiên của "Lục Tiểu Khai".

"Leng keng~"

Tiếng chuông xe đạp bay từ trong chỗ sâu của ngõ nhỏ tới. Trên màn ảnh, thiếu niên nắm lấy tay lái, áo thun quần bò đã giặt tới trắng bệch, trên mặt tràn ngập nụ cười chưa từng trải, lại sạch sẽ thỏa mãn.

Diễn viên đối diễn không có mặt, vì thế "Lục Tiểu Khai" cho xe dừng lại, chống một chân xuống, nâng cao giọng nói với đạo diễn Triệu: "Chú Thôi, cháu đã sửa xong chiếc radio của chú rồi, vẫn như cũ, hai mươi đồng. Bây giờ cháu đi xách nước cho bác gác Hồ, chiều cháu mang sang cho chú nhé."

Lời thoại trôi chảy tự nhiên, khiến người ta như đã tiến nhập vào trong đó.

Triệu Văn Thư tin lời Đới Đồng nói, vươn tay tạo một dấu "OK" với Thẩm Liên.

Thẩm Liên thu lại ý cười, lập tức thoát ra khỏi trạng thái "Lục Tiểu Khai". Người này lúc không có quá nhiều biểu cảm thì gương mặt xinh đẹp đó sẽ lập tức lộ ra chút xa cách.

Đúng lúc này, một bà cụ đi vào khu vực trường quay, rồi thẳng một đường về phía Thẩm Liên, hai mắt tỏa sáng. Sau đó, bà cụ bắt lấy cánh tay Thẩm Liên, vội vàng dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn nói: "Ôi chao, thằng nhóc nhà ai đây?"

Diễn viên gạo cội? Thẩm Liên kinh ngạc, lời thoại này rất ổn.

Không phải, từ từ, trong kịch bản không có đoạn này.

Giây tiếp theo chợt nghe bà cụ truy hỏi: "Kết hôn chưa?"

"Bà ơi!" Lập tức có nhân viên công tác đi tới: "Không được đâu! Bọn cháu tới đây làm việc mà!"

"Làm việc cũng không ảnh hưởng tới tìm người yêu mà..."

Bà cụ được dìu đi xa, cuối cùng Thẩm Liên cũng lấy lại tinh thần.

Không biết là ai cười trước, một đám người cũng bắt đầu cười theo.

"Thầy Thẩm, mắt của bà cụ này cao lắm đấy. Hôm qua còn bảo mấy người hậu cần bọn tôi không đủ lanh lợi, hôm nay đã làm mai cho cậu rồi!"

Thẩm Liên cười xua tay.

Tuy bà cụ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, bà có thể hiểu được "diễn viên" là có ý gì, thảo nào lại nổi bật đến vậy.

Bà cụ cũng không sốt ruột làm mai cho Thẩm Liên mà là dọn cái ghế tới, ngồi ở cách đó không xa xem Thẩm Liên quay phim.

Đẹp trai quá, bà cụ nghĩ thầm. Đến trưa, bà cắt một mâm dưa hấu mang tới.

Mùi dưa hấu ngọt thanh. Triệu Văn Thư đứng dậy: "Cảm ơn bà!"

"Hả?" Bà cụ nhanh nhẹn tránh ra, sau đó đưa cho Thẩm Liên, "Chàng trai, cho cậu."

Thẩm Liên kinh ngạc.

Không được uống nước đá nhưng ăn dưa hấu ướp lạnh được mà nhỉ?!

Triệu Văn Thư bóp cổ tay, thở dài: "Cái thời đại xem mặt chết tiệt này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro